Dùng xong điểm tâm, Bạc Băng ngồi trên xe của Diệp Chính Thần. Anh hỏi cô có muốn trở về bệnh viện hay không, Bạc Băng nhớ lại những lời mẹ cô dặn dò trước khi đi, cô liền lắc đầu.
Anh khởi động xe nhưng không nói đi đâu,
Bạc Băng cũng không buồn hỏi. Hai người cứ sóng vai ngồi cạnh nhau,
trong vài giây phút ngắn ngủi được ở bên cạnh nhau như thế này, đi đâu
đối với anh và cô cũng không còn quan trọng nữa.
Chiếc xe SUV màu trắng vững vàng tiến về
phía trước, không giảm tốc độ nhưng cũng không chạy nhanh hơn, chiếc xe
từ từ lướt qua từng con phố quen thuộc.
Bạc Băng không nói lời nào, cô nhớ đến
hôm cô đi thử áo cưới. Nếu cô nhớ không lầm, đây chính là chiếc xe đã đỗ bên ngoài cửa hàng áo cưới.
Không lâu sau, xe từ trong nội thành đã
chạy đến một vùng ngoại ô hoang vắng, cuối cùng xe tiến vào một rừng
cây. Cho đến khi phía trước không còn đường để đi, anh mới dừng xe lại.
Gió thu thổi vi vu làm lá trên những cành khô rụng tơi tả, tất cả gợi lên sự lạnh lẽo trong tận đáy lòng. Anh
không nói lời nào mà bước xuống xe, ngửa đầu nhìn bầu trời lúc mờ lúc
tỏ, bóng cây loang lổ nhiều màu dừng trên gương mặt cô đơn của anh.
Bạc Băng bước đến, giẫm lên những chiếc
lá đã bị anh giẫm qua trước đó. Thế giới dường như chỉ còn lại cô và
anh, cùng những giọt sương sớm lóng lánh đọng lại trên lá cây khô úa
vàng.
Bạc Băng nghĩ nên nói câu gì đó để phá
tan bầu không khí trầm lắng khiến người khác hít thở không thông này,
nhưng cô thật sự không tìm thấy một lời nào, cô chỉ có thể nói một câu
từ tận đáy lòng nhưng lại vô cùng vô nghĩa: “Thật sự xin lỗi, em không
nên nhờ anh giúp đỡ.”
Anh do dự một chút, sau đó quay đầu, nở nụ cười vuốt ve mái tóc cô: “Anh muốn mà còn không được.”
Một động tác vô cùng bình thường, nhưng lại khiến cô như bị điện giật, toàn thân Bạc Băng như bị tê liệt thật lâu.
“Bạn của anh nói, vị hôn phu của em sẽ nhanh chóng được thả thôi.” Anh nói.
“Nhanh chóng?” Bạc Băng như có điểm không thể tin được: “Anh không gạt em chứ?”
“Không, vốn dĩ định chờ vụ án này kết
thúc xong sẽ thả người.” Anh dừng lại một chút nói: “Anh đã nhờ bạn anh
dàn xếp một chút, chỉ cần có người đảm bảo anh ta không chạy trốn thì
người có thể được thả trước thời hạn.”
“Ai có thể đảm bảo? Em được không?”
Diệp Chính Thần lắc đầu: “Vấn đề này để bạn anh lo, em không cần xen vào.”
“Khi nào anh ấy được thả?”
“Em hy vọng anh ta được thả vào lúc nào?” Anh hỏi ngược lại cô, nhìn thẳng vào mắt cô, Bạc Băng cảm nhận được
trên mặt anh tràn đầy mâu thuẫn, cũng có cả nét chờ mong.
“Đương nhiên là càng nhanh càng tốt, anh ấy không có chuyện gì, bố em cũng sẽ yên tâm.” Bạc Băng nói.
“Vậy còn em?”
“…”
Tại sao cô lại không hiểu là anh chỉ đang muốn dò xét cô mà thôi. Khi cô đã biết sự thật lại hiểu được nỗi khổ
của anh, nếu nói cô không có chút do dự nào, thì đó là giả.
Nhưng mà, Bạc Băng không thể không vì Ấn
Chung Thiêm mà nghĩ lại. Cho dù vụ án này có liên can đến Ấn Chung Thiêm hay không, thì sự nghiệp chính trị của anh ta từ đây về sau coi như đã
kết thúc, trong giới quan quyền chuyên dùng bộ mặt giả tạo này mà nói,
đây đúng là một đòn đả kích chí mạng đối với anh ta.
