“Giáo chủ…” Mấy vị trưởng lão cũng sợ hãi nhìn về phía Đông Phương Bất
Bại, bất quá khi nhìn thấy thần sắc trên mặt y thì đều không khỏi nín
thở lo lắng.
“Bất luận là ai bất kính với Dương tổng quản đều là
bất kính với bổn tọa.” Đông Phương Bất Bại dùng vẻ mặt lạnh như băng
nhìn đám người đang lăn lộn trên mặt đất nói.
Dương Liên hơi há
miệng, hắn thật không ngờ Đông Phương Bất Bại tức giận chỉ vì việc nhỏ
như vậy, trong lòng không khỏi ấm áp. Vừa rồi hắn cũng thấy được ánh mắt khinh bỉ của mấy người kia, tuy rằng trong lòng cũng khó chịu, bất quá
đảo mắt liền nghĩ thông, cho dù bọn họ cảm nhận về hắn như thế nào cũng
có quan hệ gì đâu. Chỉ là không ngờ Đông Phương Bất Bại lại có thể tức
giận đến như vậy.
“Bổn tọa quyết định bế quan, trong lúc bế quan
vị trí giáo chủ tạm thời do Dương tổng quản chấp chưởng, Đồng trưởng lão và Văn trưởng lão sẽ ở bên cạnh trợ giúp.”
Cả đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh, mấy vị trưởng lão liếc nhìn nhau, trong lòng tràn đầy khiếp
sợ, đây là quyền giáo chủ, làm sao có thể giao cho một tổng quản chấp
chưởng, đây là việc từ trước đến giờ chưa từng xảy ra.
“Giáo chủ, việc này…” Văn trưởng lão nhìn về phía Đông Phương Bất Bại, do dự nói.
Đông Phương Bất Bại phất phất ống tay áo, không quá kiên nhẫn nói: “Chuyện
này cứ quyết định như vậy, mọi người lui ra đi, các vị trưởng lão ở lại
thêm một chút.” Ban đầu Đông Phương Bất Bại cũng không nghĩ đến việc để
Dương Liên đảm nhiệm vị trí quyền giáo chủ, thế nhưng chuyện mới vừa rồi lại khiến trong lòng y ngập tràn lửa giận, hiện tại y còn ở đây những
kẻ kia đã dám làm trò như vậy, nếu như y không có mặt thì chỉ cần một
mình Văn trưởng lão cũng có thể khiến Dương Liên ăn không ít đau khổ.
Dương Liên không phải trưởng lão nên cũng rời khỏi đại sảnh đợi ở bên ngoài.
Hắn dùng tay vuốt cằm, mệnh lệnh này của Đông Phương thật quá dọa người
mà, bất quá hắn cũng hiểu rõ suy nghĩ trong lòng y, chung quy chỉ là
không muốn mình chịu ủy khuất gì mà thôi. Dương Liên không khỏi thở dài, quên đi, đợi sau khi Đông Phương Bất Bại xuất quan, hai người bọn họ
liền rời khỏi Hắc Mộc Nhai thôi! Cứ ở lại đây cũng không phải việc sáng
suốt gì. Tuy rằng mấy hành động gần đây của Đông Phương là muốn giải vây cho hắn, thế nhưng đồng thời cũng khiến hắn đắc tội không ít người, cứ
tiếp tục như vậy phỏng chừng y cũng không bảo vệ được hắn nữa.
“Dương tổng quản, thuộc hạ…”
Không bao lâu sau, xung quanh vị trí Dương Liên đang đứng có một đám người
vây quanh, trên mặt những kẻ này đều lộ vẻ tươi cười nịnh nọt, Dương
Liên không khỏi âm thầm lắc đầu phiền chán phất tay, lập tức quay về
tiểu viện.
Hắn đợi trong tiểu viện không đến nửa nén hương đã thấy Đông Phương Bất Bại trở về.
Nghe được người kia bước đến, Dương Liên không xoay người lại mà trực tiếp
cầm lấy cái chén rót nước cho y, đang muốn đưa qua đã bị đối phương nắm
lấy bàn tay.
“Liên đệ, hôm qua là ta không tốt, không nghĩ đến hôm nay lại để cho ngươi bị ủy khuất.”
