Người đi thay đổi cục diện thế giới như Hàn Tam Nguyệt được gọi là Chấp chính giả, đồng nghĩa với một điều là bọn họ được phép nắm rõ tương lai của thế giới, nhưng không được can thiệp quá sâu. Chấp chính giả không thể tự dùng năng lực bản thân đi can thiệp quá sâu vào mạch máu của thế giới, nhưng có thể dùng sự hiện diện của mình khiến các nhân vật trong nó thay đổi. Tuy nhiên, nếu dùng ảnh hưởng của bản thân, bao giờ thế giới công nhận bản nguyên đã thay đổi, lúc đó Chấp chính giả phải lập tức rời khỏi, sau đó một thời gian chờ thế giới ổn định lại mới có thể trở lại nếu muốn.
Những người làm công việc này rất nhiều, nhưng không phải ai cũng có khả năng như Hàn Tam Nguyệt. Hắn chính là tình cờ nhàm chán bắt được một thứ tự xưng là hệ thống tương lai gì đó, dưới sự “ hỗ trợ “ của Chước Ngọc Khanh, bị nhị ca của mình đá ra khỏi Ma Cung đi học hỏi một chút. Hai người kia ôm ý nghĩ muốn hắn ít nhất một lần cảm nhận được ái tình là gì, đáng tiếc Hàn Tam Nguyệt hiểu được ái tình, nhưng chân chính yêu một người cũng chưa có.
Từng cái thế giới, đủ loại nhân vật.... Hắn thâu tâm đào phế giúp bọn họ thành công, bọn họ lại vào lúc bước lên đài cao nhất đem hắn đạp xuống.
Ái tình lại là cái gì cơ chứ?
Hàn Tam Nguyệt trải qua nhiều thế giới như vậy, đều không mối quan hệ nào có kết quả tốt đẹp, cho đến khi đặt chân đến thế giới của Inuyasha, hắn mới chân chính nhận ra một điều.
Tìm kiếm một thứ vĩnh viễn không thuộc về mình rất mệt mỏi.
Ánh mắt chờ mong của Inuyasha nhìn Sesshomaru khi đó hắn rất quen thuộc, bởi vì chính bản thân ở mỗi thế giới đều dùng nó vào người mà mình lựa chọn. Đáng tiếc, bọn họ cuối cùng vẫn sẽ vì đủ loại lý do phản bội hắn.
Hàn Tam Nguyệt không muốn tiểu hài tử này cũng sẽ đánh mất niềm tin giống mình, Sesshomaru cũng không phải những người kia. Hài tử nhà hắn đều rất có trách nhiệm, chẳng qua phương thức tiến hành có chút không đúng.
Nhận ra dao động cảm xúc trong thức hải, Hàn Chước Ngạn hơi ngẩn ra, bước chân có điều dừng lại. Sesshomaru lúc đầu không có chú ý, nhưng thấy hắn dừng lại có chút lâu cũng không khỏi nhíu mày:
“ Có việc? “
“ Còn không đi.” Hàn Chước Ngạn cười nhạt lắc đầu, nhìn quanh một lát lại thở dài: “ Đối thủ của ngươi cũng có chút bản lĩnh a... Nhanh như vậy đã tìm được cách đối phó tên kia rồi. “
Nếu hắn đoán không sai, cánh rừng trước mặt bọn họ lúc này hẳn là đã được phủ kín vô số loại kết giới, từng tia sát khí mỏng manh lọt ra,nhỏ bé đến khó có thể phát hiện. Không chỉ riêng Hàn Tam Nguyệt có thể gặp nguy hiểm, yêu quái nếu bị sát khí quấn lên cũng rất nhanh sẽ phát cuồng mà chém giết lẫn lộn.
Vốn dĩ muốn mang cả đại quân cùng tiến lên, xem ra hiện tại chỉ có thể dùng cách khác.
“ Lập tức chia ra hai cánh bao vây nơi này. “ Sesshomaru không có khả năng để đại quân trực diện xông vào, nhanh chóng hạ lệnh chia quân. Những tướng lĩnh khác dẫn quân rời đi, cũng không nghi ngờ mệnh lệnh của Yêu Vương. Bọn họ cần trung thành tuyệt đối, không phải chất vấn quân vương.
