[Đồng Nhân] Tứ Hồn Chi Nguyệt Lão

Chương 154: Chương 154: Chương 118




Chuyến đi của Inuyasha, quả nhiên không như mong muốn mà kéo dài thêm rất nhiều.

Mấy hôm nay không khí giữa hai người có phần không tốt. Sesshomaru ngày nào cũng bị nữ yêu gọi Aoi kia lôi đi, hơn nữa lần nào cũng là chuyện quan trọng. Đối với việc này, Inuyasha cho dù không hài lòng cũng phải nhẫn nhịn. Thế nhưng chuyện nữ hầu được phân tới hầu hạ lúc nào cũng quấn lấy Sesshomaru kia, Inuyasha liền không thể chịu đựng. Cố tình Sesshomaru tên kia còn không có chút tự giác mình bị chiếm tiện nghi chút nào, còn vô cùng tự nhiên để người khác hầu hạ.

Inuyasha trong âm thầm không biết đã mòn bao nhiêu răng, mắt cũng luyện thành tia lửa đến nơi. Tâm tình đã không tốt, thiếu niên đương nhiên sẽ không cho ai khác sắc mặt tốt, kể cả Sesshomaru. Vì vậy, Sát điện hạ thành công thu được oán niệm của thiếu niên mà không biết vì sao. Hai người mỗi ngày tỉnh dậy đều sẽ nhìn nhau “ không vừa mắt “, sau đó một người đi đánh thái cực cùng Hồ tộc, một người lại trốn ra ngoài chơi, mục đích chủ yếu đương nhiên là để trút giận.

Hôm nay cũng là một trong số những ngày xích mích, tính ra là tuần thứ hai kể từ khi bọn họ đặt chân đến Hồ tộc.

Inuyasha yên lặng ngồi dùng bữa, yên lặng nhìn Aoi ra vào như chỗ không người, lại yên lặng nhìn Sesshomaru bị nàng ta kéo đi, mỹ danh viết giải quyết án tử của Tomoe.

Áp suất trong phòng chẳng mấy chốc hàng đến chung điểm. Thị nữ hầu hạ không tiếng động thu dọn chén đĩa, hoàn toàn không đem hắn để trong mắt. Inuyasha mắt lạnh nhìn hết thảy, một lời cũng không muốn nói.

Chờ cho trọng phòng không còn một người nào, Inuyasha lập tức xẹp xuống như bong bóng xì hơi, sắc mặt hiển nhiên không tốt một chút nào.

Sesshomaru tên khốn này.... Uổng công ta làm gì cũng nghĩ cho ngươi trước, ngươi ngược lại nửa chữ cũng không muốn nói với ta....

Càng nghĩ càng giận, thiếu niên nhấc gối muốn ném, nghĩ đến ném xong cũng không bớt giận, lại ỉu xìu thả xuống.

Tên ngốc kia đã không quan tâm, hắn cần gì phải tự ngược bản thân. Còn không bằng lại ra ngoài quan sát nhiều một chút.

Chán chường nhìn ra ngoài, không nghĩ đến vừa vặn bắt gặp có bóng đen lén lút trong viện tử. Inuyasha theo bản năng nheo mắt nhìn kĩ, kinh ngạc há to miệng: “.... Sói... Sói đói?”

Đang lén lút ngoài kia không ngờ đến lại là Kouga. Thính giác của Lang tộc đương nhiên cũng không tồi, rất nhanh đề phòng quay đầu lại. Nhìn nhau một lúc, Lang tộc tộc trưởng mới há miệng: “ Ngươi là...Inuyasha? Nữ nhân?”

Inuyasha đen mặt, còn muốn đấu võ mồm thêm một lúc, bên ngoài đã vang lên vô số thanh âm lộn xộn, loáng thoáng còn nghe tiếng quát nạt, dường như đang truy tìm ai đó. Liên hệ một chút, Inuyasha đại khái cũng đoán được bọn họ đang truy tìm ai, sắc mặt phức tạp nhìn lang nhân đang lén lút bên ngoài.

Kouga hiển nhiên cũng nghe được tiếng động bên ngoài, trầm mặc một hồi, mở miệng: “ Ngươi có thể...”

Không chờ hắn nói thêm, Inuyasha đã xách cổ đem người kéo vào trong, tống vào một ngăn tủ không tính lớn: “ Lát nữa hỏi tội ngươi sau. “

Kouga:....

