Lục tử hít sâu một hơi, gã không nghĩ đến Dương Liên sẽ nói như vậy,
đồng thời trong lòng cũng thầm than thở, xem ra Dương tổng quản đang gây gổ với giáo chủ muốn chơi trò thành thân. Được rồi, lúc nãy còn nói
không muốn làm tổng quản mà định nhường lại cho mình, xem ra lần này
thực sự muốn rời khỏi Hắc Mộc Nhai rồi. Gian trạch viện này là một tay
mình chuẩn bị cho Dương tổng quản, nếu giáo chủ trong cơn thịnh nộ biết
được liệu có một chưởng đánh chết mình không đây!
Nhất thời mồ hôi lạnh trên trán Lục tử lại nhiều thêm không ít.
“Dương tổng quản, việc này… giáo chủ đối xử với ngài rất tốt, kỳ thực tiểu
nhân cảm thấy ngài và giáo chủ ở chung rất xứng đôi. Tiểu… tiểu nhân cho rằng bất luận ai cũng kém giáo chủ.” Cân nhắc một chút, Lục tử quyết
định không sợ đắc tội Dương Liên mà liều mạng lên tiếng khuyên bảo.
Dương Liên nhướn nhướn mày, bất động thanh sắc hỏi. “Vậy ngươi nói xem, ta và giáo chủ là xứng đôi thế nào?”
Lục tử thiếu chút nữa cắn nát đầu lưỡi, nhất thời hỗn loạn nói ra: “Giáo
chủ và tổng quản đều là anh tuấn tiêu sái, chỉ là… chỉ là đứng chung một chỗ cũng làm cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui. Hơn nữa… hơn nữa
giáo chủ đối xử với tổng quản rất tốt…”
Dương Liên nhìn bộ dạng
sầu mi khổ kiểm của người trước mặt thì mỉm cười lắc đầu. “Được rồi,
không nghĩ ra thì cũng đừng nói nữa. Ngươi thu dọn chỗ này một chút, lát nữa chúng ta trở về Hắc Mộc Nhai. “
“Dương tổng quản, kỳ thực
giáo chủ là thật lòng với ngài, ngài nghìn vạn lần…” đừng làm chuyện
điên rồ. Chỉ là bốn chữ cuối cùng Lục tử bị ánh mắt quỷ dị của Dương
Liên dọa sợ đến mức nuốt ngược vào bụng.
“Làm sao ngươi biết Đông Phương… giáo chủ là thật lòng với ta.”
Lục tử cúi thấp đầu hơi do dự, thế nhưng vừa nghĩ đến một chưởng của giáo
chủ giáng xuống, nhất thời cắn răng kiên trì, nói: “Lúc tiểu nhân đi tìm tổng quản, đã gặp giáo chủ rất nhiều lần.”
“Ngươi thấy được Đông Phương?” Dương Liên khá kinh ngạc bước đến trước mặt Lục tử hỏi.
“Dạ…”
“Ở đâu? Sao ta không thấy được.”
“Ở trên nóc nhà, giáo chủ vẫn thường ngồi ở đó gỡ mái ngói nhìn… tổng
quản. Vì vậy… tổng quản, giáo chủ là thật yêu thích… ngài.” Lục tử nói
đến đây cảm thấy đầu lưỡi của mình cũng sắp bị cắn rớt rồi, có vài lần
sau khi gã nhìn thấy giáo chủ còn bị người kia dùng ánh mắt uy hiếp,
thiếu chút nữa sợ đến mức tè ra quần.
Lục tử nói xong liền cúi
đầu, thế nhưng đợi hết nửa ngày cũng không nghe Dương tổng quản mắng
mình xen vào việc của người khác, không khỏi ngẩng đầu lên lén lút nhìn, liền thấy vẻ mặt đối phương tươi cười ngây ngô đứng đó.
“Thật là…” Dương Liên mỉm cười nói nhỏ một câu rồi mới xoay người bước đi.
“Dương tổng quản.” Lục tử khẽ giật mình nhìn theo bóng lưng của Dương Liên, hoàn toàn không hiểu gì cả.
“Còn đứng ngây đó làm gì, thu dọn đồ đạc về Hắc Mộc Nhai thôi.”
“Dạ dạ dạ, thuộc hạ đi chuẩn bị ngay.” Lục tử liền vội vàng chạy ra ngoài chuẩn bị xe ngựa.
