Đông Phương Bất Bại đỡ Dương Liên ngồi xuống, lại xoa xoa vai hắn “Ta
cũng thật không ngờ tới.” Trong thanh âm còn mang theo chút tự trách.
Dương Liên cười khẽ hai tiếng nắm ngược lấy tay y “Được rồi, đây cũng là một
bài học lớn, sau này ta tự mình chú ý một chút, ngươi cũng đừng tự
trách.”
Đông Phương Bất Bại nhìn về phía Dương Liên, trong mắt
tràn ngập nhu tình, y cảm thấy càng ngày càng không thể rời xa Dương
Liên rồi. Ngẫm nghĩ, Đông Phương Bất Bại ghé sát vào hôn lên môi Dương
Liên.
Bởi vì mắt không thể nhìn rõ nên nụ hôn này của Đông Phương Bất Bại khiến Dương Liên cảm giác đặc biệt sâu sắc, không khỏi híp mắt, vươn tay ôm chặt lấy đối phương làm cho nụ hôn sâu thêm.
Hai đôi môi rời ra, sắc mặt Đông Phương Bất Bại hơi ửng đỏ, đẩy Dương Liên ra đứng lên “Ta đi phân phó cơm canh.”
“Đợi lát nữa…” Dương Liên thấy Đông Phương Bất Bại phải đi thì vội vàng ôm
eo kéo người lại, khiến người nọ dính sát vào cơ thể mình “Ta cũng đã
như vậy rồi, ngươi còn muốn đi.”
Đông Phương Bất Bại đỏ mặt giật giật thân thể “Liên đệ, ta… hôm qua.”
“Ta biết, vậy ngươi lấy tay giúp ta.” Nói rồi còn rướn người tới muốn hôn
lên môi Đông Phương Bất Bại, bàn tay cũng luồn vào y phục của y, đôi mắt rũ xuống, Đông Phương Bất Bại bị Dương Liên đặt lên giường đành phải
cống hiến bàn tay mình.
Cảm thụ được sự xoa nắn của đối phương, bàn tay của Dương Liên cũng không ngừng châm lửa.
“Liên đệ…” Thanh âm nỉ non của Đông Phương Bất Bại khiến Dương Liên động tâm
không thôi, vì vậy bàn tay của Dương Liên cũng theo đó tiến về phía
trước, do dự một chút cũng cầm lấy thứ chỉ còn gốc rễ kia của đối
phương. Hắn chưa bao giờ chạm qua chỗ này của Đông Phương Bất Bại, một
mặt là vì người nọ sẽ không cảm giác được vui sướng, một phần là lo lắng tâm lý Đông Phương Bất Bại có chướng ngại.
“Liên đệ… đừng.” Nơi đó vốn chưa bao giờ bị đụng chạm qua, Đông Phương Bất Bại không khỏi nhất thời kinh hoảng.
Dương Liên cúi đầu trực tiếp dùng miệng chặn lấy môi y, hai tay từ từ mơn
trớn nơi đó, hắn cảm thấy rõ ràng thân thể Đông Phương Bất Bại cứng lại
một chút, đến khi sờ qua miệng vết sẹo thì thân thể của y không ngừng
run rẩy.
“Liên đệ, đừng, đừng chạm vào đó.” Đông Phương Bất Bại nghiêng đầu qua hướng khác, dùng thanh âm có chút run rẩy nói.
“Đông Phương…” Dương Liên không thấy rõ biểu tình của Đông Phương Bất Bại,
thế nhưng có thể nghe được giọng của y, vì vậy rì rầm hỏi “Ngươi không
thích.”
“Chỗ đó rất xấu, Liên đệ đừng…” Đông Phương Bất Bại ôm chặt Dương Liên, cắn răng dùng thanh âm run rẩy nói.
Dương Liên hơi sững sờ, cho tới bây giờ hắn vẫn cho rằng Đông Phương Bất Bại
không hề quan tâm chuyện này, trong lòng không khỏi đau xót, dịu dàng
hôn lên môi y, nói “Nào có, Đông Phương rất đẹp, chỗ nào cũng đẹp.”
