Đi ra khỏi phòng, Dương Liên bước ra đại sảnh khách *** liền thấy Đồng
Bách Hùng và đám giáo chúng tùy tùng đang dùng cơm, vì vậy hắn cũng bước đến.
“Dương tổng quản…” Mấy người còn lại nhìn thấy Dương Liên
đều vội vàng bước lên chào hỏi, Đồng Bách Hùng thì chỉ liếc mắt nhìn hắn trầm mặc không nói gì, mà Dương Liên cũng là lòng đầy phiền não im lặng ngồi bên cạnh.
“Chờ một chút, thức ăn này là phần của Đông
Phương… giáo chủ?” Dương Liên thấy một người bưng cơm lên lầu liền vội
vàng bước đến hỏi.
“Thưa tổng quản, đúng vậy.”
“Ngươi đưa
cho ta, ta mang lên.” Dương Liên tiếp nhận cơm nước trong tay người nọ,
khi đi đến cửa phòng thì gõ nhẹ vài cái, “Đông Phương, đã có cơm rồi.”
Nửa ngày sau bên trong cũng không có tiếng trả lời, Dương Liên đợi một lúc
liền cảm thấy nóng nảy muốn vươn tay đẩy cửa phòng, nào ngờ cửa mới vừa
mở ra thành khe nhỏ đã bị một luồng khí tức mạnh mẽ đẩy lui lại, nhất
thời hắn hiểu rõ đây là Đông Phương Bất Bại biểu lộ hoàn toàn không muốn gặp lại mình, trong nội tâm không khỏi có chút u oán.
“Ta mang
thức ăn lên cho ngươi, bây giờ đặt ở bên ngoài, lát nữa ngươi tự ra
lấy.” Dương Liên bình tĩnh nói, sau đó nhẹ nhàng đặt mâm thức ăn xuống
trước cửa rồi xoay người rời đi. Hắn không rõ Đông Phương Bất Bại nghĩ
không thông cái gì, lẽ nào bởi vì hắn không phải là Dương Liên Đình thì
tất cả những tình cảm trước giờ của hai người liền biến mất không tồn
tại? Vậy rốt cuộc trong khoảng thời gian này, Đông Phương Bất Bại thích
hắn hay là thân thể này?
Dương Liên trầm mặc quay về đại sảnh
khách ***, liếc mắt nhìn thấy Đồng Bách Hùng vẫn còn đang ăn cơm thì tâm tình vô cùng phiền muộn bước ra ngoài.
“Dương Liên Đình, ngươi đi đâu?” Đồng Bách Hùng nhìn thấy Dương Liên muốn ra ngoài thì cất tiếng hỏi.
“Đi dạo một chút… Đúng rồi, lát nữa phiền Đồng trưởng lão sau khi dùng cơm
xong giúp ta giao cái này cho giáo chủ, nhớ là nhất định phải thấy y
uống nó.” Dương Liên giao một bình thuốc nhỏ trong ngực cho Đồng Bách
Hùng rồi vội vã ly khai.
“Đây là…” Đồng Bách Hùng cầm cái chai nhìn một chút, đang muốn lên tiếng hỏi thì phát hiện thân ảnh đối phương đã biến mất.
Dương Liên bước ra đường lớn rồi liền hít sâu một hơi, sau đó sờ sờ trên
người cầm phương thuốc Bình Nhất Chỉ đưa cho trên tay. Lần trước lúc hắn ra thị trấn cũng không bốc nhiều thuốc lắm, nơi đó không có nhiều dược
liệu nên chỉ làm ra được hơn mười viên, trong cái chai vừa rồi cũng chỉ
còn duy nhất một viên, uống xong liền không còn nữa.
Dương Liên
nhìn quanh một vòng rồi chọn tiệm thuốc có vẻ làm ăn sung túc nhất mà
bước vào, giao phương thuốc cho chưởng quỹ, còn mình thì đứng ở bên cạnh theo dõi toàn bộ quá trình phối dược chế thuốc.
Đợi suốt hai
canh giờ, rốt cuộc hơn mười viên thuốc cũng đã chế xong, Dương Liên lại
tùy tiện chọn một cái bình cho vào rồi để vào trong ngực áo.
