Dương Liên bị Đông Phương Bất Bại cắn cổ cũng nở nụ cười, đợi đến khi
người kia gặm xong mới nhẹ nhàng xoa xoa hông y. “Được rồi, đừng giận
nữa!”
Đông Phương Bất Bại hừ nhẹ một tiếng, lúc này biểu tình mới chuyển thành tốt đẹp, ngoan ngoãn nằm trên giường để Dương Liên xoa eo.
Chỉ chốc lát sau tiểu nhị đã mang nước nóng lên phòng, sau khi chuẩn bị
xong thùng tắm liền lập tức rời đi. Dương Liên thấy thế liền đỡ Đông
Phương Bất Bại dậy. “Đông Phương, ta giúp ngươi tắm rửa!” Nói xong liền
cởi y phục của người nọ ra.
Lúc Dương Liên nhìn thấy được cả
người Đông Phương Bất Bại tràn đầy dấu hôn và vết cắn cực kỳ chướng mắt
thì không khỏi sờ sờ mũi, những thứ này đều là dấu vết hắn để lại… xem
ra sau khi uống rượu rồi thì quả thực hơi bị mất khống chế, bất quá bây
giờ hồi tưởng lại lại cảm thấy… kỳ thực cảm giác kia cũng vô cùng tốt.
Đông Phương Bất Bại thấy Dương Liên đầu tiên là lộ vẻ xấu hổ, sau đó ánh mắt cư nhiên lại nheo lại liền biết đối phương đang nghĩ tới cái gì, không
khỏi giận đến mức dùng sức bóp chặt quai hàm của Dương Liên.
“Đông Phương… Ách, chúng ta đi tắm.” Dương Liên lúng túng gãi đầu, bấy giờ
cũng cởi áo ngoài của mình ra. Thùng tắm của khách ***, nếu hai nam nhân trưởng thành cùng vào thì không khỏi hơi chen chúc, vì vậy Dương Liên
để cho Đông Phương Bất Bại vào trong tắm trước, bản thân thì ở một bên
chà lưng cho y. Đợi đến lúc Đông Phương Bất Bại đứng dậy lau khô thân
thể hắn mới nhanh chóng ngồi vào thùng để tắm.
Đợi đến khi Dương
Liên cũng đứng dậy mặc quần áo đã thấy Đông Phương Bất Bại ngồi ở bên
giường lau tóc, từng giọt nước trong suốt chảy dọc theo mái tóc thấm ướt vạt áo đang mở rộng của y, sau khi được tắm rửa sạch sẽ, một thân vết
tích trên người Đông Phương Bất Bại càng trở nên rõ ràng, khiến cho
Dương Liên nhìn thấy không khỏi cảm thấy cái mũi mình ngưa ngứa.
Đông Phương Bất Bại cảm nhận được ánh mắt của Dương Liên thì bàn tay lau tóc không khỏi ngừng lại một chút, trên mặt bất động thanh sắc, chỉ là bàn
tay đang cầm khăn nhẹ nhàng để xuống, cái đầu hất nhẹ làm cho mái tóc
tung lên thành một đường cong tuyệt mỹ bay về phía sau, trong lúc vô
tình một chuỗi cử động đó càng khiến ngực áo mở rộng lỏng lẻo thêm một
chút, nhất thời một mảnh xuân sắc hiển lộ. Đôi chân của Dương Liên hiện
giờ đã không thể khống chế, lập tức chạy về phía Đông Phương Bất Bại.
“Liên đệ, ta đói bụng.” Nhìn thấy biểu tình của Dương Liên, khóe miệng Đông
Phương Bất Bại không khỏi câu lên, y kéo chăn qua đắp kín cơ thể, chỉ
dùng một câu nói cứng rắn ngăn chặn bước chân của Dương Liên lại ở trước giường.
Dương Liên nghe Đông Phương Bất Bại nói xong, lại nhìn
thấy khóe miệng đang nhếch lên của đối phương liền biết người kia cố ý,
thế nhưng cũng chỉ có thể vội vội vàng vàng xoay người rót một chén trà
dốc thẳng xuống cổ họng, sau đó mới cất lên thanh âm còn vài phần ấm ách của mình, mói: “Ta đi xem cơm nước đã xong chưa.”
Đông Phương
Bất Bại nhìn bước chân rối loạn của Dương Liên thì khóe miệng càng cong
hơn vài phần, cúi đầu cười ra tiếng, đối với biểu hiện này của Dương
Liên y từ chối cho ý kiến, chỉ là trong lòng cũng thật vô cùng cao hứng.
