Buổi sáng, sau khi Bạc Băng xem quan bệnh án của Diệp Chính Thần, cô đã nắm bắt được tình trạng hiện nay của anh. Da anh vốn không dễ khép liền lại, vết thương thì lại bị nhiễm trùng
lần nữa, cho nên Bạc Băng vô cùng cẩn thận xử lý vết thương cho Diệp
Chính Thần. Trước khi bước vào xử lý vết thương cho anh, cô khử trùng
tay mình những ba lần bởi cô rất sợ sẽ làm nhiễm trùng vết thương.
Cuối cùng cũng băng bó xong, Bạc Băng ngồi thẳng lưng, xoa bóp các ngón tay, thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Chính Thần nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cô: “Bác sĩ Bạc, có cần khẩn trương như vậy không? Anh thấy lúc em chữa bệnh cho bệnh nhân rất bình tĩnh mà.”
“Bác sĩ Diệp, nếu em nhớ không lầm, ba
năm trước khi em bị vợ anh đâm xe phải nằm bệnh viện, ngay cả vết thương của em, anh cũng không dám nhìn. Còn liên tiếp hỏi bác sĩ xem có để lại sẹo hay không.”
“Ai nói anh không dám nhìn? Anh chỉ ngại nhìn thôi… Còn nữa, Dụ Nhân không phải vợ trước của anh.”
“Hai người chẳng phải vừa ly hôn đó sao?”
Diệp Chính Thần bắc đắc dĩ thở dài: “Hôm
nay thời tiết tốt như vậy, em và anh có thể đừng đề cập đến vấn đề vợ
trước của anh hay không?!”
Không đề cập thì không đề cập, dù sao cô cũng không muốn nhớ đến chuyện này.
“Thời gian cũng xấp xỉ rồi, cho em xem
nhiệt độ cơ thể anh.” Anh đưa nhiệt kế vừa lấy từ nách mình ra cho cô,
dưới ngọn đèn Bạc Băng nhìn thấy ba mươi tám độ: “Anh sốt rồi! Có phải
vết thương bị nhiễm trùng không?”
“Vừa vận động kịch liệt như vậy xong, có thể không nóng lên sao?”
“Nhưng mà…”
“Không tin thì để anh đo nhiệt độ của em, không chừng còn nóng hơn anh…” Nói xong, anh giật lấy nhiệt kế trong
tay cô, hai tay với vào trong áo Bạc Băng, đầu ngón tay lạnh của anh
lướt qua bầu ngực mềm mại của cô, lưu luyến một chút, khiến cả người Bạc Băng nóng bừng lên.
Bạc Băng bắt được bàn tay đáng ghét của
anh, ngăn cản bước quấy rối tiếp theo: “Bác sĩ Diệp, anh đều kiểm tra
nhiệt độ cơ thể cho bệnh nhân nữ như vậy sao?”
“Anh thì nghĩ ngược lại, tiếc là học y nhiều năm như vậy, đến tận hôm nay mới có cơ hội.”
Nhìn trên mặt anh đang hiện lên nụ cười
xấu xa, Bạc Băng bỗng nhiên cảm thấy không thể hiểu con người của anh,
cô thật sự không biết Diệp Chính Thần rốt cuộc là dạng đàn ông như thế
nào, đâu mới là con người thật của anh?
Một bộ dáng đẹp trai phong lưu với chiếc
xe thể thao đắt tiền, hay là một sinh viên ngành y mặc chiếc áo blouse
trắng thiêng liêng, hay khi mặc bộ quân trang màu xanh lục là một Tham
mưu trưởng lạnh lùng, Bạc Băng bắt đầu không phân biệt được nữa rồi.
“Tại sao lại nhìn anh như vậy?”
“Em phát hiện ra rằng em cần phải hiểu về anh nhiều hơn một chút.”
“Không phải là em vẫn luôn hiểu rõ về anh sao?”
Đương nhiên là hiểu càng nhiều càng tốt, Bạc Băng ngồi thẳng, nghiêm túc hỏi: “Diệp Chính Thần là tên thật của anh à?”
“Đúng, các hồ sơ trước khi anh tốt nghiệp đều là cái tên này.”