Đến khi toán binh lính cuối cùng rời đi, Sesshomaru mới thu hồi tâm tư, ánh mắt rơi trên hai người hoàn toàn không liên quan chuyện lần này:
“ Các ngươi muốn gì? “
Kagome và Kikyo không rời đi theo đại quân mà lựa chọn ở lại. Tuy thiếu nữ không biết hiện tại quan hệ của hai huynh đệ bọn họ đã tiến đến bước nào, nhưng khi đối diện với Sesshomaru vẫn khiến bản thân nàng có ảo giác bị hắn nhìn thấu tất cả suy nghĩ. Thấy ánh mắt Sesshomaru có phần nhạt đi, thiếu nữ không khỏi khẩn trương, thấp thỏm trả lời:
“ T...ta, ta... “
Kikyo không nỡ nhìn thẳng bộ dạng này của nàng, yên lặng đem người kéo ra sau lưng:
“ Chúng ta cũng là có việc muốn nhờ vả Inuyasha, đương nhiên muốn chờ đến lúc cứu được Inuyasha ra. “
Về phần việc nhờ vả là gì, không cần các nàng nói ra, hai người ở đây cũng đều tường tận. Lại nói, Kagome sở dĩ có thái độ thế này, ít nhiều đều là do Hàn Chước Ngạn.
Nàng còn nhớ rõ, ngày Inuyasha xung đột với nàng, chính người này bày ra vực sâu chờ nàng nhảy xuống. Cảm giác điên cuồng khủng bố ngày đó đến hiện tại vẫn còn khảm sâu trong ký ức thiếu nữ.
Dù sớm đoán được phần nào thân phận người kia, nhưng tận mắt chứng thực “ Mikazuki “ là người đứng sau vẫn khiến Kagome lạnh run.
Mikazuki không phải là người bảo hộ của Inuyasha sao? Vì cái gì sẽ dụ dỗ nàng chống lại bọn họ?
Hắn rốt cuộc ôm tâm tình gì nuôi dưỡng Inuyasha đến tận bây giờ? Nếu người này chưa từng xuất hiện, có phải hay không mọi chuyện ngay từ đầu sẽ không thay đổi bất cứ thứ gì?
Kagome nấp sau lưng Kikyo, cắn môi e dè nhìn “Mikazuki“. Hàn Chước Ngạn đương nhiên biết tiểu cô nương này nhìn lén bản thân, nhưng hắn không dư tinh lực ra chơi đùa với các nàng.
Về cơ bản, Hàn Tam Nguyệt, Chước Ngọc Khanh, Ngạn Nhược U ba người này đều từ hắn tách ra, đương nhiên bản chất cũng không mấy sai biệt. Việc cần quản đương nhiên muốn quản, nhưng việc nếu không liên quan, nhìn qua một cái hắn cũng lười. Hai thiếu nữ này có nhảy nhót thế nào nữa có lẽ cũng đều đã nằm trong kế hoạch của người kia rồi mới phải. Đã như vậy, hắn cần gì phải ủy khuất mình đi giải quyết mấy thứ vụn vặt kia chứ?
“ Các ngươi?” Sesshomaru nhạt nhẽo mở miệng liền quay đầu, giống như chưa từng thấy bọn họ: “ Các ngươi chưa tha chân sau không phải đã rất tốt sao?”
“ Ngươi... “ Kikyo biết lực lượng của bọn họ không nhiều, nhưng đối phương nói ra thẳng thừng như vậy quả thật khiến nàng khó chịu. Mềm mỏng nhờ vả không được, Kikyo chỉ có thể mặt dày mày dạn nói: “ Hảo! Chúng ta không tha chân sau ngươi là được chứ gì?”
Có cần lòng dạ hẹp hòi thù lâu nhớ dai như vậy không? Mệt nàng lúc đầu còn suýt treo cổ trên thân cây đáng ghét này.