“Ân
nhân…” Dương Liên vừa bước đến đại sảnh tiệm thuốc đã nghe một thanh âm
nữ nhân ngạc nhiên hô hoán, Dương Liên cảm thấy không có liên quan đến
mình, ngay cả bước chân cũng không khựng lại chút nào mà đi thẳng ra
ngoài, cho đến khi thấy một bóng người ngăn cản.
Dương Liên vẫn
chưa thấy rõ được bộ dạng người trước mặt, nhất thời cũng không nhận ra
nữ nhân đang chặn trước mặt mình là ai, chỉ thấy một thân xiêm y đỏ rực, hắn không khỏi nhớ đến lần đầu tiên gặp mặt Đông Phương Bất Bại, khi đó người nọ cũng đang mặc đồ nữ màu đỏ.
“Ân nhân, ngài không nhớ tiểu nữ sao? Tiểu nữ là người được ân nhân cứu giúp nửa tháng trước ở Hoàng Bán pha1.”
Dương Liên nhíu mày lắc đầu, “Cái gì Hoàng Bán pha? Ta không biết, ta cũng
chưa từng cứu ai?” Nói xong liền bước nghiêng sang bên cạnh muốn rời
khỏi tiệm thuốc.
“Là ngài, ân nhân của ta nhất định là ngài, khi
đó vì không muốn nhận sự báo đáp của ta mà ân nhân còn giả vờ làm bại
hoại dọa ta.” Nàng kia thấy Dương Liên nói vậy nhất thời hiện lên vẻ
thất vọng, bất quá vẫn vươn tay kéo tay áo hắn lại khăng khăng khẳng
định.
Dương Liên hất tay nữ nhân nọ, nhất thời cũng nhớ ra chuyện này, vì thế nhìn về phía nàng, “Ta nhớ rồi, ta cũng đã sớm quên mất
chuyện đó, nếu không còn chuyện gì khác, ta đi đây.” Lúc đó cũng không
phải hắn muốn cứu nữ nhân này, hắn chỉ muốn dùng hai tên kia để thử võ
công mà thôi.
“Đợi đã… ân nhân, ân nhân đã cứu tiểu nữ nhưng tiểu nữ còn chưa cảm tạ ngài!” Nữ nhân nhìn thấy Dương Liên muốn rời đi,
nhất thời vội vàng lên tiếng.
“Không cần cảm tạ, ta còn có việc,
ngươi đừng cản đường ta.” Tâm tình Dương Liên vốn đã không tốt, hiện giờ càng cảm thấy không thể nhịn được mà càng phiền não, sao nữ nhân này
lại đáng ghét như vậy.
“Tiểu, tiểu nữ chỉ là muốn nói lời cảm ơn
với ân nhân, cũng không phải muốn quấy rối ngài.” Nữ nhân nọ nhìn thấy
sắc mặt Dương Liên không tốt liền lộ ra vẻ thương tâm ủy khuất.
Dương Liên nghe thấy đối phương nói như vậy liền cảm thấy hơi áy náy, vì thế
sắc mặt cũng tốt lên một chút, ôn hòa nói: “Ta biết, bất quá ta chỉ là
gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, đây không phải là chuyện lớn gì,
cô nương đừng để ý nữa.”
“Dĩnh nhi…” Nghe Dương Liên nói như vậy, nàng kia mới lộ ra nụ cười, lúc này có một vị lão giả bước ra từ trong tiệm thuốc.
“Cha…” Nàng kia vừa thấy người đi ra liền mỉm cười bước đến, kéo lão nhân đến
trước mặt Dương Liên. “Vị công tử này chính là ân nhân đã ra tay cứu nữ
nhi lần trước.”
Trên mặt chưởng quỹ cũng lộ ra nụ cười cảm kích,
“Vị công tử này, ngươi đã cứu khuê nữ nhà ta, liền cũng là ân nhân của
cả gia đình rồi.”
Dương Liên than thở trong lòng nhưng trên mặt
vẫn cố giữ vẻ ôn hòa nói lời khách sáo, bất quá vẫn bị đám người ca ca,
tẩu tẩu gì đó của cô gái nửa mời nửa ép vào trong nhà.
