Động Phòng

Chương 1: Chương 1: Trùng Sinh Vào Ngày Thành Thân




Edit: Tũm

Đổng Tín bị đánh thức bởi tiếng ồn ào ở bên ngoài. Hắn ngồi dậy, mờ mịt nhìn đồ vật trong phòng được sắp xếp rất là quen thuộc, nhất thời không nhớ nổi mình đang ở nơi nào.

Đổng Tín chỉ nhớ được rằng bản thân mình chết rồi.

Tân đế đăng cơ đại xá thiên hạ, Đổng Tín lại là Thượng thư lệnh mà phế đế coi trọng nhất, ở lễ đăng cơ bị tân đế hạ lệnh xử chết. Năm ấy, Đổng Tín và phế đế quen biết nhau từ lúc còn nhỏ, từng hứa giúp phế đế đoạt được ngôi vị hoàng đế, sau này vì thực hiện lời hứa hắn không từ thủ đoạn thiết kế bẫy hãm hại thái tử, cũng chính là huynh trưởng ruột thịt cùng một mẹ sinh ra, có kết cũng như ngày hôm nay cũng coi như là ác giả ác báo đi.

Một khắc này, đao chém xuống, Đổng Tín không cảm thấy có bất kì đau đớn nào, cũng không cảm thấy không cam lòng, chỉ cảm thấy chán nản vô cùng. Hắn không rõ cả đời này của mình sống vì cái gì, thực hiện đúng ước định lúc còn bé, hi sinh rất nhiều nhưng mà có đáng giá như vậy hay không?

Đổng Tín thật sự không phải là người ngu ngốc, trong lòng của hắn sao lại không rõ chứ, nó không hề dáng giá như vậy, chỉ là không dám nghĩ tới mà thôi.

Kỳ thật việc đã đến nước này, đối với Đống Tín mà nói việc chết và lệnh đặc xá cũng chẳng khác gì nhau. Hắn không thể nào chịu đựng được ánh mắt lạnh như băng của người ngồi trên cao kia, cho dù được sống, nhưng sự hối hận trong lòng không thể nào xóa bỏ được, chi bằng chết đi cho rồi, có thể dùng kiếp sau để bù đắp những thiếu sót của kiếp này.

Mà giờ khắc này Đổng Tín ngồi ở trên giường, một bụng nghi ngờ sờ lên cổ họng mình. Hắn nhớ rằng cái đầu đã rơi xuống, bây giờ thân thể lại hoàn toàn không bị gì cả, không lẽ đã chuyển thế đầu thai đến kiếp sau rồi sao?

Lúc Đổng Tín đang hoang mang, lại nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân, ngay lập tức có người gõ cửa phòng nói: “Chủ nhân, đã là giờ mùi (13h-15h) rồi.”

Giọng nói này cũng cực kỳ quen thuộc, Đổng Tín lặng lẽ hồi tưởng, lại quên mất trả lời người ngoài cửa.

Người ngoài cửa kia im lặng một lát, lại nói: “Hôm nay là ngày đại hỉ của ngài, phu nhân phân phó tiểu nhân gọi chủ nhân dậy chuẩn bị hôn lễ.”

Không chỉ là giọng nói này, câu này Đổng Tín cũng vô cùng quen thuộc. Trong nháy mắt, trong lòng hắn như nổi trống, mắt không khỏi trừng lớn, cực lực áp chế hơi thở của mình: “Hôn lễ? Hôn lễ của ai?”

Ngoài cửa lại yên tĩnh, dường như qua rất lâu, người kia mới cẩn thận từ từ nói: “Tất nhiên là hôn lễ của chủ nhân và Dịch vương.”

“Dịch vương...” Nghe danh hiệu này, đột nhiên Đổng Tĩnh trở nên bình tĩnh. Hắn nhắm mắt lại, đế vương vô tình, trong bóng tối đôi mặt lập tức mở ra, thay thế bằng một đôi con ngươi mỉm cười: “Dịch vương... Dịch vương... A Thất...” . Ngôn Tình Hay

Người ngoài cửa không nghe thấy Đổng Tín lẩm bẩm, thấy người trong phòng lại im lặng, không khỏi khuyên nhủ: “Chủ nhân, dù sao cũng là thánh thượng tứ hôn...”

