CHƯƠNG 7: CƠM TỐI
Cơm tối
Nhìn Đông Phương Bất Bại ngoan ngoãn ăn hết thức ăn, Đan Vô Ngân hài lòng gật đầu, một bên gọi người tiến tới dọn dẹp bàn ăn một bên lại thuận tay giúp Đông Phương Bất Bại lau miệng, sau đó dự định rời đi.
Nhìn Đan Vô Ngân chuẩn bị rời khỏi, Đông Phương Bất Bại bắt lấy tay áo của hắn: “Ngươi nói sẽ nấu cơm tối cho ta.” Nếu không làm được có nghĩa là người này lừa gạt mình? Ánh mắt của Đông Phương Bất Bại có chút nguy hiểm.
Bất đắc dĩ nhìn Đông Phương Bất Bại gắt gao nắm lấy tay áo của mình, Đan Vô Ngân lập tức hứa hẹn thêm lần nữa: “Ta nào dám quên nha, buổi chiều ta phải đem sổ sách xử lý cho xong trước đã?” Độ tin cậy của mình thấp như vậy sao?
Hài lòng gật đầu, Đông Phương Bất Bại buông lỏng tay ra, nhìn sắc trời một chút, lại nói: “Sổ sách lúc nào làm cũng được, chiều hôm nay nghỉ ngơi nửa ngày không cần làm.”
“Vậy!” Đan Vô Ngân trên trán hiện ra hắc tuyến nhìn Đông Phương Bất Bại kiêu ngạo bày ra tư thế đặc biệt khai ân, “Vậy thì cám ơn Đông Phương vậy.”
Đi ra khỏi phòng, Đan Vô Ngân nhớ tới bộ dáng đáng yêu vừa rồi của Đông Phương không khỏi ôn nhu cười, trong lòng tựa hồ có cái gì đã không giống nữa rồi.
Đi tới trù phòng, Ngô đại nương đang cùng một đám trù nương còn có mấy người giúp việc bếp núc nói chuyện phiếm rất vui vẻ, vừa nhìn thấy Đan Vô Ngân đến thì sửng sốt một chút, cẩn thận hỏi: “Đan tổng quản, người thế nào lại tới? Giáo chủ đối với thức ăn buổi trưa không hài lòng sao?”
Nhìn tư thế Ngô đại nương và một đám người lo lắng đề phòng, Đan Vô Ngân lắc đầu, “Không có chuyện gì, Ngô đại nương, ta chính là muốn mượn trù phòng dùng dùng một lát.” Ngô đại nương vừa nghe xong trái tim được thả lỏng, vui tươi hớn hở nói: “Đan tổng quản cần thì đương nhiên được rồi, có cần chúng ta hỗ trợ không?” Ngô đại nương sợ Đan Vô Ngân sẽ đem trù phòng đốt mất.
Đan Vô Ngân cười cười, “Không cần Ngô đại nương, mọi bận rộn hơn nữa ngày đều mệt mỏi, để tất cả mọi người nghỉ ngơi đi, để ta một mình là được.” Đan tổng quản đã lên tiếng, Ngô đại nương chỉ đành kềm nén lo lắng nhìn thoáng qua trù phòng, sau đó mang theo mọi người còn đang tò mò rời khỏi, Đan tổng quản là một đại nam nhân, cần trù phòng làm gì chứ?
Khi tất cả mọi người đi rồi, Đan Vô Ngân mới bắt đầu tính toán muốn làm cái gì cho Đông Phương Bất Bại. Thấy trong giỏ thức ăn có cà và đậu hũ Đan Vô Ngân trước mắt sáng ngời.
Từ bên cạnh cầm một khối thịt ba chỉ để lên thớt băm nhuyễn, lại thêm tiêu, muối và một ít đồ gia vị vào trộn đều để vào bát bên cạnh. Sau đó lại lấy ba trái cà dài (chắc là cà tím hoặc cà phổi), ở trên mặt cà cắt vài cái lỗ đem thịt nhồi vào, tiếp theo là để vào chõ chưng chín
Món ăn thứ nhất rốt cuộc hoàn thành. Cà tím nhồi thịt chính là món mà Đan Vô Ngần khi còn bé thích ăn nhất, chờ chưng chín rồi cả miếng cà đều có vị thịt, rất thích hợp để cho Đông Phương đỡ thèm.
