Dương Liên đặt Đông Phương Bất Bại lên giường, chỉnh chăn lại ngay ngắn
rồi đứng dậy khoác áo ngoài vào, lại nhìn Đông Phương Bất Bại đang ngủ
một chút rồi mới mỉm cười bước ra ngoài.
“Liên đệ, ngươi đi đâu?”
Dương Liên vừa ra đến cửa đã nghe được giọng nói của Đông Phương Bất Bại,
xoay người nhìn lại đã thấy y dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn mình, hắn bèn
đi đến vuốt ve gò má của đối phương, mỉm cười nói: “Ta đi làm ít thức
ăn, ngươi không đói bụng sao?” Nói xong còn dùng ánh mắt mập mờ nhìn
Đông Phương Bất Bại.
Đông Phương Bất Bại đỏ mặt lên liếc mắt trừng Dương Liên. “Liên đệ biết nấu cơm sao?”
“Nấu một nồi cháo đơn giản thì vẫn được, ta đi nấu cháo, ngươi cứ nghỉ ngơi
một chút trước.” Dương Liên lại vuốt vuốt tóc Đông Phương Bất Bại một
chút rồi mới ra ngoài.
Sau khi cháo vừa chín Dương Liên liền múc
một bát bưng vào trong viện, vừa bước ngang qua sân đã thấy bóng vài
người đi tới. Đến khi nhìn rõ diện mạo của bọn họ Dương Liên không khỏi
sửng sốt.
“Dương tổng quản… giáo chủ có ở đây không?”
Qua nửa ngày Dương Liên mới hồi phục tinh thần mở miệng nói: “Đồng trưởng lão, sao người lại tới đây?”
Dương Liên dẫn Đồng Bách Hùng và đám người kia đến phòng khách rồi ho khan
vài tiếng nói: “Các người cứ ở đây đợi một chút, ta đi bẩm báo giáo
chủ.”
Đồng Bách Hùng nhíu mày, trên mặt lộ ra thần sắc bất mãn “Giáo chủ ở đâu, ta tự mình đi gặp.”
“Ách, Đồng trưởng lão, hiện tại giáo chủ không tiện gặp người. Cứ để ta bẩm
báo trước, phiền ngài chờ một chút.” Nói xong không đợi đối phương mở
miệng đã vội vội vàng vàng ra ngoài.
Dương Liên vừa về đến phòng
Đông Phương Bất Bại đã mở mắt ra mỉm cười, mắt cũng híp cả lên “Liên đệ
ra ngoài lâu như vậy, ta nghĩ rằng cháo cũng cạn thành cơm rồi.”
“Muốn cơm nhão thì không có, nhưng cháo ngon thì có.” Dương Liên nâng Đông
Phương Bất Bại dậy rồi đặt bát cháo vào tay y, nhìn lại đã thấy Đông
Phương Bất Bại nhíu nhíu mày.
“Sao rồi, trên người rất khó chịu
à.” Dương Liên ân cần hỏi han, vừa rồi lúc tắm hắn có thấy phía sau Đông Phương Bất Bại bị sưng đỏ một chút.
Đông Phương Bất Bại trừng
mắt với Dương Liên hừ nhẹ một tiếng, Dương Liên xấu hổ cười cười “Ta tới đút ngươi, cẩn thận nóng.” Sau đó liền đoạt lấy chén cháo trên tay Đông Phương Bất Bại, múc một muỗng, thổi cho vừa nguội rồi đưa đến bên môi
y.
Đông Phương Bất Bại nhìn thấy biểu tình của Dương Liên thì khẽ hừ một tiếng rồi mới mở miệng uống cháo, đợi đến khi cả chén cháo đều
được uống hết Dương Liên mới lên tiếng: “Đồng trưởng lão tới.”
Dương Liên vừa nói xong đã thấy Đông Phương Bất Bại sửng sốt một chút, vùng quanh chân mày cũng nhíu chặt lại với nhau.
Đông Phương Bất Bại cùng Dương Liên ở bên ngoài một đoạn thời gian dài như vậy, y hầu như đã quên mất Nhật Nguyệt thần giáo rồi.
