“Đồng đại ca, ta còn có việc phải làm, mọi người cứ về Hắc Mộc Nhai trước, đợi mọi việc xử lý xong ta sẽ quay về.”
“Đông Phương huynh đệ…”
“Đồng đại ca.”
Đồng Bách Hùng há miệng, nhưng dưới ánh mắt dứt khoát của Đông Phương Bất
Bại đành nuốt ngược những lời còn lại trở vào, chỉ có thể gật đầu bất
đắc dĩ.
“Sau khi quay về, ta muốn đại ca tăng mạnh giám thị với
phái Hoa Sơn.” Thấy Đồng Bách Hùng gật đầu, sắc mặt của Đông Phương Bất
Bại mới trở nên tốt hơn.
“Phái Hoa Sơn?” Đồng Bách Hùng hơi nghi
hoặc nhìn Đông Phương Bất Bại, lão không rõ vì sao lại đột nhiên phải
tăng cường giám thị phái Hoa Sơn.
“Đại ca chỉ cần làm theo lời
của ta là được, ta muốn biết rõ nhất cử nhất động của phái Hoa Sơn, nhất là của Nhạc Bất Quần…” Đông Phương Bất Bại đã bắt đầu dùng ngữ điệu
mệnh lệnh với Đồng Bách Hùng. Y đứng đậy, dùng khí thế áp đảo nhìn lão.
“Dạ…”
Đuổi được người nóng nảy như Đồng Bách Hùng đi, Dương Liên phát hiện Đông
Phương Bất Bại rõ ràng thở phào một hơi, trong lòng không khỏi cười
thầm. Hiện tại Đông Phương Bất Bại đối với Hắc Mộc Nhai cũng giống như
hài tử chán ghét trường học, chỉ cần tìm được lý do liền trăm phương
ngàn kế không muốn trở về. Dương Liên sờ sờ cằm không khỏi nghĩ đến, nếu như Đông Phương Bất Bại thực sự chán ghét Hắc Mộc Nhai như vậy, có phải hắn cũng nên bắt đầu tính toán việc cùng y rời đi hay không?
Suốt trên đường đi, thỉnh thoảng Dương Liên lại quay sang nhìn Đông Phương
Bất Bại, rốt cuộc sau khi bọn họ bước qua một khúc ngoặt, Đông Phương
Bất Bại cũng nghiêng đầu nhìn qua, “Liên đệ…”
“Đông Phương, ngươi mặc áo trắng cũng rất đẹp.” Dương Liên nhìn Đông Phương Bất Bại tươi
cười nói, hiện giờ Đông Phương Bất Bại đang mặc một thân xiêm y trắng
tinh, tóc cũng được vấn cao, so với khi mặc y phục đỏ rực thì bộ dạng
này thiếu đi một phần tà mị nhưng lại thêm một phần cảm giác hiệp nghĩa
quang minh.
Đông Phương Bất Bại mím môi nở nụ cười, y vốn không
quá thích ăn mặc như vậy, thế nhưng lại vì một câu nói của Dương Liên mà tâm tình cảm thấy khá hơn rất nhiều.
“Đông Phương, chúng ta cứ đi vào như vậy?” Dương Liên đứng ở trước cửa Thiếu Lâm Tự, hơi kinh ngạc hỏi.
“Đương nhiên, Thiếu Lâm Tự cũng không cự tuyệt khách nhân. Nhớ kỹ, chúng ta
đến đây là muốn nghe phương trượng đại sự giảng kinh phật.” Đông Phương
Bất Bại nhìn Dương Liên, trong mắt lộ ra nụ cười giảo hoạt.
Dương Liên cũng đồng dạng nhếch khóe miệng lên, cứ thế cùng Đông Phương Bất Bại ngông nghênh tiến vào Thiếu Lâm Tự .
Đích xác giống như lời nói của Đông Phương Bất Bại, người của Thiếu Lâm Tự
rất hiếu khách, rất nhanh bọn họ đã được an bài đến khách phòng, đợi đến khi tiểu hòa thượng dẫn đường rời đi Dương Liên mới từ gian phòng của
mình đi đến gian phòng sát vách của Đông Phương Bất Bại.
“Đông Phương, không phải Phương Chứng đại sư đã biết mặt ngươi sao, nếu như chúng ta bị phát hiện thì làm sao bây giờ?”
“Liên đệ, bình thường ngươi rất thông minh, sao hôm nay lại đần như vậy?”