Kikyo và Kagome có đi theo hay không kỳ thực cũng không phải hạng mục Sesshomaru muốn quan tâm. Cánh rừng trước mặt bọn họ rất rộng, nhưng không gian bên trong căn bản không thích hợp hắn dùng nguyên hình hành tẩu hay chiến đấu, hay ho hơn nữa là bên trong không biết đã giăng bao nhiêu bẫy rập hay kết giới linh tinh có thể suy giảm khả năng chiến đấu của hắn. Không rõ Tsukimaru từ đâu tìm được biện pháp đối phó, nhưng có một điều chắc chắn là hắn chỉ có thể tự mình tìm kiếm Inuyasha, không thể dùng bất kỳ trợ lực nào khác.
Hàn Chước Ngạn vô thức vuốt vuốt cánh mũi, đôi mắt màu xám tro ám trần hơi híp lại, bàn chân giẫm trên cành khô nhỏ vụn dưới đất, lại không phát ra bất cứ tiếng động nào. Chỉ mới ở ngoại vi sát khí đã nặng như vậy, thảo nào địch nhân lại tự tin có thể kiềm chế được Hàn Tam Nguyệt tên kia. Nếu đổi lại lúc này đứng đây là Hàn Tam Nguyệt, e đã sớm bị sát khí bạo phát lung lay không vững. Đáng tiếc...
Đứng ở chỗ này lại là Hàn Chước Ngạn hắn. Không biết đám yêu quái này có thể tạo ra trò hay tới mức nào đây?
Trong rừng quả thật bố trí kết giới chuyên đối phó với yêu quái cường đại, điều này càng được chứng thực sau khi bọn họ đi qua tầng cây ngoại vi tiến vào sâu bên trong. Kagome và Kikyo là nhân loại không cảm giác được gì, chỉ biết càng thêm cẩn thận đề phòng, Sesshomaru lại khác. Bước chân của bạch y thiếu niên đang từng chút một chậm lại, tuy không rõ ràng đến mức hai thiếu nữ kia có thể nhận ra, nhưng hiển nhiên ảnh hưởng nó mang đến không nhỏ.
Nếu địch nhân đã chuẩn bị kĩ lưỡng đến vậy, không biết thiếu niên này sẽ ứng phó ra sao đây?
Như đã nói, Hàn Tam Nguyệt là coi như được tính là bán yêu, Hàn Chước Ngạn dùng cơ thể của hắn đương nhiên cũng sẽ không dễ chịu, cho dù thế nào đi chăng nữa hắn cũng quá cường đại, bị loại kết giới này bài xích cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, kết giới này vẫn còn chưa đủ khả năng hoàn toàn loại hắn khỏi trò chơi này, nhiều nhất chỉ tính lẫn nhau kiềm chế mà thôi.
“ Kagome, cẩn thận một chút. “ Kikyo một tay luôn giữ Kagome ở gần mình, một mặt khác căng thẳng đề phòng xung quanh. Nơi này đem lại cảm giác rất không thoải mái, giống như nguy hiểm từng chút một rình rập tiếp cận bọn họ: “ Nơi này yêu khí rất bất thường, tốt nhất không cần tách nhau ra. “
“ Ân. “ Kagome đương nhiên minh bạch chuyến đi này có bao nhiêu hung hiểm, cẩn thận vĩnh viễn không thiếu. Cho dù bên cạnh bọn họ vẫn còn hai cường giả, nhưng mấu chốt là Inuyasha nằm trong tay địch nhân.
Kế tiếp thế nào, khó ai đoán được.
Động tĩnh của hai người phía sau không nhỏ, nhưng Sesshomaru đã không rảnh phân thần ra chú ý. Áp lực xung quanh đè nén khiến bản thân hắn khó chịu, yêu huyết trong người kêu gào muốn hóa về nguyên hình. Khuôn mặt vẫn là vạn năm không đổi một biểu tình, nhưng chỉ có hắn mới biết phía dưới nó có bao nhiêu ẩn nhẫn.
Lộ hướng của Sesshomaru nhìn qua có vẻ không chút kết cấu, kỳ thực đều đã xảo diệu tránh đi không ít kết giới âm hiểm bố trí bên trong. Hiện tại không thể tìm được bất cứ manh mối nào, hắn đương nhiên tin tưởng vào trực giác của chính mình.
Lại thêm một lúc, bọn họ chính thức tiến nhập vòng trong cùng của cánh rừng.