Inuyasha có một giấc mơ dài, một giấc mơ về ký ức đã sớm phủ bụi.
Dưới tàng cây anh đào, người nọ một thân bạch y đứng giữa huyết tinh tanh nồng, lãnh khí khiến người vô thức kinh nhường.
Lần đầu tiên bọn họ gặp gỡ, dưới sự chứng kiến của người nọ cùng mệ, chỉ là một cuộc gặp gỡ bất đắc dĩ. Ánh mắt Sesshomaru khi đó lạnh nhạt không một gợn sóng, như vành trăng khuyết trên trời chiếu rọi tâm thức hắn.
Hiện tại, ánh mắt đó nhìn hắn chỉ có nhu hòa và bao dung.
“ Tỉnh? “ Bên tai vang lên tiếng gọi khẽ quen thuộc. Inuyasha có chút mỏi mệt nâng mi, vừa vặn bắt được nụ cười nhạt trên môi Yêu Vương bệ hạ.
Phía sau Sesshomaru, có một bóng người đứng dưới dương quang chói mắt, khóe môi loan thành nguyệt nha xinh đẹp. Mái tóc màu tuyết trắng trải rộng lấp lánh như những vì sao.
Inuyasha chỉ biết, dương quang cũng không chói mắt bằng nụ cười trên môi người kia, tinh tú cũng không lộng lẫy bằng phượng nhãn màu tím biếc nọ.
“ Nhị điện hạ, đã lâu không gặp. Ngài vẫn còn nhớ ta chứ? “
- -- -------Ngoại truyện hoàn---- ----