Đến khi Dương Liên quay lại thì trong tay đã mang theo mâm cơm, lúc này
Đông Phương Bất Bại cũng đã sửa sang xiêm y chỉnh tề, mái tóc còn chút
rối loạn ngồi đợi bên cạnh bàn.
Sau khi hai người dùng cơm xong,
Dương Liên lại ra ngoài đưa quần áo đi giặt, đồng thời cũng muốn đặt mua một ít lương khô và những thứ cần dùng, Đông Phương Bất Bại thì ngồi ở
trên giường lấy bản gốc của Quỳ Hoa bảo điển ra tập trung nghiên cứu.
Lúc Dương Liên đi dạo xong một vòng quay về thì Đông Phương Bất Bại đã
sớm ngủ mất rồi.
Dương Liên rón rén đặt mấy thứ đồ dùng qua một
bên, rồi mới di đến bên giường, cẩn thận không gây chút tiếng động nào
mà cởi quần áo của mình ra, chui vào trong chăn, chỉ là khi Dương Liên
vừa nằm xuống thì Đông Phương Bất Bại đã vươn tay ra choàng qua eo hắn.
Dương Liên cũng thuận tay vuốt vuốt tóc đối phương, sau đó nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, hai người ăn điểm tâm xong thì thu thập lại một phen, một lần nữa khởi hành.
Suốt đoạn đường này bọn họ cứ đi một chút dừng một chút như vậy, qua mười
ngày sau rốt cuộc cũng đến được dưới chân Hắc Mộc Nhai, mà đám giáo
chúng Nhật Nguyệt thần giáo không biết từ lúc nào đã được Đồng Bách Hùng dẫn đầu chờ đợi ở đây, khi vừa nhìn thấy bóng dáng xe ngựa, thần sắc đã lập tức nghiêm chỉnh hẳn lại.
Phu xe thấy trận thế trước mặt đã
sợ tới mức không dám thở mạnh, gã chỉ là một người làm công bình thường, nào có gặp qua nhiều người trong ma giáo như vậy? Dương Liên vén rèm xe lên, nhìn thấy sắc mặt xa phu trắng bệch thì lại lấy từ trên người ra
một thỏi bạc thưởng thêm cho gã, sau đó để gã rời đi.
Đám người ở Hắc Mộc Nhai vừa thấy Đông Phương Bất Bại ngồi trong xe ngựa thì kể cả Đồng Bách Hùng cũng liền quỳ xuống khấu kiến.
“Thiên địa vô tận, tinh nguyệt đồng quang, nhật xuất Đông Phương, duy ngã Bất
Bại.” Khẩu hiệu được đám người đồng thanh hô lên hừng hực khí thế, vang
vọng bốn phương.
Dương Liên cũng bị cảnh tượng như vậy khiến cho
cả người chấn động, lúc hắn quay lại chỉ thấy Đông Phương Bất Bại mỉm
cười với mình, nhất thời cũng xốc dậy tinh thần bước ra khỏi xe ngựa,
dùng thần sắc lạnh lùng cao ngạo nhìn đám người kia. “Hồi giáo…”
Vừa về đến trong giáo, Đông Phương Bất Bại đã bị mọi người vây quanh tại
sảnh đường, một đám cao thủ giang hồ lại biểu hiện giống như trẻ con đã
lâu chưa nhìn thấy phụ mẫu, làm cho Dương Liên đang đứng bên cạnh không
khỏi đảo mắt trắng dã.
“Đông Phương huynh đệ, năm ngày nữa chính
là sinh thần của ngươi. Các đường chủ khắp nơi gần như đã hội tụ đầy đủ, hơn nữa còn có lễ vật của mấy môn phái chính đạo kia đưa tới.”
Đông Phương Bất Bại từ đầu đến giờ vẫn dùng tay chống lên thái dương, sắc
mặt không hề thay đổi, lúc nghe Đồng Bách Hùng nói câu này thì không
khỏi nhướng mày lên một chú, đôi mắt híp lại. “Là ai?”
“Tung Sơn Tả Lãnh Thiền, còn có người của phái Thanh Thành.”
Dương Liên nghe được lời của Đồng Bách Hùng cũng cảm thấy kinh ngạc, lần này
Tả Lãnh Thiền và phái Thanh Thành lại cùng nhau đưa lễ vật đến, rõ ràng
là đã có thương nghị. Lần trước Tả Lãnh Thiền bị Đông Phương Bất Bại
đánh trọng thương, cũng đánh mất ngôi vị minh chủ, lần này cư nhiên có
thể bỏ qua hiềm khích mà đưa lễ vật đến, khẳng định không có ý tốt. Dư
Thương Hải phái Thanh Thành đã bị Lâm Bình Chi diệt trừ, không biết bây
giờ người cầm quyền ở Thanh Thành là ai? Hôm nay xuất hiện lấy lòng Nhật Nguyệt thần giáo là vì chuyện gì?
