Động Phòng Hoa Chúc Trễ Mười Năm

Chương 5: Chương 5




Sau khi đuổi Thanh nhi trở lại phủ, Bạch Quân Nhiên đưa Mặc Lan tới tửu lâu nổi tiếng ở kinh thành ăn cơm.

Hai người đi trên đường cùng nhau đấu khấu cả đoạn đường.

Vốn Mặc Lan cũng không tính so đo cùng hắn, dù sao người ta cũng vừa cứu mình một mạng. Nhưng cái miệng Bạch Quân Nhiên thật sự rất đáng ghét, không chịu buông tha bất kỳ một cơ hội nào bắt bẻ nàng (=.=!), coi như tính nàng luôn nhẫn nhịn rất giỏi nhưng cuối cùng vẫn bị hắn làm cho tức gần chết.(=.=!)

Sau khi ở quán rượu ổn định chỗ ngồi, Bạch Quân Nhiên cười hì hì, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của thê tử lạnh lùng cau mày, tâm tình lại càng thấy cực tốt.

Hắn cố ý đem khuôn mặt tuấn tú tiến lại gần đối phương trước mặt, vẫn không quên dùng cây quạt khẽ quạt quạt tạo ra từng đợt gió nhỏ nhè nhẹ: “Lan nhi thái độ như vậy hình như rất ấm ức, có phải bởi vì hôm qua không cẩn thận nghe được đoạn nói chuyện kia mà nổi máu ghen không?”

Quả nhiên, lời vừa nói ra khỏi miệng, sắc mặt Mặc Lan lại càng thêm khó coi mấy phần.

Thừa nhận, sẽ mất thể diện.

Không thừa nhận,... nhưng nàng lại không phải là người quen nói dối.

Thật sự nàng rất để ý đến cô gái có cái tên Trần Lạc Du, vừa nghĩ tới bên cạnh phu quân mình có một cô gái khí khái vạn trượng, chưa kể lại là loại hình mà hắn thích, trong lòng không khỏi nảy sinh cảm giác bất an.

Ghê tởm nhất chính là nam tử ngồi bên cạnh mình còn làm ra vẻ mặt cợt nhả, bộ dáng giống như rất muốn bị ăn đòn, nhìn nàng chằm chằm chẳng khác gì đang cười nhạo.

Hừ! Không để ý tới hắn nữa.

Liếc hắn một cái, Mặc Lan nâng chén trà trong tay lên, ưu nhã uống vào một ngụm trà thơm.

Bạch Quân Nhiên biết da mặt nàng mỏng, chắc chắn sẽ không thừa nhận mình ăn dấm, mặc dù tâm tình vô cùng tốt nhưng nếu cứ tiếp tục đùa giỡn không chừng tiểu nha đầu này sẽ thẹn quá thành giận, như vậy càng khó có thể làm lành mất.

Lại nghĩ đến chuyện vừa mới xảy ra hồi nãy, nghĩ lại còn rùng mình: “Lá gan nàng đúng là không nhỏ, lúc ấy nếu như ta không kịp thời xuất hiện, một cô gái yếu đuối như nàng một mình dám chống lại đám côn đồ kia nhất định sẽ chịu thua thiệt.”

Mặc dù hắn rất thích tinh thần trượng nghĩa của nương tử nhưng những lời nói khiển trách vẫn không thể không nói. Dù sao suy cho cùng muốn thể hiện phẩm chất anh hùng thì trước hết cũng phải tự lượng sức mình thế nào đã chứ.

Vừa nghĩ tới da thịt mềm mại của kiều thê (vợ yêu) bị thương, trong lòng hết sức căng thẳng, hận không thể đem cái tên khốn khiếp bị quẳng đi lôi tới đây hung hăng đánh thêm mấy quyền nữa.

“Chàng cho rằng ta là người ngu ngốc sao? Lúc ấy ta chính là nhìn thấy thân ảnh của chàng, mới có lá gan cùng mấy tên ác đồ giằng co, dù sao chàng nhất định sẽ không đứng một bên bàng quan (thờ ơ), ta việc gì phải sợ.”

Nói xong nàng đặt ly trà lên bàn, cười nhìn Bạch Quân Nhiên một cái, nàng không sợ chết nói: “Biết điều này nói lên cái gì không? Cũng giống như các ngươi chỉ biết dựa vào vũ lực mà không biết động não suy nghĩ, cho nên, chàng về sau ngàn vạn lần không được xem thường những văn nhược nho nhã yếu đuối chúng ta.”

Bạch Quân Nhiên ngẩn người, sau đó cười ha hả.

Nha đầu này đúng là tại thời điểm này vẫn không quên so đo hơn kém với hắn.

Lúc này, tiểu nhị đem thức ăn bưng lên bàn của hai người, Bạch Quân Nhiên bỗng xoa cằm hỏi: “Đám người kia trong miệng tự xưng là Từ Lang tổng binh, rốt cuộc là loại người thế nào?”

Hắn tin chắc đã từng nghe qua cái tên này chẳng qua là không dám khẳng định có phải là cùng một người hay không.

Không chờ Mặc Lan tiếp lời, tiểu nhị trợn tròn cặp mặt có chút kinh ngạc mà nói: “Khách quan, lời này ngài nên cẩn thận một chút trước khi nói, ngộ nhỡ bị người nào nghe thấy đi tố cáo là rất khó giữ được cái mạng nhỏ này đấy.”

Hai người đồng thời đều ngẩn ra, nhìn về phía tiểu nhị.

“Ngươi biết người này?”

