* He lú mn, lại mình đây, zeee cuối cùng truyện cũng hoàn rồi *tung bông*. Mn nhớ tặng sao và bình luận để mình có động lực làm những hố tiếp theo nhe. Camon mn nhiều <3
- -----------------------------------------
Chương 8: Đêm động phòng còn rất dài (Hoàn)
Edit: Tũm
Đổng Tín ôm Dịch vương trở mình, nằm xuống giường rồi từ từ bình tĩnh lại, hai người nằm yên lặng ôm nhau một lúc. Sau đó không lâu, Đổng Tín lại ngồi dậy nhìn hạ thân Dịch vương.
Giữa hai chân Dịch vương là một mảnh hỗn loạn, hai bên cánh môi sưng đỏ, hơi nhếch ra ngoài, lộ ra hoa hạch đang sưng tấy ở bên trong. Đổng Tín sợ làm Dịch vương đau nên cẩn thận tách cánh môi ra, nhìn kỹ cái miệng huyệt đầy nước dâm, bên ngoài không có vết thương nào cả, chỉ là có dính chút máu lẫn trong nước dâm nhưng cũng không đễ phát hiện ra. Hắn thấy vậy thì yên lòng, ngả lưng xuống giường, nhẹ nhàng ngậm mút đôi môi y.
Nụ hôn này lưu luyến triền miên không dứt, Đổng Tín quấn lấy lưỡi Dịch vương, hai tay lười biếng vuốt ve cơ thể y, quấn quýt thân mật như vậy thật lâu, cho đến khi hơi thở của Dịch vương trở nên gấp gáp, Đổng Tín mới miễn cưỡng tách khỏi môi và đầu lưỡi của y.
Chăn đệm ở dưới người dính lên cơ thể hơi khó chịu, Đổng Tín lùi về phía sau một chút, nhìn Dịch vương hỏi: “Không còn sớm, đi tắm rửa nhé?”
Dịch vương có chút thất thần, vẻ mặt mông lung, Đổng Tín kiên nhẫn chờ đợi, hồi lâu mới nghe y nói: “Ừm.”
Bộ dáng ngốc nghếch của Dịch vương khiến cho người ta yêu thích không thôi, Đổng Tín không nhịn được hôn lên má và trán y một lần nữa, sau đó đứng dậy khoác áo ngoài.
Dần dần Dịch vương cũng tỉnh táo lại, tùy tiện lấy quần áo cởi ra trên giường lúc nãy mặc vào, rồi xuống giường. Đổng Tín nhanh chóng ngăn lại, xoa xoa eo của y hỏi: “Phía dưới có đau không? Lưng có đau không? Có đi được không?”
Dịch vương trông rất vui vẻ, ngẩng đầu hôn lên mặt Đổng Tín: “Văn Doãn, ta không sao.”
Đổng Tín nhìn hạ thể Dịch vương và biết y không bị thương, nhưng cái đêm động phòng ở kiếp trước quá bi thảm khiến hắn không thể không xác nhận lại một lần nữa. Đổng Tín mỉm cười với Dịch vương và rút tay về: “Vậy thì tốt rồi.”
Mặc dù trong phủ Dịch vương chưa xây hồ tắm, nhưng thùng tắm lớn vẫn đủ rộng để chứa được cả hai người. Đổng Tín gọi thị nữ đến thay đệm chăn, sau đó cùng Dịch vương vào phòng tắm.
“A~”
Hai người vừa mới ra khỏi phòng, Dịch vương đột nhiên dừng lại. Trong lòng Đổng Tín thắt lại, lập tức ôm y vào lòng: “Phía dưới đau?”
“Không.” Dịch vương đáp, quay đầu ghé vào tai Đổng Tín, nhỏ giọng nói: “Chỗ ngươi bôi thuốc mỡ lúc nãy có thể hồi lại không?”
Đổng Tín hiểu Dịch vương đang ám chỉ điều gì, hô hấp không khỏi ngưng lại. Mặc dù, thuốc mỡ thúc tình đó đã hết tác dụng nhưng hoa hạch vẫn chưa hết sưng, nên lúc y bước đi có thể sẽ cọ sát đến chỗ kia.
Đổng Tín nhận ra dục vọng trong người đang bùng phát trở lại, hắn lập tức buông Dịch vương ra, lùi lại nói: “Có thể, A Thất. Đừng lo lắng, sáng mai sẽ khôi phục như ban đầu.”
Dịch vương rõ ràng an tâm hơn: “Vậy thì tốt rồi. Nếu không hồi phục, về sau cũng bất tiện quá.”
