Đông Phương Bất Bại Chi Đông Quân Qui Điền

Chương 54: Chương 54




CHƯƠNG 55 – MÙI CANH THỊT

 

 

          Phong Thanh Dương trước từng tra xét thân phận đại phu, tất nhiên không có vấn đề, lại thấy sư chất nói có lý, trầm ngâm  một lát, cũng đồng ý , “Vậy ngươi phải cẩn thận.”

  

          Hàn Duyệt thấy Phong Thanh Dương đồng ý, trong lòng vui sướng, nụ cười trên mặt cũng thêm vài phần chân thành, “Sư thúc các tiền bối, chuẩn bị khi nào xuất phát?”

 

 

          “Sáng sớm ngày mai.” Phong Thanh Dương trả lời, họ trước khi đến đã thương lượng sẵn thời gian, nhưng vì thân thể của sư chất mà có chút do dự.

 

 

          “Như vậy, Bất Quần thấy, đêm này lúc không người, Bất Quần dọn ra ngoài thì tốt hơn.” Hàn Duyệt trong lòng mừng thầm, nhưng trên mặt không dám lộ ra chút cảm xúc nào.

 

 

          Phong Thanh Dương một tư một lát, liền hiểu được tính toán của sư chất, lại thấy nhân lúc mình còn ở, chọn một nơi ở khác cho sư chất, ông cũng yên tâm hơn nên đồng ý .

 

 

          “Vậy lát nữa ta đi đặt một phòng khác cho ngươi, đến tối ta dẫn ngươi đi qua.” Phong Thanh Dương nói thẳng.

 

 

          “Cám ơn sư thúc.” Hàn Duyệt hơi cúi đầu, nói, “Không bằng hỏi đại phu một chút, dù sao ông ta là người nơi này, khách *** nào danh dự tốt, ông ta phải rõ hơn chúng ta nhiều.”

 

 

          “Nhạc sư chất nói cũng có lý.” Lúc đầu họ không xen mồm, hiện tại đã quyết định, trong lòng vui mừng hắn thâm minh đại nghĩa, có thể vì đại cục mà suy nghĩ, Mạc Đại tiên sinh nghĩ mình cũng nên xuất ra vài phần lực.

 

 

          “Vậy cứ tính thế đi, sư chất ngươi thân thể không tốt, nghỉ ngơi trước đi, chúng ta ra ngoài, ngươi không cần tiễn.” Phong Thanh Dương nhìn ba người khác, mở miệng nói, “những chuyện khác ngươi không cần lo lắng, tất cả đều có chúng ta.”

 

 

          “Vâng” Hàn Duyệt trong lòng vui vẻ, thấy thân thể cũng tốt hơn nhiều, dù Phong Thanh Dương nói vậy, nhưng vẫn đứng lên hành lễ, “Thứ vãn bối không thể tiễn, chúc các vị tiền bối thuận buồm xuôi gió.”

 

 

          “Ngồi xuống đi.” Phong Thanh Dương rất vừa lòng, có chút đắc ý nói, “Ngươi quá đa lễ rồi.”

 

 

          “Ngươi đứng đó khoe khoang đi.” Mạc Đại tiên sinh trực tiếp vạch trần Phong Thanh Dương, đứng dậy đi ra ngoài, “Nhạc sư chất, ta ở Hành Sơn chờ ngươi.”

 

 

          “Nhạc sư chất phải bảo trọng thân thể.” Định Nhàn sư thái tuy diện mạo bình thường, nhưng cười rộ lên, rất có cảm giác từ ái, thật dễ dàng làm người ta muốn thân cận.

 

 

          “Chờ ngươi thân thể tốt hơn ta mời ngươi uống trà.” Thiên Môn đạo trưởng cũng đứng dậy, biểu tình có vài phần nghiêm túc, nhưng trong mắt lại đầy tiếu ý.

 

 

          “Ngươi nghỉ ngơi cho tốt vào.” Phong Thanh Dương dặn.

 

 

          “Vâng, vãn bối cung tiễn các vị.” Hàn Duyệt cúi đầu, ngừng cười, mới ngẩng đầu đáp.

