Đông Phong Ác

Chương 57: Chương 57: Viên phòng




Edit: Olivia

Beta: Tàn Tâm

Mộ Dung Lệ dẫn Hương Hương trở về, ở lại huyện Lệnh Chi đã khoảng mười ngày. Hắn không thể ở lại lâu hơn được, mắt thấy Hương Hương đã tốt hơn nhiều, ban đêm ngủ cũng ngon giấc, liền khởi hành trở về thành Tấn Dương.

Quách Điền, Quách Trần thị, Quách Dương đều đồng loạt đưa tiễn đến cửa thành huyện Lệnh Chi, Hương Hương không quay đầu nhìn lại, sợ sẽ không nỡ, cuối cùng cũng phải biệt ly. Lúc chia tay lệ thấm ướt khăn, chỉ khiến cho cha nương càng buồn thêm mà thôi. Bích Châu nhấc màn xe lên, nàng bước vào trong.

Vợ chồng Quách Điền cũng không dặn dò gì nhiều. Mấy ngày nay mặc dù Mộ Dung Lệ lúc nào cũng trong tư thái cách người ngoài ngàn dặm, nhưng mà thực sự hắn rất tốt với Hương Hương, hai người đều nhìn thấy được. Chỉ cần con gái được sống tốt, còn cái gì mà nói nữa?

Hai vợ chồng đứng tại chỗ, nhìn xe ngựa xa dần, theo nghi thức của Tốn Vương đi ra khỏi huyện Lệnh Chi, trở về Tấn Dương thành.

Nháy mắt xe ngựa đã ra khỏi thành, Hương Hương rốt cuộc vẫn nước mắt lưng tròng, nàng vén màn cửa sổ lên, nhưng mà rốt cuộc cũng không nhìn thấy được thân ảnh cha nương. Mộ Dung Lệ cưỡi ngựa ngoài xe, thoáng nhìn qua ánh mắt nàng, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Hương Hương nói: “Không có việc gì ạ.” Nàng rụt người lại vào trong xe.

Ly nhân tiệm viễn, hồi đầu vô hương. (Người đi càng lúc càng xa, quay đầu lại không thấy cố hương)

Dọc đường đi, Mộ Dung Lệ vẫn làm việc và nghỉ ngơi như thường, lúc về đến Tấn Dương thành, đã là nửa tháng sau.

Quản Giác đích thân dẫn hạ nhân ra đón tiếp, Hương Hương rất nhớ tiểu Huyên Huyên, lúc này cũng không chú ý điều gì khác, trực tiếp vào trong phủ.

Mộ Dung Lệ không đi vào cùng, dọc đường đi còn đang nghe Quản Giác hồi báo lại tình hình trong phủ.

Trong Tẩy Kiếm Các, tất cả mọi thứ vẫn như cũ. Hoa cỏ xanh tốt vô cùng, nhũ mẫu Thôi thị đang dẫn tiểu Huyên Huyên chỉ từng bước đi. Tiểu Huyên Huyên đã được mười một tháng tuổi, lúc này bước đi đã khá vững vàng, bé học đi rất nhanh.

Hương Hương mới vừa đi tới cửa viện, bé đã nhìn thấy, thân hình nhỏ bé dang hai tay ra liền chạy lại. Hương Hương lệ đã lưng tròng, khi tiến đến chợt nghe được bé ngượng nghịu gọi: “Nương….”

Hương Hương ôm nàng vào lòng, tiểu Huyên Huyên gặm gặm nàng, trên cằm dính mảng nước miếng.

Thôi thị đi qua hành lễ, Hương Hương thân thiết đỡ lấy bà, lại hỏi: “Trong phủ vẫn tốt cả chứ? Vương phi đâu rồi?”

Thôi thị vừa dẫn nàng vào phòng vừa nói: “Mọi chuyện vẫn đều tốt hết ạ, chỉ là thường ngày Vương phi hay qua đây chơi với tiểu quận chúa, than rất nhàm chán thôi ạ.”

Hương Hương cười: “Tính tình của nàng, không cẩn thận lại buồn thảm mất thôi.” Sau đó lại kêu Hàm Lộ đi mời Bệ Cẩm Bình qua. Nhưng Hàm Lộ vẫn chưa đi, Hương Hương để cho Bích Châu lấy những món quà của Quách Trần thị và Quách Dung Dung ra, chỉ còn chờ Bệ Cẩm Bình qua mà chọn nữa thôi.