“Bọn họ tới làm gì?” Đông Phương Bất Bại tựa ở trong lòng Dương Liên lạnh lùng hỏi.
Dương Liên thấy biểu tình của Đông Phương Bất Bại liền biết y thật sự không
thích trở về Hắc Mộc Nhai, kỳ thực đối với hắn thì Hắc Mộc Nhai cũng
không phải đáng ghét như vậy, dù sao ở đâu cũng giống nhau, ở trên Hắc
Mộc Nhai còn có thể kiếm rất nhiều tiền.
“Ngươi đã quên tháng sau còn có việc ư?” Dương Liên vừa chậm rãi xoa thắt lưng cho Đông Phương Bất Bại vừa hỏi.
Đông Phương Bất Bại híp mắt suy nghĩ một lát, rốt cuộc cũng mở mắt ra, thần sắc dâng lên nộ khí.
Biểu tình của Đông Phương Bất Bại khiến Dương Liên sửng sốt một chút, nhất
thời nghĩ tới tháng sau là sinh nhật đối phương, mấy ngày này Đông
Phương Bất Bại đã vì vài sợi tóc bạc trên đầu mà không vui, bây giờ nhắc đến sinh nhật chẳng khác nào đụng vào mồi lửa, thảo nào y lại tỏ ra
không vui.
Đông Phương Bất Bại thở dài nằm trong lòng Đông Phương Bất Bại, vẻ mặt buồn bã không muốn nói chuyện.
“Nếu ngươi không thích thì cũng không cần tổ chức.” Dương Liên thấy bộ dạng
này của Đông Phương Bất Bại thì vừa buồn cười vừa thương tiếc, bèn nhẹ
nhàng vuốt vuốt tóc y nói.
“Thật sự không định tổ chức, chỉ là ta già thêm một tuổi mà thôi.” Đông Phương Bất Bại chôn mặt vào trong lòng Dương Liên thở dài nói, nói xong còn cảm thấy căng thẳng vươn tay nắm
chặt lấy y phục của đối phương.
Dương Liên đỡ Đông Phương Bất Bại ngồi dậy, nhìn thẳng vào mắt y thâm tình gọi “Đông Phương…”
“Ta biết Liên đệ muốn nói gì, ta tin tưởng Liên đệ, chỉ là tự ta…” Đông Phương Bất Bại rũ mắt không nói thêm.
“Từ lúc nào Đông Phương của ta lại không tự tin như vậy chứ? Đừng nghĩ
nhiều, ngươi như vậy ta cũng cảm thấy đau lòng.” Dương Liên hôn nhẹ lên
môi Đông Phương Bất Bại lẩm bẩm nói.
Hai làn môi tách khỏi nhau, Đông Phương Bất Bại tựa lên vai Dương Liên, hô hấp có chút gấp gáp.
“Nếu như ngươi còn nghĩ nhiều nữa, ta cũng cần phải trừng phạt ngươi rồi.”
Dương Liên mập mờ sờ soạng lên eo lưng của Đông Phương Bất Bại lên tiếng cảnh cáo.
Đông Phương Bất Bại bị sờ đến ngứa khẽ nhích người một chút bật cười, lại nhớ đến cảm giác lúc nãy bị Dương Liên dằn vặt vội
vàng lắc đầu nói: “Ta đã biết, không suy nghĩ nhiều nữa.”
“Như vậy mới đúng.” Lúc này Dương Liên mới hài lòng, xoa eo cho Đông Phương Bất Bại lần nữa.
“Đông Phương huynh đệ, ngươi có ở đây không?” Lúc này Đồng Bách Hùng đợi bên
ngoài đã lâu rốt cục cũng không nhịn được đứng ở bên ngoài lớn tiếng cầu kiến.
“Ta quên mất Đồng trưởng lão còn đang đợi bên ngoài.” Dương Liên nghe được thanh âm của Đồng Bách Hùng thì mới chợt nhớ ra gã.
Trong mắt Đông Phương Bất Bại hiện ra một tia không kiên nhẫn, y nằm trong
lòng Dương Liên nghe Đồng Bách Hùng hô to thêm vài tiếng rồi mới lười
biếng trả lời: “Đồng đại ca, mục đích ngươi tới đây ta đã biết, ngươi cứ nghỉ ngơi một đêm trước đi, ngày mai chúng ta lại khởi hành.”
