Đông Phong Ác

Chương 4: Chương 4: Kinh Hãi Gặp Lại




Edit+beta: Tàn Tâm

Chuyện của Hương Hương huyên náo ngày càng lớn, chuyện làm ăn của phường đậu hũ Quách gia cũng càng ngày càng tốt. Đám bà mối rốt cuộc cũng không tới cửa nữa. Ngược lại có vài đám lưu manh côn đồ, thường xuyên vây quanh Hương Hương nói vài lời bẩn thỉu.

Quách Điền nóng nảy, lấy dao đuổi chém suốt mấy con phố. Nhưng sau lưng ông, mọi người vẫn lan truyền các loại ô ngôn uế ngữ (lời nói bẩn thỉu, không tốt). Phu thê Quách Điền trong lòng cũng sốt ruột, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách hay. Quách Trần thị mang theo chút ngân lượng đi tìm bà mối, đám bà mối trước đây vẫn luôn lượn lờ xung quanh bà giờ lại tỏ vẻ chần chừ. Xảy ra chuyện như vậy, lại không muốn làm thiếp, nàng ta còn có thể tìm được hạng người nào chứ…

Mà hôm nay lại thật sự có bà mối tới cửa, bà ta lôi kéo Quách Trần thị thấp giọng nói: “Mã gia ở thành Tây, nam chủ nhân năm nay ba mươi hai tuổi, đang muốn lấy kế thất.” (vợ kế)

Quách Trần thị vừa nghe vậy thì hơi do dự, bà mối nhanh chóng nói: “Mã gia cũng không phải hạng kém cỏi gì, là gia đình giàu có. Tướng mạo nam chủ nhân Mã Kính Sơn nhà họ cũng được coi là đoan chính, nhân phẩm cũng tốt. Nếu là trước đây, cô nương như Hương Hương cũng không đến lượt hắn mơ ước. Nhưng mà hiện tại… Hắn đã nghe nói về chuyện này, nhưng không có nửa điểm ngại ngần.”

Quách Trần thị kéo Quách Điền qua một bên nói cho ông nghe việc này. Quách Điền suy nghĩ đến chuyện khác: “Mã Kính Sơn ở thành Tây đã có hai đứa con rồi, nếu Hương Hương gả đi…”

Hai người liếc nhìn nhau, cuối cùng vẫn thương lượng cùng Hương Hương. Hương Hương cúi thấp đầu, nhẹ giọng nói: “Cha mẹ làm chủ là được rồi.”

Quách Điền vẫn không muốn làm khó nữ nhi: “Như thế này, hai ngày nữa cha gọi Mã Kính Sơn tới phường đậu hũ của nhà ta uống rượu, con đứng cách mành che nhìn thử. Nếu cảm thấy vừa lòng, cha mẹ sẽ đi thu xếp việc này. Nếu như không được thì không tính đến chuyện này nữa.”

Hương Hương không còn lời gì để nói, gật đầu đáp lại.

Mã Kính Sơn kia quả thực là người nóng vội, ngày hôm sau liền đến phường đậu hũ Quách gia một chuyến. Nam nhân này vừa ba mươi hai tuổi, đang lúc tráng niên, cũng là một hán tử lưng hùm vai gấu, mày rậm mắt to.

Hắn và Quách Điền uống rượu một hồi, lời nói ra cũng trở nên thẳng thắn chân thành: “Quách lão bản, ta nói thật với ông, nhà ta còn có hai đứa nhỏ, điền sản tuy không nhiều nhưng cũng không đến nỗi để lão bà phải chịu đói. Ta thật lòng yêu thích Hương Hương, nếu là trước đây, phận cóc ghẻ như ta cũng không dám nghĩ tới chuyện này. Hiện tại… Bất luận là chuyện gì, rốt cuộc cũng không phải lỗi của Hương Hương. Nếu như người đồng ý việc lần này, ta bảo đảm sau này sẽ cố gắng chăm sóc nàng, tuyệt đối không để nàng phải chịu một chút oan ức nào.”

Hắn đặt một bộ vòng tay vàng ròng lên bàn: “Nếu người đồng ý, bộ vòng tay này cứ để lại đây trước. Xem như là tín vật.”

Quách Điền mượn cớ đứng dậy đi vào nhà bếp một chuyến, hỏi Hương Hương: “Con cảm thấy người này thế nào?”

Hương Hương đỏ mặt, xấu hổ khẽ nói: “Cha làm chủ là được, con… con không có ý kiến.”

Quách Điền thở dài, ông lại đi ra nói với Mã Kính Sơn: “Vòng tay này Quách mỗ không thể nhận, kính xin Mã hiền chất mời người mai mối đến đây chính thức hạ sính lễ.”

