[Đồng Nhân] Tứ Hồn Chi Nguyệt Lão

Chương 161: Chương 161: Chương 125




Nói tới nói lui, cuối cùng vẫn là vì quan điểm khác biệt. Đạo bất đồng bất tương vi mưu, cách nhìn nhận đã khác biệt nhau, hiển nhiên hành động và cách suy nghĩ cũng là một trời một vực. Có lẽ trong mắt Sesshomaru, Tsukimaru cùng những người khác khác biệt duy nhất là hai chữ “ biểu ca” này, nhưng trong mắt Tsukimaru, Sesshomaru lại là người đáng hận hơn cả.

Địa vị, sức mạnh, truy phủng... Thứ Sesshomaru có, hắn đều không có. Trong khi Sesshomaru có thể xem vương vị chẳng khác gì cỏ dại ven đường, hắn làm không được. Trong khi Sesshomaru là một hoàng tử được vạn kẻ kính ngưỡng, hắn lại bị ném ở một xó của Hồ tộc, không ai để ý sống chết. Nếu năm đó không phải mẫu thân đáng kính của hắn đột nhiên nhớ ra nàng còn có đứa con này, e hắn đã sớm chết khô ở xó xỉnh nào không biết.

Mà căn bản cũng chẳng phải tình cờ. Bởi vì Hồ tộc muốn lần nữa gia kết hiệp ước với Tây quốc lại không tiện mượn cớ, mới nhớ đến hỗn huyết như hắn. Trong vòng ba tháng chuẩn bị đó, hắn lần đầu tiên biết thế nào là cẩm y ngọc thực, biết thế nào là quyền thế, là lợi dụng, là “ mẫu tử tình thâm “...

Sau đó, bọn họ khởi hành đi Tây quốc, cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Sesshomaru...

Cùng một địa vị, vì sao giữa bọn họ lại khác biệt đến vậy? Có lẽ mọi thứ đều đã chú định sẵn, kể từ lúc bọn họ sinh ra.

Rằng hai người khó có thể cùng tồn tại đi xuống.

Sesshomaru trong trí nhớ của hắn năm đó, là một khuyển yêu non nớt kiêu ngạo, thần thái lúc nào cũng lạnh như băng không thích nói chuyện, hơi chút ý vị cao cao tại thượng. Cùng một độ tuổi, trong khi Sesshomaru có thể thoải mái làm những gì mình muốn, bản thân hắn đã học xong cách tồn tại trong giai tầng dơ bẩn này. Đại hoàng tử Tây quốc có thể thoải mái bộc lộ sự chán ghét, nhưng hắn thì phải học cách tươi cười lấy lòng một cách giả tạo.

Trực giác của hài tử luôn là không tồi, có lẽ vì vậy mà Sesshomaru cũng không thân cận vị biểu ca này, ngay từ lúc còn bé....

Nhìn hài tử trước mắt một thân bạch y, thần thái lạnh lùng như tuyết, Tsukimaru nở nụ cười, đem những suy nghĩ xấu xa nhất dằn xuống đáy lòng.

Một ngày nào đó, hắn nhất định, lấy đi toàn bộ của Sesshomaru. Một thứ không chừa.

Nhìn nụ cười mang theo ý vị điên cuồng của Tsukimaru, Inuyasha rũ mi không nói. Việc đã đến nước này, vài câu nói vô dụng của hắn cũng sẽ chỉ khiến mọi chuyện càng thêm phức tạp mà thôi. Quan trọng nhất bây giờ là thoát khỏi nơi này nhanh nhất có thể.

Việc này càng kéo dài lâu, bất lợi cũng chỉ có hắn và Sesshomaru. Lấy lời mẫu thân đã nói, binh lực của Tây quốc bất cứ lúc nào cũng có thể đem Hồ tộc “ hái xuống “, hòa hoãn thuần túy là vì bọn họ lười mà thôi. Chưa nói đến “ nhân hình sát khí “ như Mikazuki, chỉ riêng Sesshomaru đã đủ khiến Hồ tộc ăn không ngon ngủ không yên. Nếu thật sự có xuất binh mà nói, chỉ hi vọng bọn họ không cần cố kỵ bản thân mà nương tay. Dù sao nói gì thì nói hắn cũng là con bài bảo mệnh của Hồ tộc, bọn họ chưa chắc đã dám thật đem hắn giết. Nhiều nhất có lẽ là ăn chút đau khổ mà thôi.