“Người ở tại kinh thành này có ai là không biết đến Từ Lang này sao?” Tiểu nhị che miệng, thần thần bí bí nói: “Thúc thúc của Từ Lang là Hình bộ Thượng thư Từ Khánh Dân mà đường tỷ của hắn là ái phi của Hoàng thượng tên là Từ Phượng Thu, chỉ bằng hai người này cũng đủ để cho Từ Lang ở tại kinh thành này muốn làm gì thì làm, hoành hành ngang ngược rồi.”

“Ngay cả danh hiệu Tổng binh của hắn nghe nói đều là dựa vào tiền mua được, đáng hận nhất chính là, hắn ỷ vào sau lưng có hai tòa núi lớn làm chỗ dựa liền phân phó thủ hạ áp bức dân chúng, hiện tại ở kinh thành chỉ cần là thương nhân làm ăn, mỗi tháng đều phải nộp cho Từ Lang một khoản tiền gọi là phí bảo hộ. Nếu không chịu đưa bạc, kết cục sẽ rất bi thảm.”

Bạch Quân Nhiên vừa nghe xong cả người phát hỏa, đôi con ngươi trừng lớn, cây quạt trong tay bị hắn bóp đến phát ra tiếng kêu lách cách.

Mặc Lan ra hiệu hắn bình tĩnh chớ nóng, tiếp tục hướng tiểu nhị hỏi thăm: “Tất cả các quan viên trong kinh thành đều không can thiệp sao?”

“Ai dám can thiệp vào? Hình bộ thượng thư bây giờ là Lão trượng nhân* của Hoàng Thượng, Từ phi lại được Hoàng Thượng hết sức sủng ái, nghe nói còn thay Hoàng Thượng hạ sinh ba hoàng tử, thế lực ngày càng lớn. Mà tên Từ Lang này dựa vào đường tỷ trong cung chiếu ứng, mới dám làm ra những chuyện thông thiên hại lý.”

[+Trượng: - Tiếng tôn xưng người lớn tuổi



+Trượng nhân là cụ già, cũng gọi là Lão trượng.



+Trượng nhân là chỉ cha vợ (Nhạc phụ).]



Nói tới chỗ này, tiểu nhị lắc đầu thở dài: “Aiiiiii! Thật đúng là không có thiên lý..., Từ Lang chính là nhân vật giết người cũng không cần đền mạng.”

Hai người sau khi nghe được tin tức về quan hệ của Từ Lang, tiểu nhị liền bưng khay đi xuống lầu.

Một hớp uống một ngụm trà lớn vào bụng, Bạch Quân Nhiên có chút không vui vẻ: “Không nghĩ tới Hoàng thượng thế nhưng cũng hồ đồ, làm sao lại có thể cưng chiều nữ nhân đến mù quáng như vậy.

“Từ xưa tới nay, chuyện của hoàng gia không ai có thể nói ra rõ ràng.”

Đúng lúc này, lầu dưới truyền đến một hồi xôn xao, tiếng bước chân vội vàng cũng theo đó đi tới.

“Ôi chao!!! Đây không không phải Từ gia ư, ngài ngày hôm nay thế nào lại có thời gian rảnh rỗi đến điếm này làm khách vậy?”

Bạch Quân Nhiên cùng Mặc Lan giật mình bốn mắt nhìn nhau.

“Ít nói nhảm đi, người vừa bước vào trong điếm của ngươi có phải là một bạch y nam tử đi cùng là một cô nương đúng không?”

“Từ gia, trong điếm ta nam tử mặc bạch y đi cùng với cô gái mỗi ngày đi tới đi lui cũng có mấy vị, ngài muốn nói đến hai vị nào ạh?”

“Bốp...”

Liền nghe thấy mấy tiếng bạt tai thanh thúy vang lên, kế tiếp là thanh âm kêu đau của tiểu nhị.

“Lên lầu tìm cho ta!”

Chỉ chốc lát, một đám quan binh ngay ngắn trật tự tầm hai mươi người, diện mạo hung ác đi lên lầu.

Nam tử này mặc dù ngày thường cũng không khó nhìn, nhưng giữa hai đầu lông mày lại cho thấy sự ngang ngược, hống hách cùng thô lỗ khiến người ta vừa nhìn đã thấy chán ghét.

Khi ánh mắt nhìn thấy khuôn mặt của Bạch Quân Nhiên, trên mặt không khỏi nở nụ cười lạnh: “Chính là hắn đem thủ hạ của bổn quan giải đi.”

Bạch Quân Nhiên không chút tức giận, ngồi nguyên tại chỗ bưng ly rượu lên cẩn thận thưởng thức mùi vị của rượu mạnh.”

Lúc này, một tên lính quèn tới gần nam tử kia bên tai nhỏ giọng nói: “Quan gia, tên này chính là kẻ đã đem Đại Hổ một phen ném ra ngoài cửa, chưa kể còn đấm vỡ hàm răng của Bá Hổ.”

Tên này cũng là một trong những quan binh lúc nãy đi đòi phí bảo hộ. Bởi vì so với những tên khác hắn chỉ đứng một bên xem, vừa thấy tình thế không ổn, nhân lúc người khác không để ý, hắn vội vàng xoay người bỏ chạy đi tìm chủ tử báo tin (mật báo).

Người tới lần này chính là Từ Lang.

Mặc dù mang tiếng là Tổng binh nhưng lại không có tư thái (điệu bộ, dáng dấp, phong thái) của một quân nhân.