Mã Kính Sơn biết việc này xem như đã thành công, vui vẻ trong lòng cũng lộ rõ trên mặt: “Vâng vâng, là tại hạ đường đột . Ngày mai sẽ mời bà mối mang sính lễ tới cửa.”

Thấy hắn vội vội vàng vàng rời đi, Quách Điền và Quách Trần thị liếc nhau một cái, phu thê lâu năm, hai người đều nhìn thấy bất đắc dĩ trong mắt đối phương.

Ngày thứ hai, Mã Kính Sơn quả nhiên đến hạ sính. Trong sính lễ ngoại trừ mấy thứ đồ trang sức vàng ròng, còn có rất nhiều lông thú. Lễ vật cũng xem như hậu hĩnh. Miệng đời đáng sợ, Quách Điền cũng lo lắng đêm dài lắm mộng, nhanh chóng cùng Mã Kính Sơn định ra ngày tháng thành hôn.

Mã Kính Sơn càng nhìn Hương Hương càng hợp ý, cách đôi ba bận lại đến tặng chút quần áo, đồ ăn. Có lúc còn giúp nàng làm chân chạy, bán đậu hũ. Đối với nam nhân có thân hình cao lớn, Hương Hương luôn sợ hãi theo bản năng, bình thường hay tránh mặt hắn, hai người chẳng nói chuyện được mấy câu.

Mã Kính Sơn cũng không e ngại, cứ rảnh rỗi là lại chạy đến phường đậu hũ Quách gia.

Mộ Dung Lệ ở thành Tấn Dương cũng không dễ chịu gì lắm. Hắn ghét việc mỗi ngày đều phải vào triều, ghét phải đứng nghe một đống văn thần lải nhải vài chuyện chính sự chó má. Ba ngày hai lượt cáo ốm không lên triều, Yến vương biết thừa tính tình của nhi tử, đơn giản là lười quan tâm đến hắn. Chỉ có thời khắc ra trận hắn mới cảm thấy hưng phấn. Kết quả là một khắc không chú ý, hắn lại đánh đại ca Mộ Dung Bác của hắn một trận. Lục đệ Mộ Dung Túc tới can ngăn cũng bị trúng một cước.

Nếu không phải tam ca hắn là Mộ Dung Khiêm cản lại, chỉ sợ Mộ Dung Bác lành ít dữ nhiều.

Yến vương giận dữ ra lệnh phạt bổng lộc, đánh một trăm quân côn. Kết quả hắn bị đánh một trăm quân côn xong, tinh thần lập tức tăng cao gấp trăm lần. Thay bộ quần áo xong liền lượn lờ ở ngay bên ngoài tòa nhà của đại ca Mộ Dung Bác, Mộ Dung Bác sợ đến mức nhà cũng không dám về.

Thấy đứa con lớn nhất cả ngày cứ như chim sợ cành cong, Yến vương bất đắc dĩ, vừa vặn người Nhung ở Liêu Tây nổi loạn không ngừng, nạn trộm cướp hoành hành, ông dứt khoát cho hắn mang năm ngàn quân hữu doanh tới Liêu Tây tiễu phỉ (tiêu diệt thổ phỉ). Mộ Dung Lệ lĩnh mệnh, vào cung chào từ biệt với Yến vương. Phụ vương hắn chỉ phất tay một cái, xua như xua ruồi.

Lại sợ hắn đi Liêu Tây gieo vạ cho muôn dân, bèn lệnh cho ba người Hàn Tục, Chu Trác, Nghiêm Thanh cùng đi.

Ba người đều là vũ phu, mấy ngày phải nán lại Tấn Dương đã sớm ngứa ngáy chân tay. Vừa nghe vậy thì mừng rỡ vào cung tạ ân. Yến vương rất hòa ái dễ gần nói: “Hắn dù vô dụng đến mấy, cũng là nhi tử của Cô (Cô là cách tự xưng của vua chúa, giống như trẫm, quả nhân…). Ba người các ngươi đi cùng, nếu hắn không cẩn thận phạm phải lỗi lầm, giết chết người vô tội… Cô không chém đầu hắn được, nhưng rốt cuộc có thể lôi các ngươi ra gánh tội thay…”

Ba người quay sang nhìn nhau —— con mẹ nó, hay là chúng ta tạo phản đi?

Ngày thứ hai, Mộ Dung Lệ chỉnh đốn quân ngũ, mang theo năm ngàn người đi tới Liêu Tây tiễu phỉ.

Quan viên châu phủ nghênh đón trước hơn chục dặm, Mộ Dung Lệ không thèm nhìn tới một chút, dịch quán cũng không ở. Chu trác chọc chọc Hàn Tục, hỏi: “Hay vương gia không thích dịch quán?”

