Sesshomaru mới không thèm quan tâm mẫu thân hắn lại định giở trò gì. Không liên quan đến hắn là được.
Mikazuki tính toán kỹ lưỡng, một tay nhẹ nhàng đem thứ gì đó ném đến bên người Sesshomaru. Sát điện hạ dễ dàng tiếp được, ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn.
Trên tay hắn là thanh kiếm lần trước Mikazuki đem ra ở thánh địa Miêu tộc.
Người nọ cong mi nhãn, vẫy vẫy tay: “ Từ giờ đến khi ta quay lại, điện hạ tạm dùng nó chiến đấu nga. Cũng muốn đề phòng tình huống bất ngờ như lần trước nữa! “
Thiếu niên hơi giật giật lông mày, cuối cùng không có nói gì thêm. Mikazuki vung tay, dưới chân liền nhiều thêm một đám mây lớn. Hắn dặn dò xong thì thoải mái đạp mây rời đi.
Thiếu niên chỉ xa xăm nhìn theo, lại thu hồi tầm mắt tiếp tục lữ trình.
- -- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------
Inuyasha đem một người bị thương nặng kéo về, chuyện này dân làng không ai biết được.
Dù sao cũng là bộc phát đem người cứu về, Inuyasha không ngốc đến mức rêu rao bên ngoài đi. Chưa nói đến nhân loại đa nghi, người này rơi vào thảm cảnh như vậy mà vẫn còn sống sót chứng tỏ hắn ít nhiều có liên quan đến chuyện yêu quái tàn sát thôn làng của nhân loại lần này.
Tiểu thiếu niên đem người nọ đặt trong một hang động trên ngọn núi sau làng, sau đó chạy về đem nữ pháp sư kéo đến.
Chữa trị không phải bản lĩnh của hắn, vẫn là để nhân loại tự cứu nhau đi.
Kikyo nhíu mày quan sát người trước mắt.
Tình cảnh của người này không thể dùng từ nào ngoài “ thảm thiết “ để hình dung. Toàn bộ làn da bị bỏng nặng, một con mắt hoàn toàn bị hủy. Xương chân gãy nát, quả thật là người không ra người, quỷ không ra quỷ. Rốt cuộc hắn đã gặp gỡ loại chuyện gì để lâm vào tình cảnh này?
“ Ngươi tìm thấy hắn ở đâu? “
Bán yêu khoanh tay ngồi trước cửa động, xuy một tiếng đáp lời: “ Gần ngôi làng cầu cứu ngươi kia. Hắn cũng đủ may mắn, còn sống được đến lúc ta ghé qua. “
Thương thành như vậy, e cả đời người này cũng vô pháp đứng lên.
Kikyo không có ý định để một người như vậy chết trước mặt mình, chỉ có thể lập tức bắt tay vào cứu trị hắn.
Nàng chỉ có thể cố hết sức, sống được hay không liền xem số mệnh của người này.
Inuyasha đột nhiên đứng dậy, nói vọng vào trong hang động: “ Ngươi từ từ chữa, ta quay về. “
Không để nữ pháp sư kịp phản ứng, hồng y thiếu niên tung người nhảy đi.
Hắn vừa ngửi thấy mùi yêu khí quen thuộc trong gió đưa tới, vị trí xuất hiện hẳn là trong làng không sai. Thiếu niên đẩy nhanh tốc độ trở về, trong lòng lại có chút không bình tĩnh, còn có một chút nhớ mong.
Trong làng, người dân há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt. Có vài người cảnh giác đề phòng, tùy thời chuẩn bị đem người lạ đuổi ra.
“ Bảo bối của ta đâu rồi nga? Không phải nói là ở trong làng này sao? Mùi nhạt như vậy....” Một cái tóc bạc nữ nhân y phục cao quý lẩm bẩm:“ Không lẽ đến muộn rồi? “
Đoàn người hẳn là xuất thân quý tộc, ai ai cũng mặc trang phục quý giá, thứ cả đời những người dân nghèo cũng khó mà thấy được. Vài cái thiếu nữ vây quanh nữ nhân tóc bạc nọ khuyên nhủ:
“ Phu nhân đừng nóng vội, có lẽ nhị điện hạ có việc đi đâu đi.. “
“ Đúng vậy phu nhân! Nếu không ngài đi thăm đại điện hạ trước, chờ muộn một chút quay lại sau...”
Vị phu nhân nọ không chờ các nàng nói xong liền phản bác: “ Tên bất hiếu tử đó còn cần ta đến thăm? Ha hả, hắn chưa quên mẫu thân này đã là tốt rồi! Hắn không phải còn có chân sao, muốn gặp tự tìm về! “
Thấy phu nhân đại phát tính tình, thị nữ yên lặng nuốt xuống câu nói vừa đến bên môi.