Không bao lâu, chỉ thấy Bệ Cẩm Bình đang ngó dáo dác ở bên ngoài. Hương Hương không nhịn được cười, nói: “Vương gia không có ở đây đâu, mau vào đi!”

Lúc này Bệ Cẩm Bình mới đi vào, thấy Quách Trần thị thêu không ít thứ, còn có chút cá khô, quả khô cho nàng. Bệ Cẩm Bình vui đến không kiềm chế được, tiện tay liền lấy một quả mai khô ngậm vào trong miệng. Còn chưa nuốt xuống, chợt nghe Mộ Dung Lệ ở sau lưng nói: “Lớn như vậy rồi sao?” Tay hắn lướt nhẹ qua gò má mịn màng của Tiểu Huyên Huyên, Bệ Cẩm Bình giật mình, quá sợ hãi, quả khô liền mắc trong cổ họng!

Nhất thời lại một hồi ho khan kinh thiên động địa!

Mộ Dung Lệ giữ nàng lại, hơi dùng lực vỗ nhẹ sau lưng. Cũng vô cùng tức giận, hắn cả giận quát: “Cút!”

Chỉ biết có ăn thôi, kiếp trước ngươi là quỷ chết đói hay sao hả!

Lúc đầu Hương Hương cũng rất sợ hãi, xong sau thấy cũng không có việc gì, vừa bực mình lại vừa buồn cười. Vương phi như thế này thì sao được đây?

Mắt thấy qua năm, Bệ Cẩm Bình cũng đã mười ba tuổi. Ở nước Đại Yến, cô nương mười ba tuổi là đã có thể động phòng. Chỉ là Mộ Dung Lệ lại hoàn toàn không có cái ý này, Bệ Cẩm Bình lại càng giống như rùa rụt đầu. Hương Hương thở dài, hai người này…

Đợi đến khi Mộ Dung Lệ đi ra ngoài, Hương Hương lại sai nhóc giúp việc mang đồ sang Mãn Tinh Lâu cho Bệ Cẩm Bình. Thấy trong phòng có chút bừa bộn, nhũ mẫu cũng không chút để ý, lúc này thật sự hơi mất hứng. Lúc mới tới nói mọi chuyện vội vàng hấp tấp thì thôi bỏ đi. Nhưng giờ Vương phi ở trong phủ cũng đã được mấy tháng rồi, lại vẫn còn lười biếng như vậy?

Nàng giúp Bệ Cẩm Bình dọn dẹp lại phòng, quay qua nói với Quản Giác: “Tiên sinh, ta thấy mấy nha hoàn trong phòng của Vương phi không tận tâm chút nào, ông có thể đưa mấy người biết nghe lời qua đây có được không ạ?”

Kỳ thực nàng chỉ là thuận miệng nói một chút, không ngờ Quản Giác nghe xong, liền lập tức đuổi mấy nha hoàn nhũ mẫu về lại phủ Bệ Thiệu Thành! Hương Hương giật mình, nha hoàn của hồi môn được đưa tới giờ lại cho về, đây chính là chuyện rất nghiêm trọng a. Mấy nha hoàn nhũ mẫu này chỉ sợ sẽ bị Phái quốc công tùy ý bán đi mà thôi.

Quản Giác không dám không nghiêm trị, nếu như Hương Hương về nói lại với Mộ Dung Lệ, chỉ sợ ông lại phải ăn thêm một bữa hèo. Này không được, chân trước Hương Hương vừa mới nói xong, chân sau ông đã lập tức đổi lại những người thành thật nghe lời đi vào.

Bệ Cẩm Bình thấy bên cạnh mình đột nhiên đổi người, cũng không cảm thấy kỳ quái. Chỉ là nghĩ——ô, gần đây hạ nhân rất hiểu chuyện nha.

Hương Hương thấy không thể để nàng cứ tùy ý khờ khạo như vậy được nữa, liền nói: “Vương phi….”

Lời còn chưa nói hết ra khỏi miệng, Bệ Cẩm Bình đã tỏ thái độ không vui trước, “Hương Hương tỷ, không phải đã nói là đừng gọi muội là vương phi nữa mà! Nghe không tự nhiên chút nào!”

Hương Hương thở dài nói: “Nhưng muội xác thực là Tốn vương phi, nữ chủ nhân của vương phủ này. Cẩm Bình, muội cũng đã mười ba tuổi rồi.”

Bệ Cẩm Bình không hiểu, hỏi: “Đúng vậy a, hai ngày trước là sinh nhật của muội, tiếc là lúc đó tỷ còn chưa về. Nhưng mà sao vậy ạ?”