Tiếp đến lấy thêm ba trứng gà đánh đều lên với muối, hành thái, rau hẹ và một ít đường, còn thêm chút bột mì vào quấy đều. Đem vài khối đậu hũ non cẩn thận cắt thành khối vuông đều nhau, đổ vào hỗn hợp trứng gà, đợi trứng gà áo đều bên ngoài đậu hũ thì đem thả vào chảo dầu chiên giòn. Cuối cùng dùng phần trứng gà còn dư lại rưới lên phía trên đậu hũ, cứ như thế món thứ hai cũng coi như làm xong.
Sau khi chiên xong đậu hũ vàng rộm, nhìn ngang qua cũng khiến cho người ta có cảm giác thèm ăn.
Hai món ăn một món chỉ có chút thịt, một món lại gần như đồ chay, nếu như cứ như vậy bưng lên thì với tính khí xoi mói của Đông Phương Bất Bại chắc chắn sẽ không thoả mãn, vì vậy Đan Vô Ngân dự định làm tiếp hai món ăn mặn thỏa mãn tên quỷ tham ăm kia.
Tại trù phòng có một phần thịt bò đã xử lý tốt, Đan Vô Ngân đem khối thịt bò thả vào nước lạnh nhóm lửa lên đun, đợi khi nước sôi thi hớt hết phần bọt bẩn nổi lên, vừa đun vừa hớt bọt cho đến khi phần thịt ra hết chất bẩn thì vớt ra ngoài để ráo.
Lấy một phần canh loãng được trù nương chuẩn bị trước, Đan Vô Ngân thả thịt bỏ vào nấu đến khi nước còn xăm xắp mặt thịt thì thêm xì dầu, tương hột, muối, đường, rượu gia vị, gốc hành và gừng miếng, lại dùng những túi hương liệu trù phòng có sẵn gồm hoa tiêu, đại liêu, cây quế thêm vào. Sau đó đậy nắp nồi lại dùng lửa lớn hầm mềm.
Món ăn cuối cùng Đan Vô Ngân dự định làm cá. Vừa lúc từ dưới núi mới đưa lên một ít cá trắm cỏ tươi.
Đan Vô Ngân đem cá trắm cỏ rửa sạch, thuần thục xử lý hết nội tạng, tiếp theo đặt phần cá đã bỏ da đặt lên thớt gỗ cắt miếng khoảng nửa phân, rồi trút vào trong bát, cho thêm vài miếng gừng, gốc hành và tương du ướp khoảng một chung trà (khoảng 10 phút).
Làm rượu gia vị cũng không khó, đem đường cát trắng, bột ngũ vị hương, dấm thơm và dầu gừng đổ vào trong nồi, thêm nửa chén nước lạnh đun nửa chung trà (5 phút), đổ ra cái chén đợi nguội rồi dùng.
Chờ lửa cháy nóng bếp, Đan Vô Ngân đặt cá vào trong chảo chiên lên, đợi miếng cá trở nên vàng óng ánh mới gắp ra ngoài.
Đổ mấy lát cá vào chảo dầu lần hai, Đan Vô Ngân đợi cá nóng lên rồi đổ đồ gia vị đã chuẩn bị sẵn trong bát vào, dùng lửa nhỏ đun suốt một khắc (15 phút) là được.
Đợi món cá này làm xong, cà cũng đã chín tới, Đan Vô Ngân rút ra vài cây củi để cà có thể mềm thêm một chút. Tiện tay đổi lửa lớn hầm thịt thành lửa nhỏ sôi dần, bốn món một canh nay chỉ còn thiếu một món canh nữa.
Đông Phương khẩu vị tương đối nặng, vì vậy Đan Vô Ngân vì hắn làm một phần canh miến cải chua đơn giản.
Đợi đến hai canh giờ sau, mở nắp nồi thịt bò hầm ra, lại dùng lửa lớn đun thêm nửa giờ. Sau trót phải mang thịt bò ngâm vào nước cho nguội rồi mới cắt lát ra bày lên đĩa, rưới một ít nước hầm lên mặt, món ăn này cũng liền hoàn thành.
