CHƯƠNG 59 – HƯỚNG VẤN THIÊN
Đông Phương Bất Bại thấy bộ dáng của Địch Vân không khỏi bật cười, dứt khoát đứng lên đi đến phía sau bình phong, đem ngoại sam khoát lên giááo, cả người xích lỏa ngồi vào dục dũng.
Địch Vân sờ sờ cái mũi, hầu kết bất giác cao thấp mà trượt. Nhanh chóng đem mắt miết đến trên giường rồi lại cảm thấy cứ nhìn chằm chằm vào giường cũng có vài phần “quỷ dị”.
“Ngươi không tắm sao?”
Địch Vân cứng đờ, nghe được phía sau có tiếng nước lưu động rất nhỏ, sau đó là tiếng nói nhẹ nhàng của Đông Phương Bất Bại. Thanh âm rất nhỏ, tựa như thì thầm, khiến lòng hắn như bị mèo quàu.
“Ta đợi chốc nữa……” Cách một lúc lâu Địch Vân mới nhớ tới việc phải đáp lại, trong đầu hắn bất giác nghĩ đến bộ dáng Đông Phương Bất Bại thoát y vừa rồi, dời mắt không kịp liền nhìn thấy một mảnh quang lỏa, lộ ra vai cổ, khiến người ta huyết mạch sôi trào.
“Phốc xuy”Đông Phương Bất Bại nghe hắn khô khốc đứt quãng mà nói, không khỏi bật cười, nhưng cũng không trêu chọc hắn, nói:“Vậy ngươi ra ngoài đi dạo cũng được.”
Địch Vân lắc đầu, hắn hiện tại ra ngoài là tốt nhất, nếu không thật đúng là sắp nhẫn không được màđi qua đem người nọ hung hăng ôm vào trong ngực thân thiết một phen. Chỉ là hai người đang ở bên ngoài, hắn làm sao yên tâm đểĐông Phương Bất Bại một mình.
“Ta ởđây làđược.”Địch Vân ngồi ở trên giường nhắm mắt ngưng thần, nghĩđã nhiều ngày không hảo hảo luyện công, lúc này liền vận công điều tức một phen cũng tốt.
“Tĩnh khí ngưng thần, cẩn thận vận khí.”
Qua không bao lâu, Địch Vân chợt nghe thanh âm Đông Phương Bất Bại vang bên tai. Hắn vốn không có chân chính an tĩnh, trong lòng hỗn loạn, đông nghĩ tây nghĩ. Việc này lại bịĐông Phương Bất Bại vạch trần, có chút ngượng ngùng.
Trợn mắt liền thấy phía sau tấm bình phong lớn, Đông Phương Bất Bại đã từ trong dục dũng đứng lên, làn da trắng nõn, trên người phủđầy bọt nước, chậm rãi trượt xuống. Tóc đen ướt sũng dán trên lưng, thắt lưng mềm dẻo vẫn còn ở trong nước.
Địch Vân nhất thời nhìn đến ngây người. Vốn bên cạnh dục dũng có một bình phong lớn là không sai, nhưng bình phong chỉ chắn đi tầm mắt ởđại môn trước mặt cùng cửa sổ, hắn ngồi ở trên giường, tất nhiên đem bộ dạng Đông Phương Bất Bại tắm rửa nhìn thấy toàn bộ.
Đông Phương Bất Bại quay đầu đối diện với ánh mắt của Địch Vân, cũng không che dấu cái gì, hào phóng xoay người lại, mỉm cười, mang theo vài phần mị hoặc, trêu tức nói:“Ngươi trốn xa như vậy làm cái gì? Vừa rồi là ai hăng hái gọi nương tử, lúc này lại sợ ta đem xương cốt ngươi nuốt hết không chừa một mảnh sao.”
Địch Vân bị y nói màđỏ mặt, sờ sờ cái mũi, chợt nghe Đông Phương Bất Bại tiếp tục nói:“Lấy khăn cho ta.”
“…… Hảo.”Địch Vân thế này mới nhìn thấy trên ghếđẩu bên giường có một chiếc khăn màu trắng, đứng dậy, cầm lên. Chỉ là khi mở miệng nói chuyện mới cảm thấy giọng mình thực sáp ách, trong lòng không khỏi thầm mắng bản thân háo sắc. (Rất tiếc, anh chưa được trình độ háo sắc đâu, thịt tới miệng còn không ăn, gặp người khác là xử từđời nào rồi~~ Ta ganh tị anh nhá>30