Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách

Chương 30: Chương 30: Không thể quyết định




Diệp Chính Thần giải thích cho cô biết rằng, anh đã từng là kiểu người không thích sự trói buộc của bất kì ai. Cho đến một ngày, có một chiếc lồng khóa anh lại.

Người khác bảo anh đứng, anh sẽ không được ngồi; Người khác bảo anh ngồi, anh càng không được đứng.

Không chỉ có hành động của anh bị trói buộc, tư tưởng của anh cũng bị giam cầm. Không cần biết người khác bảo anh làm những gì, anh chỉ có thể có một lựa chọn duy nhất là nghe theo, không có quyền nói ra một chữ “Không”.

Ngày tháng lâu dài bị trói buộc, khiến cho anh không thể nhẫn nhịn chịu đựng được nữa, đã nhiều lúc anh muốn trốn thoát khỏi chiếc lồng kia, nhưng anh lại không làm được.

“Tại sao anh không làm được?” Cô hỏi anh.

“Vì trách nhiệm, vì…”

Đến đây anh không nói tiếp nữa, mà lại chuyển sang chủ đề khác.



Anh kể rằng: “Vào một ngày cuối thu, anh gặp được một người con gái, cô ấy dường như đang gặp một chút khó khăn nào đó nên đang đứng ven đường. Anh thường hay quan tâm giúp đỡ những người đang gặp chuyện khó, không phải anh cần sự mang ơn của người khác đối với mình. Nhưng người con gái này thật sự rất cảm kích anh, ngỏ ý muốn mời anh ăn một buổi tối ngon miệng.

Cô ấy gọi anh: “Sư huynh”. Giọng nói vô cùng ngây thơ, giống như đang gọi anh trai của mình vậy.

Anh rất thích cách xưng hô như thế, cho nên, anh gọi cô ấy: “Nha đầu.”

Từ đó cô ấy chính thức trở thành em gái của anh.

Ngày tháng dần qua, càng lúc anh càng cảm thấy thích cô em gái đó, thích căn phòng ấm áp tràn ngập hương vị thơm nóng của thức ăn.

Mỗi lần cảm thấy mệt mỏi, anh đều muốn sang phòng cô ngồi một lát.

Có một hôm, trong bệnh viện y học có một bệnh nhân tử vong đó là một cô bé mười hai tuổi.

Cô bé là người Nhật Bản, rất đáng yêu. Tuy cô bé không biết tiếng Trung, nhưng mỗi lần thấy anh, đều dùng tiếng Trung một cách cứng nhắc nói: “Anh trai”. Sau đó che miệng cười.

Cô bé chết, anh ngồi ở bên cạnh giường bệnh của cô bé đến tận khuya. Sau đó anh mới lê thân thể mệt mỏi của mình về nhà trọ.

Anh muốn tìm một ai đó ở bên cạnh mình, nhưng lúc này đây anh lại không biết phải tìm đến ai. Lê chân bước một cách vô hồn trên hành lang dài, sau đó anh mới đứng trước cửa phòng sát vách suy nghĩ thật lâu.

Đêm đã khuya như thế này, nếu gõ cửa phòng một người con gái còn độc thân đúng là đã mạo phạm đến cô ấy.

Do dự một lúc, cuối cùng anh vẫn quyết định ấn chuông cửa phòng cô ấy.

Cô ấy biết được là anh nên mở cửa rất nhanh, trên người chỉ mặc một chiếc áo ngủ mỏng manh, tay thì còn đang bận dụi dụi đôi mắt ngây thơ của mình.

“Đã mấy giờ rồi mà còn ấn chuông thế? Em nói cho anh biết nhé, đừng thấy em là khuê nữ mà tự tiện sai bảo nha!?” Cô ấy bĩu đôi môi mềm mại màu hồng nhạt, cái miệng nhỏ nhắn thầm oán trách anh, khóe miệng và ánh mắt lại mang theo ý cười rực rỡ.