Ai giải thích cho hắn tên kia bị gì vậy? Hắn còn chưa làm gì a. Thật sự!

Vừa đem người giấu xong thì chút người bên ngoài cũng tràn vào. Inuyasha cũng không tiện nói nhiều hơn, trước tạm thời phân ra tinh lực đánh thái cực với khách không mời đã.

Kouga cũng biết người kia có ý giúp mình, cố gắng khống chế hơi thở tốt nhất có thể, yên lặng lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Một lần rắc rối này cũng là do hắn tự đại vào tốc độ của mình, không nghĩ còn có thể gặp được người quen ở chỗ này.

Không đúng. Người quen chỉ là hắn tự nhận, nhân gia còn ghét hắn ra mặt đâu...

Không khống chế được nghĩ lệch hướng, lang nhân không khỏi phỉ nhổ bản thân một chút, đến khi tập trung lại được hắn mới nghe thấy đối thoại bên ngoài. thanh âm của Inuyasha khá trong veo so với lần trước bọn họ gặp mặt, nhưng vẫn còn rất dễ nghe. Có điều, hiện tại trong giọng nói dễ nghe kia không hề giấu diếm bực bội cùng không kiên nhẫn:

“ Tsukimaru, nói đi nói lại, ngươi vẫn muốn khám xét?”

Kế đó là thanh âm đáng ghét khi nãy: “ Tuy nói như vậy có không hợp cách, nhưng chuyện này thật sự rất quan trọng a, Katsumiku-sama. Tặc nhân nếu đã dám lẻn vào nơi này như chốn không người, không cẩn thận chính ngươi cũng sẽ gặp nguy hiểm. Ta đây thật sự đang làm chuyện công, xin đừng làm khó ta như vậy. “

“ Ta làm khó ngươi?” Inuyasha nhướng mày, thanh âm dường như cũng cao hơn: “ Hảo a! Nếu ngươi đã muốn tra xét như vậy, chỉ cần Sesshomaru đồng ý khám xét, ta hiện tại lập tức tránh sang một bên. Nếu hắn không đồng ý, một người cũng đừng nghĩ bước vào!”

Thái độ mềm rắn không ăn này của hắn hiển nhiên khiến người khác đau đầu không thôi. Chê cười a! Nếu hỏi mà Sesshomaru đồng ý, chúng ta cần gì cấp tốc ép khám xét như vậy? Đây là khinh thị chúng ta đầu óc không dùng tốt sao?

Bọn họ một mặt muốn nhanh chóng bắt người, một mặt lại phải kiêng dè tránh xô xát đến vị Tân hậu kiều nhược mảnh mai này, nhỡ có ra vấn đề gì bọn họ lại thành đá luyện kiếm cho Sesshomaru. Nháo băng cũng không được, thành thử đứng một hồi liền qua một khắc, nửa điểm tiến triển không thấy đâu, trái lại phiền phức một đống. Tsukimaru không tiện phát tác, chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn. Nháo lâu như vậy, không chừng người đều chạy từ lúc nào. Nếu còn dây dưa lâu hơn, không may còn có thể đụng mặt Sesshomaru lúc nào không hay. Đến lúc đó, cần bọn họ giải quyết cũng không phải chỉ có một chút xíu phiền phức, mà là đại đại phiền phức giáng xuống.

Tsukimaru sầm mặt, chỉ có thể tạm thời buông tha, lấy lui cầu tiến: “Nếu tân hậu đã nói vậy, ta cũng không phiền hà thêm nữa. Chỉ mong Katsumiku-sama lưu tâm một chút gió thổi cỏ lay bên ngoài, nếu có gì bất thường cũng nên thông báo một tiếng. “

“ Biết biết biết. “ Inuyasha không kiên nhẫn dùng ánh mắt đuổi người, rõ ràng một bộ ta có quyền, khiến những kẻ khác đau răng không thôi. Tsukimaru đá phải tấm sắt cũng chỉ có thể lui bước, yên lặng đem một bút này ghi lại trong lòng.

Chờ đến khi thật sự không còn ai khác xung quanh, Inuyasha mới thở phào một tiếng xoay người vào trong, xắn tay áo hùng hổ mở cửa tủ. Kouga còn đang dán mặt vào thành tủ nghe lén, đột nhiên xoạch một tiếng liền cắm đầu ra ngoài.