“Liên đệ!” Khóe mắt Đông Phương Bất Bại trào lệ, nghiêng đầu qua hướng khác cắn môi.
Dương Liên mỉm cười, từng chút một cởi bỏ y phục của Đông Phương Bất Bại, mãi cho đến phía dưới.
“Liên đệ!!! Đừng.” Một tiếng thét kinh hãi, Đông Phương Bất Bại bật dậy níu lấy Dương Liên.
Dương Liên dừng động tác trong miệng, ngước lên nhìn y “Đông Phương, không xấu.”
Viền mắt Đông Phương Bất Bại đỏ lên, ôm chặt lấy Dương Liên, thanh âm không khỏi nghẹn ngào.
Dương Liên đặt người xuống dưới thân lần nữa, dùng tay sờ sờ phía trước của
Đông Phương Bất Bại, lại dùng miệng hôn lên dấu vết kia, trong cả quá
trình thân thể của Đông Phương Bất Bại vẫn luôn cứng ngắc.
“Liên đệ… ngươi vào đi.” Hơn nửa ngày, Đông Phương Bất Bại mới lấy tay che mắt, ngập ngừng nói.
Dương Liên ngẩn người, mỉm cười nhìn về phía Đông Phương Bất Bại “Lần này ta
tha ngươi, chờ ngươi khỏe rồi thì mới bù lại cho ta.”
Đông Phương Bất Bại lắc đầu ôm cổ Dương Liên, “Liên đệ, ôm ta.”
“Đông Phương…”
“Ta muốn ngươi ôm ta.” Nói rồi còn dùng chân quấn lên thắt lưng đối phương, nhất thời Dương Liên cũng bị kích thích đến hít sâu một hơi. “Liên đệ…” Cuối cùng Đông Phương Bất Bại lại dùng thanh âm nhu tình ấm ách kêu
gọi, Dương Liên chỉ nghe trong đầu có tiếng gãy vỡ, sau đó đưa tay vào
trong người Đông Phương Bất Bại.
Lần này Đông Phương Bất Bại phá
lệ nhiệt tình, trước đây y luôn đè nén thanh âm cùng phản ứng thân thể
của mình, thế nhưng lần này lại tùy tâm thả lỏng khiến Dương Liên không
khỏi kích động.
*******Beta ngồi trong góc chọt cua đồng*******
Sau khi xử lý xong phía sau cho Đông Phương Bất Bại, Dương Liên dựa vào cảm giác trên tay nhận thấy hình như phía sau của y bị thương một chút,
nhất thời có chút ảo não vò vò đầu, sao lại không thể kiên trì được vậy!
“Liên đệ…” Thanh âm Đông Phương Bất Bại hơi khàn khàn tựa vào lòng Dương Liên.
“Có đau không?” Dương Liên ôm lấy Đông Phương Bất Bại lo lắng hỏi.
Y đỏ mặt lên vùi vào lòng Dương Liên không lên tiếng, thế nhưng ánh mắt cũng lấp lánh hơn một chút.
Dương Liên không nghe được Đông Phương Bất Bại trả lời thì khá nóng nảy, thế
nhưng lại không nhìn rõ biểu tình của y vì vậy trong nội tâm càng ảo não “Đều do ta không tốt, Đông Phương… ngươi đừng giận mà.”
Đông Phương Bất Bại ôm lấy Dương Liên, ngẩng đầu nhìn đối phương, hỏi “Liên đệ, vì sao ngươi tốt với ta như vậy…”
Đột nhiên nghe được Đông Phương Bất Bại hỏi như vậy, trong lòng Dương Liên
không khỏi lộp bộp một chút, hắn không rõ trong lòng đối phương đang
nghĩ những gì “Đứa ngốc, ta không tốt với ngươi thì tốt với ai?” Dương
Liên đè xuống những bất an trong lòng, vừa cười vừa nói.