Đông Phương Bất Bại bất đắc dĩ nhìn về phía Dương Liên, còn dùng tay
chọt chọt lên trán y.
Cái trán cảm nhận được ngón tay mát lạnh,
Dương Liên thuận thế nắm lấy bàn tay người nọ, trên môi lộ ra nụ cười
ngu ngơ lắc đầu nhìn Đông Phương Bất Bại.
“Nghỉ ngơi cho tốt,
buổi tối ta mang ngươi đi xem Tàng Kinh Các của Thiếu Lâm Tự là như thế
nào.” Đông Phương Bất Bại kiêu ngạo nói.
Dương Liên kinh ngạc nhìn Đông Phương Bất Bại, trên trán toàn là dấu chấm hỏi.
Nhìn thấy bộ dạng ngơ ngáo không ngừng của Dương Liên, rốt cuộc Đông Phương
Bất Bại cũng không nhịn được phì cười, đôi môi mím chặt khẽ mở ra vui
vẻ. Dương Liên vừa thấy nụ cười này của y liền đoán được biểu tình của
mình hiện tại phỏng chừng rất ngu ngốc, bất quá thấy Đông Phương Bất Bại cười đến cao hứng như vậy vẫn gãi đầu một cái, tỏ ra không quá để ý
cười theo.
Hai người lại dùng nước rửa mặt một chút rồi lên
giường nằm, lúc này Đông Phương Bất Bại mới nói: “Năm đó, lần đầu tiên
ta rời khỏi Hắc Mộc Nhai đã nghe nói Tàng Kinh Các của Thiếu Lâm Tự có
giấu rất nhiều tuyệt học cao thâm, vì vậy cũng có suy nghĩ đến đó tra
xét một phen, thế nên ta cũng biết một chút lộ tuyến ra vào. Bất quá,
năm đó ta cũng không nhìn thấy Quỳ Hoa bảo điển.”
“Thì ra là thế, nhất định Quỳ Hoa bảo điển được giấu ở chỗ nào đó tương đối bí mật,
những thứ như vậy hẳn là sẽ không trắng trợn bày ra bên ngoài.” Dương
Liên xoay người nhìn gò má Đông Phương Bất Bại chậm rãi nói.
“Ừ,
đúng vậy, những nơi giống như Tàng Kinh Các này khẳng định sẽ có cơ
quan, mật đạo, đêm nay cứ đi xem trước một chút, nếu vận khí tốt nói
không chừng có thể phát hiện được.” Đông Phương Bất Bại híp mắt một cái, vẻ mặt khá mệt mỏi.
“Ừ…” Dương Liên nhẹ nhàng nói bên tai đối
phương, sau đó thấy ánh mắt của Đông Phương Bất Bại từ từ khép lại thì
mỉm cười vươn tay vuốt ve đôi môi của y.
Cảm giác mơn trớn trên
môi khiến Đông Phương Bất Bại cảm thấy tê dại, vì vậy liền dùng răng cắn một chút, nghiêng người tựa vào lòng đối phương. Dương Liên cười khẽ
một tiếng ôm lấy Đông Phương Bất Bại trong lòng nhẹ nhàng vỗ lưng ái
nhân.
Dương Liên từ từ nhắm hai mắt lại, nghĩ đến ngày đó lúc
Đông Phương Bất Bại nói đến việc rời khỏi Hắc Mộc Nhai, nếu thật sự phải rời đi bọn họ cũng nên tìm một nơi nào đó yên tĩnh, mua một căn tiểu
viện giống như khoảng thời gian trước vậy. Đông Phương Bất Bại xử lý
việc nhà, mỗi ngày nấu cơm, thêu thùa, còn hắn! Hắn nên làm gì đây?
Trồng trọt? Không được, hắn cũng không muốn mỗi ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời, hắn có thể lấy theo một ít tiền từ Hắc Mộc Nhai, nếu
không thì mở một cửa hàng gì đó. Có cửa hàng tăng thêm thu nhập, trong
tương lai bọn họ cũng không sợ đói, nếu ở nhà một thời gian cảm thấy
buồn liền có thể cùng nhau ra ngoài dạo chơi một chút, đi khắp đại giang nam bắc thưởng ngoạn phong cảnh, cũng có thể khiến tâm tình thả lỏng.