Ngay thời khắc đó anh rất muốn ôm cô ấy, rất muốn, thật sự rất muốn…

Thậm chí, anh còn nảy sinh ra một cảm xúc kích động, muốn vùng vẫy, muốn thoát khỏi sự trói buộc để vươn tay bắt lấy cô ấy, để cô ấy mãi mãi ở bên cạnh anh, mãi mãi…

Cô ấy dịu dàng đưa khăn cho anh lau mặt, nấu một bát mỳ nóng hổi cho anh…

Anh len lén nhìn tấm drap giường màu hồng nhạt và tấm chăn đang bị nhàu trên giường cô ấy, dường như rất ấm áp, được ngủ trên đó nhất định sẽ rất thoải mái…

Anh cho rằng, bản thân mình vốn bị xiềng xích lâu năm, nên mới có thể sinh ra loại cảm xúc muốn thoát khỏi sự trói buộc mãnh liệt đến như thế.

Cứ mãi như thế cho đến một ngày mưa lớn, anh chạy đi đón cô ấy về nhà trọ.

Anh ngồi trên xe, thấy một người đàn ông đã thầm mến cô ấy từ lâu, một tay đang nắm lấy tay cô ấy, một tay còn lại ôm thắt lưng cô ấy, mà cô ấy thì không có một chút phản kháng nào, chỉ khẽ nhìn người đàn ông đó. Anh cảm thấy mình chưa bao giờ nảy sinh ra loại cảm xúc phẫn nộ mãnh liệt như lúc đó. Anh hận bản thân không thể ngay lập tức bước ra hất cánh tay của người đàn ông kia ra khỏi người cô, để tay anh thế vào đôi tay đó, ôm cô ấy vào lòng, đồng thời không bao giờ muốn cho bất kì một người đàn ông nào khác có cơ hội chạm vào cô ấy nữa.

Trong giây phút đó, anh đã biết rằng, anh biết mình đã yêu cô ấy mất rồi.

Nước mưa làm ướt sũng quần áo của cô ấy, khiến anh dường như có thể nhìn thấu được những đường cong hoàn mỹ bên trong. Chính điều đó làm gợi lên sự ham muốn nguyên thủy nhất của một người đàn ông…

Đúng vậy, là ham muốn! Bởi anh thật sự rất muốn đem cô ấy đặt dưới thân thể anh, rất muốn bản thân được chôn vùi trong cơ thể của cô ấy, rất muốn thấy đôi mắt quyến rũ như tơ, rất muốn được nghe tiếng rên rỉ du dương của cô ấy…

Anh biết, anh không thể đem lòng yêu bất kì một cô gái nào. Bởi anh ngay cả quyền tự do yêu đương lấy một người cũng chẳng được.

Anh đã từng đấu tranh cũng đã từng vứt bỏ. Nhưng cuối cùng vào một đêm mưa to gió lớn khi anh uống rượu lại nghe được cô ấy khóc và nói: Anh khiến cuộc sống của em một bước lên đến thiên đường, rồi một bước liền rơi xuống địa ngục.

Ngay từ đầu, anh biết là mình đã sai, anh có thể sẽ làm tổn thương cô ấy, nhưng anh vẫn không thể khống chế được chính mình…”

Nghe xong chuyện anh kể, Bạc Băng hoàn toàn không thể nói gì thêm được nữa.

Cô thật sự không hề biết rằng, một người đàn ông có nụ cười phóng túng ngang ngạnh như anh, một người đàn ông vung tay tiêu tiền như nước như anh, lại có một cuộc sống khổ sở như vậy…

Ngay lúc này đây cô muốn ôm anh, mang lại cho anh sự ấm áp, cho anh sự tự do và nói với anh rằng: Cho dù chúng ta có một bước lên đến thiên đường, rồi một bước tiếp theo liền rơi xuống địa ngục…

Cho dù có bị ngã đến thịt nát xương tan, cho dù cơ thể có vỡ vụn ra đến thế nào đi chăng nữa, thì cô và anh cũng sẽ mãi mãi ở bên cạnh nhau.



Bạc Băng cắn răng chịu đựng cơn đau ở mắt cá chân để cố gắng đứng lên, đi đến phía cửa.

Cô nghe anh nói: “Nha đầu, anh rất nhớ em…”

Cô cắn răng, cắn thật chặt hàm răng của mình, nhưng trong lòng thì vẫn không ngừng gào thét: Không được! Không được! Anh ấy là người đã có vị hôn thê rồi! Anh ấy đã có vị hôn thê rồi!

Nhưng miệng cô thì vẫn nói:

“Nhớ cái gì mà nhớ, em đi nấu canh cho anh!”