Lúc cô gian khổ nhất, sống một cuộc sống u ám trong suốt ba năm qua, Ấn Chung Thiêm đã ở bên cạnh cô, chống đỡ
cùng cô. Giúp cô tiến về phía trước. Hiện nay, anh ta đang gặp khó khăn, nếu cô trở mặt đi theo một người đàn ông khác, cô có còn nhân tính
không?!
Đang lúc Bạc Băng không biết nên trả lời
như thế nào, thì điện thoại Diệp Chính Thần vang lên. Anh dường như
không nghe thấy, vẫn đang chờ đáp án của cô.
“Anh có điện thoại kìa.” Cô nhắc nhở anh.
Diệp Chính Thần lấy điện thoại ra, nhìn
thoáng qua dãy số, ngón tay nhẹ nhàng trượt trên màn hình, đặt điện
thoại bên tai. Bởi vì rất gần, nên Bạc Băng có thể nghe rõ giọng nói
lạnh như băng của Dụ Nhân: “Bản báo cáo của anh cấp trên đã phê duyệt
rồi.”
“Ừm.” Anh hừ một tiếng bằng âm mũi.
“Buổi chiều anh có thời gian không, chúng ta đi làm thủ tục ly hôn.” Nghe được câu đó, Bạc Băng khẽ giật mình.
“Không có thời gian, tôi đang ở Nam Châu.”
Rất lâu sau, trong điện thoại mới truyền đến giọng nói đang cố gắng đè thấp của Dụ Nhân: “Khi nào anh về?”
“Chưa quyết định…” Anh nói: “Không phải
chỉ là đi nhận giấy chứng nhận ly hôn thôi sao, nếu cô rảnh thì đi nhận, không rảnh thì bảo người khác đi.”
“Anh?!” Dụ Nhân cuối cùng cũng không thể
kiềm chế được nữa, dùng âm hưởng thật cao để nói với anh: “Pháp luật quy định khi ly hôn cần có mặt của cả hai bên, phải là hai bên ký tên.”
“Đừng lấy pháp luật ra nói với tôi. Lúc
trước ai thay tôi ký vào giấy hứng nhận kết hôn, cô bảo người đó thay
tôi ký một lần nữa là được rồi.”
Trả lời anh là âm thanh tút tút… Vang dài.
Dụ Nhân là dạng phụ nữ bình tĩnh như vậy
mà còn bị anh chọc giận đến mức phải ngắt điện thoại, đối với thần thái
của Diệp Chính Thần hiện giờ, Bạc Băng bất chợt có một loại tôn sùng
không thể tả thành lời.
Diệp Chính Thần chẳng hề quan tâm đến
hành động của Dụ Nhân, anh cất điện thoại vào túi, rồi bỗng nhiên ghé
sát vào tai Bạc Băng nói: “Nha đầu, bây giờ em còn cho rằng tình cảm vợ
chồng của anh và cô ta rất tốt nữa hay không?”
Hơi thở của anh phả vào sau tai cô, như
ngọn lửa đang cuồn cuộn bốc cháy, nhẹ nhàng tiến vào tận xương tủy. Bạc
Băng bất giác lui về sau vài bước, trên mặt cô đang nóng bừng như lửa
bỏng dầu sôi.
“Em…” Thấy Diệp Chính Thần mỉm cười nhìn
mình, Bạc Băng cố gắng đem sự ngượng ngùng chôn giấu vào đáy mắt, đầu
lưỡi của cô có chút cứng lại: “Em, còn có việc, chúng ta về đi.”
***
Diệp Chính Thần đưa cô về bệnh viện rồi
rời đi, từ lần gặp đó đến nay đã hai ngày, Bạc Băng vẫn không thấy anh
xuất hiện, bặt vô âm tín. Có vài lần, tay cô đã ấn dãy số điện thoại của anh, lại nhiều lần do dự, nhưng cuối cùng vẫn không gọi.
Chạng vạng ngày thứ ba, Bạc Băng đang ở
phòng làm việc viết bệnh án, thì anh bỗng nhiên xuất hiện trước mắt cô,
ánh mắt anh lộ vẻ mệt mỏi, trên bộ quân trang có rất nhiều nếp nhăn,
nhìn qua có thể thấy được hai ngày vừa qua anh không được vui vẻ cho
lắm.