Sau khi Dương Liên về Hắc Mộc Nhai liền dạo quanh một vòng, kỳ thực cũng
không có việc gì, chỉ là hắn luôn ở Thanh Hà trấn nên khi trở về muốn đi lộ mặt một chút.
“Dương tổng quản, Đồng trưởng lão mời ngài qua đó một chuyến.”
Dương Liên cực kỳ kinh ngạc, nếu không có việc chắc chắn Đồng Bách Hùng sẽ
không tìm mình, trừ phi hắn đã làm chuyện gì quá phận, thế nhưng gần đây hắn cũng đâu làm gì nha? Chẳng lẽ là đi Thanh Hà trấn thường xuyên quá? Dương Liên buồn bực gật đầu, đi theo người dẫn đường đến chỗ của Đồng
Bách Hùng.
“Đồng trưởng lão.” Dương Liên gặp Đồng Bách Hùng liền
mở miệng chào hỏi trước. Qua vài lần gặp mặt, hắn luôn cảm thấy Đồng
Bách Hùng là nhân vật lợi hại, vô luận là cách làm việc hay nhìn người,
căn bản không phải hình tượng thô lỗ, ngốc nghếch, thật thà như trong
nguyên tác.
“Dương tổng quản.” Đồng Bách Hùng nhìn thấy Dương
Liên cũng tỏ vẻ khách khí, sau khi mời hắn ngồi xuống mới mở miệng nói:
“Hôm nay thuộc hạ của ta bắt được một gian tế trà trộn lên Hắc Mộc Nhai…
“Ừ…” Dương Liên gật đầu, thần sắc không chút thay đổi đáp lời.
“Phương hướng người này tiến đến chính là tiểu viện của giáo chủ.” Thấy Dương
Liên không có phản ứng gì, Đồng Bách Hùng liền phất tay ra hiệu cho thủ
hạ rời đi, sau đó mới nhỏ giọng tiếp lời. Hiện tại toàn bộ Thần giáo đều biết, trong tiểu viện của Đông Phương Bất Bại cũng chỉ có và Dương Liên ở.
Lúc này sắc mặt của Dương Liên mới trở nên nghiêm túc, thần
sắc chăm chú hỏi Đồng Bách Hùng. “Là ai, rốt cuộc muốn đến tiểu viện làm gì.”
“Người kia nói mình là người của phái Tung sơn, muốn tìm giáo chủ bẩm báo chuyện quan trọng.”
“Nguyên lai là phái Tung Sơn, như vậy cũng không có gì nguy hiểm… Phiền trưởng
lão mang hắn tới đây để ta gặp một chút.” Dương Liên vừa nghe nói là
phái Tung sơn liền thấy yên lòng, mỉm cười nói.
Đồng Bách Hùng
nghe vậy thì gật đầu, không chút do dự gọi thuộc hạ giải người đang bị
giam giữ kia ra. Trong lúc đó, Dương Liên liền kể lại việc lần trước Tả
Lãnh Thiền trà trộn lên Hắc Mộc Nhai một lần.
“Dạo gần đây, hình
như Đông Phương huynh đệ khá quan tâm đến phái Hoa sơn.” Đồng Bách Hùng
nghe Dương Liên kể xong thì trầm ngâm nói.
“Việc này, Đông Phương đã làm như vậy hẳn là có nguyên nhân của mình, chúng ta cũng không nên nhiều lời.”
Đồng Bách Hùng gật đầu, cũng không tức giận với lời này của Dương Liên. Không lâu sau, kẻ gian tế kia liền bị người dẫn lên.
“Có phải Tả Lãnh Thiền phái ngươi tới không? “
“Dạ, chưởng môn phái ta đến đây xin Đông Phương giáo chủ một phần thuốc
giải, chưởng môn đã bắt được Nhạc Bất Quần, bất quá vì không có giải
dược nên không cách nào mang người đến đây.” Người nọ vừa thấy Dương
Liên liền trực tiếp nói ra dặn dò của Tả Lãnh Thiền.
