CHƯƠNG 30 – KẾ SÁCH
Nghi Lâm ở bên cao hứng vừa cười lại vừa khóc, Đông Phương Bất Bại mặt nhăn mày nhíu, rất phiền chán, không muốn ởđây thêm nữa. Chỉ là vừa đi nửa bước liền dừng lại.
“Bên ngoài có người tới?” Khúc Phi Yên vốn an ủi Nghi Lâm, cũng đột nhiên ngẩng đầu.
Bên ngoài tựa hồ có rất nhiều người đến, cung âm thực táo tạp (hỗn tạp), tiếp theo chính là thanh anh gõ cửa, có thểđoán ra, sau đó là một trận hỗn loạn. Ai nói buổi sáng kỹ viện không có người ? Chỉ là ngoài cửa trông có vẻ thanh lãnh mà thôi.
Trên mặt Nghi Lâm còn mang theo lệ, cũng giật mình, nàng hảo nghe được thanh âm sư phụ mình. Lập tức cao hứng lên, lại bỗng nhiên nghĩđến mình đang ở kỹ viện, gặp sư phụ không biết như thế nào.
“Người Ngũ Nhạc phái đến .”
Đông Phương Bất Bại quay đầu nhìn mấy người phía sau, thản nhiên nói.
“Đông Phương, chúng ta tránh đi.”Địch Vân cũng nghe thấy cung âm, lúc này nghe nói những người đóđều là người của Ngũ Nhạc phái, trong lòng không khỏi lo lắng. Nếu những người đó nhận ra Đông Phương Bất Bại, sẽ lại gặp phải phiền toái. Còn nữa, hai người Nghi Lâm cùng Lệnh Hồ Xung đều là Ngũ nhạc phái, cùng bọn họở chung lại có chút gìđó mờám.
“Vì sao phải tránh?”Đông Phương Bất Bại chọn mi, nói:“Ta cũng không phải đặc biệt có vi cừu gìđó với người Ngũ Nhạc kiếm phái.”-
Địch Vân không khỏi tiến lên giữ chặt Đông Phương Bất Bại, nói:“Đừng ra ngoài, nếu bại lộ thân phận sẽ không tốt.”
“Tại sao phải sợ bọn hắn?”Đông Phương Bất Bại tuy rằng nói thế, nhưng cũng không tránh khỏi tay đối phương.
“Không phải là chuyện sợ hay không sợ,”Địch Vân thở dài, nói:“Là ta sợ. Hiện tại Ngũ Nhạc kiếm phái ở khắp Hành Sơn, nếu để bọn họ biết ngươi ở trong này, mặc dù có võ công, nhưng minh tiêu dễ tránh ám tiễn khó phòng. Ta sợ ngươi gặp chuyện không may.”
Đông Phương Bất Bại không nói chuyện, chỉ là Lệnh Hồ Xung trên giường nghe càng ngày càng không rõ, không hiểu được hai người kia cùng Ngũ Nhạc kiếm phái cóân oán gì.
Khúc Phi Yên thấy Lệnh Hồ Xung vẻ mặt khó hiểu, hì hì cười, đôi mắt to trát trát, cốý nói:“Hai vị thúc thúc cứu ngươi, sao lại không biết bọn họ là ai? Không phải còn cùng Dương thúc thúc ở trên tửu lâu uống rượu sao? Làm hại Dương thúc thúc bị liên lụy, bị một ít người mắng.”
Dương thúc thúc? Lệnh Hồ Xung nghe xong lại càng ngốc lăng, lập tức như là hiểu được cái gìđó, nhìn Địch Vân, nhớđến ngày đó trên tửu lâu Điền Bá Quang cũng xưng hắn là Dương huynh. Nguyên lai nói cho chính mình không phải tên thật?
Chỉ là Khúc Phi Yên cốý trêu Lệnh Hồ Xung, đáng tiếc Địch Vân bên kia căn bản không chúý, hắn chỉ quan tâm tới Đông Phương Bất Bại. Kiếp trước hắn đã xem hết cái gọi là danh môn chính phái, quân tửđại hiệp gìđó, đều làở trên miệng. Nếu Đông Phương Bất Bại lúc này bại lộ thân phận, chỉ sợđại sự không ổn. Võ công có lợi hại thì sao, giống như Mai Niệm Sinh, còn không phải bị người nhà hại sao.
“Tùy ngươi đi.”Đông Phương Bất Bại nhẹ nhàng nói, khóe miệng không khỏi câu thành độ cong. Mỗi lờđối phương nói đều khiến y cao hứng không thôi, người nọ sợ y gặp chuyện không may. Chỉ một câu, trong lòng cũng thực vui sướng.
“Nhưng chúng ta phải tránh đi đâu?” Nghi Lâm lại rất sốt ruột, khuôn mặt nhăn lại gần như sắp khóc, nói:“Bọn họ cũng sắp đến đây ! Làm thế nào mới tốt? Sư phụ, sư phụ nếu biết ta ở nơi trăng hoa này……” Nói xong lại bắt đầu rơi nước mắt.
