[Đồng Nhân] Tứ Hồn Chi Nguyệt Lão

Chương 26: Chương 26: Khác thường




Nghe được tiếng bước chân tiến lại gần, Seshomaru hơi nâng mắt, lại không để ý quay đầu quan sát dòng nước.

Kỳ thực dòng chảy không hẳn tính là sông, miễn cưỡng gọi suối liền phù hợp. Giữa dòng vô số tiểu ngư bơi lội, có vài con còn lượn lờ đùa giỡn quanh chỗ Jaken. Về phần vì sao biết chúng đang đùa giỡn ếch xanh, cái này nên hỏi vị cao nhân nào đó.

“ Điện hạ.” Mikazuki không quá lý giải hành động của hắn, nhẹ giọng gọi một tiếng “ Ngài lại có ý định mới? “

Sát điện hạ lúc này mới chậm rãi thu hồi tầm mắt, song đồng lạnh nhạt hơi nheo lại. Hắn trương miệng, chưa kịp nói gì liền bị nhảy họng:

“ Sesshomaru-sama! Tôi bắt được cá rồi! “

Không khí trong phút chốc cứng ngắc. Mikazuki nụ cười không đổi vung tay. Một hòn đá bay ra, thế giới liền hoàn toàn im lặng.

“ Ngài có thể nói, điện hạ. “

Bị ngắt lời một lần, thiếu niên sắc mặt có chút bất thiện, cuối cùng vẫn mở miệng:

“ Ta thắc mắc thật lâu, nhưng chưa từng hỏi qua ngươi một lần. Hiện tại ta thật muốn biết, ta Sesshomaru có thứ gì đáng để ngươi đi theo lâu như vậy? “

Trong mắt Sesshomaru, người nọ bật cười, ánh mắt thâm thúy như ngọc thạch gắt gao dõi theo hắn:

“ Điện hạ, ngài quá xem thường bản thân rồi. Hơn nữa, ta đã nói, điện hạ ngài là chủ nhân của ta, ta sẽ không làm bất cứ chuyện gì bất lợi cho điện hạ và người xung quanh ngài. “

Sesshomaru đương nhiên không tin được cách nói này. Hắn còn đang suy xét nói tiếp thế nào, Mikazuki lại nhịn không được cười một thoáng:

“ Ngài vì sao đột nhiên nghĩ đến điều này đâu, điện hạ? “

Bóng trắng phía trước đột ngột biến mất. Mikazuki thong thả chuyển bộ pháp, lùi một bước liền tránh được công kích kề sát bên mặt. Một lọn tóc trắng hơi vung lên, uyển chuyển lay động trong khoảnh khắc. Thanh âm lạnh nhạt của Sesshomaru u u vang bên tai:

“ Trước khi gặp ngươi, ta từng đi qua dòng sông này. Thời điểm kia, bên sông có hai cái đê đẳng yêu quái đang tranh giành một viên ngọc. Ngươi nói viên ngọc kia là thứ gì? “

Độc hoa trảo theo sát đến thẳng hai mắt. Mikazuki gập người thành một độ cong quỷ dị, yên nhiên đáp lời:

“ Nếu ta đoán không sai, kia hẳn là ngọc Tứ hồn đi. Nhưng việc này cùng với thân thế của ta có liên quan gì? “

Ngữ khí của hắn bình tĩnh quá phận, khiến Sesshomaru trong nháy mắt có loại ảo giác bọn họ chỉ đang nói chuyện phiếm chứ không phải truy vấn khảo cung. Sát điện hạ không hờn giận động động tay, quang tiên như chớp bay đến hậu tâm đối phương.

“ Chuyện này ta vốn không để trong mắt, ngược lại tin thuyết pháp của ngươi. Như ngươi nói yêu lực của ta khiến ngươi phá ngọc mà ra, vậy trước đó không ít yêu quái muốn sử dụng ngọc Tứ hồn chẳng lẽ đều không đưa yêu lực vào trong? Sơ hở lớn như vậy, ta lại có thể tin hơn trăm năm. Nếu không phải hôm nay trở lại dòng sông này, ta thật không nghĩ ra còn cần bao lâu nữa để nhớ ra chuyện này. “

Như bao trận chiến trước, đối phương dễ dàng hóa giải công kích dồn dập không chút kẽ hở. Sesshomaru cũng không nổi giận, trái lại càng bình tĩnh quan sát thần tình đối phương. Mikazuki nhịn không được bật cười, vỗ vỗ tay:

“ Trí nhớ điện hạ quả thật không tồi. Đúng như ngài suy đoán, ta thật sự không phải bị giam trong ngọc Tứ hồn. Thứ đó cũng chỉ là vật chứa tạm thời, nói đúng ra nó phụ thuộc vào sinh mệnh lực của ta khi ta còn ngủ say trong đó. “

“ Như vậy, “ Một bàn tay như rắn nước lướt đến, đem độc hoa trảo chế trụ. Đôi mắt tím biếc tỏa ra phong duệ sắc lạnh: “ Ngài muốn hỏi cái gì đâu, điện hạ? “

Hắn nhẹ bẫng thừa nhận. Sesshomaru lại không có thoải mái được như vậy. Sắc mặt hắn hiển nhiên không quá tốt, thanh âm cũng trầm xuống rất nhiều:

“ Ngươi là ai? Ở cạnh ta có mục đích gì?

Không phải Sesshomaru chưa từng nghi ngờ qua, nhưng mỗi lần hắn động nghi tâm đều bị loại ánh mắt từ ái quỷ dị của Mikazuki dọa chạy. Hắn một sơ suất, để mỗ yêu nhân tự tại dắt mũi hắn hơn trăm năm. Nghĩ đến việc này lại thấy lửa giận bừng bừng, công kích trên tay càng phát ra sắc bén “ Ngươi vốn liền không phải thiên yêu gì cả. “

Động tĩnh bên này đánh động Jaken vừa ngã gục. Ếch xanh xoa xoa cục u trên đầu, theo bản năng ngước lên nhìn. Một lần này khiến hắn há hốc miệng, mắt cũng trợn to khiếp sợ.

Hơn nửa cánh tay chủ nhân của hắn xuyên qua bụng Mikazuki, có thể thấy được bàn tay thon dài ở đầu bên kia. Mikazuki thần sắc bình tĩnh, khẽ thở dài một tiếng:

“ Ngài vẫn sắc bén như vậy a, điện hạ. Ta thật lo tính cách này của ngài có thể đem hài tử kia giữ lại không nữa... “

Sesshomaru nhíu mày nhìn hắn, trong mắt có dòng chảy mờ mịt nghi hoặc. Không chờ hắn thu tay lại, bóng người trước mặt lay động một chút, chậm rãi tan biến. Có tiếng tan vỡ nhỏ bé vang lên, dưới chân hắn dừng lại một tấm gương vỡ nát.

Cách đó không xa, Mikazuki hoàn hảo vô khuyết thản nhiên nhìn hắn:

“ Ta nói đều là thật a. Điện hạ ngài tin hay không cũng được. Thiên yêu do thiên địa dựng dục không hề sai, sai liền là khởi nguồn. Ta vốn là thiên yêu, chẳng qua không phải là thiên yêu của thế giới này. “

Đôi mắt tím chợt lóe một góc u tối. Từ sâu nơi đáy mắt có thứ gì đó như muốn trào ra. Sesshomaru thị lực tốt đẹp dễ dàng nhìn rõ hoạt cảnh trong mắt người kia.

Một đóa hoa vô danh đỏ tươi nở rộ trong con mắt trái của Mikazuki. Hình thái cánh hoa giống hệt Hoa Kính của hắn. Xung quanh vị trí đôi mắt, có hoa văn tinh tế như tơ mỏng chậm rãi lan ra, ôm lấy nửa khuôn mặt trái. Đóa hoa gần như che kín con ngươi màu tím, khiến cả khuôn mặt trở nên yêu dị vô cùng.

Sesshomaru không khó để nhận ra một cỗ áp bách thong thả xuất hiện, len lỏi trong không gian. Hắn siết chặt tay, ánh mắt bén nhọn nhìn chằm chằm bóng đêm dần hiện hữu sau lưng người kia. Mikazuki cười khổ, vươn tay sờ sờ nửa mặt trái của mình:

“ Ta đã nói rồi, ta chưa từng có ý hại điện hạ. Hiện tại không là lúc để lộ thân phận của ta. Pháp tắc thế giới này không cho phép. “

“ Ngươi.. “ Sesshomaru còn muốn nói gì đó, trước mắt bỗng nhiên tối sầm. Yêu lực như bị giam cầm, ngưng trệ không có động tĩnh. Cảm giác mệt mỏi thổi quét toàn thân. Đôi mắt kim sắc mịt mờ đóng lại, thân thể cũng mềm mềm gục xuống.

Jaken sau một lúc lâu đứng hình cuối cùng cũng tỉnh táo lại, sợ hãi hô lớn:

“ Sesshomaru-sama!”