“Anh hai mươi chín tuổi đúng không?”
“Ba mươi, anh tốt nghiệp đại học Học viện huấn luyện chỉ huy hơn một năm rồi mới đi du học.” Nói cách khác, tuổi cũng là giả.
“Sở thích là gì? Không phải là đổi xe và tán gái đó chứ?”
“Trị bệnh cứu người có tính không?”
“Nói dối!” Cô không tin anh lại có sở thích cao thượng như vậy.
Anh nghiêm túc suy nghĩ một lát: “Bắn súng.”
“Anh biết bắn súng à?” Trước mắt Bạc Băng mọi thứ nhất thời tỏa sáng, cô nghĩ dáng vẻ của Diệp Chính Thần lúc cầm súng, nhất định là rất lạnh lùng.
“Bắn súng rất đơn giản, có thời gian rảnh anh sẽ dạy cho em.”
“Được!”
“Còn có vấn đề gì nữa không?”
Bạc Băng cố nhịn một chút, cuối cùng lại không nhịn được nữa: “Mối tình đầu của anh, là người con gái như thế nào?”
“Anh cảm thấy hơi mệt.” Anh ấn vào vết thương rồi nằm xuống giường, nhắm mắt lại.
“Anh vẫn chưa trả lời em…”
Anh xoay người sang hướng khác, vẫn không nói lời nào. Thế nhưng anh càng lảng tránh, cô càng hiếu kì hơn: “Nói
cho em nghe một chút đi, em sẽ không để bụng đâu. Em chỉ muốn hiểu về
anh thêm một chút thôi mà.”
Anh mở mắt ra, ánh mắt như không có tiêu
cự: “Em có tin vào duyên số không? Anh thì tin! Có một buổi sáng, anh
bước ra từ phòng nghiên cứu, thấy cô ấy mặc một chiếc áo blouse trắng,
ngồi trước kính hiển vi, đang cắn đầu bút như suy nghĩ một vấn đề gì đó
rất khó… Anh bỗng nhiên có một loại xúc động, rất muốn đến hỏi cô ấy: Em đang suy nghĩ gì vậy? Tại sao lại muốn gả cho quân nhân? Tại sao lại
thích học y? Tại sao lại muốn đến Nhật Bản? Tại sao lại vào phòng nghiên cứu Fujiko? Tại sao lại ở phòng sát vách phòng anh? Có phải tất cả đều
đã được định trước phải không?”
Bạc Băng ngây người đến nửa ngày, sau đó mới nói được: “Sư huynh, em không phải là người phụ nữ đầu tiên của anh đó chứ?”
“Có lẽ là anh sốt rồi, em lấy thuốc kháng viêm hạ sốt trong ngăn kéo cho anh đi.”
Bạc Băng chạy nhanh đi lấy nước ấm, từ
ngăn tủ lấy thuốc đưa cho anh uống. Thực ra, cô có phải là người phụ nữ
đầu tiên của anh hay không, hoàn toàn không quan trọng, quan trọng là cô cũng tin vào duyên số. Tin rằng vận mệnh sẽ vì cô và anh mà sắp đặt để
cả hai gặp một người tốt, đã định trước sẽ gặp mặt, sẽ yêu thương, suốt
một cuộc đời.
Dằn vặt suốt cả một đêm, Bạc Băng không
nhớ rõ cô đã kiểm tra nhiệt độ cơ thể anh bao nhiêu lần, kiểm tra vết
thương của anh bao nhiêu lần, đến khi xác định không có việc gì, cô mới
yên tâm nằm ngủ.
Vừa mới ngủ không bao lâu, tiếng đập cửa
dồn dập vang lên, Bạc Băng bật dậy từ trong lòng Diệp Chính Thần. Cô
chạy đến mở cửa, đứng bên ngoài là một nữ y tá chăm sóc đặc biệt gương
mặt đang đầy oán giận, còn có một vị bác sĩ đeo khẩu trang che khuất
biểu cảm trên gương mặt.
“Tình hình của cậu ấy thế nào rồi? Có điều gì không bình thường không?” Bác sĩ Lâm hỏi.
“Khá tốt, tối hôm qua anh ấy có sốt một lúc, nhưng giờ đã bình thường rồi.”
