Trong xe cứu thương, Dụ Nhân kéo tay Bạc
Băng liên tục nói lời xin lỗi, rằng cô ấy vừa mới biết lái xe nên không
tập trung tinh thần, nên không trông thấy Bạc Băng.
Nương theo ánh đèn của xe cứu thương, Bạc Băng thấy rõ gương mặt tái nhợt của Dụ Nhân, đôi mắt sưng đỏ của cô ấy
vẫn còn ướt đẫm nước mắt.
Bạc Băng lật tay lại, khẽ nắm bàn tay lạnh lẽo của Dụ Nhân: “Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Dụ Nhân nhìn cô cười gượng, ánh mắt cô ấy thể hiện rõ sự đau buồn, ưu thương nào đó.
Hóa ra một người phụ nữ hoàn mỹ như cô ấy, cũng có thể có chuyện không vui.
Là ai đã gây ra tổn thương sâu sắc cho cô ấy như thế, người đàn ông đó sao?
Rất lâu sau, Dụ Nhân nói: “Anh ấy có người phụ nữ khác.”
“Cô đã xác định kĩ chưa? Có lẽ cô hiểu nhầm anh ta cũng không chừng.”
Dụ Nhân lắc đầu: “Chính mắt tôi đã nhìn thấy.”
“Chính mắt nhìn thấy đôi khi cũng không đúng sự thật.”
“Chính miệng anh ấy thừa nhận.”
Bạc Băng thở dài, một người phụ nữ xinh
đẹp như Dụ Nhân mà vẫn không có được trái tim của người đàn ông, rốt
cuộc thế giới này là gì vậy.
Rơi vào trạng thái trầm lặng một lúc, bỗng Dụ Nhân hỏi cô: “Nếu cô là tôi, cô sẽ làm như thế nào?”
“Đàn ông như hạt cát trong tay, nếu giữ không được, thì hãy để cho nó bay đi!”
Dụ Nhân nhìn Bạc Băng, đèn đường chiếu
rọi lên gương mặt cô ấy, lúc sáng lúc tối: “Bạc Băng, có đôi lúc, tôi
rất ngưỡng mộ cô… Sống rất đơn thuần, lạc quan…”
***
Nếu là bệnh viện ở Trung Quốc, đối với
vết thương của Bạc Băng, bác sĩ cùng lắm là lấy cồn khử trùng miệng
những vết thương nghiêm trọng, băng bó qua loa, tiêm vài mũi thuốc phòng uốn ván rồi cho cô về nhà. Nhưng ở Nhật Bản thì khác, có lẽ do bác sĩ
khá nhàn rỗi, không có việc gì làm, từ đầu đến cuối, kiểm tra một cách
cẩn thận. Nào là xác định xem cô có bị nội thương hay không, có gãy
xương hay không, não có chấn động hay không, còn đề nghị cô nên nằm viện theo dõi vài ngày.
Nhìn vị nam bác sĩ mặc áo blouse trắng
trước mặt, Bạc Băng không khỏi nhớ đến Diệp Chính Thần, càng làm lòng cô nóng như lửa đốt, cô không ngừng xem đồng hồ, thầm cầu nguyện rằng anh
sẽ có chút kiên nhẫn…
Nhưng ông trời lại không nghe thấy lời cầu nguyện của cô, điện thoại của cô vang lên.
Bác sĩ vẫn đang xử lí vết thương cho cô, Bạc Băng không tiện cử động, cô lo lắng nhìn chằm chằm vào túi xách của mình.
Dụ Nhân nhìn thấy được sự lo lắng của cô, liền buông bàn tay đang nắm tay của Bạc Băng ra, cô ta lấy chiếc điện
thoại trong túi xách Bạc Băng ra, rồi nhìn thoáng qua màn hình: “Là bạn
trai của cô, tôi giúp cô nhận điện thoại nhé.”
Bạc Băng nhớ rõ, danh bạ cô lưu số Diệp Chính Thần là hai chữ “Sư huynh”, Dụ Nhân lại có thể đoán được là bạn trai của cô.
Lợi hại thật!
“Đừng nói tôi bị thương.” Bạc Băng vội
vàng nói: “Cô giúp tôi nói với anh ấy, tôi có việc nên không tiện nhận
điện thoại, lát nữa sẽ gọi lại cho anh ấy.”
