Đông Phương Bất Bại Chi Bát Phong Độ

Chương 12: Chương 12




CHƯƠNG 14 – SÁNG SỚM

Lại bận rộn một lúc lâu gian phòng này cũng được thu thập sạch sẽ. Địch Vân để cho Thích Trường Phát ngủ trong chủ phòng, hắn cùng với Đông Phương Bất Bại ở trong căn phòng vừa được thu thập xong, chấp nhận qua một đêm.

Địch Vân nhìn tiểu hài tử nằm ở trên giường ăn no lại đang ngủ, không khóc cũng không nháo, trong lòng không khỏi mềm mại, nguyên lai bản thân lúc còn nhỏ chính là cái dạng này sao? Bỗng nhiên nghĩđến, nếu sư phụđời này có thể buông tha bảo tàng, cứ như vậy gia lưỡng sinh hoạt tại tiểu nông thôn kia, ba năm sau có thêm tiểu sư muội, không có Vạn Khuê không có Ngô Khảm, thật bình yên mà sinh hoạt thì tốt biết bao.

Địch Vân không lên tiếng nữa, đẩy cửa đi ra, đứng ở trong viện đề gió lạnh thổi nửa ngày. Cơn gió như chiếc dao nhỏ len lỏi vào cổáo, ống tay áo, đem hắn đông lạnh lại khiến hắn thanh tỉnh không ít. Hắn đã không còn là tiểu ngốc tửở Tương Tây, nếu đời này làm Dương Liên Đình, hắn sẽ hảo hào làm tốt chức vị Tổng quản. Chỉ là, hắn cũng là người tưởng niệm tình cố hữu, trong lòng luôn có chút không thể quên.

Nhìn sư phụ, nhìn bản thân khi còn nhỏ, hết thảy cho tới bây giờ, hắn vô luận như thế nào, cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.

Nghĩ thông suốt mọi chuyện, tâm tình Địch Vân mới tốt một ít, cảm giác được tay chân đều tê tê, nhanh chóng chạy vào trong nhà.

Trong phòng còn ánh chúc đăng, Đông Phương Bất Bại ngồi ở trên ghế, chỉ là dây cột tóc được giải khai, tóc dài như thác nước phi trên đầu vai, sợi tóc mượt mà buông xuống, có vẻ thực suông mềm. Người nọđai lưng cũng giải, hồng sắc trường bào có vẻ rộng thùng thình, cũng có vẻ như người nọ thực tiêm nhược.

Đông Phương Bất Bại cảm giác được gió lạnh ùa vào, ngẩng đầu liếc mắt một cái. Địch Vân nhìn người ngồi ở chỗ kia, bộ dáng có chút biếng nhác, trong lòng không hiểu được vì sao lại co rút. Hắn chỉ cảm thấy Đông Phương Bất Bại như vậy thật dễ nhìn, thế nhưng có chút phiêu miểu, không quá chân thật.

Địch Vân sửng sốt nửa ngày mới phát hiện người nọđang nhìn hắn, cóđiểm xấu hổ, trên mặt nóng lên, nhanh chóng nói:“Ngươi ngủ trên giường đi. Không có chăn, dùng áo choàng cũng được.”

“Ngươi thì sao?”Đông Phương Bất Bại đứng lên. Nhìn lướt qua bên cạnh giường, một chiếc giường đơn dành cho một người.

“Ta ở trên ghế ngồi cảđêm làđược.”Địch Vân từ trong bao quần áo đem áo choàng lấy ra, hoàn hảo là da lông, cũng có thể chống lạnh.

“…… Cùng nhau đi. Chạy một ngày đường mà.”Đông Phương Bất Bại cách một hồi lâu mới lên tiếng, đi qua đi nằm ở bên trong giường, bên ngoài để lại một cái không vị.

Địch Vân là cảm thấy giường này quá nhỏ, sợ y sáng mái đứng lên không thoải mái. Nhìn gương mặt người nọ, sườn mặt quay vào phía trong đưa lưng ra ngoài, hồng y buộc vòng quanh thân hình tiêm gầy hữu lực, tóc dài đen nhánh có vài sợi rơi ở ngoài giường.

Cuối cùng, Địch Vân vẫn thổi tắt đăng, khinh thủ khinh cước tiêu sái đi qua. Trước đem mái tóc không thành thật kia sửa lại cho tốt, miễn cho chính mình không cẩn thận áp đau y. Lập tức cầm áo choàng đắp cho y sau đó mới xoay người nằm xuống.

Địch Vân không có thói quen nằm nghiêng, mà giường vốn cũng rất chật, hắn nằm thẳng lên nhất thời không nghĩ tới cánh tay đụng phải phía sau lưng người nọ, chỉ cảm thấy thân thể người nọđột nhiên cứng đờ.

Địch Vân thế này mới nghiêng thân đi, nhìn trong đêm tối người nọđồng dạng như mái tóc dài đen nhánh, thất thần trong chốc lát liền mệt mỏi, rất nhanh đã ngủ say.

Đông Phương Bất Bại mặt hướng vào trong, cảm giác được người nọđang ngủ, hô hấp đều đều, mới nhẹ nhàng thở ra.Y làđau lòng vìĐịch Vân, bôn ba một ngày, như thế nào còn có thểđể hắn tái ngồi ngốc một đêm, để y nằm trên giường ngủ.

Giường rất nhỏ, từ khi trở thành giáo chủđây là lần đầu tiên y cùng người khác ngủ chung một giường. Ngày thường ngày cả mặc y phục vào buổi sáng cũng là tự thân làm, chỉ vì không muốn người khác phát hiện bí mật của mình, lúc này hai người thân thể kề sát thân thể, khó tránh khỏi có chút cứng ngắc. Chờ hắn ngủ mới trầm tĩnh lại.

Cách trong chốc lát Đông Phương Bất Bại mới phiên thân, sửa nằm đối mặt người nọ. Trong bóng tối, hắn cũng có thể thị vật như thường, tất nhiên đem mặt mày người nọ xem rành mạch. Trong lòng bỗng nhiên một trận dao động, thực không bình tĩnh.

Hắn lăng lăng nhìn người nọ hơn nữa ngày, mới vôđoan thở dài, nhắm mắt lại. Thân thể hướng bên cạnh nhích lại gần, gần sát người nọ. Chậm rãi tựa đầu để trên cổ hắn, cách một hồi lâu mới trầm tĩnh lại. (Mỹ nhân dễ xương quá>.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.