CHƯƠNG 63 – ĐỘT BIẾN
Đông Phương Bất Bại đưa tay ôm lấy lưng hắn, thật lâu sau mới lúng ta lúng túng nói:“Ta cũng vậy……”
Chúc đăng minh diệt, thân ảnh hồng sắc leo lắt trong đêm, hai người cách một lúc lâu cũng chưa nói chuyện, bên trong thực im lặng, tiếng hít thở nghe được đến dị thường rõ ràng.
Qua nửa ngày, Địch Vân mới cảm thấy có chút ngượng ngùng, buông người dưới thân ra, nói:“Ta đi lấy chén rượu.”
Đông Phương Bất Bại ngồi ở bên giường nhìn hắn đi qua lấy hai chung rượu rồi mang lại đây.
Địch Vân đem một chén rượu đưa qua, chỉ cảm thấy khóe mắt đuôi mày của đối phương đều là tiếu ý khiến hắn cảm thấy vui sướng, mỗi một mạt thần thái đều như khắc sâu vào lòng hắn, không khỏi cười nói:“Ngươi thật sự rất đẹp, rất đẹp.”
Đông Phương Bất Bại mỉm cười, không khỏi nhớđến đối phương lần trước bệnh nặng vừa khỏi thì lăng lăng nhìn mình, sau còn nói mình đẹp, lời nói hôm nay lại cùng khi ấy giống nhau, nói:“Ngươi người này vẫn ngốc như trước, một đại nam nhân như ta sao có thể xinh đẹp.”
Dứt lời khuynh thân qua, đưa tay nhất lên chung rượu sau đó vòng lấy tay đối phương.
Địch Vân “Hắc hắc” cười, đem chung rượu nghiêng qua, hai người đều cùng uống xuống. Thế này mới nói:“Nương tử của ta đương nhiên xinh đẹp. Không riêng gì võ công đệ nhất, cũng làđẹp nhất .”
Đông Phương Bất Bại nghe xong đáy lòng ngọt ngào, chỉ cảm thấy tựa hồ chung rượu này rất nồng, trong lòng dần nóng lên, trên mặt không khỏi có chút ửng đỏ, nói:“Ta thật cao hứng.”
Địch Vân thấy ánh mắt của y ôn nhu như nước, hai má lại ửng đỏ, lộ ra một cỗ nhu tình nói không nên lời. Ôm lấy bả vai của y, đem y ôm vào trong lòng, nói:“Ta cũng vậy, chỉ mong sau này lúc nào ngươi cũng có thể cao hứng là tốt rồi.”
Đông Phương Bất Bại thuận theo tựa vào trong lòng hắn, nhắm mắt lại, chợt nghe Địch Vân đột nhiên nói:“Đông Phương, ta còn có chuyện muốn nói với ngươi.”
“Chuyện gì?” Đông Phương Bất Bại thấy hắn bỗng nhiên nói thực nghiêm túc, chỉ tựa vào lòng hắn cọ cọ, dường như có chút khiêu khích.
Địch Vân cảm thấy trên cằm có chút, tóc đen mềm mại nhẹ nhàng cọ sát dưới cằm hắn, ngay cả trong lòng cũng cảm thấy có chút ngưa ngứa. Chỉ là trong lòng hắn vẫn còn khúc mắc, dù nói như thế nào Địch Vân cũng không phải là Dương Liên Đình, hắn chưa từng nói ra, cũng không có người biết. Địch Vân trước kia nghĩ rằng bản thân có lẽđã không còn là ngốc tiểu tử gọi Địch Vân nữa, hay cứ dùng thân phận của Dương Liên Đình mà sống hết một đời này. Chỉ là sau này, chuyện tới phút cuối cùng, trong lòng hắn lại cảm thấy rất quan tâm……
Đông Phương Bất Bại thấy hắn không nói, hé miệng cười ngẩng đầu nhìn hắn, nói:“Ta đang nghe a……” Chỉ là nói đến một nửa thì trưởng mi khóa lại, tiếu ý trên mặt cũng có chút cứng lại.
“Làm sao vậy?……”Địch Vân phát giác y không thích hợp, nhanh chóng hỏi. Nói còn chưa dứt lời, đối phương đã hạ thấp người, ôm lấy cổ hắn dâng lên một cái hôn sâu.
