Kagome hiện tại đang rơi vào trạng thái trầm mặc vô hạn. Trước mặt nàng là “Kikyo” đang phát cuồng:
“ Vụ thảo! Lão nương không muốn làm Kikyo đâu a! Có biết nàng ta số kiếp không chút nào tốt không? Ta còn yêu đời, còn muốn đi truy Sesshomaru a! Còn có tên Naraku kia nữa, ai muốn suốt ngày bị biến thái nhớ thương a?”
Mấy người khác không một ai hiểu nàng đang nói cái gì. Inuyasha không biết đã chạy đi đâu, trong nhà lúc này cũng chỉ có Miroku, Shippo, Kaede cùng Kagome chịu đựng nghe nàng “ loạn ngôn ngữ “.
Kaede không bao giờ nghĩ đến sẽ nhìn thấy chị mình trong hoàn cảnh này, nhất là khi linh hồn trong thân thể kia không phải là của Kikyo.
Mọi người không ai khác muốn mở miệng, vì vậy căn nhà liền rơi vào loại trạng thái dở dở ương ương này.
Kagome nhẫn, nhẫn lại nhẫn, rốt cuộc vẫn nhẫn không nổi tông cửa chạy ra. Nếu trước đây có ai nói với nàng có một ngày nàng sẽ vì Kikyo nói quá nhiều mà bỏ chạy, nàng nhất định hung hăng cười vào mặt kẻ đó. Nhưng mà hiện tại thì....
Thiếu nữ chạy một hồi, đợi đến khi cảm thấy lỗ tai đã thanh tịnh không ít ngẩng đầu lên, mới phát hiện mình đã chạy đến bìa rừng gần nơi gặp gỡ Inuyasha lần đầu tiên.