“Sốt?” Bác sĩ Lâm bước vào cửa, xốc băng
gạc lên, vừa nhìn thấy máu ở trên miệng vết thương, anh ta tức giận đến
mức suýt chút nữa hộc máu: “Tại sao lại xuất huyết?”
“Chắc là da của tôi không dễ khép lại.” Diệp Chính Thần dõng dạc trả lời.
Bác sĩ Lâm nhìn thoáng qua phòng bệnh,
cuối cùng ánh mắt dừng lại trên những nếp nhăn trên tấm drap giường,
trừng mắt liếc nhìn vẻ mặt giả vờ vô tội của sắc lang nào đó: “Rốt cuộc
cậu có muốn xuất viện không?”
“Đương nhiên là không muốn, anh cũng biết đấy, mỗi một lần tôi muốn xin nghỉ phép rất khó khăn.”
Vừa thấy vẻ mặt bác sĩ Lâm giận đến mức
không thể kiềm chế được, Bạc Băng quyết định đi ra ngoài trước để tị
nạn: “Em đi mua điểm tâm nha.”
“Anh không đói bụng.”
“Nhưng em thì đói bụng.”
Bạc Băng vừa đi tới cửa, đã nghe bác sĩ
Lâm nói: “Nếu cậu không an phận, tôi lập tức sẽ viết một bản báo cáo cậu bị thương nặng, chuyển cậu đến Tổng viện giải phóng.”
Diệp Chính Thần vừa nghe, lập tức đổi thái độ nghiêm chỉnh: “Anh hiểu tôi mà, tôi lúc nào cũng an phận.”
Trước khi cửa khép lại, Bạc Băng còn nghe bác sĩ Lâm hừ lạnh một tiếng: “Tôi rất hiểu cậu!”
Không biết vì điều gì, khi nghe họ nói chuyện, Bạc Băng cảm thấy không giống như một bác sĩ đang nói chuyện với bệnh nhân.
***
Bạc Băng cố ý đi đến nhà hàng bán thức ăn dinh dưỡng nhất để mua điểm tâm sáng cho Diệp Chính Thần, xếp hàng đến
nửa giờ cô mới có thể mua được hai bát cháo Bát Bảo nhiều dinh dưỡng với một ít gia vị phía trên. Vì sợ nguội, Bạc Băng ôm phần điểm tâm vào
ngực, cô không dám chậm trễ, chạy thẳng về bệnh viện.
Trước thang máy bệnh viện có rất nhiều
người, có bệnh nhân, cũng có người nhà. Trong đám đông, có một vị tuổi
trung niên đặc biệt cuốn hút ánh mắt của người khác, ông ta ăn mặc khá
giản dị với chiếc áo màu xanh lam, tóc đã bạc thếch, giữa đôi mày có một nếp nhăn khá sâu. Bạc Băng thầm đoán ít nhất ông ta cũng đã năm sáu
mươi tuổi, dáng đứng của ông ta thẳng tắp, ở ông toát ra một loại khí
thế bức người, khiến cho người khác không dám nhìn thẳng vào mặt. Bên
cạnh ông ta còn có một người phụ nữ, nhìn qua trạc hơn bốn mươi tuổi,
trang phục trên người bà ấy được cắt may đơn giản nhưng rất khéo léo,
gương mặt tinh tế, khí chất dịu dàng, Bạc Băng đoán rằng khi còn trẻ
nhất định bà là một mỹ nhân.
Bạc Băng không nhịn được mà nhìn người
phụ nữ ấy vài lần, cô cảm thấy dường như đã gặp bà ấy ở đâu rồi, nhưng
nhất thời không thể nhớ nổi. Trong lúc cô đang cố gắng nhớ lại, thì
tiếng chuông điện thoại vang lên, Bạc Băng lúng ta lúng túng dùng một
tay tìm kiếm điện thoại.
Vừa nhận điện thoại, đã có một tiếng la hét của đàn ông vang lên: “Em chạy đi đâu vậy? Tại sao vẫn chưa trở về?”
Chắc là âm thanh có vẻ lớn, vị trung niên nghiêng mặt nhìn thoáng qua cô một cái.