“Ngày vui của chúng ta lại có người đến quấy rối, thực phiền a.”Đông Phương Bất Bại ngữ khí thản nhiên mà nói, chỉ cần là người quen thuộc với Đông Phương Bất Bại đều biết, loại bình thản lãnh khốc này mới là chân chính động khí, rất đáng sợ. Chỉ làđôi con ngươi nhìn Địch Vân lại vẫn nhu tình mật ý, mang theo một chút bất đắc dĩ.
Địch Vân nghe xong cả kinh, có người quấy rối? ! Vì vậy mới nín thở ngưng thần lắng nghe, bên ngoài thực im lặng, ngẫu nhiên có gió nhẹ làm vang lên thanh âm của lá cây xao động. Cẩn thận phân rõ, mới biết bên trong pha lẫn thêm tiếng hô hấp của vài người, tuy rằng đối phương đã cốý che dấu nhưng vẫn để lại dấu vết.
Địch Vân mày kiếm khóa chặt, cánh tay ôm lấy thắt lưng của Đông Phương Bất Bại, trong lòng cũng rất tức giận, nếu là bình thường, hắn còn có thể tốt tính mà tìm chỗ khoan dung độ lượng, mà giờ này khắc này, dù là người tốt tính đến đâu cũng không thể không quan tâm.
“Ta đi.”
“Không.” Đông Phương Bất Bại đưa tay giữ chặt Địch Vân đang muốn đứng dậy, nói:“Đừng đi, những kẻđó không có gìđáng lo.” Nói xong con ngươi chuyển động, lóe lên quang mang,“Đây đúng là khiến người ta ghét. Ta muốn cược xem bọn họ có thểở bên ngoài ẩn nấp bao lâu.” Dứt lời liền nâng lên thắt lưng, đưa tay khẽđẩy, liền đem Địch Vân phác đảo trên giường, nói:“Không cần quan tâm tới bọn họ.”
Lưng Địch Vân bỗng nhiên chạm vào chăn nệm bằng gấm trên giường, rất mềm mại, trên người lại cóĐông Phương ôn hương nhuyễn ngọc. Chỉ là trong lòng có chút lo lắng, Đông Phương nói bên ngoài những người đó không có gìđáng lo, nhưng nói thì như thế, hắn có thể biết được có bốn người tới, võ công cũng không thấp.
“Không phải nói ta rất đẹp sao, như thế nào nhìn ta còn nhíu mày.”Đông Phương Bất Bại cười khẽ vuốt vuốt mi tâm đang nhíu chặt của hắn, nói.
Địch Vân bắt lấy tay y, kéo đến bên miệng hôn hôn, nói:“Vẫn nên ra ngoài giải quyết trước đi đi. Không cần tiện nghi người khác xem náo nhiệt.”
Đông Phương Bất Bại nghe xong nhịn không được cười rộ lên, Địch Vân lại nhẹ giọng nói:“Mặt khác, hôm nay hài tửở ngoài viện, ta sợ sẽ làm bị thương đến nó.”
“Nói đúng.” Đông Phương Bất Bại thế này mới chính sắc nói, y đã quên mất những người bên ngoài có thể gây bất lợi với Tiểu Địch Vân.
Địch Vân nghiêng thân một cái rồi nhanh chóng xoay người, đi xuống giường, lập tức đưa hai tay ôm lấy đem Đông Phương Bất Bại từ trên giường bế lên, nói:“Nương tử, ta ôm ngươi tới cửa.”
Tuy rằng từ giường đến đại môn cũng không quá hai bước, nhưng Đông Phương Bất Bại vẫn rất vui vẻ.
Đi qua bình phong, Địch Vân liền đem trong lòng người thả xuống, lập tức giúp y sửa sang lại lễ phục cóít nếp nhăn một chút, lại đem song điệp trâm một lần nữa cài lên.
Đông Phương Bất Bại đối với hắn mỉm cười, nâng tay lần tìm trâm gài tóc, dùng sức đẩy nó vào một chút, nội kình phóng ra, đem cửa phòng chấn mở.