Hắn từ nhỏ đã quen được nuông chiều, cậy vào sau mình có hai toà núi lớn dựa vào nên mặc sức làm bậy, quen thói cướp đoạt bằng vũ lực.

Khi hắn nghe nói thủ hạ bị đánh, lại còn bị người ta áp giải đi, chỉ cảm thấy kẻ nào to gan dám đối nghịch với hắn.

Kinh nộ (kinh ngạc + phẫn nộ) đan xen, hắn lập tức dẫn theo một đám tay chân đắc lực tới gặp kẻ to gan không coi hắn ra gì ở trong mắt.

Nói thật, lần đầu tiên nhìn thấy bạch y nam tử phá hỏng chuyện tốt của mình thì hắn thật sự bị khí thế uy nghi của người này làm cho giật mình sợ hãi.

Nhưng nghĩ lại, thúc thúc mình là Hình bộ Thượng thư, đường tỷ còn là sủng phi của Hoàng Thượng, ở nơi kinh thành này, còn ai dám đắc tội với hắn?

Dẫn theo một đám quan binh, khí thế rào rạt đi tới trước mặt Bạch Quân Nhiên, không khách khí một tay đập lên mặt bàn, lạnh lùng cười một tiếng nói: “Có dũng khí với người của lão tử đây, tiểu tử này gan cũng không nhỏ...”

Bạch Quân Nhiên đột nhiên nhíu mày, đôi đồng tử co lại.

Hai từ “Lão tử” kia đã phạm vào tối kỵ của của hắn.

Mặc Lan mặt không biến sắc ngồi yên bất động ở bên cạnh hắn, hứng thú theo dõi sự việc trước mặt. Xem ra hôm nay cái người có tên Từ Lang này muốn gặp xui xẻo rồi.

Nàng thờ ơ đứng ở một bên xem náo nhiệt, thấy ánh mắt Từ Lang không biết từ lúc nào nhìn chằm chằm vào mặt mình.

Giả sử nàng không biết Từ Lang là nhân vật có dạng gì, nhưng trong kinh thành từng nghe người khác bàn tán, tên này chính là một kẻ dâm dê, thanh lâu kĩ viện mỗi ngày đều đi tới đi lui hơn mấy vòng.

Nghe nói hắn cưới liền hơn chục người làm thị thiếp, chỉ cần vừa mắt, bất kể dùng thủ đoạn gì cũng phải có bằng được.

Gương mặt Mặc Lan vốn không tục, hơn nữa nhiều năm đắm mình trong sách vở đã bồi dưỡng được một cỗ khí chất tao nhã tươi mát (thanh tân), nhìn trong mắt Từ Lang, nàng so với mấy cái oanh oanh yến yến ở trong phủ thì đẹp hơn rất nhiều.

Sắc tâm trỗi dậy, hắn cười mị mị chằm chằm nhìn Mặc Lan, một hồi lâu sau mới quay lại nhìn Bạch Quân Nhiên nói: “Ngươi đả thương người của lão tử còn đem bọn chúng tất cả giam giữ, chuyện này vốn không thể tha thứ, chẳng qua nếu như ngươi chịu đem cô nương xinh đẹp ngồi bên cạnh ngươi đưa cho lão tử làm vợ bé, không chừng lão tử sẽ...”

Câu lão tử còn chưa kịp nói xong, đã cảm thấy trước ngực đau xót.

Trong nháy mắt thời gian, Từ Lang mới vừa rồi còn phách lối kiêu ngạo đã bị Bạch Quân Nhiên một cước đạp bay ra khỏi cửa rơi xuống đất.

Khách nhân trong tửu lâu ai cũng cả kinh, ai cũng không ngờ tới, cái tên Từ Lang cậy thế hiếp người này cũng có ngày nhận được báo ứng.

Những tên quan binh còn lại cũng bị một màn trước mặt này làm cho sợ choáng váng.

Mà Từ Lang bị đá văng ra ngoài cửa sổ chỉ cảm thấy cổ họng một trận ngai ngái: “Phụt___” một ngụm nồng đậm mùi máu tươi cứ thế nôn ra.

Hắn thử bò dậy lại bị Bạch Quân Nhiên vừa mới nhảy xuống từ cửa sổ một cước giẫm ở nửa gương mặt.

Trên cao nhìn xuống Từ Lang khốn khổ giãy dụa, Bạch Quân Nhiên lạnh lùng nói: “Ngươi có biết một người tên là Tôn Cẩn không?”

Từ Lang liều chết vùng vẫy, quan binh hắn mang tới cũng chỉ biết hai mắt nhìn nhau, không biết làm thế nào.

Thấy hắn không trả lời, Bạch Quân Nhiên tăng lực đạo giẫm ở trên mặt hắn, ánh mắt tàn nhẫn thêm vài phần, nhưng giọng nói vẫn như cũ lãnh đạm: “Có biết không?”

Từ Lang bị giẫm đạp như vậy thì không còn khí thế hung hăng, phách lỗi như lúc mới vào, nghe được cái tên Tôn Cẩn, bản năng tự trả lời: “Biết...có quen!”

“Tại sao quen?”

“Hắn... hắn từng là nô tài trong phủ ta.”

Nghe xong lời này, Bạch Quân Nhiên chợt nở nụ cười.

Mặc Lan đứng ở trên lầu nhìn thấy cảnh này, trong lòng không khỏi rùng mình một cái. Nụ cười này so với lấy mạng Diêm La tuyệt đối còn đáng sợ hơn.

“Cuối cùng ta cũng tìm được ngươi rồi.”