“Dương
công tử, theo ta thấy dường như mắt của công tử đang bị thương.” Ca ca
Trương Lộ của Trương Dĩnh thấy ánh mắt của Dương Liên nhìn đường hơi bị
mông lung liền nghi ngờ hỏi.
Dương Liên kể chuyện bị ám toán ra,
cả nhà Trương gia liền vội vã khám mắt cho hắn, đồng thời còn lấy ra một lọ nước thuốc, “Dương công tử, ta bảo đảm công tử chỉ cần dùng cái này
liền có thể khôi phục ngay lập tức.” Trương Lộ vừa cười vừa nói với
Dương Liên, nói xong liền rửa mắt cho hắn, nhất thời Dương Liên cảm thấy đôi mắt mát lạnh, đợi đến khi mở mắt ra lần nữa đã thấy mọi vật xung
quanh đều trở nên vô cùng rõ ràng.
“Cảm tạ Trương công tử.” Dương Liên mỉm cười nói lời cảm tạ với người của Trương gia.
Cứ như vậy, dưới sự mời mọc nhiệt tình của người nhà Trương gia, Dương Liên ở lại dùng bữa cơm.
“Dương công tử, chẳng hay công tử đã có phu nhân chưa?” Sau khi ăn xong,
Trương chưởng quỹ nhìn Dương Liên, do dự một chút liền lên tiếng hỏi,
Trương Dĩnh nghe xong lời này nhất thời đỏ mặt cúi đầu, bất quá thỉnh
thoảng cũng dùng khóe mắt liếc về phía Dương Liên.
Dương Liên ho
khan một cái, vốn nghĩ rằng cái loại kịch bản lấy thân báo đáp này chỉ
là đặc quyền của nữ nhân, không ngờ ngay cả phụ mẫu cũng có ý định trực
tiếp gả con gái mình cho một người xa lạ vô tình cứu giúp nàng, như vậy
có phải là quá qua loa rồi không?
“Lần này ta ra ngoài có phu
nhân theo cùng, quê quán chúng ta ở Sơn Tây, lần này đi ra ngoài là để
du ngoạn, hiện tại đang muốn quay về. Hôm nay, nàng còn đang ở khách
***, bởi vì thuốc của nàng đã hết nên ta mới ra ngoài làm thêm một ít.”
“Hóa ra là thế.” Nghe Dương Liên nói như thế, nhất thời Trương chưởng quỹ
thất vọng gật đầu, lại nhìn thấy biểu tình tự tiếu phi tiếu của hắn thì
trong lòng cũng có chút xấu hổ, lúc này viền mắt Trương Dĩnh đã đỏ lên
nhìn về phía Dương Liên, ánh mắt đầy thương tâm buồn bã.
“Khụ,
Trương chưởng quỹ, thời gian không còn sớm, phu nhân ta vẫn đang chờ ta
quay về, ta xin phép cáo từ trước.” Dương Liên thấy biểu tình của người
Trương gia liền ho nhẹ một tiếng, đứng dậy cáo từ.
“Vậy cũng tốt, lão phu cũng không tiện níu kéo Dương công tử, xin cáo biệt.”
“Dương công tử…” Trương Dĩnh nhìn về phía Dương Liên, viền mắt ửng đỏ.
“Cáo từ…” Dương Liên chắp tay, cũng không nhìn Trương Dĩnh mà trực tiếp đứng dậy bước ra ngoài.
Sau khi Dương Liên rời khỏi Trương gia thì sắc trời cũng đã sẩm tối, hắn
liền theo đường cũ định quay về khách ***, thế nhưng mới đi chưa được
mấy bước đột nhiên nghĩ đến không biết Đông Phương Bất Bại đã thông suốt chưa, nếu y vẫn còn chưa muốn gặp mình thì đêm nay phải ngủ ở đâu bây
giờ?! Còn nữa, nếu như Đông Phương Bất Bại nghĩ mãi cũng không thông thì hắn phải làm sao?!
