Đợi đến khi ăn xong, Dương Liên nhìn gương mặt bất động thanh sắc của
Đông Phương Bất Bại liền biết y cáu kỉnh bởi vì không thể ăn ngon, chỉ
đành bất đắc dĩ cười cười, lấy một gói điểm tâm từ trong ngực áo ra.
“Đây là điểm tâm hôm qua ngươi chưa ăn xong, ăn trước hai miếng đã, đợi lát
nữa ra ngoài ta lại mua thêm một ít.” Nói rồi còn rướn người qua hôn một cái lên khóe môi Đông Phương Bất Bại.
Đông Phương Bất Bại liếc
nhìn Dương Liên, bấy giờ trong lòng mới thoải mái một chút, tiếp nhận
điểm tâm bắt đầu ăn, gương mặt cũng không lạnh lùng như lúc nãy nữa.
Đến khi hai người thu thập xong còn làm đúng theo quy củ chạy đến gian
phòng của tiểu hòa thượng đón khách hôm qua để từ giã, sau đó mới cùng
nhau rời đi. Khi xuống đến chân núi, Dương Liên liền thuê một chiếc xe
ngựa, ngồi chung với Đông Phương Bất Bại.
Khi Dương Liên vừa
xuống núi đã ghé chợ mua theo không ít đồ ăn vặt, hiện tại liền thoải
mái đặt trước mặt Đông Phương Bất Bại. Người kia híp mắt một cái, ánh
mắt hiện lên ý cười, lúc này mới ngồi xuống bên cạnh Dương Liên bắt đầu
dần dần tiêu diệt đồ ăn vặt.
“Bây giờ chúng ta khởi hành về Hắc
Mộc Nhai, phỏng chừng nửa tháng sau là đến nơi.” Dương Liên vuốt ve mái
tóc Đông Phương Bất Bại nói.
Bàn tay đang cầm thức ăn vặt của
Đông Phương Bất Bại dừng lại một chút, nửa ngày sau mới buồn bực lên
tiếng trả lời. Dương Liên mỉm cười tựa đầu vào vai Đông Phương Bất Bại,
khóe miệng cong lên thầm nghĩ sau khi quay về, đợi hắn và Đông Phương xử lý xong sự vụ trong giáo rồi liền đi tìm nơi gọi là Thanh Hà trấn kia,
mua một tiểu viện có sân vườn, triệt để rời bỏ Hắc Mộc Nhai. Bất quá bây giờ vẫn chưa thể nói trước được, đợi đến khi đó lại cho Đông Phương
kinh hỉ một chút.
Đông Phương Bất Bại ăn hết bao thức ăn vặt rồi
uống một ngụm nước, sau đó liền bắt đầu nằm trong thùng xe ngủ bù, Dương Liên biết tối qua y đã rất mệt mỏi liền đảo người nửa ôm lấy y, tránh
cho sự rung lắc của xe ngựa khiến y không ngủ được, bàn tay rảnh rỗi còn không ngừng xoa bóp thư giãn cho người trong lòng, chỉ chốc lát sau
Đông Phương Bất Bại đã say ngủ trong lòng Dương Liên.
“Công tử,
phía trước có khách ***, nếu không hôm nay chúng ta nghỉ ngơi tại đây?”
Xa phu bên ngoài cẩn thận dò hỏi, Dương Liên thấy Đông Phương Bất Bại
hơi nhíu mày liền nhẹ nhàng vuốt ve lưng y, vài cái như vậy đối phương
đã ngoan ngoãn tiếp tục ngủ lại.
Dương Liên vén rèm cửa lên muốn
nhìn tình huống bên ngoài một chút, nào ngờ chỉ là như thế lại để hắn
nhìn thấy một người quen, Nhậm Doanh Doanh.
Chỉ thấy Nhậm Doanh
Doanh đơn độc một mình, ăn mặc đơn giản, thần sắc cô đơn, cả người thoạt nhìn hao gầy đi nhiều, biểu tình ảm đạm bước vào trong khách *** mà xa
phu vừa đề cập đến.
Dương Liên bĩu môi, tâm tình đột nhiên trở
nên thoải mái, “Không được, cứ đi thêm một lát nữa , nếu thấy khách ***
liền vào ở, nếu không gặp được thì đêm nay chúng ta cứ ngủ dã ngoại
thôi.”
“Dạ…” Xa phu thấp giọng đáp rồi đánh ngựa rời đi.
Đến chợ, Dương Liên lại sai xa phu đi mua ít lương khô, đồng thời cũng mua vài tấm chăn đệm đề phòng có lúc cần thiết.