Nói xong, ngón cái cùng ngón trỏ đặt trên môi thổi một tiếng huýt gió, rất nhanh, hai thuộc hạ tùy thân đi theo bảo vệ liền từ trên nóc nhà nhảy xuống.

“Trói lại, giải đến quan phủ chờ xét xử (xử trí).”

Từ Lang nghe xong lời này, thật vất vả mới từ dưới đất bò dậy, ánh mắt hung tợn chằm chằm nhìn Bạch Quân Nhiên: “Ngươi vì sao lại trói ta? Người có biết đến tột cùng ta là người nào không...”

Ánh mắt hơi nhíu lại, Bạch Quân Nhiên không nhanh không chậm rút từ trong ngực ra một khối kim bài, bên trên ghi một chữ “soái” (trong từ Nguyên soái).

Thấy chữ viết trên lệnh bài xong, trong đầu Từ Lang vang một tiếng nổ lớn, trong đầu toàn bộ đều trống rỗng.

Trời đất mẹ ơi!! Hắn tại sao có thể quên được Binh mã Đại Nguyên soái của Bạch phủ đã trở lại kinh thành đây.

Bỗng chốc, tinh thần toàn bộ suy sụp, Từ Tổng binh từ trước đến nay tác quai tác quái làm mưa làm gió tại kinh thành cũng bị dọa cho sợ ngất.

※*※*※*※*※

Thì ra người có tên Tôn Cẩn đó từng mấy năm về trước tìm đến xin nương tựa làm quân sĩ dưới trướng của Bạch gia.

Cũng không biết là tạo hóa trêu ngươi hay là như thế nào, trước khi làm lính cuộc đời của hắn vô cùng bi thảm tới cực điểm.

Còn chưa ra đời thì cha đã chết, vừa mới sinh ra thì mất luôn cả mẹ.

Năm tuổi thì bị kẻ buôn, bán vào nhà Từ Lang làm gia nô. Bởi vì tính tình trung thực hiền lành nên thường xuyên bị người ta bắt nạt.

Cuối cùng cũng khổ sở vượt qua cho đến lúc trưởng thành, hắn cưới vợ sinh con, cuộc sống mỗi ngày của hai vợ chồng cũng có thể coi là mỹ mãn, nhưng bởi vì thê tử của hắn lại có chút nhan sắc lại thùy mị nên bị Từ Lang để ý đến.

Một ngày nọ, Từ Lang cố ý sai Tôn Cẩn ra ngoài làm công chuyện, mục đích của hắn là muốn bá vương ngạnh thượng cung* với thê tử của người ta.

[Bá vương ngạnh thượng cung*: = với cưỡng gian (có điển tích nhưng em thấy lằng nhằng mà chắc mọi người cũng lười đọc nên tóm gọn lại cho nhanh ^^!)]



Vợ của Tôn Cẩn không chịu nghe theo, sống chết phản kháng lại, dẫn đến chọc giận Từ Lang. Trong cơn tức giận, hắn lỡ tay bóp chết nàng.

Lúc ấy ở trong phòng, đứa bé (tiểu oa nhi) bị tiếng động xô xát của hai người dọa sợ cho khóc lớn, Từ Lang nghe thấy lại càng bực dọc, tiện tay hắn cũng đem đứa bé mới sinh ra chưa đầy năm tháng tuổi giết chết.

Khi Tôn Cẩn trở về nhà nhìn thấy xác vợ con mình chết thảm, hắn liều chết đồng quy vu tận* với Từ Lang.

[Đồng quy vu tận*: chỉ trạng thái phẫn nộ muốn đối phương cùng chết với mình.]



Đáng tiếc rằng thuộc hạ của đối phương đông áp đảo, ngươi một quyền ta một cước ra tay rất mạnh liên tiếp thụi vào Tôn Cẩn khi đó chỉ còn thoi thóp thở, sau đó bọn chúng đem hắn tới phía sau núi ném vào bãi tha ma.

May mà Tôn Cẩn phúc lớn mạng lớn, rốt cuộc cũng giữ lại được một cái mạng, hắn cả đêm không ngừng chạy ra khỏi kinh thành, qua nhiều lần trắc trở cuối cùng cũng tìm đến quân kì Bạch gia xin nương tựa.

Lẽ ra Bạch Quân Nhiên cùng Tôn Cẩn không có quen biết quá (quá ở đây chỉ là biết sơ sơ chứ không thân thiết cho lắm), chỉ cho đến mấy năm trước trong một trận đánh, Tôn Cẩn liều mình lấy thân hy sinh cứu Bạch Quân Nhiên.

Trước khi chết, hắn kể lại cuộc đời trước kia của chính mình cho Bạch Quân Nhiên nghe, hy vọng một ngày nào đó, Bạch Quân Nhiên có thể giúp hắn thay vợ con báo thù rửa hận. (TT^TT)

Bởi vì nhiều năm đóng quân ở biên ải, Bạch Quân Nhiên vẫn luôn ghi nhớ mối thù này nhưng lại chưa có cơ hội thích hợp thay Tôn Cẩn báo thù.

Lần này trở lại kinh thành, dự định thuận tiện hoàn thành ước nguyện của Tôn Cẩn. Dù sao Từ Lang cũng là kẻ tội ác tày trời, nếu cứ để hắn tiếp tục tác quai tác quái thì không biết còn biết bao lương dân vô tội bị hại.