 

 

          Nhìn họ đóng cửa rời đi, Hàn Duyệt nhẹ nhàng thở ra, ngồi lên ghế, Bình Nhất Chỉ nhất định sẽ dẫn họ đến khách *** Đông Phương ở, như vậy hắn có thể gặp lại Đông Phương, trải qua thế giới của hai người, từ lúc hắn bị Hoa Sơn mang về đến nay, hắn vẫn chưa có lúc nào ở chung đàng hoàng với Đông Phương.

 

 

          Bình Nhất Chỉ không cô phụ Hàn Duyệt tín nhiệm, khi Phong Thanh Dương hỏi, ông nói ra tên của hai khách ***, một trong số đó là nơi Đông Phương ở.

 

 

          Phong Thanh Dương gật đầu, đi ra ngoài đại khái hỏi thăm  một chút, thấy cũng không sai, buổi chiều lại thương lượng với Hàn Duyệt, Hàn Duyệt giả như vô tình chọn khách *** của Đông Phương.

 

 

          Hết thảy giai đại vui mừng, Ninh Trung Tắc trong lòng vẫn có chút lo lắng, nhưng biết trượng phu cùng sư thúc đều đang làm đại sự, nên không nói gì, mà yên lặng thu thập hành lý cho trượng phu, để thêm chút bạc, lại căn dặn vài câu.

 

 

          Hàn Duyệt tất nhiên liên tục đáp ứng, dù thật có lỗi với Ninh nữ hiệp mà hắn vẫn luôn bội phục, nhưng Hàn Duyệt bây giờ không thể quản được nhiều như vậy, chuyện của hắn hắn còn chưa giải quyết xong nữa là.

 

 

          Buổi tối, Phong Thanh Dương đưa sư chất cùng đại phu đến phòng đã định trước, lại dặn dò vài câu, mới rời đi, ông còn phải về an bài chuyện thế thân.

 

 

          Bình Nhất Chỉ thấy Phong Thanh Dương đi, mới mở miệng nói, “Vẫn là công tử có cách.”

 

 

          Hàn Duyệt bôn ba có chút mỏi mệt, nhưng nghĩ đến có thể nhìn thấy Đông Phương, tinh thần vẫn còn rất tốt, “Không dám nhận, cũng là công lao của tiên sinh.”

 

 

          Bình Nhất Chỉ là đại phu, tất nhiên nhìn ra Hàn Duyệt thân thể không khoẻ, nói, “Ta đi sắc thuốc cho công tử, công tử nghỉ ngơi đi.”

 

 

          “Không cần. . . . . .” Hàn Duyệt còn chưa nói xong, liền nhìn thấy có người đẩy cửa vào, đỏ mắt hét lên, “Đông Phương. . . . . .”

 

 

          Đông Phương nhìn Hàn Duyệt sắc mặt tái nhợt gầy hơn nhiều, trong lòng cũng khó chịu, rất muốn đi lên ôm hắn, nhưng dù sao thủ hạ vẫn đang ở đây, “Bình tiên sinh, thân thể hắn thế nào?”

 

 

          Bình Nhất Chỉ thấy Đông Phương, vội hành lễ, “Giáo chủ, đã không sao, chỉ cần điều dưỡng mấy ngày nữa là tốt rồi, hơn nữa công tử tuổi trẻ, căn bản rất tốt.”

 

 

          “Vậy là được rồi, phiền tiên sinh .” Đông Phương trong lòng thở dài một hơi, trên mặt lại bình thản như đấy chỉ là việc nhỏ, thuận miệng hỏi mà thôi.

 

 

          Bình Nhất Chỉ là người thông minh, hành lễ nói, “Thuộc hạ cáo lui trước, đi sắc thuốc cho công tử.”

 

 

          Đông Phương lên tiếng, vươn tay ngăn Bình Nhất Chỉ hành lễ, nói, “Tiên sinh đa lễ .”

 

 

          Bình Nhất Chỉ cười, không phản bác, trực tiếp lui xuống, còn cẩn thận đóng cửa lại.

