[Đồng Nhân] Tứ Hồn Chi Nguyệt Lão

Chương 102: Chương 102: Không xong ? Ta đột nhiên thật muốn đánh người !




Kagome gần đây luôn cảm thấy nóng vội không chừng, lúc nào cũng đứng ngồi không yên. Nhiều lần đều khiến mọi người vì nàng lo lắng không thôi.

Nhận nhưng ánh mắt quan tâm từ bốn phía, thiếu nữ trong lòng cười khổ một tiếng. Hình như từ lúc nàng gặp lại Inuyasha, tâm trạng nàng chưa có lúc nào an bình cả. Nhưng nàng cũng không làm cách nào khống chế được suy nghĩ của mình chạy theo bóng dáng đỏ rực ấy. Tình trạng này không biết còn muốn kéo dài đến khi nào, nhất là khi Kagome lại đang dần cảm thấy tinh thần của mình sắp chống đỡ không nổi nữa. Nếu cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì Kagome có lẽ sẽ phát điên mất.

Inuyasha gần đây rất hay tránh mặt nàng, mặc dù chính Kagome cũng không tìm ra được lý do để thiếu niên đột nhiên liên tục tránh mặt mình như vậy. Nàng chỉ cần một cuộc nói chuyện cùng hắn để giải tỏa tinh thần đã sắp nát vụn của mình. Hắn vì cái gì muốn liên tục tránh mặt nàng như vậy?

Thấy Kagome một lần nữa sắp chìm vào đống suy nghĩ hỗn loạn của chính mình, Kikyo thật sự không nhìn nổi nữa, thay vì tìm cách khuyên can nàng lựa chọn đi thẳng ra ngoài, chừa lại không gian cho thiếu nữ.

Nàng thật không hiểu được cái lồng giam mà Kagome tự mình dựng lên từ đâu xuất hiện, nhưng nó không cản nàng nhìn ra một phần nguyên nhân trong đó. Trước khi đến với thế giới này, bản thân ở kiếp trước cũng đã xem qua không ít chuyện rắc rối của thiếu nữ cùng Inuyasha. hai vị này đúng chuẩn một vị oan gia, tính tình lại được dựa theo người kia xây dựng nên, cũng đã rất gắn bó với nhau. Nhưng từ khi nàng chính thức xuyên qua, đến một cái nắm tay hay thậm chí là chuyện Inuyasha cõng Kagome đi đường cũng chưa từng xuất hiện. có lẽ vị thế của nữ chính khiến cảm xúc của Kagome suy sụp trước sự xa lạ của Inuyasha đi.

Khuyên cũng đã khuyên rồi, nhưng nếu Kagome thật sự nghe không lọt tai, nàng cũng không còn cách nào khác ngoài việc trơ mắt nhìn Kagome tự đẩy bản thân rơi xuống vực thẳm cả.

Lại nói đến kiếp trước, kikyo cũng cảm thấy hoang mang không thôi. Bởi vì trong ký ức của nàng hoàn toàn không xuất hiện hình ảnh nào của vị đại mỹ nhân vẫn luôn đi theo Inuyasha và Sesshomaru kia. Có cảm giác giống như người này chính là mắt xích vô cùng quan trọng trong việc biến đổi tình tiết như thế này. Tuy không rõ suy nghĩ này từ đâu mà đến, nhưng Kikyo chưa bao giờ nghi ngờ trực giác của mình. Bản năng của nàng mách bảo nàng không nên tiếp xúc quá gần người kia, Kikyo thật sự liền hạn chế cùng người kia đụng độ.

Hoa nào mà chẳng có gai, nhất là đóa hoa mỹ lệ vĩnh cửu như vậy.

Rừng hoa phía trước đã không còn quá xa. Kikyo hơi chút thất thần, không quá để ý phía trước, hậu quả là có tai nạn nhỏ xảy ra. Vu nữ đâm sầm vào một người ở góc khuất nhỏ, tuy nàng không sao, nhưng người kia hình như không may như vậy. Trong khi Kikyo còn miễn cưỡng đứng thẳng được, người kia lại bị phản lực nhẹ nhàng đẩy ngã, khẽ rên một tiếng rất nhỏ. Có lẽ là xây xát nhẹ.

“ A...” Kikyo giật mình, trong thành trì của yêu quái cũng có nhân loại? Lại còn yếu ớt như vậy? Vu nữ cũng không nghĩ nhiều hơn, vội và cúi xuống muốn đem người đỡ dậy:“ Thật xin lỗi! Ta thật sự không.....”