Dương Liên
đang suy tính liệu có nên đưa giải dược ra không thì Đồng Bách Hùng đã
tiến lên, một chưởng đánh chết người nọ. Dương Liên thấy vậy không khỏi
kinh hãi. “Đồng trưởng lão, ngài…”
“Đông Phương huynh đệ không có mặt, chúng ta tuyệt đối không thể giao giải dược ra. Tả Lãnh Thiền gian trá giảo hoạt, nếu người này về bẩm báo việc không gặp được Đông Phương huynh đệ, chắc chắn hắn sẽ nghi ngờ. Nếu để hắn dò la được hiện giờ
Đông Phương huynh đệ đang không ở trong giáo, chắc chắn sẽ nảy sinh tâm
tư đen tối. Còn không bằng đánh chết tên này để bên kia không tìm được
manh mối, trái lại còn có thể khiến Tả Lãnh Thiền kinh sợ trong lòng,
dốc sức kiềm chế Nhạc Bất Quần.”
Đồng Bách Hùng nói ra mấy lời
này khiến Dương Liên nhất thời hiểu được, không khỏi gật đầu tán thưởng. “Đồng trưởng lão quả thật lợi hại.”
Dương Liên thật lòng sùng bái khen tặng khiến Đồng Bách Hùng cao hứng cười ha hả, còn mang theo không ít cảm giác hào sảng.
…
Thời gian thoi đưa, cứ như vậy mà trôi qua một tháng. Dương Liên hầu như
luôn ở lại Thanh Hà trấn, mà Lục tử lại bắt đầu chạy giữa hai bên chỉnh
sửa sổ sách cho hắn.
Ngày hôm đó, Lục tử đang ngồi ở trong thư
phòng tra xét sổ sách, bình thường những chi tiêu vụn vặt này Dương Liên đều để gã trực tiếp làm chủ, chỉ đến khi xảy ra vấn đề lớn hoặc phải
khớp sổ sách gì đó mới cần đưa đến Thanh Hà trấn để Dương Liên xử lý.
Lúc Lục tử đang cúi đầu tính toán, đột nhiên cảm thấy một trận gió lạnh
thổi ngang, thân thể không khỏi run lên một chút, ngẩng đầu nhìn lên lại thấy cửa phòng vẫn đóng chặt như cũ thì không khỏi buồn bực lẩm bẩm vài câu rồi lại tiếp tục cúi đầu tính toán sổ sách. Bỗng dưng trước mắt lóe lên, vừa mới ngẩng đầu đã sợ đến oa oa kêu to.
“Giáo… giáo chủ! ! !”
Đông Phương Bất Bại nhíu mày nhìn người trước mặt. “Tại sao ngươi lại ở đây? Dương tổng quản đâu?” Y cúi đầu nhìn sổ sách bên cạnh Lục tử, ánh mắt
lạnh lùng.
“Giáo chủ… thuộc hạ là được Dương tổng quản ủy thác hỗ trợ kiểm tra sổ sách.”
“Ta hỏi ngươi Dương tổng quản đâu?” Thần sắc của Đông Phương Bất Bại cực kỳ không kiên nhẫn, nếu không phải y muốn hỏi cho rõ ràng thì từ khoảnh
khắc đầu tiên đã hạ thủ giết chết người này rồi.
Nhất thời Lục tử sợ hãi, hiện giờ Dương tổng quản còn đang ở Thanh Hà trấn, tổng quản có nói hôm nay sẽ về, hiện giờ mình phải nói với giáo chủ thế nào đây, lẽ
nào lại bán đứng tổng quản. Nếu để giáo chủ biết tổng quản bố trí trạch
viện ở bên ngoài cho một nữ nhân liệu có thể giết chết mình dưới cơn
nóng giận không?
“Nói…” Đông Phương Bất Bại thấy người kia do dự thì trong ngực nảy lên, nhất thời hơi lo lắng.
“Tổng… tổng quản đại nhân để ta ở đây hỗ trợ kiểm tra sổ sách, việc nhỏ đều do ta xử lý, việc lớn liền để ngài ấy kiểm tra…” Lục tử cực kỳ sợ hãi liền bắt đầu ấp úng nói bậy.
“Ta hỏi ngươi Dương tổng quản ở đâu? Nếu ngươi còn tiếp tục hồ ngôn loạn ngữ…” Đông Phương Bất Bại vung tay lên, cái bàn bên cạnh Lục tử liền lập tức vỡ thành mấy mảnh.
Sắc mặt Lục tử liền trắng bệch, sợ đến nhắm nghiền mắt lại nói: “Dương tổng quản không ở trong giáo, còn chưa có trở lại.”