Khúc Phi Yên thấy Đông Phương giáo chủ lại nhíu mày, nhanh chóng nói:“Tỷ tỷđừng có gấp.” Con ngươi vừa chuyển, cười nói:“Nhưng ta có một chủý.”
“Hảo cô nương, có chủý gì ! Mau nói, bọn họ sắp tới đây !” Nghi Lâm nghe thấy mừng rỡ, bắt lấy tay hỏi.
Đông Phương Bất Bại thản nhiên liếc nhìn Khúc Phi Yên một cái. Khúc Phi Yên hì hì mà cười, nói:“Đến kỹ viện tất nhiên là muốn phiêu kỹ.” Chọn chọn mi.
Nghi Lâm nghe thấy trên mặt không khỏi đỏ bừng, nói:“Hảo cô nương, hiện tại sao lại còn không đứng đắn .”
“Không a.” Khúc Phi Yên vẫn cười hì hì nói:“Chúng ta cải trang thành khách làng chơi không phải được rồi sao. Bọn họđẩy cửa thấy nhân gia đang hành sự, còn không ra ngoài sao? Trừ phi người của Ngũ Nhạc phái kia thật sự là cơ khát đến trình độ này.”
Nghi Lâm mặt càng hồng, lúng ta lúng túng nói:“Su huynh của Ngũ Nhạc phái mới sẽ không……”
Lệnh Hồ Xung lại cười ha ha, làm ra bộ dáng không đứng đắn, hỏi:“Tiểu muội muội, chẳng lẽ muốn giả thành người bị phiêu?”
Khúc Phi Yên cũng không đểý, nói:“Đó không do ta quản.”Ái muội phiêu mắt nhìn Địch Vân, lại nói:“Mọi người tất cả trốn dưới sàng!”
“Hảo !” Lệnh Hồ Xung rất sảng khoái, lập tức xuống giường. Nghi Lâm do dự một chút cũng thấp người chui vào dưới giường.
Ánh mắt Khúc Phi Yên mở thật to chớp chớp nhìn Địch Vân. Địch Vân vừa mới bắt đầu còn chưa có phản ứng, lập tức trên mặt cũng hồng, giữ chặt Khúc Phi Yên sắp chui vào giường, nói:“Không được đi……”
“Sao lại không được? Đông Phương thúc thúc cũng chưa nói không được.” Khúc Phi Yên tương đương vô tội.
“Nhưng……”Địch Vân thật sự là xấu hổđến cực điểm, nói:“Chính là không được, thanh danh của Đông Phương về sau làm sao bây giờ?”
“Đừng để người ta thấy mặt là tốt rồi.” Khúc Phi Yên nói, lập tức lại nhìn Đông Phương Bất Bại nói:“Đông Phương thúc thúc cảm thấy như thế nào?”
“Nhanh lên,” Đông Phương Bất Bại nhìn đi chỗ khác, không nhìn bọn họ, chỉ nói:“Bọn họđang đến đây.” Chỉ là phần da thịt ở tay và cổ lộ ra khỏi y phục đều có chút thản nhiên đỏ liên.
“A, đã biết.” Khúc Phi Yên nhanh chóng đáp ứng, liền chui xuống, còn bổ sung nói:“Nhớ rõđem y phục cởi ra ném xuống đất nga.” (Em gái, ta yêu em nga=))~)
Địch Vân nghe lại xấu hổ, vẫn cảm thấy không ổn, hắn không có vấn đề gì, nhưng Đông Phương tốt xấu gì cũng là Giáo chủ, nếu không cẩn thận để người ta nhận ra, chẳng phải là……
“Đông Phương……”
Địch Vân vừa định nói, giương mắt liền thấy Đông Phương Bất Bại dĩ nhiên ngồi ở trên giường, trong lòng không khỏi đại chiến. Bỗng nhiên cảm thấy mình như bịđiều khiển, liền đi qua.
Dưới sàng Khúc Phi Yên cười sung sướng, chỉ là không thể lên tiếng, cơ hồ nghẹn đến nội thương. Nghi Lâm lại xấu hổđến sắc mặt đỏ bừng, nhỏ giọng nói:“Bọn họ,…… Hai người bọn họ, thật sự sao?”
“Xem kịch vui đi.” Khúc Phi Yên cười nhăn mặt, lập tức từ khe hở dưới giường nhìn thấy một mảnh hồng sắc y bào bị ném xuống đất. Lại che miệng ách thanh mà cười.
“Đông Phương……”
Địch Vân nhìn Đông Phương Bất Bại đang thoát y, người nọ bán tựa vào đầu giường, chỉ mặc tiết y bạch sắc, tóc cũng tản ra, tùy ý rối tung trên vai, không có vẻ hỗn độn, nhưng lại có một loại biếng nhác mị hoặc khác. Ma xui quỷ khiến màđưa tay sờ mặt y.