“Đông Phương huynh đệ, ta…” Nghe được thanh âm của Đông Phương Bất Bại, ánh mắt Đồng Bách Hùng sáng lên.
“Được rồi, sắc trời không còn sớm, Đồng đại ca nghỉ ngơi đi thôi!” Thanh âm
hùng hậu mà lạnh lùng truyền đến khiến Đồng Bách Hùng đành phải nuốt
những lời còn lại xuống, gã khẽ liếc vào bên trong, cuối cùng chỉ thở
dài một tiếng liền xoay người ly khai.
Nghe được tiếng chân của
Đồng Bách Hùng xa dần, Dương Liên cũng cởi áo ngoài ra leo lên giường ôm lấy Đông Phương Bất Bại, bàn tay không ngừng xoa lưng giúp y.
“Đi ngủ sớm một chút! Ngày mai còn phải lên đường.” Dương Liên vỗ vỗ lưng Đông Phương Bất Bại nhẹ giọng nói.
Đông Phương Bất Bại ôm lấy hông của Dương Liên nhắm nghiền hai mắt, hơn nửa
ngày sau khi Dương Liên cho rằng Đông Phương Bất Bại đã ngủ rồi thì y
lại đột nhiên mở miệng “Liên đệ, nếu như… chúng ta…”
Dương Liên
còn đang suy nghĩ về bộ kiếm pháp đang luyện kia, đột nhiên nghe được
giọng nói của Đông Phương Bất Bại thì giật mình “Còn chưa ngủ sao? Ngươi vừa nói cái gì?”
“Không có gì.” Đông Phương Bất Bại tựa đầu vào lòng Dương Liên, lắc nhẹ trả lời, nói xong liền nhắm hai mắt lại.
Dương Liên thấy Đông Phương Bất Bại đã nhắm mắt, hồi lâu cũng không phát hiện chỗ nào không đúng, bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cho đối phương, mắt
cũng từ từ khép lại.
Sáng sớm hôm sau, khi Dương Liên và Đông Phương Bất Bại từ trong viện đi ra, đã thấy Đồng Bách Hùng chuẩn bị xe ngựa sẵn sàng.
“Đông Phương huynh đệ, không bằng chúng ta cỡi ngựa trở về đi! Ngồi xe ngựa
phải mất rất nhiều thời gian.” Thấy Đông Phương Bất Bại bước ra, trong
nháy mắt Đồng Bách Hùng có chút hoảng hốt, gã cảm thấy so với năm năm
trước thì hiện giờ thần sắc của Đông Phương Bất Bại tốt hơn nhiều, khí
thế cũng nhu hòa hơn chứ không âm ngoan lạnh lẽo như trước. Chỉ là sự
nhu hòa này cũng chỉ xuất hiện khi đối mặt với Dương Liên, còn khi nhìn
về bọn họ chỉ có lạnh lùng cùng với không kiên nhẫn.
Dương Liên
nghĩ đến thân thể của Đông Phương Bất Bại thì vội vàng lắc dầu “Không
được, vẫn là ngồi xe ngựa đi! Tại vì… ta, sợ ngựa.” Lúc này khi bước ra, hắn thấy sắc mặt Đông Phương Bất Bại không tốt, bàn tay còn hơi xoa xoa thắt lưng thì muốn tiến đến đỡ người, không ngờ lại bị Đông Phương Bất
Bại lắc đầu cự tuyệt. Dương Liên biết Đông Phương Bất Bại không muốn
biểu hiện quá nhu nhược trước mặt thủ hạ, vì vậy chỉ có thể nói ra lý do tệ hại như vậy.
“Sợ ngựa?” Một đám người đều dùng ánh mắt nghi
hoặc nhìn về phía Dương Liên, Đông Phương Bất Bại cũng là một trong số
đó, bất quá trong mắt của y lại có thêm một chút ý cười chế giễu.