Đổng Tín nghĩ rằng, cuối cùng chắc là ông trời rủ lòng thương giúp mình có thể trọng sinh lại một lần, cùng lúc đó, hai hàng nước mắt chảy xuống.

“Vậy ta lập tức dậy.” Đổng Tín lau nước mắt trên mặt, đứng dậy đi xuống đất: “Tiến vào đi.”

“Vâng.” Ngoài cửa cung kính trả lười, tiếp theo cửa phòng mở, thị nữ bưng y phục mới và dụng cụ chỉnh trang đi vào, người đi vào sau cùng là quản gia trong phủ, cũng chính là người ngoài cửa vừa nãy gọi Đổng Tín dậy.

Lúc Đổng Tín được thị nữ hầu hạ rửa mặt, quản gia liền ở bên cạnh bẩm báo sơ qua an bài sau hôn lễ. Kiếp trước Đổng Tín là bị ép buộc thành thân với Dịch vương, nên cũng không để ý đến kiêng kỵ của hôn lễ, bây giờ hắn muốn hắn và Dịch vương bạc đầu giai lão, tất nhiên không dám làm bậy. Hắn nghe kĩ từng lời của quản gia, rồi lại hỏi những chỗ không rõ, cuối cùng để đảm bảo chắc chắn, quản gia Phương Tùy đi mời mẫu thân đến.

Dịch vương là Thất hoàng tử, cũng là đứa con thứ hai do hoàng hậu sinh ra, thuở nhỏ được yêu thương vô cùng, là tâm can bảo bối của thái hậu và hoàng hậu, bởi vậy cho đến năm 20 tuổi* vẫn còn ở trong cung. Lần này cũng là vì y phải thành hôn với Đổng Tín, hoàng đế mới phong y là Dịch vương, xây cho y một phủ đệ bên ngoài cung. Lần này, Đổng Tín và Dịch vương chính là muốn tổ chức hôn lễ ở phủ Dịch vương vừa mới xây xong, sau đó hai người cũng ở trong phủ này luôn.

*nguyên văn là 冠年: chỉ người đàn ông 20 tuổi.

Kiếp trước Đổng Tín xem điều này như là một sự sỉ nhục, tuy nói giữa hai người chưa nói ai gả hay ai cưới, nhưng Đổng Tín vẫn cho rằng Dịch vương đối đãi với mình như nữ tử, trong lòng cực kì oán hận. Cho dù sau này biết với thân thể của Dịch vương thì không có khả năng đối xử với mình như vậy nhưng vẫn còn phẫn muộn (phẫn nộ+muộn phiền) khó mà kìm nén, chỉ vì sự an bài của Dịch vương, mẫu thân Đổng Tín cũng vào ở trong phủ Dịch vương, cùng hắn chịu sự nhục nhã này.

Hiện tai, Đổng Tín mới biết chỉ là Dịch vương muốn cùng hắn phụng dưỡng mẫu thân, lúc đưa mẫu thân lên xe ngựa gương mặt y thậm chí mang theo ý cười. Trước khi thành hôn, mẫu thân Đổng Tín đã được cho biết tình trạng thân thể của Dịch vương, chẳng nhưng không phản đối chuyện chung thân đại sự này, ngược lại còn lo lắng Đổng Tín ghét Dịch vương, lúc này thấy hình như Đổng Tín đã nghĩ thông suốt, vẻ mặt không khỏi có phần vui mừng, lôi kéo hắn căn dặn vài câu, mới cao hứng đi đến trước xe ngựa.

Sau khi sắp xếp cho mẫu thân xong, Đổng Tín cũng leo lên xe ngựa, Từ Nghi vệ đi phía trước mở đường, đội ngũ mênh mông từ từ đi tới phủ Dịch vương.

Nhân khẩu gia tộc Đổng Tín rất ít, nhưng mấy đời làm quan, bởi vậy mặc dù chức quan của Đổng Tín không cao thì Đổng phủ vẫn nằm ở khu phía đông của thành nơi tập trung phủ của các quan lại, quý tộc lớn, do đó cách phủ Dịch vương mới xây không xa.