Hàn Tục chạy lên trước vài bước, hỏi Mộ Dung Lệ: “Gia, nghe nói huyện Lệnh Chi nổi danh nhờ Hải Đông Thanh, không bằng chúng ta ở lại huyện Lệnh Chi, có thể đi ngắm loài chim đó.”

(Hải đông thanh là một loại chim ưng cực kì hung dữ)

Mộ Dung lệ không nói lời nào, nhưng ừ một tiếng.

Chu Trác lại chọc chọc Hàn Tục, hai người nháy mắt với nhau. Nghiêm Thanh chẳng hiểu gì: “Hai ngươi đang làm gì thế? Còn không mau chạy đi canh chừng Vương gia. Đầu cả ba chúng ta đều treo trên lưng quần của ngài ấy đó.”

Chu Trác dùng roi ngựa đập hắn một cái: ” Sao không chọn một vị trí đẹp hơn mà treo đầu của lão tử chứ ? !”

Hàn Tục cười cười: “Nghiêm Thanh , món óc đậu ở huyện Lệnh Chi cũng không tệ, chúng ta đi nếm thử nhé?”

“Hả?” Nghiêm Thanh mờ mịt.

Đang khi nói chuyện, ba người đi tới ngõ Nam ở thành Bắc huyện Lệnh Chi.

Vừa xuống ngựa đã thấy Quách Trần thị đang thu dọn hàng quán, bà thấy ba người toàn đều mặc nhung trang thiết giáp, cũng hơi sợ hãi. Bà miễn cưỡng cười hỏi: “Ba vị quân gia (cách xưng hô tôn trọng với binh lính thời xưa), có chuyện gì sao?”

Hàn Tục hỏi: “Nhà các ngươi có một nữ nhi tên là Hương Hương đúng không?”

Quách Trần thị sợ khiếp vía, sắc mặt cũng thay đổi: “Không biết tiểu nữ đã phạm phải chuyện gì, ba vị quân gia…”

Hàn Tục nhìn vẻ mặt của bà, trong lòng cũng hiểu rõ bèn nói: “Không có chuyện gì, ta chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi.”

Ngay lúc ấy, một hán tử cao lớn từ trong nhà bếp đi ra, vừa dùng khăn lau tay, vừa hỏi: “Nhạc mẫu, người xem có còn phải thu dọn gì nữa không?”

Quách Trần thị căng thẳng nói: “Không, không sao rồi. Kính Sơn con cứ về trước đi.”

Hán tử kia đương nhiên chính là Mã Kính Sơn, hắn thấy phường đậu hũ sắp đóng cửa, vài chiếc bình trà và bàn ghế để bên ngoai phải đem vào trong. Hắn cũng giúp một tay. Hàn Tục liếc mắt nhìn hắn, thuận miệng hỏi: “Hắn là ai vậy?”

Quách Trần thị thầm nghĩ bất kể là ai, có lẽ nếu biết Hương Hương đã thành hôn thì cũng không làm gì nữa. Thuận miệng nói: “Thưa quân gia, hắn chính là vị hôn phu của Hương Hương.”

Hàn Tục gật đầu, sau đó mới phản ứng lại: “Cái gì? !”

Quách Trần thị lại càng giật mình, Hàn Tục thầm nghĩ hai mẹ con này cũng thật là. Trong lòng lại nổi giận —— ngươi còn dám lập gia đình nữa à!

Nhưng cho dù gả đi rồi, vẫn có thể giết người, đốt quán mà ?

Quên đi, vẫn không nên nói cho Vương gia biết, lỡ như hắn thật sự có ý như vậy, chỉ e suy nghĩ sẽ biến thành thật.

Ba người lên ngựa, Chu Trác cũng nổi giận: “Con mẹ nó, mới có mấy ngày đã lập gia đình ? !”

Trong lòng Hàn Tục cũng không nặng nề lắm, trầm giọng nói: “Còn có thể làm gì ? Lập cũng lập rồi!”

Nghiêm Thanh nghe mà chẳng hiểu gì, Chu Trác lại không cam lòng: “Sớm biết vậy chi bằng lúc trước cho ta luôn đi.” Nha đầu kia dù mặc áo thô quần vải cũng là một mỹ nhân ! Làn da kia… Không hổ là nhà bán đậu hũ.

Hàn Tục cũng không nói tiếp nữa, ba người cùng nhau trở lại chỗ ở.

Mộ Dung Lệ không có kiên nhẫn tiếp đãi đám quan viên châu phủ tới nghênh đón, hắn trực tiếp đuổi người đi. Lúc này đã tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ thường phục. Hàn Tục ngoan ngoãn cùng hắn đi dạo chợ bán chim một chuyến, đúng là Hải Đông Thanh có rất nhiều, nhưng hàng cực phẩm thì vô cùng ít. Dù sao trong Yến vương cung cũng chẳng thiếu cái gì.