Địch Vân nhìn đối phương thản nhiên cười, bỗng nhiên cảm thấy có chút tâm dương khó nhịn, muốn chạm vào……
“Đông Phương, nằm sấp xuống.” Chỉ là nghe thấy ngoài cửa có cung âm, Địch Vân mặt nhăn mày nhíu.
“Ân.” Đông Phương Bất Bại lên tiếng trả lời, liền xoay người ghé vào trên giường, mặt giấu vào trong. Trong lòng hiểu được người nọ là không nghĩ người khác nhìn thấy bộ dáng của y.
Địch Vân nhìn tấm lưng Đông Phương lược hiển gầy yếu, giấu trong tiết y, tuy rằng nhìn không thấy, nhưng cũng có thể nhìn đường cong ở thắt lưng cùng bả vai. Y phục trong lúc xoay người có chút hỗn độn, phần cổ phía sau được tóc đen che đậy có vẻđặc biệt trắng nõn.
Nâng tay giúp y loát thuận tóc dài hỗn độn nơi cần cổ, Địch Vân sợ bản thân không cẩn thận áp lên tóc y, thật cẩn thận. Ngón tay đụng tới chiếc cổ trắng nõn, đầu ngón tay cảm nhận được da thịt ấm áp, chỉ thấy người nọ khẽ run run.
Không khỏi dùng tay phủ lên phần cổ trắng nõn của người nọ mà mê muội. Trong lòng cóý niệm muốn chạm vào, cũng không nghĩ nhiều, liền phủ lên hai vai y, cúi đầu hôn trên chiếc cổ bạch ngọc kia.
“Ngô……”
Đông Phương Bất Bại giật mình, kém nhảy dựng lên, theo bản năng giãy dụa, chỉ là bị người trên thân bắt lấy bả vai, sức nặng toàn thân cơ hồđều đặt trên người y, động cũng không thểđộng. Sau cổ vốn là nơi mẫn cảm, bị hắn đột nhiên hôn lên, nhẹ nhàng ma sát, hơi thởấm áp, trêu chọc một trận ngứa ngáy, bất giác rên rỉ lên tiếng.
Tiếng rên rỉ kia như sét đánh sấm rền, Địch Vân cảm thấy trong đầu một trận sung huyết, xúc động khó hiểu. Người dưới thân lại không thành thật vặn vẹo một chút, trên tay nhanh chóng tăng thêm lực đè y lại.
Đông Phương Bất Bại lại khẽ hừ, Địch Vân bỗng nhiên nghĩ mình dùng sức quá nặng, làm đau đối phương, nhanh chóng buông tay,“Thật có lỗi Đông Phương,……” Lại xấu hổ, vội vàng đứng dậy, hướng bên ngoài giường tựa vào.
Đông Phương Bất Bại cũng không đứng lên, chỉ phiên thân, nghiêng người mà nằm, cười nhìn hắn. Người nọ luống cuống tay chân tránh đi, nhanh chóng phát hiện ra cái khác.
“Cái kia……” Địch Vân ngượng ngùng sờ sờ mũi, miết mắt liền nhìn thấy trước sườn mặt người nọ, tiết y buông lỏng, không chỉ là chiếc cổ trắng nõn, ngay cả ngực cũng lộ ra một phiến da thịt. Hít sau, Địch Vân cảm thấy trong đầu hỗn loạn, hạ nhân vốn còn phản ứng, lúc này lại khó chịu.
“Ta còn là ra ngoài đem những người đó dẫn dắt rời đi.” Sắc mặt Địch Vân hồng đến độ có chút chuyển thành màu đen, hoảng hốt bận rộn muốn xuống giường.
Đông Phương Bất Bại chỉ mỉm cười, nâng tay kéo trụ y phục hắn, dùng một chút lực. Người nọ cuống quít nên thân hình bất ổn, bị kéo qua.
“Ân……” Đông Phương Bất Bại kêu đau.
Địch Vân dùng hai tay chống đỡ thân thể, sốt ruột hỏi:“Thế nào? Áp đau ?” Vừa rồi bị y kéo, thân thể không ổn định, trực tiếp áp lên người đối phương.
“Không có việc gì,”Đông Phương Bất Bại lắc đầu, chỉ là lại lơđãng phiên thân, nâng đùi hữu ý vô tình mà ma sát vào hạ thân đối phương, nói:“…… Ngươi thì sao?”
Địch Vân làm sao chịu được y trêu chọc, muốn lui lại, lại bị y kéo cánh tay,“Đông Phương ngươi trước để ta đứng lên.” Hắn cảm thấy nếu cứ như thế này mình sẽ phát điên.
END30
***
Spum: Đông Phương mỹ nhân thành nữ vương dụ thụ rồi a, bất quá ta thích, ta mà là Địch Vân thìứ có thèm nhẫn=]]~
Eris: Khụ, thỉnh chúý, trong phòng còn trẻ em dưới 18 tuổi, tiểu ni cô không xuất giá cùng 1 thanh niên chưa thành thân a~