Nghe được đoạn quá khứ dĩ vãng này, Mặc Lan tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Không thể ngờ trên cõi đời này lại có loại người đáng hận như vậy, chẳng những ỷ thế ức hiếp người mà ngay cả những chuyện táng tận lương tâm cũng không từ.

“Loại người như vậy quả thật chết cũng không có gì luyến tiếc.”

Thấy vẻ mặt nàng tức giận, Bạch Quân Nhiên trong lòng vốn có chút lo lắng lại khẽ mỉm cười: “Nàng cũng rất có tinh thần trọng nghĩa.”

“Đấy là yêu tinh hại người tự tác gây nghiệt thật không đáng sống, ta mong rằng dưới gầm trời này sẽ không có bất kỳ một kẻ nào không có lương tâm cũng như ước gì có thể đem lũ ác nhân này ra róc xương lóc thịt.” (lóc từng miếng thịt = phanh thây xé xác =.=)

Đây là lần đầu tiên Bạch Quân Nhiên thấy Mặc Lan có gương mặt sinh động như này.

Khuôn mặt trắng noãn của nàng bởi vì tức giận mà đỏ ửng, một đôi mắt to đen láy cũng chớp chớp chuyển động linh hoạt.

Khó trách Từ Lang sau khi nhìn thấy nàng liền nổi lên sắc tâm.

Nhà có một cô nương quyến rũ thùy mị như này hỏi sao người ta không khỏi lo lắng cho được.

Nghĩ tới đây, trong lòng hắn không khỏi dâng lên một tia ghen tuông, gương mặt tuấn tú vốn đang tươi cười nay cũng từ từ trầm xuống.

“Về sau nếu không có gia đinh đi theo thì không nên tùy tiện mang theo mỗi Thanh nhi ra cửa, chẳng lẽ nàng không biết gương mặt của mình rất trêu hoa ghẹo nguyệt sao? Chỉ cần với khuôn mặt này ra cửa lại không có mang gia đinh theo cùng không phải là cho kẻ khác có cơ hội đùa giỡn sao?”

Trong khi đang nói chuyện, giọng nói không khỏi có mấy phần nghiêm nghị(nghiêm khắc).

“Trước kia ta không có ở kinh thành có thể không tính nhưng nếu như ta đã trở về phủ, thân là phu quân của nàng, có lẽ vào lúc thích hợp ta cũng nên dạy nàng chấn chấn phu cương*, Đừng tưởng rằng mình có một ít thông minh liền mỗi lần ra phủ đều trở về an toàn, nàng phải biết giang hồ hiểm ác, bọn người xấu không bởi vì nàng là một cô nương đã có chồng liền mềm lòng nương tay.”

[Chấn Chấn phu cương*: Chấn chỉnh lại đạo làm chồng (ý anh là muốn cho chị biết đạo lý của một người làm chồng như anh sẽ dạy vợ cái gì nên làm và không nên làm!!!! chắc vậy >.



Nghe một phen giáo huấn khiến Mặc Lan mặt đỏ tới tận mang tai.

Miệng nàng mấp máy một hồi lâu nhưng cuối cùng lại không thể bật ra được một chữ.

Bạch Quân Nhiên thấy mục đích đã đạt được, liền vuốt vuốt tóc nàng: “Nàng ngoan một chút ở trong phủ, đừng ra ngoài gây họa, ta đi một chuyến vào cung, lúc này phải đem cái đầu tên Từ Lang bại hoại này một đao chém đứt.” Nói xong, phất áo bào xoay người trong nháy mắt đi ra ngoài cửa.

Mặc Lan kinh hãi một hồi lâu tinh thần mới dần dần phục hồi lại.

Mới vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?

Nam nhân kia lại muốn đối với nàng... chấn chấn phu cương?

Có lầm không vậy? Tên ghê tởm này...

Từ từ giơ tay lên đầu chạm vào nơi mới bị hắn xoa nhẹ, thật sự rất bực mình với thái độ vừa rồi của hắn, nhưng không hiểu vì sao, bên môi lại nở một nụ cười, khóe miệng cũng giãn lớn hơn.

Nàng có thể hiểu những lời hắn vửa nói lúc nãy, rằng, hắn đang lo lắng cho nàng?

※*※*※*※*※

Buổi chiều ngày thứ hai, Mặc Lan đang ở trong thư phòng lại thấy Thanh nhi thở hổn hển chạy vào, vừa hỏi mới biết, Bạch Quân Nhiên không biết từ lúc nào đã trở về, vẻ mặt rất âm trầm (u ám, âm u), lúc này đang nổi trận lôi đình ở phòng nghị sự.

Khi nàng vội vàng chạy tới phòng nghị sự thì nghe thấy “Choang” một tiếng, giống như là có thứ gì đó bị ném vỡ nát.

Tiếp theo đó là một tràng âm thanh trầm mạnh của trượng phu nàng truyền ra bên ngoài: “Từ Khánh Dân căn bản là một cẩu quan, rõ ràng Từ Lang đáng bị chém đầu thị chúng, hắn lại nói không tìm được chứng cớ phạm tội yêu cầu lập tức phóng thích.”

Lại một cước đá qua, lúc này ngã xuống hình như là một cái ghế.

“Con mẹ nó chứ, triều đình làm sao có thể bổ nhiệm loại người khốn nạn như này làm Hình bộ Thượng thư cơ chứ?”

“Nguyên soái xin ngày mau bớt giận, ta biết ngài một lòng muốn thay Tôn Cẩn báo thù nhưng mọi người đều biết Từ Khánh Dân là thúc phụ của Từ Lang, Từ gia lại chỉ có Từ Lang để nối dõi tông đường, cho dù hắn có là Ác Quán Mãn Doanh thì Từ Khánh Dân cùng Từ phi cũng nhất định không đứng trơ mắt để hắn mất cái mạng nhỏ.”