“Được.” Dụ Nhân nhận điện thoại, bệnh
viện lúc này rất yên tĩnh, không có tiếng ồn nên Bạc Băng rõ ràng nghe
thấy tiếng cười của Diệp Chính Thần.
“Anh gia hạn cho em trong vòng nửa giờ nữa phải về tới, nếu không, đừng trách anh không bằng cầm thú…”
Cô toát mồ hôi lạnh! Có bạn trai loại này, đúng là sự sỉ nhục rất lớn với cô nha.
Mặt Bạc Băng nóng lên, lúc này nhất định có thể sánh ngang với quả ớt.
Bạc Băng đoán là, cho đến hiện tại, Dụ
Nhân chưa bao giờ nghe qua lời nói nào hạ lưu đến như vậy nên mặt cô ấy
hoảng sợ đến mức trắng bệch. Nhưng, dù sao cô ta cũng là tiểu thư con
nhà gia giáo, Dụ Nhân nhanh chóng khôi phục lại sự rụt rè vốn có, dịu
dàng nói: “Xin chào.”
“…”
Đầu dây bên kia rơi vào trạng thái trầm lặng.
Có lẽ sắc lang nào đó ở bên kia đang đấm
ngực, dậm chân cộng thêm sự xấu hổ không thể chịu được. Cô nghĩ là anh
nên sớm dập điện thoại, đến tủ lạnh lấy miếng đậu hũ, đập chết chính
mình.
Âm thanh của Dụ Nhân vô cùng trong trẻo, cô ta dùng chất giọng thật êm dịu nói: “Xin chào, tôi là Dụ Nhân, là bạn của Bạc Băng.”
“Cô ấy đâu?” Diệp Chính Thần hỏi, âm
thanh của anh không có một chút sự xấu hổ nào, thậm chí còn thêm phần
lạnh lùng: “Bảo cô ấy nhận điện thoại.”
“Cô ấy hiện giờ đang có chút việc, không tiện nhận điện thoại, lát nữa tôi sẽ nói cô ấy sẽ gọi lại cho anh.”
“Bảo cô ấy nhận điện thoại, ngay bây giờ.”
Giọng nói của anh không chỉ lạnh, hơn nữa lại còn rất quả quyết, hoàn toàn không cho người khác có cơ hội phản
bác lại. Bạc Băng chưa bao giờ nghe anh dùng ngữ khí như vậy để nói
chuyện với người khác. Đột nhiên cô cảm thấy thật xa lạ cùng với một
chút hoảng sợ.
Hành động của Bạc Băng giống như phản xạ có điều kiện, cô chạy tới, nhận lấy điện thoại từ trong tay Dụ Nhân.
“Sư huynh…” Bạc Băng nhỏ giọng nói: “Hiện giờ em có chút việc, em sẽ quay về ngay thôi.”
“Em đang ở đâu?” Vừa nghe thấy giọng nói
của Bạc Băng, thanh âm của anh đã tăng lên thêm mười độ: “Em không phải
nói là sẽ trở về ngay sao, tại sao lại ở cùng với cô ấy?”
Tuy rằng giọng nói của anh ngay sau đó đã dịu hơn rất nhiều, nhưng khi nhớ lại lửa giận trong giọng nói của anh
lúc nãy, Bạc Băng vẫn còn sợ hãi, cô thật thà khai nhận: “Em vượt đèn
đỏ, xảy ra sự cố ngoài ý muốn.”
Bạc Băng sợ anh lo lắng, nên cô bổ sung thêm: “Em bị thương không nặng, chỉ là xây xát ngoài da thôi…”
Không chờ cô nói hết, anh lập tức hỏi: “Em đang ở bệnh viện nào?”
“Bệnh viện Đông Y.” Bạc Băng ngoan ngoãn trả lời.
“Chờ anh.”
Không hề nói thêm lời nào nữa, anh lập tức dập điện thoại.
Bệnh viện Đông Y rất gần khu nhà trọ lưu
sinh viên, Bạc Băng nghĩ có lẽ mười phút nữa anh sẽ đến. Nhưng kết quả
là chỉ vừa đúng bảy phút sau, anh đã bước vào phòng cấp cứu.