Dương Liên nghĩ như vậy thì cảm thấy ý tưởng rời khỏi Hắc Mộc Nhai này thật
sự vô cùng tốt, hơn nữa nghĩ đến lúc đó cả thế giới đều là của hai người bọn họ, là thế giới hai người của bọn họ, chỉ có hai người… Dương Liên
suy nghĩ một chút, cũng không khỏi thầm mong đợi.
“Đông Phương…
Ngươi nói nếu chúng ta ly khai Hắc Mộc Nhai thì nên ở đâu?” Suy nghĩ một hồi, Dương Liên liền kích động, bàn tay lay lay người trong ngực, vô
cùng hưng phấn hỏi.
Đông Phương Bất Bại vẫn còn đang ngủ say không nghe rõ câu hỏi của Dương Liên, chỉ ừ một tiếng.
“Hay ngươi có muốn ở lại chỗ nào không?” Dương Liên tiến đến bên tai Đông Phương Bất Bại hỏi.
“Ở lại chỗ nào? Thanh Hà trấn…” Đông Phương Bất Bại nhíu nhíu mày bỏ lại một câu như vậy rồi lại vùi đầu ngủ tiếp.
“Thanh Hà trấn? Thanh Hà trấn ở đâu?” Dương Liên thấy Đông Phương Bất Bại đã
ngủ thì mỉm cười vuốt vuốt tóc y, trong đầu lại không ngừng tìm tòi
thông tin về Thanh Hà trấn, đợi đến khi tìm được nơi này hắn liền mua
một tiểu viện rộng rãi, sau đó dẫn Đông Phương Bất Bại đến xem, hẳn là
sẽ rất vui vẻ.
Trong lòng Dương Liên tràn đầy vui mừng cúi đầu hôn một cái lên môi đối phương, lúc này mới hài lòng cũng nhắm mắt lại.
Đến khi Dương Liên mở mắt lần nữa trời đã tối từ lâu, Đông Phương Bất Bại
bên cạnh đã dậy từ sớm, Dương Liên vội vàng ngồi dậy cũng đúng lúc Đông
Phương Bất Bại từ bên ngoài bước vào, trên tay còn cầm hai bộ quần áo.
“Đây là thứ gì.” Dương Liên mang giày vào, bước đến mở bao quần áo ra xem,
“Y phục dạ hành?” Đợi khi thấy rõ thứ bên trong liền trưng ra vẻ ngạc
nhiên nhìn Đông Phương Bất Bại.
“Ừ, chúng ta đang đêm lẻn vào
Tàng Kinh Các, cũng không thể quá ngông nghênh!” Đông Phương Bất Bại đưa một bộ y phục cho Dương Liên, bản thân cũng giữ một bộ.
Dương
Liên mở to mắt làm trò, sống chết không buông muốn xem Đông Phương Bất
Bại thay quần áo, sau đó lại nhìn y phục trong tay mình, “Đông Phương,
vì sao lần này ngươi lại cẩn thận như vậy? Không giống ngươi trước đây…” Dương Liên liếc mắt nhìn bộ dạng người nọ mặc y phục dạ hành ôm sát
người, lớp vải mỏng manh ôm sát thân thể, hoàn toàn thể hiện rõ vóc
người kiện mỹ của Đông Phương Bất Bại. Dáng người thon gầy, vòng eo hữu
lực, hai chân thẳng tắp, Dương Liên chỉ cảm thấy trong lòng dấy lên khô
nóng, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
Đông Phương Bất Bại
không nhìn thấy được dị trạng của Dương Liên, chỉ bước đến trước mặt
hắn, nắm chặt tay hắn “Liên đệ, hôm nay hai người chúng ta thật vất vả
mới đi đến bước này, thời điểm như vậy ta không hy vọng có một chút uy
hiếp nào. Trước đây ta có thể ngạo thị thế nhân là bởi vì bên cạnh ta
không có cái gì có thể khiến ta lo sợ được mất, thế nhưng bây giờ ta lại không làm được. Ta không chấp nhận ngươi bị một chút tổn thương nào,
chúng ta còn tương lai rất dài sau này, không phải sao?”
Dương
Liên nghe thấy lời này thì cảm động vạn phần, trong ngực ê ẩm ngọt ngào. “Ừ, chúng ta còn có rất nhiều thời gian.” Nói rồi liền cúi đầu hôn lên
môi đối phương.
Nụ hôn vừa kết thúc, trong mắt Đông Phương Bất
Bại đã hiện lên nét cười, nhanh chóng giúp Dương Liên cởi y phục trên
người đổi thành trang phục dạ hành.