Đợi đến khi Đông Phương Bất Bại mở mắt ra đã là một nén nhang sau rồi,
Dương Liên thấy đối phương lại muốn tiếp tục cầm sách lên thì vội vàng
bước qua ngăn cản. “Đã đọc cả ngày rồi, nghỉ ngơi một chút đi!”
Đông Phương Bất Bại quét mắt nhìn về phía Quỳ Hoa bảo điển, lại nhìn Dương Liên một chút rồi gật đầu mỉm cười. “Được.”
“Đông Phương, ngươi không sao chứ! Ta thấy sắc mặt của ngươi thật sự không
tốt.” Dương Liên ngồi ở bên cạnh Đông Phương Bất Bại xoa xoa thái dương
cho y, nhìn thấy sắc mặt đối phương vẫn không tốt như vậy liền lo lắng
hỏi.
“Không có việc gì, chỉ là trong sách có vài khẩu quyết ta
vẫn chưa hiểu.” Nói rồi vùng xung quanh lông mày Đông Phương Bất Bại
cũng nhíu lại, thần sắc suy nghĩ sâu xa.
“Đông Phương…”
“Liên đệ, mấy ngày nữa ta chuẩn bị bế quan nghiên cứu bảo điển.”
“Bế quan… Đông Phương, kỳ thực…” Nghe Đông Phương Bất Bại nói muốn bế quan, nhất thời Dương Liên khá kinh ngạc.
“Liên đệ, ta biết ngươi muốn nói gì? Chỉ là Quỳ hoa bảo điển này…” Đông
Phương Bất Bại vừa nói vừa cầm quyển sách lên, lật ra trang đầu tiên
nhìn tám chữ trên đó.
Nhất thời Dương Liên căng thẳng trong lòng, không khỏi vươn tay che những chữ kia lại. “Đông Phương, ta biết trong
lòng ngươi có chướng ngại, thế nhưng hiện tại không phải chúng ta đang
rất tốt sao? Hãy quên việc này đi! Ta nói cho ngươi biết tung tích đích
thực của Quỳ Hoa bảo điển là vì sợ bản thiếu kia sẽ khiến cơ thể ngươi
có vấn đề, ta cũng không hy vọng ngươi tiếp tục luyện loại võ công này.”
Đông Phương Bất Bại khép quyển sách lại, khẽ vuốt ve mấy chữ trên bìa, hơn
nửa ngày mới cười khổ một tiếng. “Không quên được, Liên đệ, cả đời ta
đều hủy ở đây, cho dù bao lâu đi nữa ta cũng không thể quên được quyết
định đó. Ngay thời khắc ta vung đao lên đã phát thệ, nếu không luyện
thành thần công thề không làm người.” Lúc y nói ra câu cuối cùng, trong
mắt còn hiện lên một tia ác liệt.
“Đông Phương…” Dương Liên vươn
tay ôm lấy Đông Phương Bất Bại, trong lòng yêu thương vô hạn, hắn thở
dài vuốt ve mái tóc của y. “Vậy ngươi cần bế quan bao lâu.”
Nghe
được sự bất đắc dĩ trong giọng nói của Dương Liên, Đông Phương Bất Bại
cắn môi tựa đầu vào lòng hắn. “Đại khái ba tháng đi!”
“Được rồi,
vậy ba tháng. Bất quá không nên miễn cưỡng bản thân.” Dương Liên ôm vai
Đông Phương Bất Bại, nhìn thẳng vào mắt y nói.
“Ừ…”
“Vô
luận như thế nào ngươi cũng phải nhớ kỹ, ta ở bên ngoài chờ ngươi.”
Trong lòng Dương Liên rất lo lắng, sợ rằng trong lúc Đông Phương Bất Bại bế quan sẽ tẩu hỏa nhập ma vì liều lĩnh nghiên cứu Quỳ Hoa bảo điển,
hậu quả kia chỉ tưởng tượng thôi mà y đã không chịu nổi.
“Ta biết, ngươi yên tâm…” Đông Phương Bất Bại cũng vòng tay ôm cổ Dương Liên dâng môi mình lên.
….
Cuối cùng sinh nhật của Đông Phương Bất Bại cũng tới, Dương Liên ngồi trong
thư phòng cầm trên tay một phần khế ước nhà đất, vốn hắn còn muốn đợi
sau khi sinh nhật của người kia trôi qua liền mang theo y đi xem tiểu
viện của bọn họ ở Thanh Hà trấn. Nào biết được Đông Phương Bất Bại lại
nói sau khi sinh nhật của mình vừa qua liền muốn bế quan, Dương Liên bất đắc dĩ chỉ đành cất khế ước này trước, dự định đợi sau khi Đông Phương
Bất Bại xuất quan rồi mới cùng nhau đi xem!