Bạc Băng che microphone lại, nhỏ giọng
nói: “Em đi mua cháo Bát Bảo nổi tiếng nhất Nam Châu cho anh, không phải anh vẫn luôn muốn nếm thử hay sao.”
“Cửa hàng cháo Diêu Ký?”
“Vâng.”
“Nơi đó chẳng phải rất xa sao?! Anh không muốn ăn cháo, em trở về nhanh đi.”
“Không xa đâu anh, em về tới rồi đây này… Anh không muốn ăn cháo, vậy anh muốn ăn gì?”
“Câu này mà cũng hỏi, đương nhiên là em.”
Người đàn ông này, cô thật muốn bóp chết
anh qua điện thoại, nhất thời tức giận, Bạc Băng đã quên hạ thấp giọng
nói: “Anh không phải là muốn chuyển đến Tổng viện giải phóng đó chứ?!”
“Em chấp nhận để anh đi sao?” Diệp Chính Thần dõng dạc hỏi cô.
“Em ước gì bác sĩ Lâm đưa anh đi ngay bây giờ…”
“Bỗng nhiên anh muốn ăn cháo, vô cùng muốn ăn.”
Bạc Băng che miệng cười trộm: “Đúng rồi, có phải anh và bác sĩ Lâm đã quen nhau từ trước không?”
“Ừ, anh ta học cùng trường đại học với anh.”
“Học cùng trường? Vậy anh ta cũng học quân y à?”
Vị trung niên đó lại liếc nhìn Bạc Băng
một lần nữa, nhìn cô từ trên xuống dưới đánh giá một lúc, ánh mắt sắc
sảo của ông như có thể nhìn rõ mọi việc.
“Đó là trước kia, giờ anh ta chuyển công tác đến Nam Châu rồi.” Diệp Chính Thần nói.
Thang máy đến, mọi người lục tục bước
vào, chỉ còn lại cặp vợ chồng trung niên đó, họ đứng im lặng chờ, giống
như đang đợi cô bước vào trước. Bạc Băng có chút ngượng ngùng, nhẹ nhàng cúi đầu: “Thật ngại quá, tôi đi thang bộ.”
Bạc Băng xoay người đi đến phía cầu thang, tiếp tục nói chuyện điện thoại: “Tại sao anh ta đến Nam Châu?”
“Anh đâu có biết, chắc là ở Nam Châu có nhiều phụ nữ đẹp.”
“Không biết?!” Anh thật sự không biết, hay chỉ nói đùa: “Anh chờ em một lát, chờ em lên đến sẽ chậm rãi trừng trị anh!”
“Anh đã bị gãy ba khúc xương sườn rồi, anh chịu không nổi loại tra tấn hay trừng phạt nghiêm khắc đâu.”
“…”
Haizzz! Biết rõ là anh đang sử dụng khổ nhục kế, nhưng Bạc Băng vẫn không kiềm được mà cảm thấy đau lòng.
Dập điện thoại, Bạc Băng chạy thẳng lên
tầng trên, chạy miết vào phòng bệnh của anh: “Nếu anh không nói thật,
thì những khúc xương sườn còn lại của anh…”
Câu nói tiếp theo tức khắc bị nghẹn lại ở cổ họng.
Bởi vì trong phòng, ngoài Diệp Chính
Thần, còn có hai người, một vị trung niên có phong thái hơn người đứng
bên mép giường bệnh, còn người phụ nữ dịu dàng đang ngồi trên thành
giường bệnh, tay bà ấy đang khoác lên vai Diệp Chính Thần.
Nghe giọng nói của Bạc Băng, họ cùng lúc xoay người lại nhìn cô.
Như có ánh sáng điện và đá lửa chạm nhau
trong nháy mắt, ngay lập tức Bạc Băng có thể đoán được cặp vợ chồng
trước mắt là ai, không cần phải suy nghĩ nhiều cô thật sự chỉ muốn dùng
cháo trong tay đập vào đầu mình.
Đương nhiên, trước khi đập cô phải cố
gắng nhớ lại trước cửa thang máy cô đã từng nói những gì, thấy không có
lời nói nào đặc biệt không được phép nói ra, ngoại trừ câu: “Anh chờ em
một lát, chờ em lên đến sẽ chậm rãi trừng trị anh!”