Lời nói vừa mới thốt ra, Bạc Băng chỉ hận lúc này không thể tát vào mặt mình. Cô thật không có chút tiền đồ! Thật sự là không còn thuốc nào chữa được!

“Anh muốn uống canh bí đao, cho thêm nhiều sườn lợn.” Giọng nói anh trở nên trong vắt lạ thường.

“Biết rồi.”

Haizzz! Chắc là kiếp trước cô đã thiếu nợ anh rồi.



Trời đã vào hạ, ánh nắng đặc biệt vô cùng oi bức.

Bạc Băng chạy xe đạp đến siêu thị, mồ hôi túa ra ồ ạt như tắm, mua thật nhiều sườn lợn, thịt bò… Còn có các loại rau tươi và trái cây mang về phòng trọ rồi bận rộn nấu canh trong bếp.

Nước trong nồi đang chậm rãi sôi trong khi Bạc Băng vẫn thất thần nhìn chằm chằm vào làn hơi nước nghi ngút bốc lên từ trong nồi, bọt khí từng vòng, từng vòng sôi trào lên.

Bạc Băng không biết cô làm như vậy là có đúng hay không. Cô cũng không biết rõ trong lòng Diệp Chính Thần, cô và Dụ Nhân có vị trí như thế nào.

Cô chỉ là một con người bình thường, không phải thần thánh. Chính mắt nhìn thấy người đàn ông mình yêu thương tự tra tấn bản thân đến mức ngất đi, khi tỉnh lại còn nói ra rất nhiều lời giải thích chân thành thì làm sao cô có thể không cảm động? Làm sao cô có thể tiếp tục dối trá mà nói với anh: Em không muốn ở bên cạnh anh nữa?

Tuy nhiên, tình cảm có thể chấp nhận không có nghĩa là lý trí cũng có thể chấp nhận. Dù sao đi nữa anh cũng có một vị hôn thê danh chính ngôn thuận, tồn tại một cách chân thật và rõ ràng ngăn cách giữa cô và anh.

Trước đây, cô bị mê muội nên trốn tránh cũng đúng thôi.

Nhưng hiện tại, sự thật đã phơi bày ra trước mắt, chính cô mới là người phụ nữ không thể đưa ra ánh sáng, cô làm sao có thể đối mặt với Dụ Nhân – Vị hôn thê chính thức của Diệp Chính Thần?

Có lẽ con người chúng ta càng sợ đối mặt với chuyện gì, thì chuyện đó càng đến sớm hơn!

Vào lúc giữa trưa, Bạc Băng mang món canh được giữ nóng cẩn thận vào phòng bệnh, đúng lúc gặp được Dụ Nhân cũng đang có mặt ở đó.

Sống cho đến tận bây giờ, thật sự cô chưa bao giờ gặp qua tình huống nào xấu hổ như lúc này.

Ba người cùng đứng ngoài ánh sáng, mà họ lại là vợ chồng chưa cưới chính thức của nhau, hơn nữa họ quen biết nhau đã hơn mười năm… Mà cô, ngay lúc này chỉ hận không thể đem mặt mình cất giấu ở một nơi nào đó để không ai có thể nhìn thấy.

Thấy cô bước vào, Dụ Nhân đang ngồi trên chiếc ghế cạnh giường bệnh, chỉnh chu lại chiếc váy của mình, nở ra nụ cười tao nhã lạnh lẽo nhưng dường như phía sau lưng lại ẩn giấu sự chế nhạo.

Bạc Băng muốn tìm một khe hở để chui xuống, nhưng cũng không kịp nữa, đành phải kiên trì cúi đầu đi đến chiếc bàn, đặt món canh lên đó.

“Sư huynh, canh vẫn còn nóng nên anh tranh thủ uống… Ờ… Ngày mai em sẽ đến thăm anh.” Nói xong, Bạc Băng vội vàng đi đến phía cửa.

“Nha đầu.” Diệp Chính Thần gọi cô.

Cô nhẹ nhàng quay đầu lại, nở ra một nụ cười cứng nhắc, nhìn anh rồi lại nhìn Dụ Nhân, cười đến mức cả gương mặt đều cảm thấy tê liệt.

“Hai người từ từ trò chuyện đi, tôi không quấy rầy nữa.”