Đông
Phương Bất Bại nghe xong câu trả lời của Dương Liên khóe miệng cũng cong lên, ánh mắt nhìn về phía Dương Liên cũng lộ nét ôn nhu.
“Đông Phương?” Sự trầm mặc của Đông Phương Bất Bại khiến trong lòng Dương Liên có chút bối rối.
“Liên đệ, chúng ta… rời khỏi Hắc Mộc Nhai đi! Ta sẽ nhường lại ngôi vị giáo
chủ, chúng ta cùng nhau đi thôi!” Qua hết nửa ngày Đông Phương Bất Bại
mới nhìn về phía Dương Liên, hơi do dự nói. Y vẫn biết Dương Liên thích
quyền lợi, thích Hắc Mộc Nhai, vì vậy khi đưa ra những yêu cầu này bản
thân Đông Phương Bất Bại cũng không dám tin Dương Liên sẽ đồng ý.
“Rời khỏi Hắc Mộc Nhai?” Dương Liên lộ ra thần sắc kinh ngạc, thế nhưng bất
an trong ngực nhất thời tiêu thất, hắn đưa mặt về phía Đông Phương Bất
Bại mở to hai mắt.
“Không sai, Liên đệ không muốn sao?” Đông Phương Bất Bại thấy biểu tình của Dương Liên, trong lòng không khỏi thất lạc một chút.
“Cái này, ta chưa từng nghĩ tới…” Dương Liên rũ mắt trả lời, hắn vốn biết
Đông Phương Bất Bại không thích Hắc Mộc Nhai, thế nhưng hắn chưa từng
nghĩ đến y lại muốn rời khỏi nơi đó. Nếu thật sự rời khỏi Hắc Mộc Nhai
bọn họ sẽ đi đâu, lẽ nào lại tìm một sơn thôn nhỏ mà ở lại? Nếu như còn ở Hắc Mộc Nhai hắn có thể giúp Đông Phương Bất Bại xử lý công việc, đến
khi rảnh rỗi có thể ra ngoài chơi một chút giống như bây giờ, hắn cảm
thấy cuộc sống như vậy rất tốt. Thế nhưng bây giờ Đông Phương Bất Bại
lại muốn nhường lại ngôi vị giáo chủ, muốn rời khỏi Hắc Mộc Nhai, nhất
thời Dương Liên cũng có chút khổ não.
Đông Phương Bất Bại thấy
Dương Liên nhíu mày thật chặt thì trong mắt hiện lên một tia ảm đạm,
cuối cùng đưa tay vuốt vuốt trán y “Liên đệ đừng nên nghĩ nhiều, ta chỉ
đề nghị thôi, nếu như Liên đệ không muốn thì quên đi.”
Dương Liên trầm mặc nắm tay Đông Phương Bất Bại, hắn biết đây không phải là đề
nghị mà là nguyện vọng của đối phương, hắn xoay người ôm lấy Đông Phương Bất Bại, nửa ngày sau mới lên tiếng: “Đông Phương, cho ta chút thời
gian, ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này, ngươi để ta suy nghĩ một chút được không? “
Nghe Dương Liên trả lời như vậy trong lòng Đông
Phương Bất Bại thoải mái hơn rất nhiều, hắn nói sẽ suy nghĩ, Đông Phương Bất Bại liền biết trong lòng hắn quyền lợi cũng không phải quan trọng
hơn mình.
“Được…”
Nghe được Đông Phương Bất Bại đồng ý, nhất thời Dương Liên cảm thấy yên tâm, dùng tay xoa xoa hông y “Nơi này đau không?”
Sắc mặt Đông Phương Bất Bại ửng đỏ, nhẹ nhàng lắc đầu.
