Đông Phương Bất Bại - Chi Tái Thế Tình Nhân

Chương 27: Chương 27




Trải qua nửa tháng tu luyện Dịch Cân Kinh, lại thêm được Đông Phương Bất Bại thỉnh thoảng dùng nội lực chỉ đường, tu vi của Dương Liên gần như mỗi ngày đều thăng lên gấp bội, bấy giờ Đông Phương Bất Bại mới đem một vài bộ kiếm pháp tinh chuẩn mà trước đây từng biết ra để Dương Liên luyện tập.

Dương Liên vừa luyện xong một bộ kiếm pháp, mồ hôi trên trán cũng vì vậy mà chảy ra không ít, đã nhiều ngày nay, mỗi buổi sáng hắn đều thức sớm hai canh giờ luyện tập kiếm pháp vài lần, vừa có thể tăng độ thuần thục cho kiếm pháp, cũng thuận tiện làm quen với sự tinh tiến của nội lực sau một ngày đêm tu luyện.

Dương Liên bước đến bên cạnh giếng nước kéo lên một thùng để rửa mặt, sau đó mới thu kiếm lại bước vào trong phòng, bình thường lúc này Đông Phương Bất Bại cũng đã thức dậy, chuẩn bị xong bữa sáng vừa vặn dọn ra.

Nhưng hôm nay, lúc Dương Liên đi vào nhà lại không thấy điểm tâm trên bàn, mà Đông Phương Bất Bại cũng chỉ khoác hờ y phục, đầu tóc rối bù ngồi trước bàn trang điểm. Dương Liên cưng chiều hỏi, “Đông Phương, ngươi vừa dậy sao?”

“… Liên đệ đã luyện kiếm xong rồi?” Đông Phương Bất Bại có chút kinh ngạc nhìn về phía Dương Liên.

Dương Liên mỉm cười bước đến, ôn nhu ôm lấy vai Đông Phương Bất Bại, “Thế nào, có phải tối qua quá mệt nhọc rồi không?” Nói xong còn nhẹ nhàng giúp Đông Phương Bất Bại xoa xoa thắt lưng.

Đông Phương Bất Bại cúi đầu mỉm cười, vành tai hơi ửng đỏ. “Không có, Liên đệ rất ôn nhu.”

Dương Liên nhìn thấy biểu tình của Đông Phương Bất Bại thì tâm tình liền tốt lên, nghiêng đầu nhẹ nhàng hôn lên trán Đông Phương Bất Bại, thuận tay cầm lấy cây lược trên bàn chải đầu cho y. “Ta búi tóc cho ngươi.”

Đông Phương Bất Bại chặn động tác của Dương Liên lại, thần sắc cũng có một chút dị dạng. “Không cần, hôm nay chỉ đơn giản buộc lại ở phía sau là được.” Thấy Dương Liên tỏ vẻ nghi hoặc, Đông Phương Bất Bại liền mỉm cười, nói: “Dù sao ta cũng không ra khỏi cửa, có làm thế nào cũng vậy.”

Dương Liên thu tay về, gật đầu. “Được rồi! Ngươi không muốn buộc thì đừng buộc.”

Nói rồi lại tìm lấy một đoạn dây lụa, nhẹ nhàng buộc tóc của Đông Phương Bất Bại ra đằng sau, sau đó nhìn đối phương sửa sang lại y phục bước về phía nhà bếp.

Dương Liên thấy Đông Phương Bất Bại chuẩn bị làm điểm tâm thì cũng cao hứng đi theo, trước giờ hắn vẫn chưa thấy bộ dạng Đông Phương Bất Bại làm cơm là như thế nào đâu! Mỗi lần đều là người kia mang thức ăn đến trước mặt hắn.

Lúc Dương Liên đi đến nhà bếp Đông Phương Bất Bại đẵ bắt đầu nổi lửa, đầu tiên là đặt nồi cháo lên bếp, sau đó là dùng dao cắt sợi rau cải.