Trước mắt là vạt áo đỏ đong đưa, trên đầu là Inuyasha tự tiếu phi tiếu nhìn hắn: “ Thẳng thắn, hoặc ta lập tức đá ngươi ra ngoài. “

“.... “

Inuyasha phát hiện trong lòng hắn còn ôm một thứ gì đó, lúc này lộ ra một cái đầu. Thì ra là một tiểu lang tể tử, lúc này đang ư ử nhìn hắn. Hai con mắt ngập nước cùng Inuyasha tương đối.

Hình như cũng dễ thương đó nha....

Năm phút sau, vì biểu hiện của tiểu lang kia, Inuyasha miễn cưỡng cho Kouga ngồi đàng hoàng bên ngoài, ít nhất còn đệ lên một ly trà, không tính là bạc đãi. Cho dù như vậy, Kouga cũng không khỏi da đầu tê tê.

“ Hiện tại nói được rồi đi?” Inuyasha ngồi trên đệm, không kiên nhẫn gõ mặt bàn. Kouga phiên bạch nhãn với hắn, buồn bực nói:

“ Ta đến đây để cứu tộc nhân của mình. Tiểu tử này mất tích nửa năm, đến mấy ngày trước mới có tin tức. Nghe nói có kẻ trong Hồ tộc thường bắt dã lang về làm tọa kỵ, ta mới thử vận một lần, không nghĩ đến thật sự tìm ra. Chỉ là ta không đoán được tiểu tử này bị đánh hồi nguyên hình, còn kham kham bị thu nhỏ không thiếu. “

“ Bị thương? “ Inuyasha theo bản năng nhìn qua tiểu lang tử trong lòng Kouga, quả thật có một vết thương không nhỏ ở chân sau bên trái, chỉ còn một ít túm lông là không dính máu bết lại. Hắn nhất thời mềm lòng, từ trong không gian của ngọc bảo hộ lấy ra dược hoàn trị thương mà Mikazuki vẫn hay đặt ở trong đưa ra. Kouga biết ý thu lấy, nhưng cũng không có tại chỗ cho tiểu lang ăn. Ai biết được lát sau có phải cong giò lên chạy hay không, chi bằng cứ để về đến lãnh địa rồi lại tính.

“ Không cần đề phòng. “ Nhìn ra suy nghĩ của hắn, Inuyasha không khách khí vỗ thẳng vào đầu hắn: “ Ta trong chốc lát sẽ ra ngoài, ngươi có thể yên tâm. Còn nếu ngươi muốn quá giang, ta cũng không ngại động tay một chút. “

Tiểu lang hai mắt cảm kích nhìn hắn, xem ra trí tuệ cũng không có bị đánh lui lại. Inuyasha liếc mắt, từ bên trong nói vọng ra: “ Chuẩn bị xe ngựa, ta muốn ra ngoài. “

Thủ vệ bên ngoài viện tử nghe được, mặc dù rất thắc mắc vì sao vị đại tiểu thư này hôm nay lại muốn dùng xe ngựa, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi chuẩn bị một tiếng. Lúc này nháo bên trong bọn hắn cũng nghe thấy, cho nền vẫn là tận lực làm tròn nghĩa vụ của mình đi thôi.

Tuy nói trước đó mới nháo một trận trong viện tử, ngược lại Inuyasha xuất cung rất thuận lợi, không có ai nhảy ra muốn khám xe. Một đường trôi chảy ra khỏi hoàng cung Hồ tộc. Ra đến khu chợ đông đúc nội thành, Inuyasha lập tức ném lại xe ngựa, theo sau túm cả Kouga xuống.

“ Hôm nay, đa tạ. “ Lang tộc tộc trưởng sờ sờ mũi, không biết nói gì khác. Inuyasha liếc mắt không nói, ngược lại khiến Kouga không rõ lý do ngượng ngùng lên:

“ Ngươi thế nào xuất hiện ở chỗ này, còn bộ dạng nữ nhân này nữa... “

Inuyasha nhướng mày, nở nụ cười:

“ Ngươi còn dám hỏi thêm câu nữa, ta liền vặn hàm răng sói của ngươi xuống. “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.