QAQ!T_T X﹏X Nhị điện hạ không phải cũng có chân sao? Rốt cuộc ai mới là con ruột vậy?
Người dân xung quanh cũng bị nàng hung hãn xoát nhận thức mới, đồng loạt lùi lại một chút.
Phụ nhân đột nhiên cau mũi, hai mắt sáng ngời nhìn về một hướng: “ A... “
Một bóng đỏ xuất hiện trong tầm mắt, từ một chấm nhỏ dần dần to lên. Irasue hào hứng nhào lên, ôm chầm lấy người đến: “ Hảo nhi tử! Mẹ thật nhớ ngươi a!”
Inuyasha chới với ngập trong một đống y phục. Thị nữ vội vã đem Irasue đang hăng hái gỡ ra một chút, cứu vớt nhị điện hạ của bọn họ:
“ Phu nhân! Ngài mau buông a!”
Inuyasha mặt đỏ bừng chui ra, thở hồng hộc quẫn bách nói: “ Mẹ... Người thế nào lại đến? Không phải người đang ở Tây quốc sao?”
“ Nha... “ Irasue phủng mặt “ Ta không phải nhớ Tiểu Inu sao? Không lẽ bảo bối ngươi không nhớ mẹ?”
“ Không có... “ Inuyasha vất vả nghẹn ra vài chữ: “ Ta không phải... Chỉ là... “
Irasue hai mắt chớp chớp chờ mong nhìn hắn.
Inuyasha không biết nói gì, gấp đến độ nhảy dựng. Mỗ phu nhân thở dài: “ Hảo hảo! Ta biết rồi! Không nói nữa, chúng ta đi nhìn chỗ ở của tiểu Inu nha.. “
Hồng y thiếu niên không kịp làm ra phản ứng nào khác liền bị ma trảo kéo đi.
Ở Tây quốc xa xôi, bảo tọa Yêu vương không như Inuyasha nghĩ đến trống rỗng. Mikazuki chống cằm thở dài, nhàm chán ngáp nhẹ chuyển một cái tư thế. Thị nữ thân cận của Irasue run rẩy khóe miệng đứng gần đó, không dám lên tiếng nhắc nhở.
QAQ! Hai vị này thế nào chơi lớn như vậy? Thật sự không sợ Tây quốc đại loạn sao?
Mikazuki đùa nghịch một lọn tóc dài, phất qua phất lại trước mắt. Thị nữ giật giật đuôi mắt, yếu ớt nói:
“ Mikazuki-sama! Để ta sửa sang lại tóc cho ngài đi. “
Tóc dài như vậy, vì cái gì còn không cắt bớt đi. Không sợ đi đường đạp trúng sao?
“ Nga... “ Mỗ gia trưởng có cũng được mà không cũng được đáp lời.
- -- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------
Irasue nháo đủ một ngày mới chịu tiếc nuối rời đi, trước khi đi còn không quên đem Inuyasha “ lăn lộn “ một lần.
Hồng y thiếu niên thảm hề hề tiễn bước mẫu thân đại nhân, mồ hôi lạnh sau lưng đã muốn thấm ướt lớp trung y mỏng. Mấy thị nữ cũng rất thông cảm cho vị điện hạ này, một đám khéo léo đem Lăng Nguyệt Tiên Cơ nhanh chóng kéo đi.
Irasue bất mãn hừ một tiếng, quay đầu: “ Được rồi, được rồi! Đi thăm bất hiếu tử kia một chút! “
Bán yêu trên trán xoát xoát đổ mồ hôi nhìn nàng đi, vì ca ca điểm một ngọn nến.
“ Người nhà của ngươi?”
Bên cạnh đột nhiên toát ra một câu dọa Inuyasha lông tơ dựng đứng. Kikyo mi nhãn có chút nhu hòa đứng đó, trên tay là một giỏ thảo dược còn tươi mới. Bán yêu hừ nhẹ, biệt nữu trả lời:
“ Liên quan gì đến ngươi? Chuyện bên kia xong rồi? “
“ Ân.” Kikyo nhàn nhạt gật đầu, quay người đi vào trong làng:“ Ngươi cũng thật kỳ lạ. Có nhà không hảo hảo ở, chạy đến thôn làng nghèo nàn để làm gì? Nhìn dáng vẻ vị phu nhân kia, hẳn là rất chiều chuộng ngươi mới phải. “
“ Đã nói không liên quan gì đến ngươi!” Thiếu niên thẹn quá thành giận trừng mắt: “ Chờ ta lấy được ngọc Tứ hồn, việc đầu tiên chính là diệt ngươi trước! “
“ Tùy ngươi. “ Vu nữ ném lại hai chữ liền đi thẳng. Inuyasha buồn bực mại chân đuổi theo.