Cất kỹ khế ước nọ
xong, Dương Liên liền quay về tiểu viện, lúc mở cửa thì thấy Đông Phương Bất Bại đã thay y phục sẵn sàng. Một thân áo bào đỏ tím càng tôn lên
khí phái bễ nghễ của người mặc, Dương Liên ngắm nhìn ái nhân của mình,
khuôn mặt vẫn gầy gò như cũ, hàng lông mày đã từng được cắt tỉa nay cũng đã dài ra, hợp với biểu tình của Đông Phương Bất Bại càng khiến người
ta vừa nhìn đã sinh kính sợ. Đôi môi mỏng khẽ nhếch, thần sắc lãnh ngạo, bất quá trên trán lại có một sợi tóc rối phủ xuống khiến cho thần sắc
của y nhu hòa hơn rất nhiều.
Đông Phương Bất Bại nhìn thấy Dương
Liên thì đôi môi vốn đang mím chặt liền lộ ra nụ cười. Dương Liên thấy
vậy trong lòng chợt động, đôi chân cũng bất giác bước đến trước mặt Đông Phương Bất Bại..
“Giáo chủ, ta giúp người buộc tóc.” Dương Liên
đỡ lấy tay của Đông Phương Bất Bại bảo y ngồi xuống ghế, sau đó lại dùng lược chải tóc cho y.
Cánh môi Đông Phương Bất Bại cong lên, ngoan ngoãn ngồi trên ghế để cho Dương Liên chải tóc.
Lần này Dương Liên búi hết tóc của Đông Phương Bất Bại lên cao, dùng ngọc
quan cố định, hình tượng như vậy càng khiến Đông Phương Bất Bại sinh ra
một cỗ khí thế uy nghiêm không thể tiếp cận.
Đợi khi Đông Phương
Bất Bại đứng lên lần nữa, Dương Liên lui một bước ra sau đánh giá tỉ mỉ
một lần, sau đó lại bước đến trước mặt y ôm chầm đối phương. “Giáo chủ,
sao người lại mê người như vậy. A! Ta thật muốn cứ ôm ngươi cả đời như
vậy.” Nói rồi liền tiến lên phía trước nhéo nhéo gương mặt người kia.
Đông Phương Bất Bại rũ mi mắt che giấu ý cười bên trong, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Dương Liên, ho nhẹ một tiếng rồi cười nói: “Được, nếu tổng quản đã cầu
xin, bản tọa liền ân chuẩn cho ngươi. “
“Tạ ơn giáo chủ…” Dương Liên đùa giỡn mỉm cười một tiếng.
….
Khi đến đại sảnh đường, Đông Phương Bất Bại trực tiếp bước về phía bảo tọa
giáo chủ, Dương Liên thủy chung vẫn ở sau y một bước, cho đến khi Đông
Phương Bất Bại ngồi vào chỗ Dương Liên liền đứng ở bên cạnh. Lúc này,
mọi người đứng phía dưới đều đồng loạt quỳ xuống tung hô chúc thọ cho
Đông Phương Bất Bại..
“Được rồi, đều đứng lên đi!” Đông Phương Bất Bại khoát khoát tay áo, dùng thanh âm trong trẻo lạnh lùng nói.
Kế tiếp là lúc các trưởng lão, hương chủ, đường chủ lần lượt tiến lên hiến lễ, nói lời mừng thọ, hết một vòng như vậy cũng đã tiêu tốn gần hai
canh giờ. Dương Liên đứng bên cạnh nhàm chán đến mức suýt nữa đã ngủ
mất, không ngừng dùng sức chớp mắt với Đông Phương Bất Bại. Chỉ thấy
thần sắc của Đông Phương Bất Bại lúc này cũng giống như có chút không
kiên nhẫn, thế nhưng vẫn cố nén ngồi ở vị trí kia không nhúc nhích.
Dương Liên không khỏi âm thầm lắc đầu, chẳng trách được Đông Phương Bất
Bại càng ngày càng chán ghét cái vị trí này nha, chỉ là sinh nhật hàng
năm thôi đã bị hành tội đến như vậy.
