Ngày hôm sau, tế điển chính thức ghé thăm Tây quốc.
Cả Đô thành giống như hoàn toàn lột xác, khắp nơi không khí đều náo nhiệt hẳn lên. Tế điển lần này ngàn năm mới có một lần, hiển nhiên rất chịu con dân Tây quốc đón chờ.
Khắp nơi đều trang trí một cách nghiêm chỉnh. Không khí trang nghiêm hiếm thấy bao phủ khắp Đô thành, vẫn không che được sự náo nhiệt rộn ràng. Cả nhân loại lẫn yêu quái đều rất mong chờ tế điển lần này như một dịp lễ tiết kỉ niệm Tây quốc sáng lập và tưởng niệm Khuyển Đại Tướng. Đặc biệt hơn, nhân loại luôn là những người chuyên tâm chuẩn bị cho tế điển nhất, bởi chính nhờ Khuyển Đại Tướng bọn họ mới có thể yên bình sinh sống tại nơi này.
Trong một tòa lâu gần khu vực ngoại vi hoàng cung, Kagura trầm ngâm đứng bên cửa sổ, đôi mắt màu đỏ sậm gắt gao nhìn về hướng tòa cung điện kế bên chủ điện.
Cơ hội nàng tìm kiếm, cuối cùng cũng xuất hiện rồi. Chỉ là thành công hay không còn phải xem ba người kia có muốn trợ giúp không mà thôi.
Naraku.
Nữ nhân dời mắt trở về phòng, dừng lại trên đệm chăn giữa phòng. Rin không giống hài tử bình thường sợ hãi hay khóc lóc, im lặng lạ thường. Nữ hài ngoan ngoãn ngồi bên lớp chăn dày, đôi mắt đen láy không rời bóng dáng người nằm trong đó dù chỉ một khắc.
Nghe thấy tiếng bước chân lại gần, Rin đột nhiên căng chặt thân thể, đề phòng nhìn về phía Kagura đang bước tới. Bị phản ứng của tiểu nữ hài chọc cười, Kagura tự giễu ngồi xuống:
“ Ngươi không cần lo lắng, ta vốn chẳng quan tâm đến hắn thế nào. Naraku mới là người cần nóng vội kìa. “
Nói thế nào thì, Kagura cũng vẫn phải để ý đến sức khỏe của cái người yếu ớt này. Hắn ta chính là lá bùa hộ mệnh cho tương lai tự do của nàng, sao có thể không quan tâm cho được?
Nghĩ đến khuôn mặt tươi cười ôn hòa trong trí nhớ, Kagura không khỏi rùng mình. Nàng nghĩ người kia không thể xem thường, nhưng chưa từng nghĩ đến việc hồi sinh người chết như thế này. Đáng sợ hơn cả là linh hồn của Kagewaki sớm đã bị Naraku hấp thụ hoàn toàn. Người không có linh hồn thì sống lại bằng cách nào?
Naraku ngay từ đầu liền không có cơ hội đụng đến một lọn tóc của người kia, đừng nói đến mộng tưởng đánh bại. Người kia chỉ đang nhìn bọn họ nhảy nhót như những tên hề mà thôi. Giống như thần linh chưa bao giờ đem nhân loại nhỏ bé đặt vào mắt.
Kagura lắc đầu, cố đem bản thân thoát ra khỏi những suy nghĩ khiến người ta run rẩy đó, vươn ra một tay chạm vào trán Kagewaki.
Từ lúc Naraku đem người về, Kagewaki vẫn luôn mê man không tỉnh, còn có dấu hiệu sốt nhẹ, không ngừng đổ mồ hôi lạnh. Kagura quan sát hắn cả đêm, người này vẫn luôn nhíu mày trong lúc mê man, thi thoảng sẽ phát ra vài âm tiết không rõ. Nhìn bộ dạng của hắn, có lẽ ngay cả trong lúc ý thức mơ hồ cũng không được yên thân. Không lẽ Naraku để lại ám ảnh lớn như vậy?
Bộ dạng sốt sắng hôm qua của Naraku, Kagura vẫn là lần đầu tiên thấy được. Rốt cuộc nam nhân này có vị thế như thế nào trong lòng tên kia?
“ Kagura. “ Kanna ôm tấm gương đi vào, khuôn mặt vô cảm không khác gì lúc mới sinh ra: “ Có việc em cần làm đây. “
“ Được rồi. “ Nữ nhân thở dài đứng lên, theo chân Kanna ra ngoài. Thấy cánh cửa đã sập lại, nữ hài cứng đơ mới động đậy nhẹ. Rin bình tĩnh lật ra một góc chăn, từ trong y phục của Kagewaki tìm ra một mảnh ngọc tím biếc cực mỏng.
Mikazuki-sama nói, nếu Hitomi-sama khó chịu phải ngậm thứ này vào.
Cùng lúc đó, trong hoàng cung, Mikazuki đang đón tiếp một vị khách không mời. Hắn hoàn toàn không bất ngờ khi đụng mặt người nọ, thản nhiên cắt tỉa cành hoa cuối cùng trong tay:
“ Không đón tiếp từ xa thật có lỗi, nhưng đã đến rồi vì sao không xuất hiện? “
“ Naraku. “