Đi thêm nửa ngày, quả nhiên không gặp được khách *** nào, xa phu liền chọn một địa phương cao ráo sạch sẽ dừng xe lại, Dương Liên phát cho gã một
bộ chăn đệm rồi mới xoay người đánh thức Đông Phương Bất Bại hầu như đã
ngủ suốt một ngày trong xe.
Đông Phương Bất Bại ngáp dài một cái, thần thanh khí sảng ngồi dậy, vén màn nhìn ra ngoài một chút liền biết
hôm nay phải ngủ dã ngoại rồi.
Dương Liên lại lấy từ một bên ra
vài gói giấy nhỏ, vừa nhìn Đông Phương Bất Bại vừa cười nói: “Lần này ta đặc biệt có mua theo đồ gia vị, đợi lát nữa bắt thịt tươi về vừa lúc
cần dùng.”
Đông Phương Bất Bại nhìn vẻ mặt tham ăn của Dương Liên không khỏi mím môi cười cười, lại dùng tay vuốt qua môi hắn một chút,
tán đồng, “Tốt, lần này để cho Liên đệ ăn được món thôn quê ngon miệng
nhất.”
Sau đó Dương Liên bảo Đông Phương Bất Bại nhóm lửa còn
mình thì xung phong đi bắt thú hoang, Đông Phương Bất Bại thấy y hào
hứng như vậy thì chỉ mỉm cười mà không ngăn cản. Dương Liên vào rừng một chốc, rất nhanh liền bắt được một con thỏ rừng, một con gà rừng quay
trở lại.
Sau khi xử lý con mồi sạch sẽ, Dương Liên liền giao lại
cho Đông Phương Bất Bại, chỉ thấy người nọ đặt thịt rừng lên trên giá gỗ từ từ nướng chín, có đồ gia vị đã chuẩn bị sẵn nên hương vị càng thêm
mê người hơn lần trước, Dương Liên hít sâu vài cái rồi nuốt một ngụm
nước bọt, khi nhìn lại đã thấy Đông Phương Bất Bại mỉm cười liếc nhìn
mình.
“Được rồi…” Đông Phương Bất Bại đưa con gà rừng đã nướng chín cho Dương Liên, sau đó bắt đầu nướng thỏ.
Dương Liên nhận lấy con gà xong liền tiện tay xé xuống một miếng thịt nếm
thử, quả là thơm ngon dị thường, cả miệng toàn là mùi hương xoay quanh
vô cùng thỏa mãn. Thấy vậy hắn liền xé thêm một miếng thịt nữa đưa đến
bên miệng Đông Phương Bất Bại, hiện giờ cả hai tay của y đều đang bận
rộn trở thịt nên liền trực tiếp ăn luôn trên tay Dương Liên.
Dương Liên nhìn thấy vậy liền vòng ra sau lưng Đông Phương Bất Bại, ngồi
xuống ôm y vào lòng, thịt gà trên tay xé một miếng tự ăn, một miếng đút
cho đối phương, hai người cứ ngọt ngào như thế ăn hết phân nửa con gà
thì thịt thỏ cũng vừa chín đến. Món ăn hoang dã lần này thật sự khiến
Dương Liên ăn tới mức thỏa mãn, Đông Phương Bất Bại thì bởi vì ấn tượng
món chay nhạt nhẽo của buổi sáng còn quá mới mẻ nên tối nay cũng ăn được nhiều hơn so với thường ngày.
Hai người ném xương cốt và những phần thừa qua một bên, nhìn thấy sắc trời đã trễ thì dựa người vào cây khô chuẩn bị nghỉ ngơi.
Dương Liên quay đầu nhìn về phía Đông Phương Bất Bại, chỉ thấy gương mặt của y vô cùng vui vẻ híp mắt nhìn về phía chân trời, trong nội tâm có một sự
thỏa mãn không tên, Dương Liên vươn tay kéo người nọ lại gối đầu lên tay mình.
“Tình cảnh như thế, nếu như có một bầu rượu thì tốt rồi.”
Đông Phương Bất Bại cảm thán một tiếng bất giác thốt ra khỏi miệng. Từ
lần bị thương trước, chỉ cần Dương Liên thấy y uống rượu liền đoạt lấy
cái bình, vì vậy Đông Phương Bất Bại cũng đã rất lâu không được uống
rượu rồi.
Dương Liên nhìn thấy vẻ mặt hoài niệm của Đông Phương
Bất Bại thì mỉm cười lắc đầu, người này thật sự là rất thích uống rượu,
cũng không dễ say, nhớ đến trước đây chỉ cần y chịu uống, bên chân không có hơn mười bình rượu rỗng thì chưa thể coi như thật sự uống.