Dương Liên mở to mắt nhìn Đông Phương Bất Bại thuần thục làm điểm tâm, trong lòng kinh ngạc không thôi, hắn còn tưởng rằng khi Đông Phương Bất Bại làm điểm tâm cũng sẽ giống như cao thủ trong phim điện ảnh đời trước, chỉ cần múa múa vài chiêu liền có thể cắt gọt xong xuôi mọi thứ cho vào trong nổi, sau đó là vận nội lực xúc tiến độ lửa.

Lại thêm nửa canh giờ, Dương Liên nhìn Đông Phương Bất Bại nấu xong nồi cháo, rau cải cũng đã xào xong thì liền bước qua giúp mang thức ăn lên bàn.

“Thế nào?” Bởi vì khi nấu bữa cơm này bị Dương Liên ở bên cạnh giám sát, vì vậy trong quá trình Đông Phương Bất Bại không khỏi có chút khẩn trương, bây giờ vừa thấy Dương Liên nếm thử một đũa liền vội vàng hỏi.

Dương Liên gật đầu cười nói: “Ăn thật ngon, tài nấu nướng của Đông Phương thật là càng ngày càng tốt mà.” Nghe được lời khen của Dương Liên, Đông Phương Bất Bại liền lộ ra thần sắc cao hứng, lúc ăn cơm cũng nhiều thêm một chén.

“Đợi lát nữa ta sẽ ra ngoài thị tứ một chuyến, thuốc của ngươi đã dùng hết cần phải làm thêm một ít, ngươi có cần thêm gì không?” Sau khi ăn cơm và thu dọn xong, Dương Liên lên tiếng.

Đông Phương Bất Bại suy nghĩ một chút, nói: “Ngươi giúp ta mua thêm một ít chỉ thêu màu đỏ và xanh lam, còn có một bộ kim.”

Dương Liên nhớ kỹ những thứ Đông Phương Bất Bại căn dặn rồi cầm kiếm ra ngoài.

Khi vừa ra đến thị tứ Dương Liên liền bước vào tiệm thuốc, sau khi mua dược liệu tự mình phối chế liều lượng thì giao lại cho dược đồng ở nơi đó giúp đỡ làm ra dược hoàn. Trong thời gian chờ đợi, Dương Liên dạo quanh một vòng, tìm một gian hàng đồ thêu mua loại chỉ và kim thêu tốt nhất, sau đó lại ghé qua tửu lâu mua vài món điểm tâm mà Đông Phương Bất Bại thích ăn rồi mới chuẩn bị trở về.

Vừa rời khỏi thị tứ đến khu vực ngoại ô Dương Liên liền nghe thấy một tiếng kêu cứu, nhãn thần của hắn sáng lên lập tức bước về phía thanh âm. Dương Liên nép ở phía sau một thân cây quan sát, nhìn thấy một nữ nhân bị hai gã đàn ông vây lại, trên lưng hai người kia đều có đeo vũ khí, xem ra cũng là người trong võ lâm. Dương Liên lại dựa vào lý luận Đông Phương Bất Bại đã từng giảng giải mà quan sát cước bộ và hơi thở của hai người kia, liền lập tức đoán rằng trình độ của bọn họ cũng không cao, nhất thời trong nội tâm có chút nôn nóng xoa tay, liệu có nên khai đao thử nước với hai người kia một chút không?

Dương Liên suy tính một phen, cuối cùng cảm thấy thực lực của mình lợi hại hơn hai người kia khá nhiều, vì vậy liền tuốt kiếm xông ra ngoài.

Vừa thấy Dương Liên cầm kiếm bước ra, ánh mắt của cô gái nọ liền hiện lên thần sắc cầu cứu, mà hai nam nhân thì lại ra vẻ cảnh giác.

“Nếu ngươi dám chõ mõm vào thì cả ngươi cũng giết…”

“Bớt sàm ngôn đi, xem kiếm!” Dương Liên không kiên nhẫn lắng nghe một chuỗi lời nói vô nghĩa của hai người nọ, vì vậy liền huơ kiếm vọt tới, hai người kia vừa nhìn cũng lập tức im miệng, rút binh khí bên hông ra nghênh tiếp.