Anh vừa bước vào cửa, việc đầu tiên là
dùng ánh mắt kiểm tra Bạc Băng từ trên xuống dưới, sau đó mới kiểm tra
vết thương của cô, rồi hỏi thăm bác sĩ về vết thương của cô.
Nói chuyện với bác sĩ xong, anh mới bước đến hỏi cô: “Tại sao lại bị thương?”
Lúc anh hỏi cô, anh nhìn thoáng qua Dụ Nhân, dường như đã dự định trước là việc này chắc chắn có liên quan đến cô ấy.
“Chuyện này không liên quan đến Dụ Nhân.
Em vượt đèn đỏ, may mắn là cô ấy phanh xe lại kịp thời, không đụng vào
em.” Sợ anh đau lòng, Bạc Băng cố ý cười nói: “Nếu không thì học phí dạy kèm em thiếu anh, chắc phải chờ đến kiếp sau mới có thể trả.”
Anh đang muốn nói gì đó, định mở miệng ra nhưng lại thôi, sau đó bỗng ôm cô vào lòng.
Anh ôm rất chặt, đè lên miệng vết thương
của cô, nhưng cô không cảm thấy đau một chút nào, chỉ cảm thấy bản thân
thật sự rất hạnh phúc.
Dụ Nhân đứng nhìn cô và anh, không có bất kì biểu hiện nào. Cô ta giống như một tiên nữ đứng ở phía chân trời, cô đơn dõi xuống trần gian ngắm nhìn cảnh tượng yêu đương, hờn giận, oán
than của những đôi nam nữ.
Bạc Băng đoán, Dụ Nhân nhất định đang nhớ đến người đàn ông kia, bởi vì trong ánh mắt của cô ấy lúc đó lóe lên
ánh nhìn ngân ngấn nước.
…
Diệp Chính Thần và Dụ Nhân cùng nhất trí
quyết định bắt Bạc Băng nằm viện theo dõi vài ngày, cũng thuận tiện nghỉ ngơi chữa lành vết thương. Ngoại trừ phí bảo hiểm y tế, tiền viện phí
đều do Dụ Nhân thanh toán. Bạc Băng muốn nói với Diệp Chính Thần là sự
việc lần này xảy ra ngoài ý muốn, không phải lỗi của Dụ Nhân, cô muốn
anh giúp cô trả tiền lại cho cô ta.
Anh chỉ lạnh lùng đáp một tiếng: “Ừ”.
Nằm viện nhiều ngày, Bạc Băng phát hiện
ra rằng Diệp Chính Thần và Dụ Nhân có rất nhiều điểm không hợp nhau. Nói chính xác hơn là Dụ Nhân có điểm kiêng kị Diệp Chính Thần. Cô ta ngày
nào cũng đến thăm cô, chăm sóc cô, cô và Dụ Nhân nói chuyện rất vui vẻ.
Nhưng chỉ cần Diệp Chính Thần đến, cô ta liền mượn cớ rời đi, làm Bạc
Băng không thể hiểu việc gì đã xảy ra.
Có một lần, cô hỏi Diệp Chính Thần: “Anh thật sự không thích Dụ Nhân sao?”
Diệp Chính Thần đang thổi phần sữa nóng
trong ly, những làn hơi nóng bay lên khiến cô không thể nhìn thấy rõ ánh mắt của anh: “Không phải.”
“Vậy tại sao anh lại đối xử lạnh nhạt với Dụ Nhân như vậy?”
Anh cười xoa xoa mặt cô: “Anh sợ em hoài nghi anh và cô ấy có gian tình mờ ám.”
“Nói bừa.” Bạc Băng khinh thường bĩu môi: “Em không phải là dạng phụ nữ có lòng dạ hẹp hòi như vậy đâu.”
“Ừm.” Diệp Chính Thần gật đầu liên tục: “Không biết ai không ngừng hỏi anh, Dụ Nhân có xinh đẹp không…”
Bạc Băng nhìn trời, nhìn đất, sau đó mới bâng quơ nhìn ly sữa nóng: “Sư huynh, sữa nguội chưa?”
Anh đưa sữa đến miệng cô, chậm rãi cho cô uống.
Bạc Băng vừa uống hai hớp sữa, thì Dụ
Nhân đến, cô ta thấy Diệp Chính Thần trong phòng, gật đầu chào hỏi, đặt
trái cây trong tay xuống.