Bình thường cô rất dịu dàng, cô có thể thề với trời!
Tình cảnh này, Bạc Băng cho rằng biện
pháp tốt nhất là giả vờ ngạc nhiên nói: Thật sự xin lỗi, tôi đã đi nhầm
phòng. Sau đó, bỏ chạy mất dạng.
Nhưng vẫn chưa kịp mở miệng, Diệp Chính Thần đã hắng giọng, giới thiệu: “Bố, mẹ, cô ấy chính là Bạc Băng, bạn gái con.”
Anh nhìn cô rồi giới thiệu ngược lại: “Nha đầu, họ là bố mẹ anh.”
“Bác trai, bác gái, chào hai bác.” Cô có
muốn trốn cũng không kịp nữa rồi, thôi thì kiên trì đến cùng đón nhận đi vậy, Bạc Băng khom người chào hỏi.
Ông Diệp hờ hững gật đầu, vẻ mặt lạnh
lùng kiên định vẫn không có gì thay đổi, nhưng khí thế bức người trên
người ông vẫn làm cho người khác sợ sệt. Ông chỉ nhẹ nhàng nhìn thoáng
qua Bạc Băng một cái thì cô đã cảm thấy khó thở. Bạc Băng không dám nói
nhiều, nhẹ nhàng buông phần điểm tâm trong tay xuống, lấy hai tách trà
đến đặt cạnh họ: “Bác trai, bác gái, uống ly nước ấm đi ạ.”
“Cám ơn.” Bà Diệp lịch sự mỉm cười với cô, tiếp nhận tách trà, vô cùng khách sáo.
Mà ông Diệp chỉ cúi đầu nhìn thoáng qua tách trà trên tay Bạc Băng một lần, không hề có ý tiếp nhận.
Bạc Băng đang cảm thấy khó xử, Diệp Chính Thần liền chống cơ thể ngồi thẳng nói: “Bố, sáng sớm bố đã đến Nam Châu rồi, chắc là rất mệt, bố ngồi xuống uống tách trà đi, làm ấm cổ họng…
Để còn tranh cãi với con nữa chứ.”
Sắc mặt bố anh lập tức sa sầm xuống, điều này đã đủ cho thấy bố con Diệp Chính Thần có vẻ rất thường xuyên cãi nhau.
Mẹ anh giật nhẹ tay áo anh, với ý bảo anh nên nhịn một chút: “Chính Thần, rốt cuộc là con bị thương như thế nào?
Tại sao lại bị thương?”
“Bị thương ngoài da một chút thôi.” Diệp Chính Thần vén tay áo lên, để lộ ra một mảng dấu trầy trên da: “Cũng đã sắp lành rồi.”
Bố anh mặc dù đứng khá xa, nhưng ông hơi nghiêng người đến nhìn, vừa thấy một mảng máu đỏ thẫm, đôi mày ông nhíu lại.
Vẻ mặt của mẹ anh lại lộ rõ vẻ đau lòng:
“Bị thương nặng như vậy, tại sao bác sĩ lại không băng bó cho con? Nếu
bị nhiễm trùng thì phải làm sao?”
Nói xong, bà nhẹ nhàng kéo ống tay áo anh xuống: “Theo bố mẹ về Bắc Kinh đi, dù sao Tổng viện trên đó bố mẹ cũng
đã sắp xếp cả rồi, con đến đó rồi từ từ dưỡng thương.”
“Không cần phải phiền như vậy, con ở đây rất tốt.”
Ông Diệp làm lơ như không nghe thấy gì,
ông nói chuyện với người ngoài cửa: “Tiểu Trần, đi tìm bác sĩ để làm thủ tục chuyển viện.”
Ngoài cửa truyền đến một giọng nói kính cẩn: “Vâng!”
Lúc này, Bạc Băng mới chú ý đến người trẻ tuổi đứng ngoài cửa, vóc dáng không cao, nhìn qua thì thấy rất lanh
lợi, mặc dù anh ta đã nhận lời của ông Diệp nhưng vẫn trì trệ chưa rời
đi.
“Bác sĩ nói vết thương của con không nên hoạt động, nên không thể chuyển viện được.”