Dương Liên vừa nghĩ đến đây đã nghe Đông Phương Bất Bại lên tiếng hỏi. “Tả Lãnh Thiền đưa lễ vật đến đây là có ý gì?”
“Lần trước Đông Phương huynh đệ có lệnh cho ta đi tra xét phái Hoa Sơn, sau
đó Tả Lãnh Thiền liền đưa lễ vật tới, đoán chừng việc này có liên quan
đến Nhạc Bất Quần. Lúc trước, trận chiến tranh đoạt ngôi vị minh chủ bị
gián đoạn vô cớ vì sự xuất hiện của Đông Phương huynh đệ, bất quá sau đó đám người kia cũng tiến hành tuyển chọn thêm lần nữa. Khi đó vốn là
Nhạc Bất Quần và Tả Lãnh Thiền có cơ hội lớn nhất, thế nhưng ngay lúc
quyết định Nhạc Bất Quần lại lôi nội gián Lao Đức Nặc mà Tả Lãnh Thiền
cài vào Hoa Sơn ra. Tả Lãnh Thiền cứ như vậy bị đám người chính đạo kia
xem thường mà Nhạc Bất Quần lại thuận lợi ngồi liên ngôi vị minh chủ
chính đạo. Ta đoán nguyên nhân lần này Tả Lãnh Thiền chạy đến lấy lòng
nhất định có liên quan đến việc đó.”
Đông Phương Bất Bại khẽ gật
đầu, đảo mắt nhìn Dương Liên cũng đang không nhịn được gật đầu bên cạnh, khóe miệng nhếch lên. “Được rồi, chuyện kế tiếp các ngươi chỉ cần nói
cho Dương tổng quản, hắn sẽ bẩm báo với ta.” Đông Phương Bất Bại khoát
tay áo, biếng nhác nói, vừa dứt lời liền muốn đứng lên.
“Giáo
chủ… thuộc hạ còn có chuyện muốn bẩm báo.” Lúc này Văn trưởng lão đột
nhiên bước ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Dương Liên mang theo hàm ý bất hảo.
Vốn Đông Phương Bất Bại đã không còn kiên nhẫn, lúc nhìn
thấy ánh mắt cừu hận của Văn trưởng lão nhìn về phía Dương Liên thì dưới chân dừng lại một chút, ngồi xuống lần nữa. Mà Dương Liên cũng bị ánh
mắt của Văn trưởng lão làm cho không thoải mái, hắn hơi hoài nghi, không biết trước đó Dương Liên Đình có làm ra việc gì đắc tội với vị Văn
trưởng lão này hay không?
Dương Liên vừa nghĩ đến đây thật đúng
là nhớ ra một chuyện, Văn trưởng lão có một đứa con gái gọi là Văn Tinh
Nhi, dung mạo như hoa, khi Dương Liên Đình vừa gặp mặt đã không nhịn
được tiến lên đùa bỡn vài câu, không ngờ lại bị Văn trưởng lão nhìn
thấy, lúc đó thiếu chút nữa hắn đã bị Văn trưởng lão một đao chém chết,
may mà được thủ hạ cứu lại. Từ đó về sau, Dương Liên Đình liền ghi hận
Văn trưởng lão trong lòng, nhưng hắn cũng đủ thông minh không nói rõ
chuyện này cho Đông Phương Bất Bại, chỉ là bình thường cố ý gây khó dễ
cho Văn trưởng lão trong một số việc nhỏ mà thôi. Hiện tại rốt cục Văn
trưởng lão cũng gặp được Đông Phương Bất Bại, sao lão có thể không báo
thù.
“Ngươi nói đi…” Ánh mắt Đông Phương Bất Bại đảo qua Dương
Liên, nhìn thấy thần sắc đối phương chợt lộ ra một tia ảo não, nhất thời hiểu rõ trong lòng, sắc mặt hơi trầm xuống nhìn chằm chằm vào Văn
trưởng lão.
“Khụ, giáo chủ, thật ra ta và Văn trưởng lão chỉ là
có chút hiểu lầm, cũng không có việc gì lớn.” Dương Liên thấy Văn trưởng lão sắp mở miệng nói chuyện thì liền quýnh lên, vội vàng xen vào một
câu. Dứt lời còn quăng cho Văn trưởng lão một biểu tình uy hiếp.