Mikazuki nhẹ nhàng đem thiếu niên tiếp được, thở dài: “ Ngài liền tạm thời quên đoạn ký ức này thôi, điện hạ. Chờ mọi việc chung kết, ta tự nhiên sẽ trả lời tất cả. “

Hắn nâng mi, cười ôn hòa nhìn Jaken: “ Ếch xanh bé nhỏ, ngươi có thấy gì không a?”

Tiểu yêu quái run rẩy vài cái, trợn trắng mắt ngã về phía sau.

Bớ người ta, Mikazuki-sama sao lại đáng sợ như vậy?

- -- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----

Chờ Sesshomaru tỉnh lại, tiểu yêu quái hai mắt đẫm lệ rưng rưng nhìn hắn.

Sesshomaru mạc danh cảm thấy sống lưng có chút lạnh. Hắn nhíu mày ngồi dậy, theo bản năng xoa cổ.

Hắn thế nào lại ngủ? Không phải bọn họ vừa rời khỏi phụ cận chỗ bán yêu kia sao? Đây lại là chỗ nào?

Jaken thấy Sesshomaru tỉnh táo lại, lập tức thấu đi lên: “ Sesshomaru-sama!”

Anh anh anh, ngài cuối cùng cũng tỉnh lại, dọa chết ta rồi! T_T

Một ngón tay đem hắn đinh tại chỗ, Sesshomaru lạnh lùng hỏi “ Ta ngủ bao lâu? “

Mỗ ánh mắt lành lạnh đảo qua lưng.

Tiểu yêu quái nơm nớp lo sợ trả lời “ Ngài nghỉ ngơi cũng được nửa ngày rồi. Mikazuki-sama khi nãy đem ngài đến chỗ này. “

Sát điện hạ đầu có chút trống rỗng, tựa hồ quên đi chút việc nào đó. Hắn không có rối rắm lâu, bật người ngồi dậy. Mikazuki ngồi trên cành một cây đại thụ, đang nhàn hạ nướng thịt. Mái tóc bạc lơ lửng giữa không trung, hai chân thảnh thơi đung đưa hừ hừ tiểu khúc, nhìn qua có vẻ thoải mái rất nhiều. Về phần hắn làm sao nướng thịt trên cây mà không sợ cháy....

Sesshomaru liếc mắt nhìn tiểu yêu quái co đầu rút cổ bên chân, lại nhìn Gậy Đầu Người trong tay kẻ nào đó.

Mikazuki thấy hắn đã tỉnh, tinh thần phấn chấn vẫy vẫy tay:

“ Điện hạ, nhị điện hạ gửi lời hỏi thăm ngài! “

Sát điện hạ diện vô biểu tình quay đầu.

Mikazuki vừa nãy nhân cơ hội Sesshomaru còn chưa tỉnh lại truyền tống một chuyến đến chỗ Inuyasha dạo một vòng, tiện thể đem con gà rừng bán yêu vừa bắt được “ mượn “ đi. Tiểu bán yêu nhìn thấy hắn đương nhiên vui mừng, nhưng cũng không thay đổi được câu đầu tiên hắn hỏi lại là....

“ Ca ca cũng đến sao, Mikazuki-sama?”

Mikazuki: “....” Nhi đại bất trung lưu a.

Hài tử nuôi lớn liền cần ca không cần trưởng bối. Nỗi lòng này các ngươi làm sao có thể hiểu.

Vì vậy, trưởng bối nào đó không chút do dự đem con gà trong tay Inuyasha lấy đến. Inuyasha khóc không ra nước mắt, đẫm lệ uông uông nhìn hắn.

Sống ở cái làng này đã không đơn giản, sama nỡ lòng nào đem thức ăn của hắn đi a... X﹏X Vu nữ kia đã đủ gây sức ép, giờ lại đến ngươi nữa là sao?

#Gia trưởng không thương xót làm thế nào? Tại tuyến chờ, cấp bách! #

Mikazuki không nỡ nhìn bộ dáng đáng thương của hắn, vẫn là nhân từ báo tin: “ Điện hạ không có ở đây. “

Hai lỗ tai trắng mềm lập tức rũ xuống. Mikazuki mềm lòng, xoa xoa đầu hắn: “ Nhị điện hạ cần cố gắng rèn luyện a, thời gian mấu chốt cũng sắp đến rồi. Điện hạ sớm muộn gì cũng sẽ chấp nhận ngài thôi. “

Tiểu cẩu cẩu miễn cưỡng cười: “ Hi vọng là vậy. “

Vẫn là nhịn không được nhìn quanh, tìm kiếm bóng dáng cao ngạo lạnh lùng kia.

_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.