Mộ Dung Lệ tẻ nhạt đi dạo một vòng rồi lại mất hứng đi về. Hàn Tục theo ở phía sau, biết thứ này không chiếm được niềm vui của Vương gia. Hắn quay đầu lại lệnh cho người hầu tới tìm quan tri châu bóc lột chim Hải Đông Thanh, lại sờ sờ mũi.

Ôi, tốt nhất ngài nên quên chuyện đó đi, Gia của ta ơi.

Sáng sớm ngày thứ hai, Mộ Dung Lệ xem bản đồ xong liền bố trí kế hoạch tiễu phỉ. Điểm tâm kẻ dưới mang tới, Mộ Dung Lệ chỉ ăn hai miếng. Nghiêm Thanh nhìn Hàn Tục, Hàn Tục liên tiếp nháy mắt với hắn —— ăn cơm cho ngon đi, đừng có nói chuyện!

Biệt hiệu của Nghiêm Thanh là Thanh đầu gỗ, kỹ năng chuyên nghiệp là cố ý công kích(1). Hắn lập tức phúc chí tâm linh(2) nói : “Hàn Tục, hôm qua không phải ngươi nói món óc đậu ở huyện Lệnh Chi huyện cũng không tệ sao ? Ta thấy Vương gia ăn điểm tâm được mấy miếng, chi bằng…”

(1)Na hồ bất khai đề na hồ” [哪壶不开提哪壶], là thành ngữ ý chỉ : “Nếu một ấm nước không sôi, nó sẽ không tạo ra bất kì âm thanh nào.” Đó ý là ấm bị hỏng. Nếu một người cố ý chọn ấm như thế, thì có nghĩa người đó cố ý công khai điểm yếu hay bí mật của một người nào đó.”

(2)Phúc chí tâm linh: [福至心灵], Phúc đến thì lòng sáng ra, khi vận may đến, người ta linh hoạt khôn ngoan hơn)

Trong lòng Hàn tục rống một tiếng dài, Nghiêm, Thanh, đầu của ngươi ở trên cổ đến phát chán rồi à! !

Mộ Dung Lệ liếc hắn một cái: “Ngươi muốn ăn óc đậu hả?”

Nghiêm Thanh sững người, ta, ta… không phải ta nghe Hàn Tục nói vậy sao? Sao lại không thể nhắc đến chuyện này? Lúc Mộ Dung Lệ không cười, nhìn thế nào cũng thấy rất đáng sợ. Hắn hoảng hồn: “Thần, thần, thần… Thật ra thần cũng không muốn ăn lắm…”

Mộ Dung lệ lại đứng dậy: “Dẫn đường.”

Nghiêm Thanh nhu nhược nhìn Hàn Tục tỏ vẻ bất lực, Hàn Tục lắp bắp, mặt mũi cũng vặn vẹo, đi quanh co lòng vòng tìm bừa một quán điểm tâm: “Hay là… ngồi chỗ này?”

Mộ Dung Lệ nhìn hắn, nội tâm hắn sợ hãi gào thét —— đừng vậy mà, không phải ngài muốn tới chỗ đó chứ?

Hàn Tục cúi đầu, im lặng không lên tiếng đi về phía ngõ Nam.

Ở phường đậu hũ Quách gia, thời điểm bận rộn nhất chính là lúc sáng sớm. Một bát óc đậu vừa thơm vừa mềm, lại tiện lợi. Không ít hàng xóm láng giềng đều thích tới đây ăn điểm tâm sáng.

Hương Hương mặc váy nhuộm màu xanh cỏ tươi, trên eo buộc một chiếc tạp dề màu trắng. Dây buộc khéo éo ôm chặt lấy vòng eo cực kỳ uyển chuyển. Mái tóc chải một búi tóc rất thông thường, nhưng bên tóc mai cài thêm một đóa hoa nhỏ cuốn bằng tơ mảnh màu vàng nhạt, hết sức tùy ý, lại tôn lên vẻ sinh động trên khuôn mặt nàng.

Thỉnh thoảng có khách ra về, nàng dùng khăn lau lại bàn ghế rồi dẫn khách mới tới vào chỗ ngồi.

Nghiêm Thanh gọi bốn bát óc đậu, Hương Hương dùng khay bưng tới. Lúc đến trước bàn, nàng đặt bốn bát óc đậu xuống, vừa ngẩng đầu lên định nói khách quan từ từ thưởng thức, đã lập tức nhìn thấy khuôn mặt của Mộ Dung lệ.

Rầm một tiếng, cả cái khay bao gồm mấy bát óc đậu còn lại, kể cả đồ gia vị, nước tỏi đồng thời rơi xuống mặt đất vỡ tan thành từng mảnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.