Hương Hương nói: “Vậy muội đã bao giờ nghĩ tới, bây giờ muội và vương gia hẳn là nên….” Hương Hương đỏ mặt, “Động phòng rồi”

Bệ Cẩm Bình vừa nghe, khuôn mặt lập tức đỏ bừng lên. Trước khi nàng xuất giá, nương mặc dù không vui, nhưng ít nhiều gì cũng đã dạy nàng một chút. Nhưng vừa nghĩ tới dáng dấp hùng hùng hổ hổ kia của Mộ Dung Lệ, nước mắt đều rơi xuống, “Hương Hương tỷ, muội….muội còn nhỏ lắm! Hơn nữa hắn cũng chưa từng nhắc đến mà! Hơn nữa, không phải vẫn còn tỷ đó sao, muội không muốn! Muội không muốn đâu!”

Vừa nói chuyện vừa nắm lấy tay áo Hương Hương, “Hương Hương tỷ!”

Hương Hương nhẹ nhàng nói: “Cẩm Bình, thực ra thì chuyện này…cũng không đáng sợ như vậy đâu….”

Mặt nàng đỏ vô cùng, thực sự là cũng không thể nói tiếp được nữa.

Bệ Cẩm Bình đâu chịu nghe lọt, chính mình cũng tự bực mình với mình. Sao ta lại lớn lên chứ! Không lớn vẫn tốt hơn!

Ban đêm, Mộ Dung Lệ về lại phủ. Tiểu Huyên Huyên đang bi bi bô bô gọi nương, tiếng gọi cha nhiều lúc lại nghe không ra. Hắn thật sự rất thích chơi đùa với bé. Hương Hương cũng biết không thể trực tiếp khuyên hắn, tính tình này của hắn, vuốt phải lông cái nhất định rất buồn bực. Cũng chỉ là rất uyển chuyển nói: “Vương gia, vương phi cũng đã mười ba tuổi rồi.”

Mộ Dung Lệ ừm một tiếng, căn bản không hề nghĩ đến phương diện kia——tự nhiên nói đến tiểu nha đầu kia làm gì?

Ở trong mắt hắn, từ trước đến giờ, Bệ Cẩm Bình chưa bao giờ được coi là nữ nhân!

Hương Hương cũng không dám nói nhiều.

Mộ Dung Lệ chơi cùng Tiểu Huyên Huyên một hồi, thấy bé mệt rồi mới để cho Thôi thị ôm bé xuống đi nghỉ ngơi. Hương Hương hầu hạ hắn thay y phục, hắn hỏi: “Nàng đã khỏe chưa?”

Hương Hương hiểu rõ ý tứ trong lời nói của hắn, đỏ mặt nói: “Được rồi ạ.”

Lúc này Mộ Dung Lệ mới ôm lấy nàng, nắm chặt lấy cái eo nhỏ nhắn yêu kiều không thể tả được kia, hắn có chút kích động ——kể từ khi Hương Hương bị bệnh đến nay, một thời gian rồi hai người chưa từng thân mật. Hương Hương đỏ mặt, nhớ tới cuộc nói chuyện với Bệ Cẩm Bình lúc sáng, không khỏi có chút buồn cười, nhẹ giọng nói: “Hôm nay cùng Vương phi nói đến chuyện này….vương phi sợ sệt vô cùng.”

Mộ Dung Lệ hôn cơ thể mềm mại của nàng, hỏi: “Bổn vương cùng nha đầu đó có viên phòng hay không, liên quan gì tới nàng?”

Hương Hương ngẩn ra, biết rõ hắn là đang tức giận, vội vàng thả mềm ngữ điệu: “Chỉ là chuyện riêng tư nữ nhân nói với nhau thôi, nô tì cũng không có ý can thiệp vào chuyện của vương gia đâu ạ.”

Mộ Dung Lệ hừ lạnh, “Sau này chuyện gì không liên quan đến nàng, ít bận tâm lại đi!”

Được mấy ngày hắn không nói một lời nặng nhẹ nào, sắc mặt Hương Hương hơi đỏ lên, khẽ nói: “Dạ vâng ạ.”

Ngày hôm sau, Mộ Dung Lệ vừa tỉnh ngủ, liền nghe bên ngoài nói có người cầu kiến, là Phái quốc công Bệ Thiệu Thành.

Mộ Dung Lệ vừa đi ra ngoài gặp khách, Bệ Cẩm Bình đã qua đây chơi. Hương Hương ngạc nhiên, “Phái quốc công tới rồi, sao muội không ra ngoài gặp một chút đi?”