Bốn món một canh khiến Đan Vô Ngân bận bận rộn rộn cả một buổi chiều mới nấu xong, liếc nhìn sắc trời cũng vừa lúc ăn cơm tối, Đan Vô Ngân tìm một thực hạp đem thức ăn bày biện tốt rồi mang đi báo cáo với Đông Phương Bất Bại.
Đông Phương Bất Bại cả một buổi chiều đều không có tâm tư xử lý công vụ, lúc nào cũng suy nghĩ xem Đan Vô Ngân sẽ nấu món gì? Có thể ăn không? Ăn có ngon không?
Mắt thấy sắc trời càng ngày càng trễ, giờ cơm đã sắp đến vẫn còn không thấy bóng dáng Đan Vô Ngân, Đông Phương Bất Bại trong lòng có chút không thể nhinh được, người nọ sẽ không lâm trận bỏ chạy chứ?
Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, Đông Phương Bất Bại đứng dậy mở cửa muốn đi ra, cửa vừa mở cũng đúng lúc Đan Vô Ngân cầm theo thực đang định gõ cửa, hai bên đều sửng sốtnhìn nhau.
Đan Vô Ngân lại là người phản ứng trước, mỉm cười, “Làm sao vậy, Đông Phương, có việc muốn đi ra ngoài sao?” cơm của mình đã có thể làm không công.
“Không có việc gì, chỉ là trong phòng có chút chán.” Đông Phương Bất Bại rất thuận miệng đáp.
“Ừ, vậy là tốt rồi, chúng ta ăn cơm đi.” Đan Vô Ngân đi vào gian phòng lấy thức ăn trong hộp ra bày lên bàn.
Đông Phương Bất Bại tò mò nhìn một bàn thức ăn phong phú: “Đều là ngươi làm? Là cái gì?” Nhìn bề ngoài rất được.
“Cà dồn thịt, đậu hũ chiên, thịt bò, cá sốt, canh miến cải chua .” Đan Vô Ngân trả lời rất sảng khoái.
Đông Phương Bất Bại nghĩ có chút…”Những thức ăn này có tên như vậy?” Quá trực tiếp đi.
“Nếu không còn có thể tên gì? Có vấn đề gì sao?” Đan Vô Ngân nghi hoặc nhìn Đông Phương Bất Bại.
“Không thành vấn đề, chúng ta ăn cơm đi.” Đông Phương Bất Bại đã không muốn nói thêm cái gì.
Tỉ mỉ thưởng thức mấy món ăn, rất hợp khẩu vị, cho nên Đông Phương rất sảng khoái đem những món trên bàn nhanh chóng quét sạch.
Thấy Đông Phương Bất Bại cho mình mặt mũi như vậy, Đan Vô Ngân cũng rất vui vẻ, lúc y ăn xong Đan Vô Ngân cũng để đũa xuống, lấy từ trong ngực áo ra một cái khăn tay đưa cho Đông Phương lau miệng.
Ăn xong Đông Phương mới nhớ tới một vấn đề nghiêm túc: “Đan Vô Ngân, ngươi bình thường sẽ nấu ăn?” Cho ai? tâm tình của Đông Phương Bất Bại vừa được thức ăn ngon làm tốt lên một chút lại có xu hướng rơi xuống.
“Ừ, cũng có, thường những ngày lễ tết sẽ nấu một chút.” Đan Vô Ngân không có suy nghĩ nhiều, thuận miệng đáp.
Cho ai? Đông Phương Bất Bại thiếu chút nữa thì thốt ra, nhưng nghĩ kỹ lại có điểm thật mất mặt, y không thể làm gì khác hơn là đem nghi vấn giấu ở trong lòng, thế nhưng càng nghĩ càng khó chịu, Đan Vô Ngân làm sao có thể làm cơm cho người khác chứ? Hắn là… Đông Phương Bất Bại ngây ngẩn cả người, Đan Vô Ngân làm cơm người khác cùng bản thân có quan hệ gì, vì sao mình lại khó chịu như vậy?
Nhìn Đan Vô Ngân đã thu thập xong mọi thứ đang dự định rời khỏi, Đông Phương Bất Bại cũng không kịp tiếp tục xoắn xuýt, mở miệng gọi: “Đan Vô Ngân.”
“Hử?” Đan Vô Ngân quay đầu nghi hoặc, “Còn có việc sao? Đông Phương.”