Thấy Dương Liên lắc đầu, Đông Phương Bất Bại không khỏi thở dài, biểu tình
đó khiến Dương Liên buồn cười không ngớt, “Được rồi, nếu như muốn uống
thì ngày mai sẽ mua cho ngươi, bất quá một lần không được uống quá
nhiều.” Dương Liên vừa dứt lời đã thấy đôi mắt Đông Phương Bất Bại sáng
rực lên, gương mặt đầy nét chờ mong.
Dương Liên buồn cười khẽ
vuốt ve gương mặt y rồi kéo Đông Phương Bất Bại lên xe, “Đêm nay ngủ
trong xe ngựa, khí trời đã trở lạnh rồi, may mà ta tìm được một chiếc xe lớn như vậy.”
Trở vào xe ngựa, Dương Liên liền lấy chăn vừa mua
được lúc chiều trực tiếp trải lên sàn xe, hai người cởi bỏ áo khoác xong mới nằm xuống, lấy tấm chăn còn lại đắp lên người. Dương Liên thâm tình vuốt ve sợi tóc của Đông Phương Bất Bại, hơn nửa ngày cũng không thấy
người trong ngực ngủ say thì không khỏi cúi đầu nhìn một chút, chỉ thấy
ánh mắt của Đông Phương Bất Bại mông lung như đang suy nghĩ điều gì?
“Làm sao vậy?”
Đông Phương Bất Bại giương mắt lên nhìn Dương Liên, thanh âm mang theo một
chút ý cười, “Không có việc gì, ban ngày ngủ nhiều quá… Liên đệ, ta muốn uống Hạnh Hoa tửu hai mươi năm.”
Dương Liên cảm thấy vô cùng
buồn cười im lặng nhìn Đông Phương Bất Bại, chẳng lẽ nãy giờ người này
vẫn nghĩ xem nên uống loại rượu nào?
“Được, bất quá ta cũng sẽ
không mua nhiều…” Dương Liên bất đắc dĩ, chỉ có thể gật đầu đồng ý, bất
quá chưa kịp nói xong đã bị Đông Phương Bất Bại ôm cổ hôn lên, “Chỉ cần
hai bình là được rồi…” Trực tiếp chặn ngang lời nói của Dương Liên.
“Ngô… chỉ một…” Thanh âm bị gián đoạn, đôi môi vừa được người nọ buông tha
Dương Liên đã muốn đính chính, thế nhưng còn chưa nói hết câu đã bị ngăn lại lần nữa.
“Liên đệ tốt, cho ta hai bình đi.” Đông Phương Bất Bại một bên hôn Dương Liên, một bên dùng thanh âm mềm mại đáng yêu kỳ kèo.
Dương Liên bị Đông Phương Bất Bại hôn đến mức lâng lâng, vừa nghe được đối
phương lên tiếng thì liền gật đầu ưng thuận, “Được, hai bình.”
“Liên đệ, ngươi thật tốt.” Trong mắt Đông Phương Bất Bại lộ ra thần sắc giảo
hoạt, giọng nói cũng vui vẻ hơn rất nhiều, tiếp tục cúi đầu mềm mại hôn
lên môi Dương Liên.
Ngày tiếp theo, khi xe ngựa vừa mới đến thôn
xóm Dương Liên đã bị Đông Phương Bất Bại thúc giục bước xuống mua rượu,
sau khi dặn dò kỹ loại rượu mình muốn uống với Dương Liên, Đông Phương
Bất Bại liền hài lòng ngồi trong xe thoải mái chờ đợi.
Dương Liên gãi gãi đầu bước vào tiệm rượu, trong lòng thầm nghĩ, hôm qua không ngờ Đông Phương Bất Bại lại vì hai bình rượu mà làm ra hành động quyến rũ
hắn, không sai, đó tuyệt đối là quyến rũ.
Sau khi báo tên hai
bình rượu mà Đông Phương Bất Bại muốn uống, Dương Liên liền chờ tiểu nhị vào trong kho lấy rượu, giữa lúc rảnh rỗi liền cất tiếng hỏi chưởng
quầy, “Lão tiên sinh, tiểu điệt muốn hỏi thăm tiên sinh một nơi?”
Vị chưởng quỹ nọ ngẩng đầu, nhìn thấy Dương Liên khí độ ung dung thì cũng ôn hòa mỉm cười, “Công tử mời nói.”
“Không biết tiên sinh có từng nghe qua một nơi gọi là Thanh Hà trấn hay không?” Dương Liên vuốt cằm hỏi.