Dụ Nhân lấy trong túi trái cây ra hai quả đào mật rất tươi: “Tôi đi rửa đào.”
Quả đào mật có màu hồng phấn mê người,
Bạc Băng không kiềm được mà quan sát rất kĩ. Do nhìn quá kĩ nên cô chú ý đến một bàn tay của Dụ Nhân đang cầm hai quả đào cực lớn, cầm chỉ bằng
một bàn tay.
Bạc Băng đang suy nghĩ vì sao Dụ Nhân
không dùng hai tay để cầm hai quả đào, thì cô thấy, khi Dụ Nhân bước qua người Diệp Chính Thần, cố ý nghiêng thân trên một chút, gập ngón trỏ và ngón giữa lại nhẹ nhàng gõ vào phía sau bả vai anh hai cái.
Tương tự với động tác nhỏ này, cô đã thấy Diệp Chính Thần làm vài lần, khá giống nhau, vì vậy Bạc Băng có ấn tượng rất sâu sắc.
Diệp Chính Thần không hề có bất kì phản ứng nào, cầm tờ khăn giấy lau khóe miệng của cô.
Bạc Băng cũng không nhắc nhở anh, tiếp tục uống sữa.
Vài phút sau, điện thoại Diệp Chính Thần vang lên.
Phòng bệnh ở Nhật Bản có quy định không
được nhận điện thoại, Diệp Chính Thần vội vàng đứng dậy: “Anh ra ngoài
nhận điện thoại một lát.”
Sau đó anh đi ra ngoài, Bạc Băng mơ hồ cảm thấy bất an.
Bạc Băng không phải là một người phụ nữ nhạy cảm, nhưng trực giác của phụ nữ nói cho cô biết rằng đang có chuyện gì đó xảy ra…
Bạc Băng xuống giường mang dép vào, bước đi khập khiễng đến cửa.
Không thể diễn tả được nỗi bất an này đến như thế nào, nhưng đúng là không ngoài dự kiến của cô, quả nhiên Diệp
Chính Thần đang nói chuyện với Dụ Nhân.
Dụ Nhân đứng xoay lưng về phía cô, ngẩng
đầu nhìn anh, Bạc Băng không thấy được biểu hiện trên gương mặt của cô
ta. Mà cùng lúc này, Diệp Chính Thần đang đứng đối diện với chỗ cô, vẻ
mặt của anh hoàn toàn không có một chút biểu cảm nào cả.
Bạc Băng vừa định đến gần thêm một chút,
cố ý muốn nghe xem họ đang nói gì, thì Diệp Chính Thần nhìn thấy cô. Anh không có chút phản ứng bối rối, thong thả lấy tiền trong ví ra, cầm tờ
chi phiếu đưa cho Dụ Nhân, nói gì đó.
Cô do dự một lát, sau đó mới chậm rãi bước tới: “Hai người đang nói gì vậy?”
Dụ Nhân nghe được giọng nói của cô, lập
tức xoay mặt, xoa xoa hai má, Bạc Băng thấy một giọt nước rơi xuống, rất nhẹ, nhưng cũng rất nặng.
“Không có gì, anh trả lại tiền viện phí cho cô ấy.” Diệp Chính Thần nói.
Dụ Nhân nhận tấm chi phiếu, quay đầu nở
nụ cười, đôi mắt vẫn đượm chút màu hồng: “Thật sự xin lỗi, tôi có việc
bận phải đi trước.”
Dụ Nhân vội vàng chạy thẳng đến thang máy.
“Tại sao cô ấy lại khóc?”
Bạc Băng hỏi như vậy, bởi vì cô quá tin tưởng anh, cô không hy vọng có bất kì hiểu lầm nào khiến cô và anh đánh mất nhau.
Sự thật chứng minh rằng, không nên có ý
tốt để cho đàn ông có cơ hội giải thích hiểu lầm. Bởi đó chính là đang
ép bọn họ lần lượt dùng lời nói dối này để lấp liếm cho lời nói dối
khác.
Anh nhíu chặt đôi mày, dường như không muốn nói.
“Quên đi, anh không muốn nói thì thôi.” Bạc Băng lạnh lùng xoay người.