Trái tim của Đông Phương Bất Bại khẽ co rút, thần sắc trở nên tái nhợt.
“Dương tổng quản không ở Hắc Mộc Nhai… Tổng quản đã đi mấy ngày rồi?”
“Hôm nay là ngày thứ năm…” Lục tử run lẩy bẩy, vội vàng nói.
“Hai tháng ta bế quan, hắn vẫn thường rời đi như vậy sao?” Nắm tay của Đông Phương Bất Bại siết chặt lại, trầm giọng hỏi.
“Dạ…”
Đông Phương Bất Bại nghe được câu trả lời liền thấy giống như bị sét đánh,
chốc lát đầu óc liền trống rỗng. Lúc y không ở đây Dương Liên liền rời
khỏi Hắc Mộc Nhai, hơn nữa vừa đi liền biến mất mấy ngày, chuyện này
thật giống Dương Liên Đình ngày trước.
“Hắn đi đâu?”
“Dương tổng quản, đi đến…” Lục tử do dự trong lòng, nói chậm rì rì, chỉ sợ
Đông Phương Bất Bại nổi cơn thịnh nộ thì mình liền gặp tai ương, vừa rồi giọng nói của giáo chủ nghe rất phẫn nộ nha.
Một loạt tiếng bước chân vang lên, khi Lục tử và Đông Phương Bất Bại hồi thần thì giọng nói của Dương Liên đã vang lên. “Đông Phương… ngươi xuất quan rồi.”
Thanh âm ngạc nhiên nọ liền cắt đứt lời nói của Lục tử, cũng khiến Đông
Phương Bất Bại chua xót trong lòng, y quay đầu nhìn về phía Dương Liên
thì thấy vẻ mặt người nọ đầy vui mừng, hoàn toàn không giống giả vờ.
Dương Liên bước nhanh đến trước mặt Đông Phương Bất Bại, mừng rỡ không thôi,
còn choàng tay qua vai y xem xét. Đông Phương Bất Bại xuất quan sớm hơn
nửa tháng thực sự khiến hắn không kịp chuẩn bị tâm lý, đột nhiên gặp gỡ
như vậy trong lòng thật sự không biết là cảm giác gì.
“Lục tử…
Đông Phương, Lục tử là do ta để hắn ở đây xử lý sổ sách giùm ta.” Dương
Liên thấy Lục tử vẻ mặt sợ hãi quỳ trên mặt đất, bên cạnh còn có mảnh vỡ bàn ghế liền vội vàng giải thích, nào ngờ nói xong lại thấy thần sắc
của Đông Phương Bất Bại cũng không tốt lên, chẳng có chút nụ cười nào.
“Đông Phương, có phải ngươi vừa xuất quan đã đến tìm ta không? Có mệt không?
Cùng nhau trở về trước rồi nói.” Dương Liên kéo tay Đông Phương Bất Bại, chỉ thấy lạnh lẽo liền không khỏi lo lắng, lập tức đưa người về tiểu
viện.
Dọc theo đường đi, Đông Phương Bất Bại luôn trầm mặc, cảm
thụ trong lòng không biết phải nói thế nào. Lúc y bế quan thực sự rất
tưởng nhớ Dương Liên, vì vậy không ngừng ngày đêm tu luyện bảo điển, đến nay thần công vừa mới đại thành đã chạy đến thư phòng tìm đối phương.
Nào ngờ trong lúc mình bế quan, Dương Liên lại rời khỏi Hắc Mộc Nhai,
vừa đi liền mất tích mấy ngày, mà không chỉ một lần như vậy. Dương Liên
đang làm gì? Đông Phương Bất Bại cảm giác mình thật sự không muốn nghĩ
nữa, chỉ thấy trong lòng vô cùng đau đớn, là nỗi đau đã rất lâu chưa
từng cảm thụ qua.
“Đông Phương, ngươi vừa mới xuất quan, trước
tiên nên tắm rửa cho thoải mái rồi ngủ một giấc thật ngon.” Dương Liên
thấy suốt quãng đường đi Đông Phương Bất Bại đều trầm mặc thì hơi kinh
ngạc, cảm thấy liệu có phải người kia đang mệt mỏi hay không? Vì vậy
liền đưa người đến chỗ ôn tuyền.