Qua nửa canh giờ sau, Dương Liên ôm cánh tay trái bị thương nhìn hai cỗ thi thể trên mặt đất, biểu tình hơi bị thất vọng, nguyên lai trình độ của hắn thật sự là thảm đến không nỡ nhìn, chỉ đối phó hai kẻ tay ngang như vậy cũng có chút cố sức, cuối cùng còn bị thương..

“Công tử, người bị thương rồi! Đa tạ công tử ra tay cứu mạng, đại ân đại đức của người tiểu nữ không có gì để báo đáp, vì vậy chỉ có thể…”

Dương Liên vốn đang nhìn trừng trừng vào hai thi thể trên mặt đất, đột nhiên nghe được nữ nhân kia lên tiếng thì không khỏi cảm thấy hoảng sợ vội vã quay đầu nhìn, khi thấy biểu tình thẹn thùng của nữ tử lại càng phiền lòng, nhất thời nảy ra một ý, hắn cố gắng khiến biểu tình trên mặt trở nên thật xấu xa khả ổ. “Hôm nay tâm tình của lão tử đang khó chịu đây! Nữ nhân xinh đẹp như nàng làm sao có thể để hai kẻ kia được tiện nghi, đương nhiên là phải hiếu kính lão tử rồi.”

Nữ tử vốn còn đang thẹn thùng, nghe giọng điệu như vậy của Dương Liên cộng thêm biểu tình hèn mọn trên mặt hắn liền sợ đến sắc mặt tái nhợt, không ngờ là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa1.

“Hắc hắc, tiểu nương tử2, mau mau qua bồi đại gia cho tốt đi!” Dương Liên ném kiếm lộ ra vẻ hèn mọn xoa xoa tay.

“A! ! !” Nữ nhân nọ hét to một tiếng rồi xoay người nhanh chóng chạy đi.

Dương Liên đứng tại chỗ nhìn thấy thân ảnh của nàng kia đã biến mất khỏi tầm mắt liền thở phào một cái, nhặt thanh kiếm trên mặt đất lên, lại đá đá hai thi thể trên mặt đất vài cái rồi mới trở về.

Đợi khi về đến nhà sắc trời đã tối đen.

“Ta đã về rồi!”

“Sao Liên đệ lại về trễ như vậy… Ngươi bị thương?” Đông Phương Bất Bại vốn đang lo lắng việc Dương Liên về trễ, thế nhưng vừa nhìn thấy vết thương trên tay hắn liền sắc mặt đại biến lắc người đến bên cạnh Dương Liên, nắm tay hắn lên nhìn chằm chằm.

“Không có việc gì, vết thương da thịt mà thôi.” Dương Liên thấy thần sắc căng thẳng của Đông Phương Bất Bại thì mỉm cười trấn an, cũng kéo người đến ngồi bên bàn.

Đông Phương Bất Bại lấy kim sang dược đưa qua, còn cởi y phục của Dương Liên ra kiểm tra, sau khi xác định vết thương quả thật không sâu mới cảm thấy yên lòng.”Là ai khiến Liên đệ bị thương?” Đông Phương Bất Bại một bên xử lý vết thương cho Dương Liên, một bên lạnh lùng híp mắt hỏi.

“Người đả thương ta đã bị ta giết rồi, chỉ là hôm nay trên đường trở về đụng phải hai kẻ vô lại, ta thấy võ công của bọn hắn cũng không cao nên muốn thử thực lực một chút, không ngờ lại bị thương.”

Thấy biểu tình của Dương Liên lúc nói chuyện này, Đông Phương Bất Bại liền biết hắn không cam lòng, vì vậy một bên giúp Dương Liên sửa lại y phục, một bên ôn nhu nói: “Liên đệ không cần nổi giận, ngươi chỉ mới luyện võ chưa được một tháng, có thể giết chết hai người kia cũng đã không tồi rồi, hơn nữa Liên đệ cũng không có kinh nghiệm đối chiến nên khi giao thủ tự nhiên sẽ thiệt thòi hơn nhiều. Ngày mai ta sẽ luyện tập cùng ngươi, như vậy chắc chắn kiếm thuật của Liên đệ sẽ tiến bộ rất nhanh.”