Đổng Tín lo lắng mình sẽ không kìm nén được dục vọng nên không dám nói thêm nữa, đành gật đầu đáp lại Dịch vương.
Đổng Tín nghĩ rằng chuyện này coi như qua, hắn nắm tay Dịch vương tiếp tục đi về phái trước, nhưng hắn đã đánh giá thấp sự tò mò của y. Sau khi hai người vào phòng tắm, Dịch vương đã cởi quần áo, ở ngay trước mặt Đổng Tín, đưa tay ra chạm vào giữa hai chân.
“A~ Văn Doãn...” Dịch vương kinh ngạc nói: “Lại cứng rồi...”
Đổng Tín đứng hình nhìn Dịch vương giang hai chân, tách cánh môi rồi nắm lấy hoa hạch, hắn cực lực áp chế nhưng gậy th*t dưới hông vẫn ngóc đầu lên.
Đổng Tín quay đầu đi, thống khổ nói: “A Thất, đừng tra tấn ta.”
Dịch vương đi về phía Đổng Tín, cầm tay hắn đặt lên người mình: “Còn muốn sao? không sao, ta chịu được nha.”
Đổng Tín chỉ cảm thấy làn sa dưới lòng bàn tay vừa săn chắc vừa mềm mại, không khỏi nín thở, quay đầu lại thì thấy ngón tay mình đang lún sâu vào làn da trên ngực Dịch vương, gậy th*t trong khố lập tức co giật dữ dội và dựng đứng hẳn lên.
Đổng Tín đột ngột rút tay về, nhẫn tâm từ chối lời mời gọi của Dịch vương: “Túng dục hại thân thể.”
Hắn cũng không dừng lại chờ Dịch vương, nhanh chóng cởi y phục bước vào thùng tắm. Một lúc sau, tiếng nước lại vang lên, Đổng Tín ngẩng đầu nhìn thấy Dịch vương đang ngồi bên cạnh, sau đó xuất thần nhìn vào mặt nước.
“A Thất.” Đổng Tín sợ Dịch vương suy nghĩ lung tung, nắm lấy vai của y, ôm y vào lòng: “Ta sợ làm đau ngươi.”
Dịch vương dựa vào người Đổng Tín, gật đầu nói: “Ta biết.”
Đổng Tín không yên lòng hỏi: “Vậy ngươi đang suy nghĩ chuyện gì vậy?”
Dịch vương cầm dương v*t của Đổng Tín ở dưới nước, đáp: “Ta đang nhớ chỗ này của ngươi lớn hơn ta rất nhiều, vừa nóng vừa cứng như cây gậy nha...”
Đổng Tín biết rằng Dịch vương rất thẳng thắn và tự nhiên, nhưng hắn không ngờ rằng y sẽ nói chuyện mây mưa một cách thẳng thừng như vậy. Kiếp trước giữa hai người có rất nhiều hiểu lầm, Đổng Tín lại còn làm tổn thương Dịch vương sâu sắc. Cho dù sau này Đổng Tín cố ý lấy lòng, trong lúc ân ái Dịch vương vẫn luôn chịu đựng tiếp nhận.
Bây giờ cả hai bên ngươi tình ta nguyện, đây là lần đầu tiên Đổng Tín thấy Dịch vương rất nhiệt tình trong chuyện phòng the. Mặc dù rất vui vẻ với sự thân mật giữa bọn họ, nhưng thật sự hắn có chút choáng ngợp.
Đổng Tín cảm thấy gậy th*t của mình đang dần dần phình to lên trong tay Dịch vương, không thể không ngắt lời: “A Thất!”
Dịch vương nghi hoặc hỏi: “Hả?”
Đổng Tín nắm lấy tay của Dịch vương và suy nghĩ về điều đó một lúc lâu. Cuối cùng, hắn nghĩ ra một chuyện sẽ thu hút sự chú ý của Dịch vương: “Ta dự định ngày mai đi bái kiến tứ hoàng tử, để báo với hoàng tử về quết định ngày hôm nay của ta.”
Quả nhiên vẻ mặt Dịch vương thay đổi, ngồi thẳng người, lo lắng nói: “Tứ ca nhất định sẽ rất tức giận, không biết đến lúc đó có làm ngươi khó xử không.”