Ông Diệp lại nhìn thoáng qua Bạc Băng một lần nữa, dường như hiểu ra điều gì đó, lạnh lùng hừ một tiếng: “Theo
tôi thấy, là anh không nỡ rời khỏi thành phố Nam Châu này.”
“Đúng vậy, chính vì thế con mới trở về.”
“Anh!” Nghe vậy, ông Diệp dường như không thể kiềm nén được cơn tức giận: “Anh đừng quên anh là quân nhân, đừng
có suốt ngày trong lòng chỉ biết đến phụ nữ…”
Diệp Chính Thần không chút khách khí trả lời lại: “Cho đến bây giờ con cũng chưa từng quên điều đó, thưa Tư lệnh Diệp!”
Cơn tức của vị Tư lệnh nào đó càng dâng trào hơn: “Được, vậy làm thủ tục xuất viện ngay đi, theo tôi trở về quân đội.”
“Được, con sẽ xuất viện.” Diệp Chính Thần vừa nói xong, bước xuống giường, bởi vì tốc độ quá nhanh, nên sắc mặt
anh trở nên trắng nhợt.
“Anh sao vậy?” Bạc Băng chạy nhanh đến đỡ Diệp Chính Thần: “Có phải vết thương của anh lại xuất huyết không?”
“Anh không sao…” Anh đau đớn ấn ngực, giọng nói run rẩy.
Ông bà Diệp thấy tình cảnh như vậy, họ
đều hoảng sợ, nhất là bà Diệp, bà gấp gáp đến độ đôi mắt ửng đỏ: “Rốt
cuộc là con bị thương như thế nào? Sao con không chịu nói thật?”
Bạc Băng chưa bao giờ thấy anh đau đớn
như vậy nên cô cũng có chút hoảng sợ: “Anh cố gắng chịu đựng một chút,
em sẽ đi gọi bác sĩ Lâm đến ngay.”
Diệp Chính Thần giữ chặt lấy cô: “Không cần.”
“Sư huynh, anh về Bắc Kinh cùng hai bác
đi, hai bác nói rất đúng, dù sao Nam Châu cũng là một thành phố nhỏ,
điều kiện chữa bệnh vẫn còn hạn chế, sẽ không so được với Bắc Kinh…”
Anh nhìn cô, bỗng nhiên nở nụ cười: “Em có thể trở về cùng anh không?”
“Em?”
Diệp Chính Thần nắm lấy tay Bạc Băng, vẻ
mặt thành khẩn, so với vẻ mặt bướng bỉnh của anh lúc nãy, quả thực là
như hai người khác nhau: “Em không đi theo chăm sóc anh, anh sẽ không về Bắc Kinh đâu.”
Yêu cầu của anh khiến cô thật sự không biết nên trả lời như thế nào.
Trong lúc cô đang khó xử, bà Diệp nói với cô: “Bạc tiểu thư, nếu cháu không cảm thấy phiền, thì cùng trở về Bắc
Kinh với chúng tôi đi. Đúng lúc bà nội của Chính Thần cũng đang muốn gặp cháu.”
Bạc Băng không xác định mà ngẩng đầu nhìn về phía ông Diệp, ông vẫn không để lộ ra một chút cảm xúc nào, ông chỉ
quay sang nhìn Tiểu Trần đang đứng bên ngoài: “Tiểu Trần, đi làm thủ tục chuyển viện đi.”
“Vâng!”
Bạc Băng quay đầu nhìn Diệp Chính Thần, anh nhìn cô nháy mắt mấy cái, môi anh khẽ cười.
Về sau có một ngày, Bạc Băng trò chuyện
với bà Diệp, bà nói cho cô biết, bà vẫn không hiểu rõ vì sao Diệp Chính
Thần cứ nhất định phải có cô ở bên cạnh. Vì cô mà tranh cãi với bố anh
không chỉ một lần, thậm chí ngay cả nhà anh cũng không về.
Ngày đó, khi bà thấy Diệp Chính Thần nắm lấy tay cô, nài nỉ cô, bà bỗng nhiên hiểu được, anh đã thật lòng với cô.
Mà chính cô cũng hoàn toàn tỉnh ngộ, ngày đó đúng là anh cố ý!