“Còn không hiện thân, ngày vui của bổn tọa còn đến quấy rầy, tất cả kẻđến đừng mong trở về.” Thanh âm Đông Phương Bất Bại lạnh lùng đến cực điểm, từng tiếng đều như băng trùy tử (băng vỡ??~), rơi trên mặt đất. Một chữ cuối cùng còn chưa nói xong đã phi thân đứng ở trong viện.
Địch Vân lấy bội kiếm, đi theo ra ngoài.
Trong viện treo mấy trản đèn ***g hồng sắc, đều thiếp song hỉ, toàn bộ sân bị hồng quang bao phủ, nhưng cũng là một mảnh vựng vựng âm thầm. Địch Vân đứng ở bên cạnh Đông Phương Bất Bại, chợt nghe trên cây cách đó không xa vang lên một trận cuồng tiếu, có người quát:“Đông Phương Bất Bại, ngươi đại hôn? Đường đường là Nhật Nguyệt thần giáo Giáo chủ, võ lâm đệ nhất cao thủ, bị người đặt dưới thân có tư vị như thế nào? !”
Ầm vang một tiếng, Địch Vân chỉ cảm thấy trong đầu như có thứ gìđó nổ tung, trước mặc kệ người nọ nói gì, nhưng chỉ riêng thanh âm này, hắn nhớ rất rõ, người nói chuyện không phải Nhậm Ngã Hành còn có thể là ai? !
“Nhậm giáo chủ.”Đông Phương Bất Bại bất động thanh sắc, tựa hồ cũng không có một chút ngạc nhiên, đưa tay vuốt ve văn sức trên trường y tụ, nói:“Bổn tọa thật không biết Nhâm giáo chủ có sở thích hỏi thăm chuyện này. Bất quá vẫn nhọc lòng Nhậm giáo chủ lo lắng a.”
Đông Phương Bất Bại vừa dứt lời, chỉ nhìn thấy từ trên mấy cay đại thụ hạ xuống bốn người, người mở miệng nói chuyện tất nhiên là Nhậm Ngã Hành không cần nhiều lời. Còn ba người ở phía sau hắn bởi vì cách quá xa mà thấy không rõ lắm bộ dáng.
Đông Phương Bất Bại mắt lạnh đảo qua bốn người kia, đột nhiên mở miệng chậm rãi nói:“Ta nhớ rõ mười hai năm trước, tiểu oa nhi Doanh Doanh ngươi chỉ mới hơn năm tưởi, nhiều năm qua, ngươi vẫn ở trên Hắc Mộc Nhai, xem như là ta tự mình nuôi lớn, ta lại muốn hỏi một chút, ta có chăm sóc ngươi hay không? Có thương ngươi hay không? Ta làm sao không biết chuyện của ngươi? Chỉ là ta thật không ngờ, mười hai năm tình phân, như thế nào cũng so ra kém hai chữ‘thân sinh’ này.”
Địch Vân nghe xong ngẩn ra, thế này mới phát hiện đối diện có một người dáng người tinh tế, tất nhiên là một nữ tử, chỉ là hắn thật không ngờ, người này sẽ là Nhậm Doanh Doanh.
“Đông Phương Bất Bại, ngươi không cần ở trong này giả mù sa mưa , nữ nhi của ta sao có thể nhận giặc làm cha ! Ngươi đem ta nhốt dưới Tây Hồ mười hai năm, còn trông cậy muốn bài bố nữ nhi của ta !” Nhậm Ngã Hành gào to một tiếng, tiến lên vài bước, nói:“Hôm nay chúng ta sẽ kết thúc mọi chuyện, xem thử Giáo chủ vị này ngươi có an ổn mà ngồi được không.”
Bốn người đi đến vài bước, Địch Vân mới có thể nhìn thấy rõ ràng, trong đó có một người mặc nguyệt sắc trường bào, cầm trên tay nhuyễn tiên, đúng là Hướng Vấn Thiên không thể nghi ngờ.
Chỉ là khi ánh mắt đảo đến người bên cạnh thì không khỏi kinh ngạc mở to hai mắt, y phục người nọ không quá chỉnh tề, cũng không tính là lôi thôi, tăng thêm một phần tiêu sái uy dũng, trong tay cầm một thanh trường kiếm, tất nhiên là kẻ trên thuyền lớn của Khai Phong ngày ấy – Lệnh Hồ Xung !