Đổng Tín đã cẩn thận suy nghĩ về điều này khi hắn đang bồi Dịch vương vẽ tranh vào buổi chiều, và chuản bị cho cả tình huống tối tệ nhất. Nhưng hắn tin tưởng vào tứ hoàng tử và tình bạn giữa họ, vì vậy trong lòng hắn cảm thấy áy náy. Đổng Tín vuốt tóc Dịch vương nói: “Hắn tức giận cũng là đúng thôi, bởi vì mẫu phi của hắn nên hắn không thân thiết với các hoàng tử và công chúa, bao nhiêu năm nay, cũng chỉ có ta làm bạn với hắn. Bây giờ ngya cả tôi cũng rời bỏ hắn. Cho dù sau lưng có nhiều người ủng hộ, đối với hắn mà nói vẫn là tứ cố vô thân. Cũng bởi vì ta trong lòng hắn với người bên ngoài khác biệt, ngày mai cùng lắm hắn sẽ tức giận, nhưng hắn sẽ không làm gì ta đâu.”
Dịch vương ủ rũ cụp mắt: “Ta biết như thế là ngươi cô phụ hắn, nhưng ngôi vị lại là của đại ca ta, các huynh đệ khác cũng nghĩ như thế. Nếu tứ ca muốn lấy thứ không thuộc về mình thì huynh ấy sẽ phải trả một cái giá rất đắt.”
Đổng Tín gật đầu, trải qua mười năm kiếp trước, hắn mới dần dần hiểu ra chân tướng này, cái giá phải trả ở kiếp trước chính là vợ con ly tán, mà tứ hoàng tử bị mọi người xa lánh, cuối cùng bọn họ được cái mình muốn nhưng cũng vì đó mà mất đi tất cả.
“A Thất nói đúng.” Đổng Tín xoa khuôn mặt Dịch vương, nói: “Vậy nên ta sẽ cố hết sức thuyết phục tứ hoàng tử, nếu như hắn có thể kịp thời thu tay lại, thái tử khoan hồng và rộng lượng chắc hản cũng sẽ không làm khó hắn.”
Dịch vương liếc mắt đưa tình, cọ cọ tay Đổng Tín: “Đúng vậy, cho dù tứ ca như thế nào, thì trong lòng đại ca vẫn luôn coi tứ ca như huynh đệ, chỉ là liên quan đến ngôi vị, đại ca không thể nhượng bộ.”
Tấm lòng thái tử, Đổng Tín so với Dịch vương còn hiểu rõ hơn. Kiếp trước cũng bởi vì thái tử quá mềm lòng, cuối cùng mới có thể rơi vào kết cục kia. Mà ngày mai cho dù Đổng Tín chưa thể thuyết phục tứ hoàng tử, nhưng mất đi sự trợ giúp của hắn thì tứ hoàng tử cũng không thể làm được.
Lời hứa của Đổng Tín với tứ hoàng tử đã được thực hiện ở kiếp trước, ước nguyện duy nhất của hắn trong kiếp này là sống đến bạch đầu giai lão với Dịch vương. Hắn lại lần nữa nhắc nhở mình, bây giờ chỉ cần bảo đảm không ai có thể gây trở ngại hắn và Dịch vương bên nhau, còn lại những thứ khác bên ngoài đều không quan trọng.
Đổng Tín xác định tâm tình của mình liền nói với Dịch vương: “Nếu như tứ hoàng tử vẫn không ngộ ra, cùng lắm thì ta từ quan cùng ngươi đến đất phong, hai ta rời xa thế sự chú tâm sinh con dưỡng cái, còn tốt hơn là ở triều đình lục đục đấu đá nhau.”
“Sinh con dưỡng cái?” Mắt Dịch vương sáng lên, cúi đầu sờ lên bụng: “Không biết cơ thể này của ta có được không, thái y cũng không nói chính xác được ta mang thai được hay không.”
Đổng Tín nhớ tới thái tử bé nhỏ ngồi bên cạnh hoàng đế kiếp trước, không khỏi nắm chặt tay Dịch vương, nói: “Tin ta, nhất định có thể có. Nếu là con trai thì ngươi sẽ đặt tên cho nó, tương lai sẽ kế thừa vương vị của ngươi.”
Dịch vương nhoẻn miệng cười: “Được rồi, nghe lời ngươi. Nếu thật sự có thể sinh, nhất định sẽ có nhiều hơn. Đến lúc đó đứa thứ hai theo họ ngươi.”
Đổng Tín nghe ra được sự mong đợi được nắm tay đi hết cuộc đời trong lời Dịch vương, trong lòng cảm thấy hạnh phúc vô hạn. Lúc này cúi người hôn lên môi Dịch vương, y chủ động hé miệng nghênh đón hắn xâm nhập, đồng thời hai tay y cũng vòng qua hông hắn, nằm tựa vào người hắn thật nhẹ nhàng.
Khi hai người tách ra, Dịch vương thở hổn hển nói: “Vì sinh con, hai ta làm một lần nữa đi, Văn Doãn ~”
Dịch vương đã đưa ra lý do, Đổng Tín đương nhiên không thể từ chối.