Vào trong làng, ánh mắt mọi người nhìn Inuyasha có điều thay đổi. Nói thế nào nhỉ? Kỳ quái, tò mò, còn có rất nhỏ xa cách. Hiển nhiên không phải ai cũng hiểu được loại hành động gần với bỏ nhà ra đi của thiếu niên.
Inuyasha cũng lười phản ứng bọn họ, đem mấy ánh mắt kia vứt ra sau đầu.
Qua vài ngày, hậu quả từ thảm sát ở làng bên mới được giải quyết triệt để.
Inuyasha đi một vòng ra sau núi, quay về ném lại cho Kikyo một câu: “ Cái người kỳ quái kia tỉnh rồi, ngươi đến xem hắn. “
Kikyo nghe vậy buông việc trong tay, sửa soạn dược liệu đã phơi khô đi lên núi. Vết thương của Kaede cũng đỡ hơn nhiều, nằng nặc đòi đi cùng nàng. Vu nữ không bảo được muội muội, chỉ có thể dắt nữ hài theo. Thấy Inuyasha muốn rời đi, Kikyo khó hiểu hỏi:“ Ngươi không cùng ta đi xem hắn? Người nọ thế nào cũng là do ngươi cứu về đi?”
Thiếu niên nhàm chán làm mặt quỷ, không chút hình tượng bỏ đi: “ Ta chính là ngứa tay mới cứu hắn, đi xem làm gì! Ta lại không hiểu cứu chữa nhân loại. “
Kaede bĩu môi, nhịn không được khinh bỉ một chút: “ Hắn không biết quý trọng khuôn mặt đó chút nào! “
Kikyo bất đắc dĩ đem muội muội dắt lên núi. Quãng đường ngắn ngủi chẳng mấy chốc liền đi hết. Còn chưa đến cửa động, từng đợt tiếng cười khằng khặc quỷ dị vọng ra khiến người ta cảm nhận được từng đợt hàn khí lủi lên sống lưng. Kaede rụt rụt đầu, lén lút siết chặt tay tỷ tỷ.
Kikyo nhìn thoáng qua muội muội, nhíu mày đi vào trong sơn động. Người nọ dường như cũng nhận ra có người đến, chấm dứt tràng cười khàn khàn xé họng, chuyển mắt nhìn chằm chằm vu nữ:
“ Là ngươi đã cứu ta?”
Thanh âm của hắn đục ngầu, hẳn là do cổ họng tổn thương nặng. Kikyo không nói gì, lẳng lặng ngồi xuống đổi dược cho hắn. Kaede tuy có sợ hãi, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy có người băng bó kín người như vậy tò mò nhiều hơn là sợ hãi. Tiểu nữ hài một bên giúp tỷ tỷ chuẩn bị vải sạch, một bên vụng trộm nhìn người nọ.
Không nhận được câu trả lời, người nọ không im lặng, ngược lại tiếp tục nói, càng như độc thoại một mình:
“ Ha ha, ngươi nhất định sẽ hối hận vì đã cứu ta, vu nữ! Ngươi không biết mình đã cứu một kẻ như thế nào đâu! “.
Kikyo chỉ liếc mắt nhìn qua, lại chuyên tâm thay băng vải. Người nọ còn nói rất nhiều, nhưng không một lần nhận được hồi đáp. Cuối cùng người nọ đột nhiên im lặng, thật lâu sau mới thần thần bí bí nói một câu: “ Ngươi đã cứu tên cướp độc ác nhất trên đời. “
Băng vải đổi hảo, Kikyo dắt tay muội muội đứng lên: “ Liên quan gì đến ta đâu? “
Ngươi là do Inuyasha đem về, đúng sai lợi hại lại có liên quan gì đến ta? Ta chỉ là không để một mạng người biến mất trước mắt mà thôi.
Người nọ không nghĩ đến vu nữ sẽ trả lời, lăng lăng nằm ngốc tại chỗ. Nữ pháp sư kéo tay muội muội rời đi, đến cửa động lại nghe hắn khàn khàn hỏi: “ Ngươi tên gì? “
Nữ pháp sư hơi dừng bước, lạnh lùng phun ra mấy chữ: “ Kikyo.”
Chờ cả hai đi mất, trong sơn động thi thoảng truyền đến tiếng vang quỷ dị. Không gian âm u cũng không che giấu được ánh sáng yếu ớt lọt vào, chiếu lên con mắt lành lặn của hắn.
“ Onigumo. “