Mỗi một bước đi, cô cảm thấy lòng mình
như rơi xuống một bậc của vực thẳm, liên tục không ngừng rơi xuống, mà
vực thẳm ấy không sao nhìn thấy đáy…
“Cô ấy hy vọng anh có thể tha thứ cho cô
ấy.” Anh vội vàng đuổi theo cô, đứng chặn trước mặt cô: “Cô ấy nói lúc
đó trời rất tối, xe đạp của em lại không bật đèn, cô ấy hoàn toàn không
nhìn thấy em…”
Bạc Băng nhớ rất rõ, xe đạp của cô có mở
đèn. Trời tối mà xe đạp không bật đèn là vi phạm luật giao thông, cô đã
từng bị cảnh sát giao thông chặn đường một lần, dạy bảo hơn mười phút,
cho nên cô cũng không dám quên nữa.
Bạc Băng không biết là Dụ Nhân thật sự
không thấy cô, hay là đang viện cớ thoái thác cho chính mình, nhưng điều này không còn quan trọng nữa.
Quan trọng là Diệp Chính Thần và cô ấy rốt cuộc có quan hệ gì.
Cô quay mặt lại hỏi anh: “Vậy anh nói thế nào?”
“Anh bảo cô ấy cút đi, cút xa một chút.”
Thật lâu sau Bạc Băng mới nói: “Tại sao
anh lại nói nặng lời với người ta như vậy? Không hề giống với tác phong
của anh chút nào.”
“Cô ấy suýt chút nữa là đâm chết em!” Cảm xúc của anh dường như có phần kích động, giận dữ nói: “Chẳng lẽ em bảo
anh cười nói với cô ấy: Không sao, đâm chết cũng không sao!”
Bạc Băng nghe anh trả lời như vậy không biết nên nói thêm câu gì nữa, cuối cùng cô nhịn không được mà nở nụ cười.
“Trên đời này có nhiều phụ nữ như vậy, đâm chết em, anh cũng sẽ tìm được một người khác thôi.”
Diệp Chính Thần nắm tay cô, ngọn đèn màu
xanh chiếu thẳng vào chiếc đồng hồ màu đen của anh, trên móc khóa hiện
rõ hai chữ: Nha đầu.
Sau đó, anh vô cùng nghiêm túc hỏi cô: “Nha đầu, em thật sự chạy xe quên bật đèn sao?”
“Đúng, em quên.” Bạc Băng nói: “Sư huynh, nếu anh có chút phong độ, thì đi nói lời xin lỗi với người ta đi.”
“Được”
…
Ngày hôm sau, lúc Dụ Nhân đến, Diệp Chính Thần chủ động đưa chiếc ghế dựa cho cô ấy.
Dụ Nhân ngẩn người, vội vàng nói: “Cám ơn.”
Bạc Băng nhìn anh chớp chớp mắt, bất đắc
dĩ mà gật đầu với anh, lại nhìn sang Dụ Nhân miễn cưỡng nở nụ cười tươi: “Thật sự xin lỗi, tôi không nên trách cô… Lại càng không nên nói với cô những lời như vậy.
“Không sao.” Dụ Nhân mỉm cười nhìn Bạc Băng: “Tôi hiểu được, Bạc Băng đối với anh mà nói… Rất quan trọng.”
Một khắc đó, Bạc Băng phát hiện Dụ Nhân thật sự rất đẹp.
Chỉ mặc một bộ quần áo màu xám, mái tóc
dài màu nâu hạt dẻ, khí chất thanh cao tao nhã, khi mỉm cười trên gương
mặt cô ta phát ra thứ ánh sáng vô cùng rực rỡ.
***
Kể từ ngày đó, quan hệ của Diệp Chính
Thần và Dụ Nhân cải thiện rất nhiều, thỉnh thoảng họ cùng nhau nói
chuyện một chút, chào hỏi nhau vài câu.
Sau khi xuất viện, Bạc Băng mời Dụ Nhân
đến phòng trọ của cô ăn cơm, cô ấy tinh tế nghiên cứu xung quanh phòng
của Bạc Băng, đương nhiên bao gồm cả việc không gấp chăn vào buổi sáng
và chữ “Chính” tràn ngập trên mặt tường.