Ra đến cửa, cô còn vô cùng lễ phép giúp bọn họ đóng cửa lại.

Đây là cảm giác làm người thứ ba đây sao? Thật là TNND đê tiện.

Tâm trạng đang buồn bực đến cực điểm nên Bạc Băng không để ý, chân cô vô thức đá mạnh vào vách tường trên hành lang. Một cơn đau khủng khiếp ập vào xung thần kinh cô, cô ôm lấy mắt cá nhân của mình, nhảy toáng lên, trên mặt thì nước mắt chảy ra giàn giụa

May mắn là không có người nhìn thấy bộ dáng của cô lúc này, bằng không cô càng không có mặt mũi nào để nhìn người khác nữa.

Lê từng bước chân khập khiễng ra khỏi bệnh viện, cô trở về phòng trọ của mình, trong phòng còn lưu lại mùi thơm của món canh bí đao. Bạc Băng sực nhớ cô vẫn còn chưa ăn cơm trưa, cô mới mở nồi, đổ phần canh xương còn sót lại ra rồi từng thìa, từng thìa uống hết. Đến xương cô cũng cố gắng nhai nát vụn rồi nuốt xuống… Trên sách nói ăn như thế sẽ rất bổ dưỡng.

Uống canh xong, cô lấy hộp thuốc mà bố cô đã cố ý chuẩn bị cho cô, tìm lọ dầu cây rum(1) tự xoa mắt cá chân.

(1) Dầu cây rum: một loại dầu có nước màu vàng, công dụng xoa bóp khớp xương đau.

Một bên cô xoa, một bên cô lại thầm mắng: Diệp Chính Thần chết tiệt, Diệp Chính Thần lòng lang dạ sói, tại sao anh không chết đi!

Đang mắng hăng say, điện thoại vang lên, cô dùng một chân còn lại nhảy lò cò đi lấy điện thoại. Vừa thấy cái tên trên màn hình, đúng là người đàn ông lòng lang dạ sói nào đó mà cô vừa mắng.

Bạc Băng nóng giận đến mức không thèm tranh cãi, cô xiết chặt chiếc ghế dựa rồi ngồi xuống, nhận điện thoại: “A lô”

“Canh xương lợn em nấu ngon lắm.” Anh nói: “Buổi tối có không?”

“Có, canh hoa tâm củ cải nấu với lòng lang dạ sói.”

Anh nở nụ cười, tiếng cười trong sáng trong điện thoại vô cùng êm tai, như một dòng suối mát lạnh, Bạc Băng nghe được thì có chút si mê: “Có cần đến chỗ anh lấy nguyên liệu không?”

“Vị hôn thê xinh đẹp tao nhã và khoan dung của anh đâu rồi?”

“Đi rồi, sau này cũng không đến nữa.”

“…” Bạc Băng không nói gì thêm nữa, cúi đầu chậm rãi dùng dầu cây rum xoa nắn mắt cá chân.

Thấy cô không nói lời nào, anh mới nghiêm túc giải thích: “Nha đầu, thật sự xin lỗi em, anh cam đoan sẽ không bao giờ xảy ra tình huống như ngày hôm nay nữa.”

“Vâng.” Bạc Băng khẽ hít vào một hơi. Anh có bản lĩnh đuổi Dụ Nhân đi, có bản lĩnh khiến cho mối quan hệ xấu hổ của ba người không lộ ra ánh sáng, nhưng cũng không có nghĩa là Dụ Nhân không tồn tại. Cô ta vĩnh viễn tồn tại trong cuộc sống, giống như một loại bế tắc đang chắn ngang giữa tình yêu của cô và Diệp Chính Thần.

“Em không tin à?”

Bạc Băng im lặng lắc đầu: “Buổi tối em mang cơm đến cho anh.”

Dập điện thoại, cô tiếp tục xoa xoa mắt cá chân đang đau nhức của mình.



Buổi tối, Bạc Băng nấu canh cà chua thịt bò, còn chuẩn bị phần ăn hai người mang đến bệnh viện.

Trước khi vào phòng, Bạc Băng đặc biệt nhìn bên trong, Diệp Chính Thần đang ngồi trên giường bệnh xem sách chuyên ngành, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ. Trạng thái tinh thần của anh hình như tốt hơn sáng nay, xem ra công lao của canh bí đao xương lợn rất lớn. Bạc Băng nhìn kĩ xung quanh, xác định xem có Dụ Nhân trong phòng hay không.