Bệ Cẩm Bình khinh thường, “Ai thèm để ý tới ông ta cơ chứ! Ông ấy chỉ thích tỷ tỷ của muội thôi, chứ không ưa muội chút nào đâu!”

Hương Hương thấy nàng mới sáng sớm đã chạy tới, ăn mặc lại mỏng manh, vội vàng múc cho nàng một chén cháo thịt của Huyên Huyên. Sau đó vừa nhìn nàng ăn cháo vừa nghĩ, lần này Phái Quốc công qua đây, chắc cũng là vì chuyện của vương phi.

Lần trước Quản Giác đem đầy tớ nha hoàn bên mình của Bệ Cẩm Bình đuổi về lại Bệ phủ, trong lòng ông ta khẳng định không nỡ, dù sao cũng muốn tới xem một chút.

Nếu như có ông ta tạo áp lực, có lẽ Mộ Dung Lệ sẽ viên phòng với Bệ Cẩm Bình chứ?

Trong lòng cũng không hề có cảm giác quá khó khăn hay chua xót gì cả. Rốt cuộc cũng chỉ là đón ý nói hùa mà thôi, đâu phải là yêu. Ghen tuông gì gì đó, thật tình không hề có.

Từ lúc gả cho hắn đến giờ, có giây phút nào nàng lại quên đi thân phận của mình đâu?

Chung quy cũng là nhìn sắc mặt hắn mà sống qua ngày thôi. Thật sự có thể mong hắn thủ thân như ngọc sao?

Hơn nữa, Bệ Cẩm Bình còn nhỏ tuổi như vậy đã gả qua đây, người ta là Vương phi đúng nghĩa, cũng không thể cứ tiếp tục mãi như vậy được?

Nàng hẳn là nên chúc phúc cho nàng ấy, cũng thấy may mắn, có một vị vương phi như vậy, cuộc sống của nàng và Huyên Huyên cũng không phải quá khó khăn. Tốt nhất vẫn là không nên sinh con trai đi. Cứ sinh thêm mấy con gái, dễ thương như Huyên Huyên vậy, sau này cũng đều rời vương phủ mà đi, bản thân có một nơi để về. Thật tốt biết bao!

Nàng vừa nghĩ, khóe miệng lại lộ ra ý cười.

Bên kia, Mộ Dung Lệ đang không vui, lão già Bệ Thiệu Thành này, gan thật lớn, dám vào phủ của lão tử nói đến chuyện viên phòng sao! Lỗ mũi phổng lên đương nhiên cũng dám đề cao bản thân!

Ngay cả khách hắn cũng không thèm tiễn, nghe cách nói có mục đích của Bệ Thiệu Thánh liền đứng dậy rời đi. Trực tiếp bỏ rơi lão đầu tử ở lại trong đại sảnh. Vẫn là Quản Giác cẩn thận tiễn khách.

Xế chiều hôm đó, Mộ Dung Bác lại tới. Mộ Dung Lệ cùng hắn ở trong thư phòng nói chuyện hơn nửa ngày, lúc đi ra, sắc mặt rõ ràng rất khó coi. Hương Hương cũng không dám hỏi nhiều, biết rõ hắn buổi tối sẽ không đến nữa. Mộ Dung Bác không cần nói nhiều đã có thể thuyết phục hắn rồi.

Ban đêm, nàng đi ngủ từ sớm. Biết được trượng phu của mình đang ngủ cùng một nữ nhân khác ở một nơi nào đó là cảm giác gì đây?

Nàng không biết. Có lẽ là quá tự mình hiểu mình, nên nàng cũng không suy nghĩ nhiều.

Nhưng trong lòng lại đang lặng lẽ hỏi, nếu như tối nay là Hàn Tục thành thân, thì mình lại có tâm tư gì đây?

Thầm tưởng tượng một chút cảnh tượng kia, vậy mà cũng từ từ bộc lộ ra chút chua xót. Đối với người mình thầm mến, rốt cuộc cũng không thể nào thản nhiên được. Càng kiềm chế lại càng không thể nào kiểm soát nổi. Nàng không nghĩ nữa, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Lúc Mộ Dung Lệ tới, không biết vì sao lại nổi giận!

Trời mới tối như vậy, con mẹ nó, sao nàng lại có thể ngủ sớm được như thế chứ hả!

Bổn vương thấy rõ ràng là nàng muốn chết mà!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.