“Đây là số lần sư huynh dạy tôi học phụ đạo, chỉ viết đùa thôi.” Bạc Băng vừa xếp chăn, vừa ngượng ngùng giải thích.
“Tình cảm của hai người tốt thật.”
“Khá tốt.” Bạc Băng thuận miệng nói: “Cô nhìn thì thấy như thế đấy, nhưng tôi và anh ấy ở cùng nhau chưa đến ba tháng.”
“Ba tháng, đó là thời thời kì cuồng nhiệt nhất của tình yêu.”
“Đúng vậy, ba tháng là thời kì nồng cháy
nhất của tình yêu, tình yêu một khi đã qua thời kì tươi đẹp ấy, không
biết sẽ phát sinh những chuyện gì.”
Dụ Nhân không nói gì thêm, nhìn mặt tường viết đầy chữ “Chính” của cô.
Vài ngày sau, Dụ Nhân cũng mời cô đến nhà của mình, Bạc Băng vui vẻ nhận lời.
Dụ Nhân lái xe đến đón Bạc Băng, trên
đường đến nhà cô ta, xe đi qua rất nhiều cửa hàng tiện lợi, bất kì người nào đều cũng có thể nhận ra rằng, những cửa hàng tiện lợi đó gần nhà cô ta hơn cửa hàng tiện lợi mà Bạc Băng đã từng làm.
Căn nhà của Dụ Nhân khá giống với tưởng tượng của Bạc Băng, hàng rào màu trắng, vườn hoa nhỏ có rất nhiều hoa tulip vàng.
Xe của Dụ Nhân chạy qua một con đường nhỏ màu đỏ, rồi dừng lại trước cửa nhà của cô ta, cửa gỗ được sơn màu
trắng, phía trên có treo một chiếc chuông gió.
Dụ Nhân mở cửa ra, tiếng chuông gió reo vang, một cơn gió thoảng qua, mang theo một chút hương thơm mơ mộng.
Hóa ra, phía đối diện cửa là một cửa sổ
sát đất, cửa sổ treo một chiếc màn cửa hoa văn màu xanh nhạt, được kéo
chặt không có bất kì một khe hở nào.
Một cơn gió thoảng qua, bức rèm tung bay đón gió, bóng râm màu xanh trải đầy trên nền đất…
Dụ Nhân nói: “Ngại quá, anh ấy luôn không thích vén màn.”
Bức màn màu xanh nhạt, quanh năm không được vén lên.
Điều này làm Bạc Băng không tự chủ được mà nghĩ đến một căn phòng khác – phòng trọ sát vách phòng cô.
Diệp Chính Thần luôn có thói quen xấu
này, mà cô thì không có. Trái ngược với anh, cô thích ánh nắng ban mai
vào mỗi buổi sáng chiếu vào phòng, để căn phòng nhận được sự ấm áp.
Mỗi ngày cô bước xuống giường, điều đầu
tiên cô làm chính là vén bức màn màu hồng lên, để ánh nắng ban mai chiếu vào giường. Anh đã từng giận dỗi nhiều lần về thói quen này của cô, hỏi cô có thể sáng sớm đừng vén màn lên hay không.
Cô trả lời anh: “Em không làm chuyện gì không thể lộ ra ánh sáng.”
Anh không có ý kiến gì nữa, kéo cao chăn
qua đầu, lăn qua lộn lại, cuối cùng không ngủ được, tức giận kéo cô lên
giường hung hăng cắn cô một trận…
…
Bạc Băng liếc nhìn bức màn trước mắt một
lần nữa, sau đó cô âm thầm quay đầu nhìn về nơi khác, cố gắng để bản
thân không liên tưởng đến những chuyện không hề liên quan đến nhau.
“Mời vào.”
Dụ Nhân cầm một đôi dép lê đặt gần chân của Bạc Băng, cô ta thì lại mang một đôi dép lê nam màu xanh.
Bạc Băng mang dép vào, bước đi trên sàn
gỗ có hoa văn màu tối, như vậy là Dụ Nhân đặc biệt thích hoa văn màu
tối, ngay cả hai đôi dép lê cũng như thế.
Trước tiên, Dụ Nhân đưa cô đi tham quan khắp nhà cô ta.
Tầng một là phòng khách và phòng bếp,
trong phòng bếp tất cả vật dụng đều có một đôi, chỉ một đôi duy nhất.