“Sau này, ngươi chỉ có thể nấu cơm cho ta.” mắt Đông Phương Bất Bại chăm chú nhìn Đan Vô Ngân.
“Hở?” Đan Vô Ngân có chút không hiểu.”Vì sao?”
“Đừng hỏi vì sao, bản tọa là ra lệnh cho ngươi!” Nói vừa xong, Đông Phương Bất Bại trong lòng náo loạn, cùng Đan Vô Ngân ở chung một đoạn thời gian, hắn biết rõ Đan Vô Ngân là người ăn mềm không ăn cứng, nếu như cùng hắn từ từ nói, hết thảy đều có thể thương lượng, còn nếu muốn mạnh bạo thì sợ ràng không ai cứng rắn hơn được hắn.
“Giáo chủ là đang ra lệnh cho ta sao?” Đan Vô Ngân vẫn mỉm cười như trước, chỉ bất quá là thanh âm đã lạnh xuống, “Thế nhưng Vô Ngân là một tổng quản chứ không phải trù sư, sợ rằng không thể vượt chức đâu. Vô Ngân xin cáo lui, giáo chủ cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút.” Sau đó bước đi không quay đầu lại.
Đông Phương Bất Bại vừa nghe thấy Đan Vô Ngân gọi mình giáo chủ, tâm trạng liền hoảng loạn một trận, y còn chưa kịp nói thêm cái gì đã Đan Vô Ngân rời đi.
Nhìn thân ảnh bước đi không thèm quay đầu lại kia, Đông Phương Bất Bại cắn môi một cái. Hắn cứ như vậy đi? Tại sao có thể…
Những ngày kế tiếp, huynh đệ giáo chúng phát hiện Đan tổng quản thái độ làm người hiền lành, ôn văn nhĩ nhã hình như có xích mích với giáo chủ. Bất quá cùng lần trước bất đồng, giáo chủ mấy ngày nay đều không ngừng kiếm cớ muốn Đan tổng quản đến gặp mình, thế nhưng đều bị Đan tổng quản khéo léo từ chối hết.
Càng làm kẻ khác kinh ngạc chính là, giáo chủ bình thường vẫn luôn duy ngã độc tôn lại không hề tỏ ra chut bất mãn nào với thái độ đại bất kính của Đan tổng quản, chỉ là không ngừng nỗ lực muốn Đan Vô Ngân đến gặp mình.
Xem ra, địa vị của Đan tổng quản trong lòng giáo chủ cũng không bình thường đâu, tất cả mọi người đều âm thầm công nhận.
Mọi người cũng phát hiện, tuy rằng Đan tổng quản cũng như bình thường cả ngày cười híp mắt, thái độ đối với người ngoài cũng không có gì thay đổi, thế nhưng không hiểu sao những người bên cạnh đều cảm thấy tâm tình của hắn không phải quá tốt, nhất là những khi nghe được lời thông truyền của giáo chủ.
Từ lần Đan Vô Ngân khiến cho bổng lộc của giáo chúng tăng lên gấp đôi, thì hắn ở Thần giáo cũng được coi như là một đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy. Vì vậy sự dị thường giữa hắn và giáo chủ cũng khiến những người quan hệ tốt với hắn đều không khỏi chút bận tâm.
Đồng Bách Hùng và Tang tam nương là hai người trong số đó.
Từ lần trước Đan Vô Ngân giúp Đông Phương Bất Bại thoát khỏi trạng thái tẩu hỏa nhập ma, mối quan hệ của hắn cùng Đồng Bách Hùng và Tang tam nương bỗng trở nên mật thiết, cảm tình cũng ngày càng sâu sắc.
Cũng vì vậy, vừa nghe nói Đan Vô Ngân và giáo chủ quan hệ không thích hợp, Đồng Bách Hùng và Tang tam nương đã vội vã chạy đến.
“Đan huynh đệ!” Từ thật xa đã nghe được chất giọng oang oang của Đồng Bách Hùng, thấy hắn và Tang tam nương, tâm trạng đè nén suốt mấy hôm nay của Đan Vô Ngân thoắt cái tốt hơn một chút
“Đồng đại ca, tang tam tỷ, các người thế nào lại đến đây?”