Anh vừa bước vào cửa, trực tiếp đi thẳng
vào vấn đề, nói cho cô biết: “Tình hình hiện nay rất tốt, ngày mai người sẽ được thả, anh sẽ đưa em đi đón anh ta.”
Đối mặt với vẻ ủ rũ lạnh lùng của anh,
Bạc Băng không biết nên nói như thế nào để biểu hiện sự cảm kích của cô, nhìn thấy tay áo anh dính vết bẩn, cô nhỏ giọng nói: “Quần áo anh bẩn
rồi, để em giúp anh giặt.”
Mắt anh bỗng nhiên sáng lên, sự lạnh lùng và mệt mỏi trong ánh mắt đều nhanh chóng tan biến hết, Diệp Chính Thần
ngồi xuống chiếc ghế đối diện cô, giọng nói anh không hề gượng gạo:
“Chạy đi chạy lại giữa hai thành phố, mệt chết đi được. Có thể tìm cho
anh một chỗ nghỉ ngơi trước được không.”
“Nam Châu không có khách sạn năm sao.” Mà Diệp Chính Thần nổi tiếng sạch sẽ, không phải khách sạn năm sao anh
tuyệt đối sẽ không ngủ, Bạc Băng suy nghĩ một chút, nói: “Hay là, anh
đến nhà trọ của em đi.”
Con ngươi đen trong mắt anh càng thêm sáng chói, khóe miệng anh cong lên: “Nha đầu, vẫn là em hiểu anh nhất.”
Bạc Băng buông cây bút trong tay, khép bệnh án lại, bất giác nở nụ cười.
Oán hận và bất lực của hai hôm qua trong lòng cô, chợt thoáng qua như chuyện của kiếp trước.
***
Bạc Băng đưa Diệp Chính Thần đến nhà trọ của cô.
Vừa bước vào cửa, anh tùy ý nhìn lướt qua mọi thứ, phòng trọ rộng ba mươi mét vuông vừa nhìn đã thấy rõ mọi vật được bày trí.
“Em không ở cùng bố mẹ à?” Vấn đề này anh hỏi có điểm kỳ lạ, về phần vì sao kỳ lạ, Bạc Băng lại không nghĩ ra.
“Đây là nhà trọ của bệnh viện dành cho
những bác sĩ trẻ, thỉnh thoảng em cũng ở lại đây.” Nói xong, Bạc Băng
cúi người lấy đôi dép lê nam, vừa định đưa cho Diệp Chính Thần, bỗng
nhiên cô nhớ đến thói quen sạch sẽ của anh, nếu biết đây là đôi dép lê
của Ấn Chung Thiêm thì chắc chắn anh sẽ không mang. Vì thế cất trở lại:
“Anh không cần cởi giầy, dù sao sàn nhà cũng bẩn rồi.”
Dường như anh có chút suy nghĩ khi nhìn
đôi dép lê cô đang cầm, ánh mắt chuyển qua một cặp đệm ngồi đặt trên sàn nhà, rồi một cặp ly thủy tinh trên bàn, sau đó lại nhìn về phía phòng
ngủ của cô, bên trong phòng đặt một chiếc giường ngủ đôi một mét rưỡi.
Sắc mặt anh lập tức trở nên u ám.
Bạc Băng lặng lẽ lui về sau vài bước, do
dự không biết có nên giải thích một chút với anh là: Cô mua chiếc giường này đơn giản chỉ vì muốn được ngủ thật thoải mái mà thôi.
Không đợi Bạc Băng nói, Diệp Chính Thần
đã trực tiếp đi đến toilet, mở cửa ra. Khi thấy bên trong chỉ có một
chiếc khăn mặt, một bàn chải đánh răng, khóe miệng anh khẽ cong lên, sự
lạnh lẽo trên gương mặt vừa có trước đó cũng hoàn toàn biến mất.
Diệp Chính Thần không hổ danh là người
xuất thân từ quân đội, vừa nhìn qua đã biết Ấn Chung Thiêm thật sự chưa
từng qua đêm ở đây, đôi lúc chỉ ngẫu nhiên đến đây ngồi trò chuyện, ăn
cơm, ngoài ra không có gì hơn nữa.
Bạc Băng dẫn Diệp Chính Thần đi vào phòng ngủ, từ trong tủ lấy ra chiếc áo choàng tắm còn mới dùng cho cả nam lẫn nữ đưa cho anh: “Anh thay quần áo đi, em sẽ giúp anh giặt.”