Lời còn lại toàn bộ bị nàng nuốt ngược vào trong, thay vào đó là một tiếng thốt lên đầy kinh ngạc:“ Naraku?”

Không đúng! Nlàm sao có thể quang minh chính đại như vậy xuất hiện ở nơi này. Nếu như nàng nhớ không lầm, kỳ thực vẫn còn một người nữa có được khuôn mặt giống hệt thế này, đúng ra thì khuôn mặt này vốn là của hắn.

Môi nàng hơi mấp máy, cánh tay vươn ra cũng chựng lại:“ Kagewaki...... Hitomi.”

Kagewaki bị nàng gọi thì ngẩn ra, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn nữ nhân trước mắt:“ Kagewaki? Tên ta không phải Naraku sao? Vị tiểu thư này, ngươi cùng ta trước kia có quen biết? “

Kikyo há to miệng. Cái này là..... mất trí nhớ? Vậy rốt cuộc hắn là Kagewaki hay là Naraku?

Kagewaki vẫn đang mở to mắt trông mong nhìn nàng. Cái người vận bạch y hôm qua còn chưa chịu nói ra tên của hắn, đang khiến Kagewaki rối rắm không thôi. hiện tại lại gặp được một người khác có vẻ cũng cùng mình có quen biết, nhất định muốn nắm chắc một chút.

“ Ta....” Kikyo nghẹn lời. Cái này nàng thế nào biết a? Nhỡ đâu người này là Naraku giả heo ăn thịt hổ chạy tới bày mưu tính kế với bọn họ thì sao?

Chờ hai người mắt to trừng mắt nhỏ thêm một lúc nữa, một cái đầu nho nhỏ đột nhiên ló ra từ phía sau. Kikyo nghi hoặc nhìn theo, phát hiện lại là một hài tử nhân loại, đang hiếu kỳ nhìn nàng chằm chằm.

Thành trì này rốt cuộc có phải là của yêu quái nữa không vậy? Sao đi đâu cũng thấy nhân loại là thế nào?

Trong lòng phun tào một hai câu, Kikyo hít sâu giữ bình tĩnh, cố gắng nở nụ cười thân thiện nhất có thể:“ Tiểu muội muội, có biết vị ca ca này sao?”

Vu nữ không nhận được câu trả lời, thay vào đó là ánh mắt phòng bị của nữ hài. Tiểu nữ hài trong ánh mắt bốc hỏa kìm nén của Kikyo hơi rụt đầu lại, trốn đến sau lưng Kagewaki. Nụ cười của vu nữ cứng đờ, răng rắc hai tiếng liền nát.

“ Rin? “

“ Rin à... “

Có tiếng gọi gần đó vang lên. Đôi mắt nữ hài vụt sáng, lập tức từ sau lưng Kagewaki chạy đến nơi phát ra âm thanh. Kikyo hít một ngụm khí lạnh, chột dạ quay đầu đứng thẳng.

Vừa mới nghĩ đến thôi đã xuất hiện, có cần linh như vậy không a?

Không bao lâu để Rin quay lại, bàn tay còn nắm theo một người, chính là cái người Kikyo vừa mới nghĩ đến không lâu - Mikazuki.

Mikazuki không nghĩ đến sẽ thấy vu nữ ở chỗ này, hơi ngẩn ra, lập tức cười đạm lên tiếng: Kikyo-sama, những người khác không đi cùng sao?”

“ Không có. “ Kikyo gượng cười:“ Cảm giác có chút nhàn rỗi liền dạo quanh một vòng, không nghĩ đến sẽ đụng trúng người khác. Mọi người hẳn đều đang cùng nhau bàn bạc hướng đi kế tiếp rồi.”

“ Nga... “ Mikazuki không để ý ứng một tiếng, vươn một tay kéo Kagewaki vẫn còn ngồi ngốc trên đất:“ Hitomi-san, không cần ngồi dưới đất như vậy. Chờ ngươi hoàn toàn dung nhập ta sẽ giải phong ấn ký ức cho ngươi. “

Kagewaki vui vẻ gật đầu, ôn hòa cười một thoáng. Mỗ gia trưởng hơi nheo mắt, mỗi tay dắt theo một người cùng Kikyo cáo từ:“ Kikyo-sama, mạn phép hồi cung điện trước.”