Rốt cục người cuối cùng cũng đã tiến lên chúc thọ, Dương Liên thấy Đông Phương Bất Bại lặng lẽ thở
phào một hơi, không khỏi âm thầm buồn cười trong lòng.
Kế tiếp
mọi người lại dời đến nơi tổ chức yến hội, Đông Phương Bất Bại tùy ý
phát biểu vài câu rồi trực tiếp rời đi. Đợi đến khi bóng dáng của y đã
khuất khỏi tầm nhìn, mọi người vừa rồi còn vô cùng an tĩnh nhất thời đều sống dậy, bắt đầu nâng cốc vui đùa ầm ĩ. Cái loại sinh nhật của giáo
chủ này, tuy nói là chúc thọ, còn không bằng nói là để cho mấy huynh đệ
trong giáo tìm cớ tụ hội đâu. Dương Liên cũng bị vài người lôi kéo tâng
bốc, chỉ đành phải ở lại xã giao.
Đợi đến khi hắn có thể thở ra
một hơi thì sắc trời cũng đã không còn sớm, thế nhưng đại sảnh vẫn ồn ào náo nhiệt như cũ, Dương Liên thật vất vả đuổi đám người bên cạnh đi,
lén lút lau lau mồ hôi trên đầu rồi lập tức chạy về phía tiểu viện của
Đông Phương Bất Bại.
Mới vừa vào tiểu viện, Dương Liên đã cảm
thấy không khí xung quanh đều đông lại, cả người không khỏi tiến vào
trạng thái cảnh giác liếc nhìn bốn phía, hắn khẽ tung người một cái dùng khinh công bay vào phòng Đông Phương Bất Bại.
“Đông Phương…”
Dương Liên vừa đẩy cửa phòng ra đã thấy Đông Phương Bất Bại ngồi bên
cạnh bàn, mà bên cạnh còn có một người đang uống trà, kẻ đó cư nhiên là
Tả Lãnh Thiền. Hiện giờ sắc mặt của Đông Phương Bất Bại hoàn toàn bình
thường, trái lại Tả Lãnh Thiền lại là một thân mồ hôi lạnh, sắc mặt
trắng bệch.
Dương Liên nín thở ngưng thần quan sát, hóa ra hai
người kia đang tỷ đấu nội lực, vì vậy cũng không dám quấy rầy Đông
Phương Bất Bại mà lặng lẽ đứng ở một bên.
Lúc này Tả Lãnh Thiền
vốn đang ngồi yên đột nhiên khẽ động ngón tay đang đặt trên chân trái,
Dương Liên liền cảm thấy một trận khí thế ào ạt xông tới, vội vàng né
người sang một bên, dùng tay ngăn chưởng phong, người cũng lùi ra khỏi
cửa.
Hắn nhìn hai người đang cầm binh khí trước mặt mình, hừ lạnh một tiếng, xem ra bản thân thật sự đã trở thành nhược điểm để uy hiếp
Đông Phương Bất Bại rồi, sao mà kẻ nào kẻ nấy cũng cứ thích đẩy hắn ra
vậy nhỉ. Nếu đã như thế, cứ để cho đám người này nhìn xem có phải Dương
Liên hắn thật sự vô dụng như thế không?
“Đông Phương giáo chủ,
hai người bên ngoài chính là đệ tử phái Thanh Thành, kiếm pháp của phái
Thanh Thành siêu quần, chẳng lẽ giáo chủ không lo lắng…” Trên trán Tả
Lãnh Thiền lại nhỏ xuống một giọt mồ hôi lạnh, gã nhìn thấy rõ ràng sau
khi Dương Liên Đình bị mình ép ra sân thì sắc mặt Đông Phương Bất Bại
chỉ hơi thay đổi một chút, sau đó liền không lộ vẻ gì khác, trong lòng
không khỏi lo lắng, chẳng lẽ người nọ đã lừa mình.
“Tả chưởng
môn, ngươi vẫn nên chiếu cố bản thân trước đã!” Đông Phương Bất Bại cười lạnh một tiếng, khi y vừa dứt lời Tả Lãnh Thiền liền biến sắc, khóe
miệng cũng trào ra một tia máu tươi.