Xe ngựa Đổng gia sau khi rời Đổng phủ chưa tới một khắc đến vương phủ, hắn có kí ức của kiếp trước, biết được Dịch vương đã tới đây trước, xe chưa dừng lại, hắn đã nôn nóng mở rèm, thò đầu nhìn ra bên ngoài.

Tân khách trước cửa vương phủ nhiều như mây, náo nhiệt vô cùng, Đổng Tín nhìn một cái thì nhận ra bóng dáng cao và thẳng quen thuộc kia. Hắn nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi xe ngựa, bước nhanh về phía Dịch vương, lại không biết vì sao trong lòng sinh ra sự lo sợ, khi khoảng cách hai người còn một bước thì hắn dừng lại.

Hình như Dịch vương phát hiện Đổng Tín tới gần, ngay lúc đó quay đầu lại, thấy người đó là hắn thì vô cùng kinh ngạc và vui mừng trợn to hai mắt, nhưng ngay lập tức lại buồn bã cúi đầu: “Đổng thị lang.”

Trong lòng Đổng Tín đau nhói, nắm chặt lấy ông tay áo của người trước mắt, nói: “A Thất.”

Cả người Dịch vương cứng đờ, từ từ ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Đổng Tín.

Hắn cười với y, hy vọng dùng cách này để xoa dịu nỗi bất an của y.

Trước kia, Đổng Tín chưa từng che dấu sự chán ghét đối với hôn sự này, Dịch vương chắc hẳn cũng đã nghe nói tới việc này, chỉ sợ cũng vì bởi vậy mới ở ngày đại hỉ này lộ ra vẻ mặt thế này. Nhưng bây giờ hắn đã trọng sinh trở lại, sự ghét bỏ trong lòng ở kiếp trước đã hóa thành tình ý sâu nặng trong ba năm chung sống và năm năm nhớ nhung, hiện tại tân khách ở đây hắn không tiện nói nhiều, nhưng sau nay nhất định sẽ khiến người này hiểu được tâm ý của mình.

Hai người kèo dài thời gian, người bên trong vương phủ đã đến thúc giục, Đổng Tỉn buông tay ra, cười với Dịch vương nói: “Đi thôi.”

Hứa thị sợ Đổng Tín không đủ kiên nhẫn nên chuẩn bị hôn lễ hết sức đơn giản, Đổng Tín và Dịch vương đều là nam tử, sau lễ phải cùng nhau ở lại để chiêu đãi tân khách, cho đến giờ Tuất (19h-21h), lúc tân khách về hết mới trở về tân phòng.

Giường trong tân phòng đã được chuẩn bị chu đáo, thị nữ hầu hạ Đổng Tín và Dịch vương cởi cát phục*, hầu hạ hai người rửa mặt. Trong lúc đó, hắn vẫn nhìn chăm chú y, thấy vẻ mặt y mang theo sự mệt mỏi, chờ đến lúc thị nữ lui ra lập tức nhu hòa hỏi: “Mệt sao?”

(*): Mn có thể hiểu là lễ phục cho những dịp đặc biệt á.

Dịch vương nghe thấy thì cả kinh, lúng túng trả lời: “Vâng.”

Khóe môi Đổng Tín cong lên, dắt tay Dịch vương đi đến giường mới: “Mệt thì nghỉ ngơi sớm đi.”

Dịch vương bằng tuổi Đổng Tín, lúc này lại giống như đửa trẻ nghe lời leo lên giường, vén chăn gấm lên rồi nằm xuống, một đôi mắt mang theo sự bất an nhìn Đổng Tín.

Đổng Tín không chịu nổi ánh mắt như vậy của người trong lòng, dưới hông dương v*t dần dần cứng rắn ngẩng đầu. Hắn rời khỏi ánh mắt đó, cũng lên giường nằm xuống, lại sợ trong lòng không khống chế được vọt lên khát vọng đó, cũng không dám nói chuyện với y, cũng không dám nằm sát quá.

Kiếp trước Đổng Tín ghét Dịch vương, để phát tiết phẫn muộn trong lòng, nên lúc động phòng đã hung hăng vùi dập Dịch vương một đêm. Bây giờ hắn đối với y là có tình ý, tất nhiên là không nỡ làm thương tổn y một chút nào, hắn biết sau khi vất vả cả một ngày, A Thất đã không thể chịu được sự chiếm hữu của hắn, cho nên hắn thà chịu khổ cũng không muốn để y bị liên lụy.