Không nói hai lời, Diệp Chính Thần bắt
đầu cởi cúc áo. Cúc áo trên bộ quân trang được cởi ra thì nhiệt độ trên
mặt của Bạc Băng cũng theo đó mà nóng lên một cách bất thường, cô vội
vàng rời khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại.
Trong toilet nhỏ hẹp, Bạc Băng nhẹ nhàng
vò bộ quân trang của anh, Diệp Chính Thần nghiêng nửa người dựa trên
khung cửa, nhìn cô giặt quần áo.
Bị anh chiếu tướng nên Bạc Băng có chút không được tự nhiên, cô hỏi anh: “Chẳng phải anh nói mệt sao? Anh đi ngủ một lát đi.”
“Hiện tại lại không thấy mệt.”
“…” Đầu ngón tay Bạc Băng cứ xoắn xuýt
một cách không thuần thục trên nền vải, tận sâu trong lòng cô thì lại
trở nên êm dịu lạ thường.
Cô và anh không nói chuyện với nhau, cô
thì chuyên tâm giặt quần áo cho anh, còn anh thì chuyên tâm ngắm cô
giặt. Im lặng đôi khi lại là một loại hình khơi thông tốt nhất.
Sau khi giặt xong, Bạc Băng đem quần áo của anh phơi ở ban công, mỗi một nếp gấp cô cũng cẩn thận vuốt thật thẳng.
Sau khi làm xong hết mọi việc, trời đã sập tối, cô xuống bếp nấu hai bát mỳ.
Trong đêm tối yên tĩnh, Bạc Băng đem hai
bát mỳ cay Thành Đô đặt lên bàn, đúng lúc Diệp Chính Thần vừa tắm xong
bước ra, Bạc Băng nhìn thấy những giọt nước trong suốt đọng trên thân
thể anh, bàn tay của cô lập tức buông lỏng, đôi đũa trong tay suýt chút
nữa rơi xuống bàn.
Trông thấy trên bàn có hơi nóng từ bát mỳ bay lên, ánh mắt anh trở nên mông lung.
Bạc Băng chuyển ánh mắt qua chiếc bàn: “Chắc là anh đói bụng rồi, qua ăn bát mỳ đi.”
Diệp Chính Thần ngồi trước bàn ăn, cúi
đầu ngửi hương vị của mỳ, sau đó gắp một đũa từ từ đưa vào miệng, anh
nhai thật lâu mới nuốt miếng mỳ ấy.
“Không ngon à?” Bạc Băng hỏi.
Anh lắc đầu: “Sau khi em rời khỏi, anh đã đi rất nhiều quán ăn, nhưng mãi vẫn không tìm được hương vị này.”
“Trên đời này món ăn ngon rất nhiều, có lẽ anh không dụng tâm để thưởng thức.”
“Món ăn ngon trên đời này anh đã nếm qua
rất nhiều.” Anh ngẩng đầu, dừng lại trên đôi mắt cô: “Nhưng nhớ nhất vẫn là hương vị này.”
Một hạt tiêu rơi vào cổ họng cô, như ngọn lửa nhỏ thiêu đốt những đau khổ của cô, Bạc Băng vội vàng uống hớp nước súp, nhưng hành động ấy quả thật không khác gì đổ thêm dầu vào lửa.
Anh vươn tay, đặt lên bàn tay đang để sau lưng của cô, Bạc Băng lặng lẽ rút tay ra, đặt trở lại lên đầu gối: “Mỗi ngày được ăn thức ăn do em nấu là tốt nhất.”
Anh nhướng cao lông mày, luôn luôn như thế.
Ăn mỳ xong, Bạc Băng và Diệp Chính Thần
cầm hai tách trà xanh đứng dựa vào cửa sổ. Ánh trăng chiếu vào người cô
và anh, làm chiếc bóng cả hai trở nên rất nhạt, rất dài.
Đêm dài, Bạc Băng thật sự không tìm được
tề tài để trò chuyện cùng anh, cô chỉ vào một ngã tư đường cho anh nhìn: “Đó là con đường Nhân Dân, cũng là con đường có cây Du già, trước khi
Nam Châu được giải phóng… Nhà em ở nơi đó…”
“Anh biết.”
Bạc Băng có chút bất ngờ: “Sao anh biết?”
“Anh còn biết nhà của Ấn Chung Thiêm cũng ở đó, lúc nhỏ em và anh ta thường cùng nhau chơi đùa, anh ta thầm mến
em rất lâu rồi, nhưng em chỉ xem anh ta là anh trai.”
“Tại sao anh lại biết được?”