Tsukimaru tựa hồ đã phát giận xong, liếc mắt nhìn hắn liền quay đầu rời đi. Nhìn theo bóng lưng cao ngạo kia, Inuyasha hít sâu, càng thêm tin tưởng hạ quyết tâm.

Chỉ ngồi đây hi vọng vào bên ngoài đã là không thể nào. Hắn cần nhanh chóng tìm ra biện pháp liên lạc cùng Sesshomaru. Hiện tại ngọc bảo hộ không có, khó khăn lại tăng thêm không chỉ một phần.

- -- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------

Tây quốc.

Không khí căng thẳng chưa từng rời đi Tây quốc, nhưng có một số người hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của nó. Tuy nói quân thần Tây quốc không lúc nào không mong mỏi Vương thượng trở về chấn chỉnh lại nội bộ quốc gia, nhưng đến lúc Sesshomaru thật sự trở lại, bọn họ ai nấy đều há hốc miệng không kịp trở tay.

Ở một góc nào đó trong hoàng cung, “ Mikazuki “ đang nhàn hạ nằm dưới tán cây ngủ gật. Dương quang ấm áp rải trên mặt cỏ, không gian yên tĩnh thanh bình khiến hắn thiếu chút nữa ngủ quên. Nếu không phải đột nhiên có tiếng bước chân không nặng không nhẹ dồn dập tới gần, có lẽ vị đại nhân này thật sự sẽ nằm lại tại chỗ ngủ mất.

“ Mikazuki -sama!” Thị nữ vội vàng chạy đến, không dám nhìn thẳng người phía trước, trực tiếp quỳ xuống báo tin:

“ Vương thượng đã trở lại, hiện đang cùng phu nhân và các vị trưởng lão thương lượng trong chủ điện!”

“....Cái gì? “ “Mikazuki “ tựa hồ còn chưa có tỉnh ngủ, vô thức trả lời. Hắn ngáp nhẹ một cái, vươn vai một lúc mới lấy lại tinh thần: “ Nga.... Đã về rồi? Động tác nhanh hơn ta nghĩ đó. “

Thần tình của hắn trong phút chốc lại trở về lạnh lùng xa cách, lạnh nhạt nói: “ Ta đã biết. Ngươi trở lại báo với chủ mẫu, ta sẽ xử lý chuyện Lăng mộ, còn lại do nàng cùng Sesshomaru đến chủ trì đi. “

“... Vâng...” Thị nữ run run đáp lại, nhanh chóng xoay người rời đi. Từ phía sau đại thụ, một bóng người vận hoàng y đi ra, nhàm chán gõ gõ hắn:

“ Ngươi kỳ thật là sợ bị Sesshomaru phát hiện đi? Trực giác của hắn không tồi chút nào. “

“ Không tồi? Ngươi đang đánh giá thấp người “ ta “ chọn lựa. “ “ Mikazuki “ đứng dậy, ánh mắt ý vị: “ Trực giác của hắn căn bản không phải của một yêu quái bình thường. Ngay cả trực giác của ngươi chưa chắc đã bằng bản năng của hắn. “

Bọn họ bàn luận chán rồi mới thong thả rời khỏi, hướng về phía Lăng mộ Tây quốc sở tại.

Chủ điện.

Sesshomaru đang cùng mẫu thân của mình đối diện.

Irasue cảm giác mắt có chút khô, nhưng để không mất sĩ khí và lợi thế, đành cố gắng mở to mắt ra tiếp tục trừng, ngón tay nhịp nhàng gõ trên bàn:

“ Cho nên.... Ngươi để tiểu Inu bị bắt mất, hơn nữa còn không có tung tích? “

Sesshomaru một chút cũng không bị nàng áp lực, trầm mặc gật đầu. Đại thần cùng trưởng lão xung quanh nín thinh, một tiếng cũng không dám ho he.

Trải qua một đợt thay máu, hiện tại ngồi đây đa phần Sesshomaru đều không nhận mặt, nhưng cũng sẽ chẳng ảnh hưởng đến quyết định của hắn.