“Ngủ đi.” Đổng Tín kéo chăn lên cho cả hai.

Dịch vương lên tiếng trả lời: “Ừm.”

Hắn nhắm mắt nhưng thật ra là không ngủ được. Cả ngày hôm nay hắn đã trải qua quá nhiều chuyện, từ việc chết đến việc trọng sinh, như thật lại như ảo, hư hư thực thực khó phân biệt. Hắn biết rõ mộng cảnh sẽ không thể chân thật như thế này, nhưng vẫn lo lắng rằng đây chỉ là một hồi mộng đẹp, hắn sợ sau khi mở mắt, người mình yêu thương bên cạnh lại sẽ trở về là một đế vương vô tình lạnh lùng kia. Mà hiển nhiên đêm động phòng hoa chúc này không chỉ có Đổng Tín không thể nào ngủ được. Không biết từ lúc nào trong phòng đang yên tĩnh bỗng nhiên xuất hiện tiếng nỉ non, hắn mới đầu tưởng y đang nằm mơ, dần dần lại phát hiện ra điều gì đó không đúng, không nhịn được vươn tay đến chỗ y.

“A Thất?”

Đổng Tín cẩn thận ôm Dịch vương vào trong lòng, trong bóng đêm cúi đầu xuống thử hôn lên má y.

Tiếng nỉ non biến mất, cả người y cứng đờ trong lòng hắn.

Môi Đổng Tín ở trên khuôn mặt Dịch vương chạm vào dòng nước mắt lạnh lẽo: “Ngươi khóc?”

Dịch vương tránh né, nhỏ giọng đáp: “Không.”

Hắn giống như không nghe thấy, kéo đầu y lại nhẹ nhàng mút đi nước mắt trên khuôn mặt. Tim hắn đau đớn vô cùng, rất nhanh lập tức đoán được nguyên cớ, ôn nhu giải thích: “Không phải là không muốn ngươi, là vì hôm nay ngươi quá mức mệt mỏi, ta sợ ngươi sẽ không chịu nổi.”

Dịch vương không hề nghi ngờ lời của Đổng Tín, nhưng lại không đầu không đuôi nói: “Ngươi gọi ta là A Thất.”

“Ừm.” Đổng Tín đáp. A Thất là nhũ danh của Dịch vương, cho dù chưa trải qua chuyện ở kiếp trước, Đổng Tín làm thư đồng cho Tứ hoàng tử, lúc mười tuổi đã nghe đến Dịch vương, biết tên này cũng là bình thường: “Ngươi và ta đã là vợ chồng, đương nhiên nên thân mật một chút. Sau này gọi ta là Văn Doãn đi, đừng gọi Đổng thị lang nữa.”

Đầu y chuyển động, hình như là gật đầu. Y im lặng một lát, lại lên tiếng nói: “Xin lỗi Văn Doãn, ta biết ngươi không có tình cảm gì với ta, thân thể ta như vậy, cho dù ngươi không muốn ta...”

Đổng Tín cúi đầu xuống, dùng môi ngăn lại lời nói của y. Hắn biết y thân thể đặc biệt, bên cạnh không có người hầu hạ, cho nên hôn vô cùng nhẹ nhàng và ôn nhu.

Trước tiên hắn cẩn thận mút cắn đôi môi của y, dẫn dụ y đáp lại, rồi mới thừa dịp y hé môi, vươn đầu lưỡi ra thăm dò vào trong đó. Hắn dốc hết hoàn toàn năm năm hối hận và nhung nhớ vào trong nụ hôn này, chỉ muốn để cho người trong lòng hiểu rõ, không phải là hắn không có tình ý gì với y, cũng không phải là không muốn y, mà ngược lại, tình ý của hắn dành cho y quá sâu đậm, quá muốn y, mới không dám chạm vào y, không dám thương tổn y.

“Ngày mai...” Đổng Tín rời khỏi môi Dịch vương, thở dốc nói: “Ta sợ rằng một khi ta muốn ngươi thì không thể dừng lại được, đêm này ngươi nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai ngươi và ta sẽ bù lại đêm động phòng hoa chúc này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.