Một đôi tách cà phê bằng sứ mạ vàng, một đôi chén ngọc lưu ly trong
suốt, hai đôi đũa màu trắng…
Ngay cả bàn ăn, hai bên chỉ có hai chiếc ghế dựa bằng gỗ lim.
Rất dễ nhận thấy rằng, đây là không gian chỉ dành cho hai người.
Bạc Băng đã từng học qua một ít môn tâm
lý học, tất cả điều này đã nói lên rằng: Chủ nhân căn nhà này có một ám
chỉ rất mãnh liệt, đó là không muốn người ngoài can thiệp vào thế giới
riêng của bọn họ.
…
Đi theo phía sau Dụ Nhân, Bạc Băng được
cô ta dẫn lên tầng hai, không gian tầng hai được chia thành hai phòng
ngủ. Một gian phòng tatami(1) theo kiểu truyền thống của Nhật Bản, một
gian phòng được thiết kế theo kiểu dáng Tây Âu. Trong căn phòng được
trang trí trang nhã, chỉ có một chiếc giường nhỏ, cửa sổ được treo một
chiếc màn bằng trúc, che kín quang cảnh bên ngoài, ngoài ra không có vật dụng gì khác, đủ thấy chủ nhân không thường xuyên sử dụng căn phòng
này.
(1) Tatami: là một loại sản phẩm (tạm gọi là tấm nệm) được dùng để lát mặt
sàn nhà truyền thống của Nhật Bản. Phòng được lát sàn bằng tatami được
gọi là phòng tatami. Phòng tatami có mặt sàn được tạo ra bằng cách xếp
chặt các tấm nệm hình chữ nhật có kích cỡ thống nhất lại với nhau. Mỗi
tấm nệm (waratoko) này thường có chiều dài bằng hai lần chiều rộng. Kích cỡ chuẩn truyền thống là 910mm×1820mm, dày 55mm.
Gian phòng thiết kế theo kiểu dáng Tây Âu được trang trí rất tỉ mỉ, trên bàn trang điểm chất đầy những đồ dùng
trang điểm hàng hiệu, một chiếc giường đôi mềm mại giành cho hai người,
drap giường màu xanh nhạt được trải thẳng không một chút nếp nhăn.
Phía trên drap giường có nhiều hoa văn màu tối, sạch như mới.
“Cô thích màu xanh sao?” Bạc Băng hỏi Dụ Nhân.
Dụ Nhân nở nụ cười, không có sự kiêu ngạo và rụt rè: “Không, là anh ấy thích.”
Bạc Băng lặng lẽ nhìn chiếc giường đôi
lãng mạn kia, khóe miệng dường như bị đông cứng lại, nhưng vẫn mỉm cười: “Sư huynh cũng thích màu xanh, nhưng tôi không thích, tôi thích màu
hồng nhạt.”
Drap giường của cô là do Diệp Chính Thần chọn.
Khi đó, hai mẫu hoa văn làm cho Bạc Băng
rất khó xử. Trong đó, một mẫu màu xanh nhạt trông rất tự nhiên, cô đoán
Diệp Chính Thần rất thích, mẫu còn lại, trông cũng rất xinh đẹp.
“Anh nói em nên chọn cái nào?” Cô hỏi ý kiến anh.
Anh chỉ vào mẫu drap còn lại, màu tím ngọt ngào cùng với những bông hoa nhỏ màu hồng, là phong cách điển hình của phụ nữ.
“Anh không thấy trông rất ngây thơ sao?”
Tay anh sờ sờ lên những bông hoa nhỏ trên tấm drap: “Có một chút, nhưng… Màu hồng nhạt này làm anh nhớ đến em,
sau đó, anh còn cảm thấy rất kích thích khi nằm ngủ trên đó…”
Bạc Băng đỏ mặt, cười trộm bỏ một bộ drap vào giỏ mua sắm.
Đứng trong phòng ngủ của Dụ Nhân, Bạc
Băng âm thầm cảm thấy mình may mắn: May mắn là Diệp Chính Thần không hề
thích chiếc drap màu xanh, màu xanh rất chói mắt, màu xanh lúc này dường như xuyên qua mắt cô, làm cô đau đớn.