Lệnh Hồ Xung vốn cũng không thấy rõ bộ dáng đối phương, đến gần thì cả kinh nhảy dựng, nói:“Là các ngươi? !”
Địch Vân lúc này cũng không biết nên cười hay nên khóc , bọn họ cùng Lệnh Hồ Xung tuy rằng xem như bình thủy tương phùng, nhưng cũng đều là giao hảo, làm sao nghĩđến lúc này lại đao kiếm tướng hướng. Hắn tìm không ra lý do.
“Hảo một tên Lệnh Hồ Xung.”Đông Phương Bất Bại cười rộ lên, trong con ngươi lộ ra sát ý, nói:“Ngay cả một kẻ không liên quan cũng đến gây phiền phức cho bổn tọa a.” Dứt lời cười khanh khách đi về phía trước vài bước, nói:“Doanh Doanh là ta tự tay nuôi lớn, dù sao cũng có vài phần tình ý, bổn tọa trước sẽ không động đến ngươi. Nhậm giáo chủ ngươi xem như trưởng bối của bổn tọa, lúc trước đề bạt bổn tọa, lại truyền thụ võ công cho bổn tọa, bổn tọa trong lòng có chút cảm kích. Hướng Vấn Thiên, ngươi tuy rằng cho tới bây giờ chưa từng trung tâm với bổn tọa, chỉ làđối với Nhật Nguyệt thần giáo chung quy vẫn tính là trung tâm, bổn tọa cũng nhìn thấy, cũng hiểu được.”
Đông Phương Bất Bại không nhanh không chậm nói xong, lập tức phất tay áo, đột nhiên bạt thân lên, nói:“Lệnh Hồ Xung, ngươi ngẫm lại a, bổn tọa có lí do gì không giết ngươi đầu tiên!”
Nói đến người đến, mọi người chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, hồng ảnh dĩ nhiên đoạt đến trước mặt, theo sát sau là ngân quang hoa nhiên, bên trong y tụ hồng sắc kia nhấp nháy vài thanh tế châm ngân sắc.
Lệnh Hồ Xung cả kinh, làm sao còn kịp nói chuyện, nhanh chóng nâng kiếm đón đỡ, bên tai truyền đến tiếng kinh hô của Lệnh Hồ Xung.
“Chúng ta cùng lên.” Hướng Vấn Thiên nhanh chóng phóng ra trường tiên, hướng sau lưng Đông Phương Bất Bại đánh tới. Nhậm Ngã Hành cùng Nhậm Doanh Doanh bên cạnh thấy vậy cũng rút kiếm ra.
Địch Vân nào dám chậm trễ, đề khí nhảy đến bên người Đông Phương Bất Bại, xoay người đem đường kiếm hướng đến vai đối phương, bức Hướng Vấn Thiên thu hồi trường tiên, lui về phía sau. Chỉ làĐịch Vân động tác càng thêm nhanh chóng, trường kiếm nhất vãn, khi Hướng Vấn Thiên còn đang thu roi liền theo sát bên đảo qua, đem nhuyễn tiên không kịp thu hồi kia cuốn lên thân kiếm, vung tay vận khí, đem nó ngạnh sinh sinh chặt đứt thành hai khúc. Một động tác này nhanh đến cực điểm, lại thu phóng tự nhiên, hành văn liền mạch lưu loát, khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
“Kiếm pháp vi diệu a.”Đông Phương Bất Bại trừu không nghiêng đầu cười, nói:“Sao trước kia không thấy ngươi dùng qua, còn dám tư tàng không cho ta xem a.”
“Hiện tại liền khoa tay múa chân cho ngươi xem.”Địch Vân vốn trong lòng rất buồn bực, hắn làm sao nghĩđến Nhậm Ngã Hành sẽ xuất hiện ởđây, sợ là Hắc Bạch Tử căn bản không hoàn thành lời hắn nói. Chỉ làđột nhiên nghe được Đông Phương Bất Bại nhẹ giọng giọng trêu ghẹo, tâm tình tốt lên rất nhiều. Trường kiếm tay tay không ngừng lưu động, họa xuất một chiêu thức trong Huyết Đao Phổ, nói:“Chiêu này như thế nào?”
END63