Dương Liên gãi gãi đầu, nhất thời trong lòng
phiền muộn, quay đầu thấy một gian hàng điểm tâm liền bước vào trong
chọn mấy loại Đông Phương Bất Bại thích ăn gói lại, sau đó lại đi tìm
một nhà bán kim chỉ mua mấy thứ kim thêu chỉ màu, hắn cảm thấy Đông
Phương Bất Bại nhìn thấy mấy thứ này tâm tình cũng sẽ tốt hơn một chút,
mọi chuyện liền không có gì nữa.
Vừa ra khỏi tiệm kim chỉ, đột
nhiên Dương Liên cảm thấy một luồng gió đập vào mặt, trước mắt cũng hiện lên một màu đỏ tươi, còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Đông Phương Bất
Bại đứng trước mặt, hai tay ghìm chặt đôi vai mình.
“Đông Phương… vì sao ngươi lại tới đây.” Dương Liên thấy Đông Phương Bất Bại xuất hiện ở đây thì không kịp phản ứng.
“Ngươi, ngươi đã đi đâu, ai cho ngươi đi.” Giọng điệu giận dữ pha lẫn sợ hãi
của Đông Phương Bất Bại khiến Dương Liên nhất thời ngây ngốc, một lúc
sau mới phát hiện trên mặt đối phương rõ ràng tràn ngập kinh hoàng phẫn
nộ, “Ta không có rời đi, chỉ là muốn mua vài món đồ.”
Đông Phương Bất Bại lấy từ trên người ra cái chai mà Dương Liên đã giao cho Đồng
Bách Hùng, giận dữ chất vấn, “Vậy cái này thì sao? Ngươi giao cái này
lại cho ta để làm gì?”
Tuy rằng thần sắc của Đông Phương Bất Bại
đầy phẫn nộ, thế nhưng Dương Liên lại nghe ra được không ít bất an trong đó, nhất thời trong ngực chua xót. Đông Phương Bất Bại trước mắt đột
nhiên làm hắn đau lòng, nhưng nội tâm lại khá vui vẻ, vì vậy liền vươn
tay ôm người vào lòng.
“Ngươi cũng không nhìn thử xem bên trong
còn bao nhiêu thuốc, ta chỉ là đi bốc thuốc mà thôi.” Đông Phương Bất
Bại nghe Dương Liên nói vậy thì hơi ngỡ ngàng, dốc ngược cái chai ra,
nhìn thấy viên thuốc duy nhất trong lòng bàn tay mình thì nhất thời sững sờ tại chỗ.
“Vừa lúc, uống đi.” Dương Liên thấy Đông Phương Bất
Bại ngẩn người thì trong mắt hiện lên ý cười, cầm viên thuốc lên trực
tiếp nhét vào miệng đối phương.
Đông Phương Bất Bại bị Dương Liên ôm vào trong ngực thì trầm mặc, từ lúc Đồng Bách Hùng giao bình thuốc
cho y, y liền cho rằng Dương Liên muốn bỏ đi, thời khắc đó quả thật vô
cùng sợ hãi, nếu như người này thực sự rời đi, như vậy… sau này, sau này mình phải làm thế nào?! Đông Phương Bất Bại vừa nghĩ đến đây nhất thời
đau lòng khó nhịn vươn tay ôm chặt lấy y phục của Dương Liên.
“Đông Phương… ta có mua điểm tâm ngươi thích ăn nhất, ngươi xem, còn có kim
chỉ nữa, Đông Phương…” Thấy thần sắc Đông Phương Bất Bại chùng xuống,
Dương Liên cũng biết nhất định hiện tại y đang nghĩ về chuyện của bọn
họ, vì vậy vội vàng đưa mấy thứ trong ngực áo ra trước mặt đối phương
lấy lòng.
Đông Phương Bất Bại nhìn mấy thứ trong tay Dương Liên,
nhất thời cảm thấy chua xót, ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt mong đợi
của đối phương thì viền mắt cũng đỏ lên, “Liên đệ…” Hai chữ này, thanh
âm thốt ra vô cùng run rẩy, Dương Liên nghe được mà cũng chua xót trong
lòng.
——————————————
1/ Hoàng Bán pha: Pha là sườn núi,
vậy Hoàng Bán pha là sườn núi Hoàng Bán, chuyển thể nghe hơi lạ tai nên
ta để nguyên văn luôn.