Cô đẩy cửa bước vào, cố gắng chịu đựng cơn đau ở mắt cá chân bước đi vững vàng. Diệp Chính Thần vừa thấy cô, gương mặt anh bỗng nhiên sáng ngời.

Bạc Băng vừa ngồi xuống, Diệp Chính Thần ngạc nhiên liền ghé sát vào người cô ngửi ngửi, nhìn cô đánh giá từ trên xuống dưới, ánh mắt anh dừng lại trên mắt cá chân sưng đỏ của cô: “Chân em bị thương à?”

Cô đúng là ngu ngốc, tại sao lại quên anh là bác sĩ nhỉ, cô không nên dùng dầu cây rum, cô cũng không nên mặc váy.

Bạc Băng làm như không có việc gì, ngồi xuống: “Không sao, mắt cá chân của em bị trật nhẹ thôi.”

Anh dịch thân mình sang một bên, kéo tấm chăn ra, vỗ vỗ vị trí trống bên cạnh: “Lên đây ngồi, đưa chân anh xem.”

Thấy bệnh nhân nào đó nghiêm chỉnh bày ra dáng vẻ của một bác sĩ, Bạc Băng liền ngoan ngoãn nghe lời ngồi lên giường anh, cởi giầy, để chân bị thương lên giường. Anh nhẹ nhàng xoa bóp nơi bị sưng đỏ, cảm giác đau đớn ở chân làm cô không khỏi run lên.

Anh giương mắt nhìn cô, chau mày: “Tại sao em lại bị thương?”

“Buổi sáng đi ra ban công, không cẩn thận nên bị trật chân.” Cô không nói cho anh biết là vì cô đã đá mạnh lên tường một cái.

Hai lòng bàn tay anh bao bọc mắt cá chân của cô, như có một dòng nước ấm bao quanh trên bề mặt chỗ đau nhức. Nhìn thấy gương mặt tái nhợt của anh, ánh mắt tự trách, cô hoàn toàn có thể cảm nhận được sự quan tâm và yêu thương của anh.

Cô tin rằng, tất cả mọi thứ đều có thể giả, nhưng tình cảm của anh dành cho cô nhất định là thật. Cho dù sự tin tưởng giống như bức tường được xây trên cát, lúc bão tố đến có thể sụp đổ, cô vẫn không ngừng ra sức củng cố bức tường của chính mình!

“Ngày mai em đừng tới nữa, cứ ở nhà trọ nghỉ ngơi cho tốt. Nhớ kỹ là ba ngày tới không được đi bộ, một tháng không được chạy xe đạp.” Anh vừa mát xa, vừa dặn dò cô.

“Có người khác đưa cơm cho anh à?”

Anh vuốt vuốt mái tóc cô, lộ vẻ nuông chiều mà nói: “Nha đầu ngốc.”

Bạc Băng tình nguyện để chính mình là một nha đầu ngốc, ngốc nghếch mà nắm lấy hạnh phúc của chính mình, không cần biết gì hết.

Anh lấy chiếc đồng hồ hiệu Hải Âu dưới gối nằm ra, một lần nữa đặt lên cổ tay của cô, nhanh nhẹn cài móc khóa.

Bạc Băng nhìn kim đồng hồ đang dịch chuyển trên cổ tay của mình, cô không rõ cảm giác hiện tại của bản thân, dường như bên trong ngực cô trống rỗng, bao nhiêu đồ đạc vật thể gì cũng không thể lấp đầy.

Tay anh chậm rãi dịch chuyển đến mặt cô, nâng mặt cô lên, môi anh dần gần đến gần…

Lúc môi anh gần sát môi cô, hình ảnh Dụ Nhân tức khắc lại xuất hiện trong đầu cô, ngực cô truyền đến một cảm giác đau đớn tê liệt. Bạc Băng vô ý xoay mặt, lảng tránh nụ hôn của anh.

“Còn giận anh à?” Anh hỏi thăm dò cô.

Bạc Băng lắc đầu, im lặng bước xuống giường anh, đổ ra từng chút, từng chút nước canh cho anh uống.