Dương Liên khẽ đưa tay nhéo eo Đông Phương Bất Bại một chút, mỉm cười nói với Đồng Bách Hùng: “Đúng vậy! Chỉ cần nhìn thấy ngựa liền cảm thấy chóng
mặt đau đầu, ha hả.”
Đồng Bách Hùng nhìn về phía Dương Liên,
trong mắt hiện lên một tia chán ghét, rốt cuộc cũng chỉ đành không cam
lòng gọi người dắt xe ngựa đến “Vậy ngươi và Đông Phương huynh đệ ngồi
đi!”
Dương Liên đi theo Đông Phương Bất Bại lên xe ngựa, bất quá
khi thấy người nọ bước lên xe thì bàn chân hơi run một chút thì không
khỏi sờ mũi, tuy rằng hắn rất muốn đỡ y lên, thế nhưng không cần nghĩ
cũng biết người nọ sẽ không đồng ý.
Sau khi lên xe, Dương Liên
thấy Đông Phương Bất Bại nằm nghỉ trong một góc, thấy hắn đi vào cũng
không mở mắt, Dương Liên hơi chột dạ vuốt mũi bước đến bên cạnh, vươn
tay ôm người vào trong lòng.
Đông Phương Bất Bại khẽ hừ một tiếng tựa vào lòng Dương Liên, thủy chung vẫn không mở mắt.
“Ta xoa thắt lưng cho ngươi.” Dương Liên vừa cười vừa nói, ôm người vào trong ngực, vươn tay xoa xoa eo của đối phương.
Đông Phương Bất Bại cảm thấy thoải mái mới mở mắt liếc nhìn Dương Liên, sau
đó nghiêng người nằm xuống gối đầu lên đùi hắn, một bên hưởng thụ sự
phục vụ của Dương Liên, một bên nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi.
Dương Liên cười cười cúi đầu hôn lên trán Đông Phương Bất Bại một cái, sau đó bắt đầu chuyên tâm xoa eo cho y.
Đồng Bách Hùng ngồi trên ngựa hơi liếc nhìn về phía xe ngựa, hung hăng hừ
một tiếng trong cổ họng, cái tên Dương Liên này vừa để gã gặp Đông
Phương huynh đệ một lần đã đem người rời khỏi Hắc Mộc Nhai rồi, vừa đi
liền biền biệt mấy tháng, thậm chí gã còn cảm thấy Dương Liên cố ý khiến bọn họ bất hòa.
Xe ngựa lắc lư di chuyển được khoảng nửa canh
giờ, Dương Liên cúi đầu nhìn thì thấy hình như Đông Phương Bất Bại đang
ngủ, vì vậy hơi cong khóe miệng đặt đầu của người nọ từ đùi mình xuống
gối, sau đó vén rèm xe lên nhìn một chút.
Lúc thấy được bóng lưng của Đồng Bách Hùng, Dương Liên khẽ bĩu môi, người này cũng sắp sáu mươi tuổi rồi, tuy rằng đầu tóc đã bạc trắng thế nhưng bóng lưng thoạt nhìn
vẫn rất cường tráng. Lại nhìn ra xa một chút, nơi này là địa phương khá
hẻo lánh, dọc theo đường đi cũng không thấy ai, hoàn toàn yên tĩnh, chỉ
có thanh âm bánh xe và tiếng vó ngựa.
Nhìn một lúc Dương Liên đã
cảm thấy nhàm chán, lại xoay người nhìn Đông Phương Bất Bại đang ngủ bên cạnh, suy nghĩ một chút liền nằm xuống ôm lấy người nọ, hai mắt theo đó nhắm chặt lại.
Đang ngủ đến say nồng thì đột nhiên xe ngựa bị
chấn động mạnh khiến Dương Liên giật mình tỉnh giấc, khi mở mắt ra lại
càng cảm thấy hoảng sợ bèn xoay người ra nhìn, thế nhưng hắn lại quên
mất hiện tại đang nằm ngủ trên nhuyễn tháp trong xe ngựa, vì vậy chỉ mới nghiêng người liền thiếu chút nữa ngã xuống, may mà Đông Phương Bất Bại đã nhanh chóng vươn tay nắm hắn lại.