Cô nghĩ cô sẽ nói với Dụ Nhân: “Con
người, vĩnh viễn sẽ không thích một màu sắc đơn điệu. Anh ấy sẽ thay
đổi, mãi cho đến lúc anh ấy có thể gặp được người thay đổi sở thích của
anh ấy.”
Do dự một lát, cô quyết định tự nói với
chính mình: “Người và người không giống nhau, Diệp Chính Thần và bạn
trai của Dụ Nhân cũng không giống nhau.”
Tham quan phòng ngủ xong, Dụ Nhân lại đưa cô đến phòng sách. Giá sách trong phòng dường như không có sách, chỉ có một vài quyển sách tiếng Nhật.
Trong đó có một quyển [Bệnh Lý Lâm Sàng].
“A? Cô học y à?” Bạc Băng có chút tò mò.
“Đúng vậy, tôi học chuyên ngành lâm sàng.”
“Trùng hợp vậy sao, sư huynh cũng học lâm sàng…” Nói xong, Bạc Băng cầm cuốn [Bệnh Lý Lâm Sàng] lên, tùy tiện lật vài trang, nhìn thoáng qua, sau đó cô lập tức khép lại, trả lại lên giá sách.
Bạc Băng hít sâu nói: “Thật xin lỗi, tôi muốn đi toilet một chút.”
“Ở bên kia.”
Dụ Nhân chỉ về phía cuối hành lang, Bạc Băng vội vàng bước nhanh về hướng Dụ Nhân chỉ.
Đứng trong phòng vệ sinh, Bạc Băng dựa
lưng vào cửa, hai chân cô run run. Tầm mắt nhìn về một chỗ, một bộ dụng
cụ rửa mặt được đặt chỉnh tề phía bên phải, khăn mặt được vắt khô, được
treo ngay ngắn một bên…
Đây cũng là thói quen của Diệp Chính
Thần, sau khi cô và anh sống cùng nhau, ngoại trừ đồ trang điểm của cô
để bừa bãi, thì vị trí bên phải thuộc về anh. Anh đặt đồ dùng cá nhân
của mình rất chỉnh tề ở một chỗ, khăn mặt được vắt khô cũng treo sang
một bên, cô không được động đến.
Đúng vậy, thói quen này cô có thể cho rằng là trùng hợp, nhưng chữ viết trong cuốn sách đó tuyệt đối không phải là trùng hợp.
Chữ viết sắc sảo đó rất quen thuộc đối với cô.
Bạc Băng rửa mặt, ép chính mình phải tỉnh táo trở lại.
Cô cầm tờ khăn giấy lau mặt, bước ra cửa.
Dụ Nhân đứng ở cuối hành lang chờ cô, ánh mặt trời chiếu vào lưng cô ta, hình dáng bóng râm làm cho người khác
không khỏi liên tưởng đến một người mẫu nào đó của Đài Loan, đôi chân
gợi cảm, khí chất tao nhã hiền lành, còn có giọng nói rất điềm tĩnh.
Nếu cô là đàn ông, cô cũng sẽ động tâm, cũng sẽ muốn chinh phục…
Nhưng mà, có thể cất giấu một người phụ
nữ như vậy trong một căn nhà xa hoa, thì không phải là việc mà bất kỳ
một người đàn ông bình thường nào cũng có thể làm được.
Bạc Băng tự nói với chính mình, người đàn ông đó chắc chắn không phải Diệp Chính Thần, Diệp Chính Thần không có
sức hấp dẫn như vậy.
…
Bạc Băng cùng uống trà và trò chuyện với Dụ Nhân đến trưa.
Hai người đã nói những gì cô hoàn toàn
không nhớ rõ. Chỉ nhớ là trà rất đắng, Bạc Băng đoán rằng Dụ Nhân đã để
hoàng liên(2) vào trà.
(2) Hoàng liên: một vị thuốc đông y, có vị rất đắng, có tác dụng kháng
viêm, kháng khuẩn, trị tâm hỏa, can hỏa…và rất nhiều tác dụng khác.
…
Sau khi về phòng trọ, cô uống rất nhiều
nước, nhưng miệng vẫn cảm thấy đắng, cô ngồi lên giường, ngơ ngác nhìn
chữ “Chính” tràn ngập trên mặt tường, nhìn thật lâu.