***

Hai ngày sau, Diệp Chính Thần xuất viện. Trong phòng anh, Bạc Băng đang vén tấm màn lên, căn phòng đã sớm được cô thu dọn sạch sẽ, ném hết những lon bia, rửa sạch nền nhà, drap giường và quần áo cô đều giặt sạch như mới.

Anh ôm cô đang ngồi trên ghế, để xuống giường: “Không phải anh bảo em ở nhà nghỉ ngơi sao, không được lộn xộn, sao lại trèo cao như vậy?”

“Được rồi, bác sĩ Diệp.” Cô giả vờ đẩy ra anh: “Anh đi tắm nhanh đi, quần áo em đã để sẵn trong nhà tắm.”

Vừa nghe nói đến tắm rửa, ánh mắt của anh sáng ngời, đi thẳng đến phòng tắm.

Vài phút sau, anh tắm rửa sạch sẽ bước ra, nhìn thoáng qua rèm cửa đã được kéo kín, im lặng bước đến ôm cô từ phía sau, đặt người cô dựa sát vào vách tường, sức lực mạnh mẽ đến mức làm cô ngạc nhiên.

Cái này, cái này…

Tại sao anh lại khôi phục sức khỏe nhanh như vậy?! Nếu bác sĩ không nói anh có thể chất đặc biệt, năng lực khôi phục mạnh mẽ, nếu cô không học qua vài năm y học, biết ngày đó sắc mặt tái nhợt và mạch đập yếu ớt của anh không thể giả vờ, thì có lẽ cô đã hoài nghi anh giả bệnh gạt cô.

“Nha đầu…” Môi anh dán vào vành tai cô, dùng tiếng nói nhè nhẹ giàu tình cảm hỏi cô: “Nhớ anh không?”

Bạc Băng lạnh lùng đẩy anh, cúi mặt xuống: “Đừng gây rối nào.”

Anh nhìn cô thật kỹ, khi phát hiện trên mặt cô không có một chút dấu hiệu “nhớ anh”, anh không miễn cưỡng nữa, lập tức nới lỏng vòng tay đặt bên hông cô.

Có lẽ trời sinh cô không phải làm người thứ ba! Cô sẽ không thể nào cướp đi hạnh phúc của người khác, sẽ không lừa mình dối người, sẽ không quên một người phụ nữ khác cũng vô tội như thế…

Cho nên, lúc này cô chỉ tự dằn vặt chính mình, dằn vặt anh.

Sau ngày đó, cô và anh vẫn cùng nhau ăn cơm, trò chuyện, thảo luận để phát triển đề tài nghiên cứu của cô.

Diệp Chính Thần càng ngày càng bận, những đề tài của anh đang trong giai đoạn quan trọng, giáo sư tạo cho anh áp lực rất lớn. Bạc Băng cũng bận rộn, giáo sư Fujiko giao cho cô đề tài chính thức, mục tiêu nghiên cứu là làm sao để tiêu diệt hay giảm bớt tế bào ung thư phổi trong cơ thể người. Xem ra giáo sư Fujiko rất xem trọng đề tài này, mỗi một tuần đều yêu cầu cô và Phó giáo sư báo cáo kết quả mới nhất về nghiên cứu cho ông, thảo luận về kế hoạch nghiên cứu.

Mỗi buổi tối, cô và anh thường xuyên không hẹn mà gặp cùng nhau đứng ở ban công. Cả hai cùng day trán, sau đó, anh nhìn cô cười, cô cũng nhìn anh cười. Bạc Băng có ảo tưởng, như cô và anh đang xuyên không trở về quá khứ, trở lại khoảng thời gian cô và anh vẫn chưa yêu nhau, phục hồi lại thứ tình cảm trong sáng mà cô và anh đã từng trải qua.

Đương nhiên, đôi khi anh cũng muốn cùng cô phát triển tình cảm lên một bậc mới, nhưng anh vẫn chưa bao giờ miễn cưỡng cô. Đôi lúc anh tình cờ chạm vào tay cô cũng có khi cố ý chạm vào thân thể cô nhưng thấy cô không có phản ứng gì, anh cũng không hề có ý định vượt xa hơn nữa.