Dương Liên lắc đầu kéo Đông Phương Bất Bại qua để y ngồi trên đùi mình. “Nào
có ủy khuất gì? Hôm nay ngươi bảo hộ ta như vậy trong lòng ta rất vui
vẻ, làm sao có thể ủy khuất.”
Đông Phương Bất Bại thấy Dương Liên thật sự không có tức giận thì biểu tình mới thả lỏng thở dài một hơi. Y vẫn luôn biết Dương Liên ở bên cạnh mình nhất định phải chịu sự khinh
bỉ của thế nhân. Trong mắt của người ngoài, Dương Liên chỉ có thể là nam sủng của Đông Phương Bất Bại, làm sao có thể nghĩ đến là bản thân y
không thể rời khỏi người này. Cho dù Dương Liên thật sự không thèm để
tâm, thế nhưng khi y nhìn thấy ánh mắt và biểu tình của những người đó,
trong lòng không khỏi đau đớn vạn phần.
“Đông Phương, làm sao
vậy? Có phải luyến tiếc ta nên không muốn bế quan không?” Dương Liên
thấy biểu tình ảm đạm của Đông Phương Bất Bại thì không khỏi sửng sốt,
pha trò an ủi.
Đông Phương Bất Bại liếc nhìn Dương Liên, đôi môi
hơi cong lên, lại dùng tay vuốt ve mặt hắn. “Đúng nha, ta luyến tiếc
Liên đệ, nếu ta không ở đây, Liên đệ…” Nói rồi Đông Phương Bất Bại hơi
nhíu nhíu mày, nếu lúc y không ở đây Dương Liên lại đi tìm nữ nhân… Thế
nhưng Đông Phương Bất Bại lại âm thầm lắc đầu. Dương Liên hiện tại cũng
không phải là Dương Liên Đình trước kia rồi, hắn sẽ không làm vậy. Đông
Phương Bất Bại đè bất an trong lòng xuống, khẽ nâng mi tiếp tục nói:
“Lúc ta không ở đây, Liên đệ nhất định phải cẩn thận. Ngươi cũng biết
trong giáo vẫn có người bất mãn với ta, cũng không thể loại trừ khả năng bọn họ nhân cơ hội ta không ở đây mà gây bất lợi cho Liên đệ. Vừa rồi
ta đã hạ nghiêm lệnh với các trưởng lão, bọn họ nhất định sẽ dốc sức bảo vệ ngươi, chỉ là bản thân ngươi cũng nên cẩn thận một chút, không nên
hành sự đơn độc, cũng không nên quá dễ dàng tin tưởng người khác…”
Dương Liên nắm lấy bàn tay Đông Phương Bất Bại, vừa cười vừa nói: “Được rồi,
ta đã biết, ta đã là người lớn chứ không còn trẻ con nữa, ngươi chỉ cần
một lòng nghiên cứu võ công là được, những chuyện khác không cần quá lo
lắng. Chỉ cần nhớ kỹ ta đang chờ ngươi thì tốt rồi.”
“Được…” Đông Phương Bất Bại gật đầu cười nhìn về phía Dương Liên.
Cũng hôm đó, Dương Liên lôi kéo Đông Phương Bất Bại xuống bếp muốn y nấu bữa trưa cho mình. Sau khi hai người ăn xong thì Đông Phương Bất Bại liền
đi đến mật thất sau núi, Dương Liên ở bên ngoài nhìn Đông Phương Bất Bại bước vào trong, mãi đến khi cửa đá trước mặt đóng chặt mới thở dài, cái cửa đá này một khi đã đóng lại thì chỉ có thể mở ra từ bên trong mà
thôi.
“Được rồi, chúng ta trở về đi!” Dương Liên quay người phất phất tay áo với đám tùy tùng phía sau.
Khi vừa trở lại trong giáo, việc đầu tiên Dương Liên làm là mời Đồng trưởng lão và Văn trưởng lão đến thư phòng.
“Nhị vị trưởng lão, tuy giáo chủ đã nói giao Thần giáo cho ta chấp chưởng,
thế nhưng chúng ta vẫn cứ làm đúng theo giao ước ngày trước là được.
Dương mỗ vẫn chỉ quản việc sổ sách lặt vặt, còn những việc đại sự trong
giáo đều để nhị vị trưởng lão chủ trì. Không biết nhị vị thấy sao?”