[Ác Quán Mãn Doanh*: Đọc truyện Kim Dung sẽ biết, đây là nick name của Đoàn Diên Khánh (cha đẻ của Đoàn Dự => cái tin này là do em xem phim haha ^^!).]



Người nói chuyện chính là Tiêu Hà.

“Ngày hôm qua đệ đã cố ý đi điều tra những chuyện liên quan đến Từ Lang, có người cho hay, trong quá khứ hắn vô luận phạm vào tội gì, chỉ cần có người kiện hắn, Từ gia sẽ lập tức an bài tìm một kẻ đến thế thân thay hắn nhận tội.”

“Nơi này có quá nhiều tấm màn đen, coi như ngài là Nguyên soái thống lĩnh tam quân nhưng nếu như không nắm được chứng cớ phạm tội của Từ Lang thì hắn vẫn còn hai bùa hộ mệnh là Từ Khánh Dân với Từ phi, hắn vẫn sẽ tiếp tục nhởn nhơ nằm ngoài vòng pháp luật. Huynh có tức giận thì cũng chỉ làm thương thân mình, thật không đáng chút nào.”

Nghe đến đó Bạch Quân Nhiên càng thêm tức giận.

Hắn trị quân nghiêm minh, hễ kẻ nào dám xúc phạm xỉ nhục quân pháp, tuyệt đối không vì tình riêng mà tha thứ, cũng giống như khi giải quyết công việc, không kẻ nào dám ở trước mặt hay sau lưng hắn mà làm chuyện phi pháp.

Vậy mà uổng cho Từ Khánh Dân là Hình bộ Thượng thư thế nhưng lại đi miệt thi hình luật của quốc gia, dung túng cho con cháu làm xằng làm bậy, lại còn bao che khắp nơi.

Buổi sáng ngày hôm nay hắn tự mình đến Hình bộ tìm Từ Khánh Dân nói chuyện, lão già kia mặc dù bên ngoài ra dáng một vị chủ nhà tiếp đãi long trọng, khách khí có lễ đối với hắn nhưng mỗi khi thích hợp nhắc tới tội danh của Từ Lang, đối phương cũng tránh nặng tìm nhẹ lảng tránh đồng thời lại tự trách chính mình quản giáo không nghiêm.

Hắn tức giận vào cung tìm gặp Hoàng Thượng nói về chuyện này, nào có thể ngờ được Hoàng Thượng lại lộ vẻ mặt bất đắc dĩ.

Chuyện của Từ Lang hắn cũng ít nhiều biết một chút, nhưng mà mỗi lần hắn nghĩ muốn nghiêm trị trừng phạt Từ Lang, Từ Khánh Dân cùng Từ phi lại bắt đầu ở trước mặt hắn khóc lóc kể lể cầu cạnh.

Vì muốn giữ vững ngôi vua và cuộc sống của người dân được an bình, Hoàng Thượng tạm thời không thể vì một Từ Lang mà dẫn đến sự bất mãn của gia tộc Từ thị.

Suy cho cùng Từ Khánh Dân ở trong triều thế lực không hề nhỏ, một khi chọc giận Từ Khánh Dân, có trời mới biết sẽ dẫn đến biến cố gì.

Nghe xong Hoàng Thượng phân tích, Bạch Quân Nhiên cảm thấy buồn nôn muốn chết, hết lần này tới lần khác hắn không ở tại nơi triều đình bàn chính sự, nếu Hoàng Thượng cũng quyết định một mắt nhắm một mắt mở thì chuyện này hắn biết xử lí như thế nào đây?

Mặc Lan ở bên ngoài nghe một xong, đại khái có thể hiểu vấn đề đến tám chín phần.

Cũng khó trách Bạch Quân Nhiên sẽ tức giận đến vậy, tính tình hắn cương trực công tư phân minh, tận mắt nhìn thấy trò cười trong giới quan trường so với việc Từ Lang lộng hành ngang ngược chỉ càng thêm tức giận.

Hết lần này tới lần khác Tiêu Hà ăn nói vụng về, Nguyên soái đã đang nổi giận, hắn lại còn ở bên trong đem thực tế mình tìm hiểu được ra nói, suy cho cùng càng khiến cho Bạch Quân Nhiên càng thêm tức giận muốn chết, hận không thể phá nát tất cả mọi thứ trong căn phòng này.

Nàng nhỏ giọng hướng Thanh nhi dặn dò mấy câu, liền nhẹ nhàng bước chân mở cửa phòng bước vào.

Thấy nàng xuất hiện, Tiêu Hà khuôn mặt khẽ ngẩn ra, sờ sờ đầu, lộ ra gương mặt cười ngây ngô nói: “Phu Nhân.”

Mặc Lan hướng hắn cười dịu dàng: “Tiêu phó tướng hình như còn chưa có ăn cơm trưa đúng không, ta đã sai người chuẩn bị một bàn thức ăn, thừa dịp thức ăn còn đang nóng huynh mau đi ăn đi kẻo nguội.”

Tiêu Hà mặc dù đầu óc có chút chậm chạp nhưng không đến nỗi mù mắt, biết vợ chồng nhà người ta có chuyện muốn nói với nhau, liến đáp một tiếng rồi lui ra ngoài.