“Điều anh biết không chỉ có như vậy thôi
đâu…” Diệp Chính Thần cười, uống một hớp trà: “Sau khi em về nước, Ấn
Chung Thiêm đối xử với em vô cùng tốt, nhưng em đối với anh ta vẫn là
lạnh nhạt, vẫn duy trì mối quan hệ bạn bè đơn thuần, cho đến ba tháng
trước, em bỗng nhiên chấp nhận lời cầu hôn của anh ta…”
Anh biết, cái gì anh cũng biết. Điều này có nghĩa là bấy lâu nay anh vẫn âm thầm quan tâm đến cô.
Anh lại uống một hớp trà, nhìn về phương
xa: “Vốn dĩ kế hoạch của anh là tháng mười hai mới về nước, bởi vì nghe
được tin này, anh xin về nước trước thời hạn… Sau khi làm xong tất cả
các thủ tục, anh bay thẳng từ Nhật Bản về Nam Châu.”
Bạc Băng cầm chặt tách trà trong tay,
ngụm nước trà trong miệng cô trở nên đắng chát lạ thường: “Hôm thấy anh ở cửa hàng áo cưới, là anh vừa về nước sao?”
“Đúng vậy, đáng tiếc là đã về trễ.” Đúng là hơi trễ.
“Ba năm, em không có bạn trai, không có
bất kì mối quan hệ mập mờ với bất kì người đàn ông nào. Anh nghĩ em đang đợi anh, anh nghĩ em cũng giống như anh, không thể từ bỏ được tình cảm
của chúng ta. Khi trông thấy em mặc áo cưới, ở trong vòng tay anh ta
cười hạnh phúc đến như vậy, anh mới…” Anh cười khổ lắc đầu: “Bỗng nhiên
tỉnh ngộ: Anh đã tự cho mình là đúng.”
Diệp Chính Thần không hề tự cho mình là
đúng, anh chỉ tin tưởng vào bản thân mình và cũng tin tưởng vào cô. Có
trách thì trách cô không có đủ niềm tin mà đợi đến cuối cùng.
Ngực Bạc Băng co rút đau đớn, cô uống hết nước trà còn lại trong tách nhưng vẫn không làm giảm bớt sự đau đớn
trong trái tim cô lúc này.
Anh còn nói: “Anh không muốn ép em, cũng không muốn phá hoại hạnh phúc của em, chỉ là anh không cam tâm mất em như vậy.”
Bạc Băng ngẩng đầu lên, bầu trời đầy những ánh sao mơ hồ.
“Em sắp kết hôn.” Bạc Băng thì thào, cô không biết cô đang nói cho anh nghe, hay là đang nhắc nhở chính bản thân mình.
Anh hỏi lại cô: “Em biết rõ bệnh nhân
mang căn bệnh không thể cứu chữa, tại sao vẫn muốn dốc hết sức lực để
cứu? Vì sao khi chưa thấy bệnh nhân chưa trút hơi thở cuối cùng, em sẽ
không chịu buông tay?”
“Em hy vọng bệnh nhân có thể ngắm nhìn qua thế giới này lần cuối, cũng có thể nói thêm vài lời.”
“Anh cũng như vậy…” Ánh mắt anh như ánh trăng dưới nước, nhìn cô: “Ít nhất có thể ngắm nhìn qua một lần, nói một câu.”
Bạc Băng cho rằng lúc cô đau đớn nhất, chính là khi cô nghe được câu nói ở sân bay của anh: “Anh yêu em… hãy cho anh ba phút.”
Cô không hề quay đầu lại.
Cho đến khi anh ngồi trước mặt cô, nói
cho cô biết cuộc hôn nhân của anh là giả, tất cả những lỗi lầm anh đã
từng phạm phải chỉ vì trách nhiệm nặng nề anh phải mang trên vai. Bạc
Băng nghĩ: Đây nhất định là điều khiến cô đau đớn nhất, sẽ không có bất
kỳ điều gì có thể làm cô đơn khổ hơn lần này.
Kết quả là cô lại đánh giá anh quá thấp.
Để có thể một lần được ngắm nhìn thoáng
qua cô, có thể nói một câu với cô – Một người đàn ông yêu cô đã bỏ công
đến tận đây, thứ anh muốn chính là trở thành vị hôn phu của cô mà thôi!
Không đợi cô trả lời, anh vỗ vỗ vai cô: “Khuya rồi, em ngủ đi. Sáng mai còn đến đón vị hôn phu của em.”