“Thanh Hà trấn… biết, chỗ đó cách đây một đoạn đường, bất quá cũng rất gần Hắc Mộc Nhai của ma giáo, công tử muốn đi đến đó nhất định phải cẩn thận.”
“Chỗ đó rất gần Hắc Mộc Nhai?” Trong lòng Dương Liên khá kinh ngạc, hắn vốn
nghĩ nơi Đông Phương Bất Bại lựa chọn hẳn là phải cách xa Hắc Mộc Nhai,
sao lại gần như vậy chứ?
“Ừ, là một trong các thôn trấn ngay dưới chân Hắc Mộc Nhai, bất quá chỗ đó an bình hơn mấy thôn khác nhiều, hình như là do… vị giáo chủ kia hạ lệnh, không cho bất cứ ai trên Hắc Mộc
Nhai bén mảng đến đó. Cũng vì như vậy, tuy rằng Thanh Hà trấn ở cạnh Hắc Mộc Nhai nhưng cũng là một địa phương tương đối an ổn.” Khi đề cập đến
ma giáo, vị chưởng quỹ kia còn cố ý hạ giọng.
Dương Liên gật đầu, trong lòng lại càng thêm ngạc nhiên, mệnh lệnh này thật sự là do Đông
Phương đưa ra sao? Xem ra sau khi trở về hắn vẫn là nên đi xem một chút.
“Được rồi, khách quan, đây là rượu của ngài.” Lúc này, tiểu nhị cũng đã cầm
hai bình rượu đi đến, Dương Liên thanh toán tiền xong liền nói lời cảm
ơn với chưởng quỹ rồi bước ra khỏi tiệm.
Khi Dương Liên vừa bước
vào xe ngựa đã thấy ánh mắt ngóng đợi sáng ngời của Đông Phương Bất Bại, đường nhìn của y thẳng tắp dán lên hai bình rượu Dương Liên đang cầm
trong tay.
Dương Liên bất động thanh sắc chậm rãi tiến đến ngồi
xuống bên cạnh Đông Phương Bất Bại, lại đẩy một bầu rượu đến trước mặt
y, đợi khi thấy Đông Phương Bất Bại muốn trực tiếp kê miệng uống thì lập tức ngăn lại.
“Dùng cái này uống.” Nói rồi lấy ra một ly rượu.
Đông Phương Bất Bại nhìn cái ly nho nhỏ trước mặt, biểu tình không khỏi trở nên ưu sầu, “Liên đệ…”
“Uống ít lợi thân, uống nhiều sẽ hại thân.”
Thấy biểu tình không thể lay chuyển của Dương Liên, Đông Phương Bất Bại bất
đắc dĩ thở dài chỉ có thể cầm cái ly đưa qua rót một chén rượu, đặt lên
bên môi từ từ uống.
Nhìn thấy vẻ mặt thích thú hưởng thụ của Đông Phương Bất Bại, Dương Liên âm thầm buồn cười, đột nhiên hơi nhộn nhạo,
đợi đến khi Đông Phương Bất Bại vừa uống xong một ly hắn liền chồm người qua liếm cắn môi y, nhất thời hương vị hạnh hoa tràn ngập khắp trong
khoang miệng.
“Ừ… thơm quá, nguyên lai độ rượu cũng không cao
lắm.” Dương Liên chép chép miệng, xoay lại nhìn thấy biểu tình đỏ mặt
hưởng thụ của Đông Phương Bất Bại thì mỉm cười cầm lấy cái ly trong tay
y, “Được rồi, muốn dùng miệng uống thì cứ dùng đi!”
Ánh mắt của
Đông Phương Bất Bại sáng lên, vẻ mặt vui mừng, trực tiếp ngửa cổ uống
một ngụm rượu thật to. Dương Liên nhìn thấy động tác hào sảng này của y
cũng không khỏi mỉm cười ra tiếng, một tay kéo vai y qua, đợi Đông
Phương Bất Bại uống xong một ngụm, hắn cũng tiếp nhận bầu rượu tự mình
uống một ngụm. Dương Liên không thích uống rượu là bởi mùi vị cay nồng
kia cũng không tốt cho cơ thể, hơn nữa cảm giác say rất khó chịu, nhưng
không ngờ mùi vị của loại Hạnh Hoa tửu này lại là ngọt, hơn nữa còn thơm ngát mùi hoa hạnh, độ rượu cũng không cao, so ra kém xa rượu hiện đại.
Dương Liên thấy Đông Phương Bất Bại uống đến thỏa thích như vậy thì
trong lòng cũng không nhịn được muốn đối ẩm với y.