Dương Liên lần mò bước ra ngoài phân phó cơm nước, sau đó lại xoa bóp thân
thể cho Đông Phương Bất Bại “Đông Phương, lần trước Lâm Bình Chi có nói
Nhạc Bất Quần cũng luyện Tịch Tà kiếm phổ, nếu như thứ đó tương đồng với Quỳ Hoa bảo điển, như vậy Nhạc Bất Quần cũng…”
Đông Phương Bất
Bại vẫn đang híp mắt hưởng thụ tay nghề xoa bóp của Dương Liên, khi nghe lời này ánh mắt bất chợt mở ra lấp lóe một tia sắc lạnh “Ừ, Nhạc Bất
Quần đích xác đã luyện thứ võ công này, ta đã xem qua kiếm phổ, Tịch Tà
kiếm phổ là dựa trên nội công của Quỳ Hoa bảo điển mà viết ra, trên đó
phần nhiều là kiếm chiêu, chỉ có một ít đường lối tu luyện nội lực.”
Dương Liên nghe nói như vậy thì không khỏi cân nhắc về lai lịch của Tịch Tà
kiếm phổ và Quỳ Hoa bảo điển ở trong lòng, suy nghĩ một chút nhất thời
cả kinh trong nội tâm, theo nguyên tác thì dường như Quỳ Hoa bảo điển
chỉ là một tác phẩm sao chép còn thiếu sót của hai vị nhân sĩ phái Hoa
Sơn, bởi vì trong lúc vội vã ký ức của hai người nọ khá mờ mịt, vì thế
Quỳ Hoa bảo điển cũng có không ít chỗ mơ mơ hồ hồ.
“Đông Phương, lúc ngươi luyện Quỳ Hoa bảo điển có phát hiện chỗ nào không thích hợp không? “
Nhất thời Đông Phương Bất Bại hiện lên vẻ kinh ngạc nhìn về phía Dương Liên “Làm sao Liên đệ biết được? “
“Nói như vậy là thật sự có điểm không ổn, như vậy chẳng phải ngươi sẽ rất
nguy hiểm sao?” Dương Liên cảm thấy vô cùng lo lắng hỏi Đông Phương Bất
Bại.
Người nọ trầm mặc một hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Lúc đầu
khi ta vừa luyện tập cũng không hoàn toàn dựa theo tâm pháp, mãi đến
cuối cùng khi tẩu hỏa nhập ma mới cắn răng hạ quyết tâm… Sau khi khắc
phục việc tẩu hỏa nhập ma mới phát hiện trong bảo điển có nhiều chỗ mơ
hồ, câu trước câu sau mâu thuẫn lẫn nhau, mà lúc đó lại vừa lúc ta vừa
ngồi lên ngôi vị giáo chủ, không thể xuất hiện sai lầm, vì vậy chỉ có
thể kiên trì luyện tiếp. Trong quá trình cũng có chút xu hướng tẩu hỏa
nhập ma, thế nhưng đều được Bình Nhất Chỉ mạnh mẽ dùng dược vật áp chế.”
“Vậy bây giờ ngươi…”
Đông Phương Bất Bại nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Dương Liên thì mỉm cười,
nhẹ nhàng cầm lấy tay y tiếp tục nói: “Sau khi ổn định sự vụ trong giáo
ta liền bế quan nửa năm, rốt cuộc cũng phát hiện nội dung càng về sau
càng trở nên quái dị, vì vậy chỉ căn cứ đại ý mà tu luyện, cuối cùng
cũng không hiểu sao lại đại công cáo thành, cũng nhờ thế mới có một thân tu vi như hiện nay.”
Dương Liên nghe Đông Phương Bất Bại bình
thản nói như vậy thì không khỏi đau lòng, nếu như là trước đây khi hắn
không biết võ cũng sẽ không cảm thấy có gì cả, thế nhưng sau khi tu tập
mới biết cái loại vật như nội lực này chỉ cần sai sót một chút liền nguy hiểm đến tính mạng, nhất là tẩu hỏa nhập ma càng là việc mạo hiểm dị
thường. Như vậy có thể tưởng tượng được, ngày đó Đông Phương Bất Bại là
khó khăn cỡ nào.