Bạch Quân Nhiên sắc mặt vẫn rất thối ngồi im như tượng trên ghế hờn dỗi.(^^!)

Mặc Lan cười mỉm đi tới, nhẹ nhàng đỡ hắn từ trên ghế nâng dậy: “Chàng tức giận thì cứ tức giận nhưng đừng lấy đồ nhà mình ra đập vỡ phát tiết có được không, chàng phải biết rằng mỗi một mặt bàn trong Bạch phủ chúng ta cũng vô cùng đáng tiền, ngay cả một cái ghế dựa làm từ gỗ lim cũng ít nhất hai trăm lượng bạc đấy.”

Bạch Quân Nhiên ngẩng đầu lườm nàng một cái, miệng mấp máy nhưng rốt cuộc cũng không nói câu nào.

“Chàng đã ăn cơm trưa chưa?”

“Giận cũng no rồi, chẳng muốn ăn gì nữa? Bây giờ ta không có tâm trạng ăn uống.”

“Như vậy là không được.”

Đang khi nói chuyện, liền truyền đến tiếng gõ cửa, đi vào là Thanh nhi trong tay bưng một cái khay, nàng cẩn thận để cái bát trên khay đặt lên bàn sau đó xoay người rời khỏi, đóng cửa lại.

“Đây là ta tự tay chuẩn bị một chút thức ăn, chàng không phải là nên nếm thử một chút sao?”

Bạch Quân Nhiên tâm tình đang không tốt đương nhiên khẩu vị tự nhiên cũng kém hẳn, mặc dù thức ăn tản ra mùi thơm nhàn nhạt nhưng vẫn không dậy nổi sự thèm ăn của hắn.

“Không muốn ăn.” Lúc vừa trở về quả thực bị tức đến không nhẹ, nghe Tiêu Hà kể một chút chuyện xong, trong ngực lại càng thêm khó chịu.

Nhưng sau đó nhìn thấy nha đầu đầu này bước vào, trên mặt nàng nở nụ cười nhàn nhạt, giọng nói lại nhỏ nhẹ giống như cơn gió mát trong buổi hè nóng nực, khiến trong lòng hắn có bực bội đến mấy cũng bốc chốc thành hư không.

“Ta đảm bảo chén cơm dặm này chàng chắc chắn chưa từng ăn qua bao giờ?”

Nói xong, nàng nhẹ nhàng vung nắp đậy lên, trong đó có một bát cơm tản ra mùi thơm ngào ngạt.

“Đây là một loại cơm, cách làm cực kỳ phức tạp, là dùng bảy tầng gạo thơm, hai tầng gạo chưa xay, một tầng gạo dính, dùng nước suối hấp ba phần mà thành, lần hấp thứ ba còn phải thêm chút thịt chim bìm bịp, chàng ngửi mùi này có phải rất khác hay không?”

Chỉ là nghe nàng kể lại công đoạn làm thôi mà đầu Bạch Quân Nhiên đã cảm thấy có chút choáng váng.

“Không phải chỉ là một bát cơm thôi sao, cần gì phải lằng nhằng đến vậy?”

“Điều này cho thấy nấu cơm cũng cần phải phương pháp.”

“Hừ! Biết ngay nàng lại nghĩ ra trò quỷ gì mà.” Chất chứa phiền muội ở trong lòng bỗng chốc tan thành mây khói, nhận lấy bát cơm Mặc Lan đưa cho nếm thử một miếng, Bạch Quân Nhiên đột nhiên gật đầu: “Ừ, bát cơm này rất thơm.”

“Đó là điều đương nhiên, mà không chỉ cơm thôi đâu ngay cả bát canh cũng uống rất ngon đấy.”

Được Mặc Lan khuyên lơn (khuyên giải an ủi), Bạch Quân Nhiên tiếp tục uống thêm một hớp canh, sau đó không khách khí ăn sạch mọi thứ được đặt trên bàn.

Sau khi đánh một cái ợ no nê, hắn hài lòng nâng ly trà uống một ngụm.

Mặc Lan dọn dẹp bát đũa, vừa nói: “Chàng vẫn còn đang tức giận chuyện của Từ Lang sao?”

Vừa nhắc tới tên người này, chân mày hắn nhíu lại: “Nếu ở trong quân đội của Bạch gia, dạng người ác ôn như hắn đã sớm bị ta ra lệnh xử trí theo quân pháp rồi, đâu còn ở đây cho hắn có cơ hội lớn lối như vậy.”

“Thật ra thì...” giọng nói nhỏ nhẹ của nàng chậm rãi vang lên: “Nếu chàng thực sự muốn báo thù cho Tôn Cẩn thì phương pháp không phải là không có.”

“A?” Ánh mắt hắn sáng lên.

Mặc Lan hướng hắn ngoắc ngoắc tay, ý bảo hắn cúi người xuống nàng muốn ghé tai nói thầm chuyện này.

Bạch Quân Nhiên ngẩn ra, từ từ cúi người xuống nghe nàng nói ra biện pháp, sau khi nghe xong ánh mắt của hắn liền phấn chấn hẳn lên: “Ha ha, biện pháp này rất hay.”

Bởi vì trong lòng hết sức mừng rỡ, hắn không kìm nổi niềm vui, liền kéo người gần ngay gang tấc vào trong ngực, hướng cái miệng nhỏ nhắn mềm mại của nàng cúi người hung hăng hôn xuống.

Bị hành động đột nhiên ôm vào trong ngực mãnh liệt hôn của hắn, Mặc Lan sau một hồi lâu giật mình rốt cuộc cũng đẩy hắn ra, khuôn mặt đỏ bừng xấu hổ lao ra khỏi cửa phòng.