Mấy lời này vừa nói ra, cả Văn trưởng lão và Đồng Bách Hùng đều không khỏi
cảm thấy kinh ngạc. Bọn họ còn tưởng rằng Dương Liên Đình sẽ nhân cơ hội này trào phúng cười nhạo bọn họ một phen, lại chưa từng nghĩ tới Dương
Liên Đình sẽ làm ra việc như vậy.
“Dương Liên Đình, đại trượng
phu không ăn nói ấp úng, ngươi cũng đừng tính toán cong cong vẹo vẹo.
Hiện tại giáo chủ đã bế quan, ngươi lại nắm đại quyền trong tay, hiện
giờ toàn bộ Thần giáo đều đã nằm trong tay ngươi, ngươi còn giả vờ như
vậy làm gì?” Sau khi kinh ngạc qua đi, Văn trưởng lão tỏ vẻ khinh
thường, trào phúng nói.
Đồng Bách Hùng vẫn giữ im lặng quan sát
Dương Liên, bất quá cũng không lên tiếng cản trở lời nói của Văn trưởng
lão, hiển nhiên cũng đang muốn nhìn phản ứng của Dương Liên một chút.
Khóe miệng vẫn đang giả lả cong lên của Dương Liên hạ xuống, hắn bĩu môi.
“Được rồi, ta liền nói thẳng…” Dương Liên vừa thốt ra lời này đã thấy
thần sắc của hai người Đồng Bách Hùng và Văn trưởng lão lập tức thay
đổi, nhất là biểu tình giống như đang nói ‘quả nhiên là vậy’ của Văn
trưởng lão khiến khóe miệng hắn không khỏi co giật.
“Đông Phương
bế quan, y giao quyền giáo chủ cho ta chấp chưởng, nguyên nhân hẳn nhị
vị cũng đoán được một hai, bất quá chỉ là muốn bảo hộ ta mà thôi. Ta
cũng không muốn ép bức các ngươi, cứ theo như những lời Đông Phương đã
nói, các ngươi chỉ cần bảo hộ ta an toàn, những chuyện khác ta liền mặc
kệ. Dù sao Thần giáo cũng là do Đông Phương liều mạng đoạt được, ta sẽ
không tùy ý phá hoại.”
“Ngươi…” Dương Liên vừa nói xong, sắc mặt
của Văn trưởng lão liền thay đổi vài lần, không nói đến việc Dương Liên
Đình dám gọi thẳng tính danh của giáo chủ, chỉ bằng mấy lời này lão cũng đã nghe được không ít ý tứ.
Đồng Bách Hùng giơ tay ngăn Văn
trưởng lão nói thêm, ánh mắt nhìn về phía Dương Liên bây giờ cũng ôn hòa hơn nhiều. Lão nhớ đến những lời trước đây Dương Liên Đình từng nói với mình, còn có hình ảnh hai người bọn họ ở chung ngày đó. Bây giờ Đồng
Bách Hùng thật sự tin tưởng giữa Dương Liên Đình và Đông Phương Bất Bại
thật sự có tình ý, mà lão càng chắc chắn Đông Phương Bất Bại tuyệt đối
có lòng với nam nhân này.
“Nếu Dương tổng quản đã nói như thế,
chúng ta cứ quyết định vậy đi, việc trong giáo sẽ do hai chúng ta chia
nhau xử lý. Chỉ cần Dương tổng quản nói lời giữ lời, lão Đồng ta dùng
tính mệnh đảm bảo, tuyệt đối sẽ không để ai có cơ hội hãm hại ngươi.”
Lúc này Dương Liên cũng cong khóe miệng, lộ ra nụ cười thật lòng. “Tốt, đa tạ Đồng trưởng lão.” Sau đó chắp tay tỏ ý kính trọng.
Đồng Bách Hùng nhìn về phía Văn trưởng lão, hai người dùng ánh mắt giao tiếp một chút rồi cùng nhau gật đầu.
Đợi đến khi Văn trưởng lão đi xa, cước bộ của Đồng Bách Hùng hơi khựng lại, xoay người nói với Dương Liên. “Dương Liên Đình… Đông Phương huynh đệ
cả đời cơ khổ, nếu ngươi thật tâm thì vẫn nên một lòng ở lại cạnh y!”