Nghe Đông Phương Bất Bại nói vậy tâm tình của Dương Liên cũng khá hơn rất nhiều, “Thật vậy chăng?”

“Đương nhiên, trong khoảng thời gian này, công lực của Liên đệ đã tăng trưởng rất nhanh.”

Rốt cuộc tâm tình của Dương Liên cũng tốt lên, hắn bày những thứ hôm nay đã mua ra. “Ngươi xem mấy món kim chỉ này dùng có thuận tay không? Ta còn mua mấy món điểm tâm ngươi thích nữa.”

Đông Phương Bất Bại cầm kim chỉ lên nhìn một chút rồi nói. “Rất tốt.”

“Vậy là tốt rồi.” Dương Liên cười cười nhìn Đông Phương Bất Bại đang cúi đầu kiểm tra chỉ thêu, sau đó còn vươn tay vuốt ve sợi tóc của y.

Đông Phương Bất Bại khẽ ngẩng đầu, bất động thanh sắc mà né tránh bàn tay Dương Liên đang chạm vào tóc của mình, sau đó nắm tay Dương Liên, “Liên đệ có đói không? Ta đi nấu mì cho ngươi.”

“Ừ, ta vẫn chưa ăn gì đâu? Còn ngươi, đã ăn chưa?”

Đông Phương Bất Bại lắc đầu, rồi đứng dậy đem mấy thứ kia đi cất.

“Sau này nếu ta về trễ ngươi cứ ăn cơm trước, không cần chờ ta.”

“Ta không đói bụng, đợi Liên đệ về cùng ăn sẽ vui hơn.”

Dương Liên bất đắc dĩ bĩu môi, hắn biết vô luận có nói thế nào Đông Phương Bất Bại cũng sẽ không ăn trước, vì vậy cũng không nói thêm gì, chỉ là sau này tận lực về sớm một chút là được.

Đợi mì nấu xong hai người đều ăn một chén lớn, sau đó đi tắm rồi cùng ngồi lên giường.

“Nào, uống thuốc thôi.” Dương Liên lấy ra một viên thuốc đưa cho Đông Phương Bất Bại, người nọ liền trực tiếp uống vào, sau đó cả hai mới nằm lên giường.

Dương Liên nghiêng người sang vuốt ve vầng trán của Đông Phương Bất Bại, lại hôn một cái lên chân tóc của y “Đông Phương…”

Thanh âm mập mờ của Dương Liên làm sao Đông Phương Bất Bại nghe không hiểu, chỉ là ánh mắt của y hơi lóe lên một chút nhớ đến việc sáng nay, nhất thời ánh mắt cũng tối sầm lại, kéo tay của Dương Liên xuống. “Liên đệ, ngày mai ta còn phải luyện kiếm cùng ngươi nữa!”

Dương Liên sửng sốt một chút, ngẩn người, sau đó dùng tay nhéo nhéo mũi Đông Phương Bất Bại. “Được rồi, hôm nay tạm tha cho ngươi vậy.” Nói xong liền hôn lên môi Đông Phương Bất Bại.

Đông Phương Bất Bại tựa vào trong lòng Dương Liên, đôi môi mím chặt.

(Mèo: Đông Phương mỹ nhân rốt cuộc đang giấu diếm điều gì đây???)

(Ryu: Ta cũng théc méc, cô edit nhanh lên cho ta biết nào =))))

—————————————–

1/ Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa: Nguyên văn ‘tránh miệng sói lại sa vào miệng cọp’.

2/ Tiểu nương tử: Một cách gọi nữ nhân thời cổ, thường chỉ người phụ nữ trẻ đã có gia đình, nhưng trong trường hợp này mang theo ý suồng sã trêu ghẹo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.