※*※*※*※*※

Ba ngày sau đó, trong kinh thành xảy ra một chuyện lớn, kẻ khiến chúng dân hận nghiến răng nghiến lợi Từ Lang tổng binh đã được tôn sùng đưa tới Ngọ môn, nhận một đao của đao phủ, cái đầu nhanh chóng lìa khỏi thân xác.

Mà Hình bộ Thượng thư Từ Khánh Dân sau khi nhận được cái tin cháu mình bị trảm thì bỗng chốc trước mắt tối sầm, ngất lịm.

Dân chúng trong thành không khỏi âm thầm vỗ tay hoan hô, thậm chí còn mua pháo về đốt ăn mừng ác nhân Từ Lang rốt cuộc cũng phải đền tội.

Cao hứng nhất có lẽ là Bạch Quân Nhiên.

Chẳng những thay Tôn Cẩn báo được thù, hơn nữa cũng coi như thay trời hành đạo nhổ được một cái nhọt cho dân chúng, điều này sao không khỏi khiến cho hắn thoải mái cho được đây?

Trên đường trở về phủ, Tiêu Hà trong lòng có rất nhiều nghi vấn: “Bắc Kỳ chúng ta từ quan ngũ phẩm trở lên nếu phạm pháp, bình thường đều phải thông qua Hình bộ Thượng thư tự mình phê chuẩn mới có thể thi hành chém đầu, không phải Từ Khánh Dân từ trước tới nay liều chết bảo vệ tính mạng của chất nhi sao, chẳng lẽ lần này lại nghĩ thông, quyết định tự tay đưa bảo bối chất nhi lên đoạn đầu đài hả?”

“Hắc hắc, cái này đệ làm sao hiểu được.”

Bạch Quân Nhiên đem mưu kế nói ra, nghe thấy Tiêu Hà chặc lưỡi bội phục không nói thành lời.

Thì ra là Từ Khánh Dân mấy ngày nay vì chất nhi mà bận tâm lo nghĩ, cả ngày ăn uống không ngon, đến ngủ cũng không yên giấc.

Nếu là trước kia, lão ta có thể cậy thế ỷ mình là quốc trượng thân phận chèn ép những đám quan viên muốn tố cháu.

Nhưng mà lần này lại là kẻ bề trên Binh mã Đại Nguyên soái Bạch Quân Nhiên.

Bạch gia một môn trung liệt, ở trong triều vốn có địa vị riêng, Bạch Quân Nhiên mặc dù mười năm không có trở lại kinh thành, nhưng trong tay lại nắm toàn bộ binh quyền, lại cùng Hoàng Thượng tình như huynh đệ, đối mặt với đối thủ như vậy, lão ta hoàn toàn không dám khinh thường sơ suất.

Mà người đang nóng nảy thì bình thường cũng sẽ rối loạn thành một mảnh.

Bởi vì tâm phiền ý loạn cho nên Từ Khánh Dân xử lí công việc xét trảm chỉ làm qua loa, tùy tiện liếc mắt nhìn liền ấn hạ quan ấn của mình.

Trong đó có một quyển sổ gấp có ghi phạm nhân giết người cướp bóc tội ác vô số mà tên tuổi của kẻ đấy lại là: “Dư Lương”.

Từ Khánh Dân lúc ấy chẳng suy nghĩ gì nhiều liền xuống tay hạ quan ấn, tiện viết thêm vào vài chữ, ba ngày sau chém đầu ở Ngọn môn.

Đợi cho đến nửa đêm, Bạch Quân Nhiên phái người len lén lẩn vào Hình bộ, đem tên “Dư Lương” thêm vào vài nét bút liền đổi thành “Từ Lang”

Thời điểm Từ Khánh Dân phát hiện mình bị lừa cũng đã muộn.

Cứ như vậy, Ác Ma Quán Doanh Từ Lang bị chính thúc phụ ruột thịt của mình ra lệnh xử tử hình, đưa tiễn một mạng.

Nghe hết sự việc từ đầu tới cuối, Tiêu Hà không khỏi cười ha hả.

“Đệ nói Nguyên soái nha, chủ ý âm tổn này là ai nghĩ ra vậy? Hay,... Thật sự là quá hay.”

Bạch Quân Nhiên cười hắc hắc: “Lan nhi nhà ta thật là một kỳ nữ tử hiếm có, chỉ nói nhỏ với ta một điển cố liền một câu thức tỉnh người trong mộng, xem ra đoc nhiều sách thánh hiền cũng có cái ích của nó.”

Hắn cảm thấy thực sự may mắn, lấy được một cô nương thất xảo linh lung tâm* làm thê tử của mình.

[Thất xảo linh lung tâm*: Chỉ người rất thông minh, rất có lương tâm.]



Trong lòng hắn cũng có chút ảo não (buồn phiền chán nản), nếu như năm đó không phải hắn có thành kiến với nàng dâu là nàng được cưới vào phủ, mà hãy thử mở lòng đón nhận nàng.

Cho dù phải đi thực hiện sứ mệnh của một quân nhân, không thể cùng nàng sớm chiều ở chung nhưng cũng sẽ không lãng phí quãng thời gian tốt đẹp trong mười năm.

Tiêu Hà nhìn Nguyên soái nhà mình hai mắt sáng lên, bộ dạng không nhịn nổi cười mà hơi nhếch môi lên.

Xem ra, mùa xuân của Nguyên soái đã đến rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.