Nói xong, cũng không chờ Dương Liên trả lời mà trực tiếp sải bước rời
đi.
Dương Liên vẫn ngồi trên ghế, nhìn bóng lưng Đồng Bách Hùng
tựa như đang chạy trối chết thì trên mặt không khỏi hiện lên nụ cười,
lại cúi đầu lấy từ trong ngăn kéo ra một cái hộp, bên trong chính là khế ước ngôi nhà của Thanh Hà trấn. Dương Liên cảm thấy, mình hẳn là nên đi xem trước một chút.
Suốt cả buổi chiều hắn đều ở lại trong thư
phòng xem sổ sách, đến tận đêm mới duỗi người đứng dậy, đang chuẩn bị về tiểu viện ăn cơm mới nhớ ra hôm nay Đông Phương Bất Bại đã không ở đó,
trong tiểu viện hẳn là không có ai nấu cơm cho hắn. Vì vậy bước chân hơi chuyển, đi về phía viện tử trước kia Dương Liên Đình từng ở.
Ngoại trừ lần vừa mới tỉnh dậy nhìn qua nơi này một lần, từ đó đến nay Dương
Liên cũng không trở lại viện tử này, toàn bộ ký ức về nơi này đều là của nguyên chủ, hơn nữa phần lớn đều là tình cảnh cùng đám oanh oanh yến
yến ca hát mua vui ở đây.
Dương Liên vừa đẩy cửa vào sân liền
nhận ra hẳn là mỗi ngày đều có người quét tước nơi này, bên trong vẫn
thật sạch sẽ, đến lúc đảo mắt nhìn qua gian phòng thì trong lòng hắn
nhất thời hiện lên hai chữ: Xa xỉ.
Bàn gỗ thượng đẳng khắc hoa,
giường lớn làm bằng ngọc thạch, phía trên còn phủ sa trướng đỏ tươi,
trong phòng bày đầy ngọc thạch danh khí. Dương Liên tùy tiện cầm một món lên cũng cảm thấy xa xỉ quý giá, lúc đi đến bên giường nhìn thấy một
hộp gỗ thì không khỏi hiếu kỳ mở ra, bên trong đều là thẻ bài nhỏ dùng
ngọc khắc thành, bên trên viết tên người, mặt sau chính là viết số đo cơ thể và điểm đặc sắc trên diện mạo của nữ nhân.
Dương Liên ném thẻ bài, khóe miệng không khỏi co rút, hắn không còn lời gì để nói, Dương Liên Đình kia cũng quá…
“Người đâu…” Hắn lớn tiếng gọi một chút, rất nhanh đã thấy một nô tỳ bước ra.
“Mau chuẩn bị thức ăn cho ta.”
“Hôm nay tổng quản sẽ ngủ lại đây sao?” Nha hoàn kia cũng không lập tức đi truyền cơm mà cung kính hỏi.
Dương Liên quét mắt qua giường chiếu rồi lắc đầu. “Không ở lại, ngươi chỉ cần chuẩn bị cơm là được rồi.”
Đợi đến khi nha hoàn nọ rời đi Dương Liên mới đứng dậy dạo quanh một vòng
trong phòng, hắn nhớ là Dương Liên Đình cũng có giấu không ít tiền
riêng, hình như là ngay dưới giường này. Hắn đè một cái nút khuất trong
ngăn tủ đầu giường, chỉ thấy bên cạnh lộ ra một cái hộc, Dương Liên bò
qua nhìn một chút, quả thật bên trong có không ít thứ tốt.
Dương
Liên mất nửa ngày mới lấy ra hết những thứ trong cái hộc đó, một xấp
ngân phiếu lớn, còn có rất nhiều trân châu, vàng thỏi… Hắn không khỏi lộ ra tia vui mừng, xoay qua xoay lại tìm một mảnh vải gói các thứ kia
lại, chuẩn bị lát nữa mang theo. Thật sự kiếm được không ít mà…
Gói kỹ mấy thứ này để qua một bên, lại nhấn nút giấu kín cái hộc nọ, một lúc sau liền nghe nha hoàn bẩm báo đã dọn cơm xong