Đáng tiếc cử chỉ uy hiếp này của Dương Liên không chỉ không hù dọa được Văn
trưởng lão, trái lại còn khiến đối phương giận đến mức sắc mặt đỏ bừng,
trực tiếp mở miệng mắng to. “Dương Liên Đình, ngươi là đồ vô sỉ, hôm nay ta đã gặp được giáo chủ, sao còn phải chịu sự uy hiếp của ngươi mà im
lặng… Giáo chủ, thuộc hạ xin người chủ trì công đạo.” Nói xong, Văn
trưởng lão liền nặng nề quỳ xuống, nhất thời cả sảnh đường vô cùng yên
tĩnh.
Hành động của Văn trưởng lão khiến Dương Liên cảm thấy tất
cả mọi người đều đang nhìn hắn, trong ánh mắt có phẫn hận, có hả hê cũng có miệt thị.
Thần sắc của Dương Liên khá u oán thất thố, trong
lòng khẽ thở dài, có thể làm đến trình độ này coi như Dương Liên Đình
lợi hại, hiện tại hắn hoàn toàn không muốn thừa nhận Dương Liên Đình rất có thể là kiếp trước của hắn. Rõ ràng lúc hắn còn ở hiện đại có thể coi như một thân chính trực thiện lương, là một người dân tốt lạc quan,
biết phấn đấu, sao chỉ mới vừa quay về cổ đại đã trở thành cái tên Dương Liên Đình xấu xa lòng dạ hẹp hòi, bạc tình, hám lợi này chứ.
Đông Phương Bất Bại híp mắt một cái nhìn về đám người phía dưới, đột nhiên y phát ra tiếng cười lạnh. “Ta biết các ngươi có rất nhiều bất mãn đối
với Dương tổng quản, thế nhưng Dương tổng quản là do chính ta chọn ra
cũng là người ta toàn tâm toàn ý tin cậy. Hôm nay mọi người có gì bất
mãn thì cứ việc nói ra, ta cũng muốn nhìn xem vị tổng quản do ta lựa
chọn đã làm ra việc gì với các ngươi? “
Đông Phương Bất Bại vừa
nói ra lời này , nhất thời cả phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được
tiếng hít thở, mà Văn trưởng lão vừa rồi vẫn còn nổi giận đùng đùng cũng trở nên lo sợ không yên. Lời này của Đông Phương Bất Bại đã biểu lộ rõ
ràng sự che chở với Dương Liên Đình, người nọ là do giáo chủ đích thân
lựa chọn, lại là người được toàn tâm toàn ý tin cậy, như vậy nếu bọn họ
dám có bất mãn và không phục với Dương Liên Đình, chẳng phải là đang tỏ
ra bất mãn với giáo chủ hay sao?
Sắc mặt của Dương Liên hơi ửng
đỏ, lúng túng sờ sờ mũi, Đông Phương Bất Bại muốn bao che sao không làm
uyển chuyển một chút, nói trắng ra như vậy khiến hắn nghe xong cũng có
chút ngượng ngùng, huống chi là đám người phía dưới. Bọn họ nghe được
lời này phỏng chừng trong lòng đã không ngừng xoắn xuýt, hận hắn muốn
chết rồi.
“Văn trưởng lão…” Đông Phương Bất Bại nhìn thấy vẻ mặt
của mọi người thì từ tốn gọi tên Văn trưởng lão, nhất thời khiến lão ta
sợ tới mức thân thể cứng đờ.
“Giáo chủ, thuộc hạ…” Mồ hôi của lão không ngừng toát ra, lắp ba lắp bắp không thể nói trọn câu.
“Được rồi, chuyện trước kia ta cũng không muốn truy cứu nữa làm gì, nếu như
các ngươi đã bất mãn với Dương tổng quản như vậy… Văn trưởng lão, Đồng
đại ca, sau này hai người giúp Dương tổng quản xử lý giáo vụ, cũng thuận tiện làm quen nhau một chút…” Đông Phương Bất Bại nói tới đây thì khẽ
lướt mắt nhìn qua Dương Liên một chút, sau khi xác nhận Dương Liên không hề lộ ra bất mãn hay phẫn nộ với việc y phân chia quyền lực của hắn thì mới yên lòng nói tiếp: “Nếu như Dương tổng quản lại làm sai cái gì thì
hai người hẵng đến tìm ta.”
Văn trưởng lão nghe Đông Phương Bất
Bại nói như vậy thì sự bất mãn trong lòng mới giảm đi, đương nhiên lão
và Đồng Bách Hùng đều cực kỳ đồng ý lời đề nghị này.