Bạc Băng biết, anh sợ chọc giận cô, sợ cô lại nói với anh “đi đi”, cho nên anh đành phải kiên nhẫn chờ cô tập quen dần, thích ứng với mối quan hệ xấu hổ của cô và anh hiện nay.

Thật sự, đôi khi cô cũng muốn anh cứng rắn và mạnh mẽ một chút, giống như trước kia điên cuồng hôn cô, xé rách quần áo của cô, không cho cô có đường phản kháng mà tìm tòi và xâm chiếm… Cô rất muốn biết, tình yêu cuồng nhiệt như vậy có thể hòa tan sự lạnh lẽo trong lòng cô hay không, nhóm lên nhiệt huyết trong cô hay không, có thể khiến cô có cảm giác tình yêu của cô dành cho anh vẫn sôi nổi như ngày nào hay không…

Nhưng anh không hề hành động như vậy, một lần cũng không.

Ngay cả lúc cô ngủ trưa, anh cũng chỉ lặng lẽ ngồi bên giường của cô, vuốt ve mái tóc cô, đầu ngón tay như quyến luyến mà chạm một chút đến môi cô.

Cô tỉnh giấc, mở to mắt nhìn anh, anh lập tức lui lại tạo khoảng cách nhất định, nói với cô rằng: “Đoạn phim báo cáo của em anh đã làm giúp em rồi, thuyết minh rất hay, anh đã ký hiệu bằng màu đỏ ở những nơi quan trọng. Còn có những câu hỏi của giáo sư anh cũng đã sửa đáp án hoàn chỉnh lại giúp em, em có thể tham khảo lại một chút.”

“Sư huynh…” Bạc Băng cũng không biết nên biểu đạt như thế nào sự cảm động và chua xót trong lòng cô: “Cám ơn.”

Anh vuốt mái tóc cô, lại xoa xoa gương mặt cô: “Em cứ cảm ơn anh mãi.”

Cô không trốn tránh cũng không đề phòng anh: “Anh thật sự thích em?”

“Em có thể đừng hỏi câu hỏi tầm thường như vậy hay không?”

“Là do em xinh đẹp sao?”

“Lại càng tầm thường hơn.”

Bạc Băng chăm chú suy nghĩ một chút: “Anh có nhà không? Có xe không? Gia đình anh có bao nhiêu tiền?”

Anh nở nụ cười, tiếng cười trong sáng vô cùng êm tai.

Bạc Băng nói với anh: “Em chờ anh!”

Tiếng cười líu lo của anh đột nhiên dừng lại.

“Em không phải bảo anh vứt bỏ cô ấy, chỉ là em chờ anh, chờ cho đến khi anh có thể tự mình quyết định tất cả.”

Diệp Chính Thần nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, lòng bàn tay của anh vẫn ấm áp như trong trí nhớ của cô, vô cùng ấm áp.

Bạc Băng khẽ cười: “Ba năm, cũng không phải là quá lâu.”

Diệp Chính Thần bất chợt buông tay xuống, đứng dậy đi ra ngoài.

“Anh đi đâu vậy?”

“Anh đi tìm Dụ Nhân.” Anh kiên định nói: “Không cần biết là dùng phương pháp gì, anh phải làm cho cô ta về Trung Quốc… Anh không muốn em chịu oan ức.”

“Sư huynh?”

Bạc Băng muốn cản anh, nhưng thái độ của anh vô cùng kiên quyết: “Chuyện của anh, anh nhất định có thể giải quyết.”

Cô biết anh không giải quyết được, nếu có thể giải quyết, anh cũng sẽ không đợi đến ngày hôm nay.

Cả một buổi chiều Bạc Băng thấp thỏm lo lắng, cho đến khi Dụ Nhân gọi điện thoại cho cô, giọng nói của cô ta vô cùng thành khẩn mong muốn được nói chuyện với cô, hẹn gặp cô ở quán cà phê Starbucks gần trường.

Bạc Băng mơ hồ có thể đoán ra sự việc, quả nhiên, hơn mười phút sau, Diệp Chính Thần trở lại, anh nói Dụ Nhân đã mua vé máy bay, chuyến bay là vào sáng ngày mốt.

Bạc Băng hiểu, Dụ Nhân sẽ không bao giờ buông tha cho cô, hay là cô ta sẽ mang theo axit sunfuric hắt vào cô, tiểu thuyết ngôn tình đều viết như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.