Thấy Sesshomaru thẳng thắn thừa nhận, Irasue hít một ngụm khí lạnh, trước mắt bao người nhào lên lắc cổ áo Sesshomaru:

“ Bất hiếu tử a! Ngươi đoạt tiểu nhi tử ta đã phải nhẫn nhịn rồi, cư nhiên còn không bảo vệ được hắn? Ngươi rốt cuộc có phải nhi tử của ta không? “

“.... “ Sesshomaru để nàng lắc chán rồi mới thong thả lên tiếng: “ Ngài xong rồi? “

Irasue giận run người, nửa chữ cũng không thốt ra được. Đúng lúc này thị nữ chạy vào nói nhỏ vào tai nàng, Irasue mới buồn bực buông đại nhi tử của mình ra.

Dù sao hiện tại phát giận cũng không có tác dụng gì, trước chỉ có thể nghe xem bất hiếu tử muốn làm cái gì đã.

Đại thần Tây quốc hiện còn đang bị vây trong trạng thái mờ mịt không hiểu.Đối thoại của chủ mẫu và Yêu Vương nãy giờ chỉ xoay quanh Nhị điện hạ Inuyasha, Katsumiku thân là Yêu hậu tương lai không có mặt, lại không có một người nhắc đến. Hơn nữa, cùng Sesshomaru đi Hồ tộc là Katsumiku, trở lại lại chỉ có một mình Sesshomaru, hơn nữa dường như không ai quan tâm đến vị Yêu hậu đang mất tích này.

Bọn họ cảm giác, hình như mình đã đoán ra thứ không nên biết thì phải.

Không ai có tâm tình để nghe nhị vị bàn bạc kế hoạch. Chờ đến lúc bọn họ hồi thần, chủ mẫu Irasue dã tức giận vung tay rời khỏi chủ điện, Vương thượng của bọn họ thì lạnh lùng nhìn xuống, hạ lệnh kinh người:

“ Lập tức chấn chỉnh binh lực, ngay sáng ngày mai xuất chinh Hồ tộc. “

Trợn mắt há hốc mồm, các vị trưởng lão đại thần trơ mắt nhìn Sesshomaru rời khỏi chủ điện, bên tai vẫn còn vang vọng câu nói vừa rồi.

Xuất chinh Hồ tộc.

Xem ra ngày tháng an bình đã sắp kết thúc. Đã sớm biết hai tộc kiểu gì cũng sẽ động binh đao, chỉ là không nghĩ đến sẽ nhanh như vậy.

Chiến loạn quả nhiên vẫn là khó tránh.

Sesshomaru ra khỏi chủ điện lập tức trở lại cung điện của mình. Lấy đơn lực của hắn không phải không thích lấy xuống Hồ tộc, nhưng việc như vậy quá mạo hiểm. Hắn cần một mũi nhọn khác đánh lạc hướng Hồ tộc, chỉ có như vậy bọn họ mới có thể lộ ra Inuyasha hiện tại thế nào.

Nhận ra tâm tình bản thân có chút bất ổn, Sesshomaru ngồi xuống tọa ỷ, hít sâu một hơi, ánh mắt rơi xuống bản đồ phân bố các yêu quốc đã được chuẩn bị sẵn trước mặt.

Hắn đến cùng vẫn là không bảo hộ Inuyasha được chu toàn. Cường đại, lại không bảo vệ được dù chỉ một người. Sesshomaru lần đầu tiên muốn phủ nhận sự cường đại mà mình vẫn luôn tự tin bấy lâu.

Chính hắn nói muốn Inuyasha trở nên cường đại để bảo hộ người mình muốn, cuối cùng chính hắn lại không bảo đảm an toàn được cho đệ đệ của mình.

Lại có tư cách gì nói cường đại hay không cơ chứ.

Từ tay áo hắn rơi ra viên ngọc tím nhu thuận lấp lánh, là ngọc thằng của Inuyasha. Sesshomaru nhìn chằm chằm viên ngọc một lúc, đột nhiên sực nhớ đến một chuyện.

Mọi lần Mikazuki tên kia nếu không phải đang ở cùng mẫu thân thì cũng sẽ lượn lờ gần hắn. Chuyện hắn trở lại tên kia có lẽ sớm đã biết được, lại chưa thấu đi lên, trái lại còn lặn mất tăm.

Là vì cái gì đâu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.