Lúc này, Dương Liên đã bắt
đầu so chiêu với hai tên trước mặt, từ sau khi quyết định quay về Hắc
Mộc Nhai, ngoại trừ hai ngày ở tại Thiếu Lâm tự hắn không luyện võ, còn
tất cả thời gian còn lại hắn chưa từng lười biếng, mỗi ngày nhất định
phải rèn luyện mấy canh giờ, mà thỉnh thoảng Đông Phương Bất Bại lại còn giúp hắn mài dũa kiếm pháp. Vì vậy chỉ mới qua mấy tháng, nội lực và
kiếm pháp của Dương Liên phải nói đã đề cao hơn nhiều.
Hắn bất
ngờ ra tay đánh bay kiếm của một người, xoay người bắt lấy vũ khí đâm ra một chiêu, kẻ đó liền tắt thở trong nháy mắt, còn một tên dư lại cũng
không mất quá nhiều công phu, chỉ một chốc sau cũng đã giải quyết xong.
Dương Liên hung hăng đá hai cỗ thi thể trên mặt đất. Cho ngươi khinh
thường ta, cho ngươi dám mưu toan uy hiếp Đông Phương, nằm mơ đi!
Sau khi Dương Liên phát tiết xong liền vứt thanh kiếm mới đoạt được trong
tay xuống, ai bảo hắn không có thói quen mang theo bội kiếm chứ, hắn
luôn cảm thấy đi đâu cũng vác theo một thanh kiếm thực sự vừa nặng vừa
phiền mà.
Đợi đến khi bước vào phòng lần nữa, Dương Liên nhìn
thấy sắc mặt Tả Lãnh Thiền đã biến thành màu gan heo, không khỏi nổi
giận trong lòng. Lúc nhìn thấy hạ lễ của Tung sơn, hắn còn tưởng tên này muốn nói chuyện hợp tác, nào ngờ gã lại hèn hạ như vậy, nhân phẩm như
thế quả thực không thể làm đồng minh được. Dương Liên liếc mắt một chút
liền thuận tay cầm lấy trường kiếm Đông Phương Bất Bại chuẩn bị cho y
vẫn treo trên tường, khinh bỉ chĩa vào Tả Lãnh Thiền.
“Đông Phương, ngươi còn phí thời gian với loại người này làm gì, cứ trực tiếp giết đi là xong, tiểu nhân đê tiện vô sỉ.”
Mắt thấy mũi kiếm của Dương Liên đã sắp đâm tới, bấy giờ Tả Lãnh Thiền cũng không kịp lo lắng đến nội lực của Đông Phương Bất Bại đang đè ép mình,
thân thể vội vàng lăn một vòng tránh khỏi đường kiếm của Dương Liên,
đồng thời phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt càng trở nên xanh tím.
Dương Liên vừa nhìn đại khái cũng cảm thấy ngay cả nửa cái mạng gã cũng
không còn.
Đông Phương Bất Bại đứng lên, vội vàng nhìn Dương Liên một vòng từ trên xuống dưới, sau khi xác nhận quả thực không có thương
tích thì mới yên lòng. “Võ công của Liên đệ đúng là càng lúc càng giỏi
mà.”
Nghe được lời khen của ái nhân, vẻ mặt Dương Liên lập tức lộ ra nét tươi cười, hắn bước đến kéo kéo tay áo của Đông Phương Bất Bại.
“Đó là do giáo chủ chỉ dạy tận tâm.”
Đông Phương Bất Bại nhìn về phía Dương Liên, khóe miệng cũng nhẹ nhàng cong lên.
Lúc Dương Liên nhìn Tả Lãnh Thiền đang nằm trên mặt đất, lộ ra thần sắc
chán ghét vạn phần. “Hổ thẹn cho ngươi còn tự xưng là chính đạo! Hóa ra
lại hèn hạ như vậy! Hiện tại môn phong của chính đạo càng lúc càng kém
rồi. Ta thấy danh dự của chính đạo đều bại hoại trong tay tên tiểu nhân
hèn hạ như ngươi và gã ngụy quân tử Nhạc Bất Quần kia rồi.”
Đông Phương Bất Bại cũng đồng dạng nhìn về phía Tả Lãnh Thiền, thần sắc lạnh lùng hỏi. “Ngươi vào đây bằng cách nào.”
Đông Phương Bất Bại vừa nói ra lời này, Dương Liên liền giật mình, nói đến
nơi ở của Đông Phương Bất Bại thì trong giáo cũng không mấy người biết,
bọn người Tả Lãnh Thiền hẳn phải nghĩ hết biện pháp mới có thể lẻn lên
Hắc Mộc Nhai, sao lại có thể tìm đến đây nhanh như vậy?