Vu nữ đương nhiên có mười lá gan cũng không dám cản, lẳng lặng nhìn Mikazuki đem hai người rời đi. vậy xem ra nàng đã đoán đúng, nam nhân kia thật sự là Kagewaki. Có điều, trong nguyên tác không phải sau khi Naraku thôn phệ vị thành chủ ốm yếu này thì mới có được khuôn mắt của hắn và lực lượng linh hồn sao? Nếu vậy tại sao Kagewaki đến lúc này vẫn còn sống? Là người kia động tay chân gì, vẫn là thế giới này có BUG?

Thế nào mọi chuyện rắc rối như vậy a? Não của nàng vốn đã không đủ dùng rồi có được hay không? Đừng có hack não người ta như vậy!

Vu nữ vò đầu quay trở lại cung điện. Vốn dĩ ra giải tỏa đầu óc, giờ thì hay rồi.

Phía sau, Mikazuki nhìn thoáng qua bóng lưng của Kikyo, khóe môi khẽ cong lên. Nữ nhân này ngược lại so Kagome hoạt bát nhiều a. Nếu không phải còn muốn tranh thủ trải đường cho hai cái hài tử đáng lo kia, hắn cũng thật muốn cùng nữ nhân này chơi một chút ni.

Kikyo hoàn toàn không biết mình vừa mới vô tình thoát được một kiếp, còn đang cùng mấy hòn đá ven đường đấu trí. Đôi khi không biết gì cũng có cái tốt của nó nga ~

Mikazuki lại giống một bảo mẫu, lần nữa xách một lớn một nhỏ về cung điện của Irasue. vừa mới đem hai người này thả xuống, cửa điện đột nhiên ầm một tiếng mở toang, khiến Mikazuki không để ý vấp phải y phục suýt lộn nhào. Người nào đó vẻ mặt ẩn nhẫn quay ra, bình tĩnh xắn tay áo:“ Iiiiiirrrrraaaaassssuuueee....”

Tây quốc đệ nhất phu nhân hớt hơ hớt hải chạy vào, nhào lên người Mikazuki:“ Không xong!...Chuyện lớn rồi! “

Mikazuki:“.....Trước khi nói, làm phiền xuống khỏi người ta... Ta là nam... “

“ A....” Irasue không chút xấu hổ trèo xuống:“ Xin lỗi, quên mất! “

Kagewaki và Rin yên lặng rút lui. Có cảm giác cứ như bão lớn sắp đổ bộ vậy....

“ Được rồi. “ Mikazuki lần nữa xắn tay áo:“ Chuyện gì không xong có thể khiến ngài vui như vậy hả, phu nhân? “

Irasue vô thức đưa tay sờ mặt:“ NHìn rõ như vậy sao? “

Mỗ nhân:“......Hẳn là đi. Ngài rốt cuộc có nói hay không?”

Không có chút hài hước nào.

Irasue yên lặng dùng ánh mắt lên án loại tính tình này của hắn, không tình nguyện thở dài nói ra:“ Nga~ Cũng không có gì lớn.... Chẳng qua người bất mãn lớn nhất với tân nhậm Yêu Vương tới rồi. “

“...... “

Mikazuki đào đào lỗ tai:“ Shan ma?”

Một bàn tay lập tức muốn giáng xuống đầu hắn, đương nhiên là không trúng:“ Ta không có nói đùa. Biểu ca cận hệ của Sesshomaru đã đánh hơi muốn hồi hoàng cung rồi.”

Biểu ca?

Mikazuki dám thề là hắn chưa từng nghe qua có cái biểu ca nào của Sesshomaru có gan nhắm đến phong hào Yêu Vương kia. Luận lực lượng, cả Tây quốc này trừ hắn ra cũng chỉ có Irasue miễn cưỡng cùng Sesshomaru đánh ngang tay, trong một thế giới tôn sùng vũ lực như thế này, biểu ca gì đó thật dám nhảy ra tranh chấp a?

Hắn ở đây cũng đã ba trăm năm tả hữu, vì cái gì còn chưa từng nghe qua Sesshomaru có biểu ca nào cận huyết đến mức nhăm nhe vương vị? Không lẽ bản thân hắn lạc hậu với thời đại rồi, không nghe được thông tin gì nóng?

Như biết hắn đang nghĩ gì, Tây quốc chủ mẫu chớp mắt, thành thật kể ra tội trạng:“ Cái đó..... Kỳ thực ta quên mất.... Ta tưởng tên kia đã đem đám sâu bọ phiền phức đó giải quyết rồi.... Ai nghĩ đến nha.... “

Mỗi một câu nàng nói ra, nụ cười trên môi Mikazuki càng rực rỡ vài phần.

Irasue! Ngươi chết chắc rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.