 

 

          Bình Nhất Chỉ vừa rời khỏi, nước mắt Hàn Duyệt lập tức chảy xuống,  bao nhiêu ủy khuất thương cảm mấy ngày nay đều biểu lộ ra trước mặt Đông Phương.

 

 

          Đông Phương bước lên, ôm lấy Hàn Duyệt, không nói gì, chỉ để mặc Hàn Duyệt phát tiết một phen, mới đứng dậy lấy ly nước, đưa cho Hàn Duyệt uống.

 

 

          Hàn Duyệt nhìn y phục Đông Phương ướt đẫm, có chút ngượng ngùng, khóc  nửa ngày, cầm ly uống nước, mới mở miệng nói, “Đông Phương, ta rất nhớ ngươi.”

 

 

          Đông Phương đặt ly nước không sang một bên, vuốt mặt Hàn Duyệt, “Gầy rất nhiều, đồ ngốc.”

 

 

          “Sao lại hôn mê lâu như vậy, ta nghĩ ngươi lại đổi thân thể nữa đó chứ.” Đông Phương đích thanh âm mang theo vài phần dịu dàng cùng đau lòng, còn có vài phần hối hận, lúc trước nếu nghĩ ra cách khác, không cần phải đánh Hàn Duyệt, thì Hàn Duyệt đã không hôn mê lâu như vậy.

 

 

          Hàn Duyệt không định gạt Đông Phương, nói lại chuyện của mình cùng Đông Phương, nhưng hắn giấu chuyện Đông Phương chỉ là một nhân vật trong sách.

 

 

          Đông Phương đầu tiên là kinh ngạc, ánh mắt tối lại, dù trong lòng có chút khó chịu vì tới giờ Hàn Duyệt mới nói cho y chân tướng, nhưng lại vì Hàn Duyệt chịu nói ra hết thảy mà trong lòng vui sướng.

 

 

          “Ý của ngươi là, ngươi không phải yêu tinh?” Đông Phương ôm Hàn Duyệt tựa lên giường, hỏi.

 

 

          “Không phải.” Hàn Duyệt cúi đầu, nhớ tới cha mẹ, trong lòng lại bắt đầu khó chịu, nhìn thấy Đông Phương vui sướng lại dịu đi không ít.

 

 

          “Nơi đó của ngươi có nhiều thứ tốt như vậy, ngươi nỡ bỏ?” Đông Phương hỏi ngược lại.

 

 

          “Ta vốn không muốn về.” Hàn Duyệt không muốn lừa Đông Phương, nhìn vào mắt Đông Phương, nói, “Cha mẹ ta đều ở đó, nhìn họ, ta dù muốn về với ngươi cũng không nỡ để họ lại.”

 

 

          Đông Phương nhìn đôi mắt hắc nhuận của Hàn Duyệt, vì rơi lệ mà ướt đẫm, tuy biết Hàn Duyệt lúc trước đã từng muốn bỏ lại mình, nhưng y lại không thể trách được Hàn Duyệt

 

 

          Y còn nhớ, lúc cha mẹ mình bị giết, ánh mắt họ  nhìn mình, tha thiết tới vậy, nếu y là Hàn Duyệt, y sợ cũng sẽ chọn như thế, “Ta hiểu.”

 

 

          Hai từ, làm Hàn Duyệt vừa chua xót vừa ngọt ngào, kề lên môi Đông Phương, quyến luyến hôn lấy, mang theo vài phần xin lỗi.

 

 

          Đông Phương mở miệng xem như nhận lời xin lỗi của Hàn Duyệt, hai người rất lâu không thân thiết, môi cùng môi dán sát vào nhau, hương vị quen thuộc, độ ấm quen thuộc làm hai người có chút kích động.

 

 

          Thật lâu sau hai người mới tách ra, Hàn Duyệt nhìn hai má Đông Phương ửng đỏ, mắt mang cười, kìm lòng không đậu ôm cổ Đông Phương, “Đông Phương, yêu ngươi.”

 

 

          Đông Phương khẽ hôn lên môi Hàn Duyệt, mở miệng hỏi, “Ngươi sao lại về được?”

 

 

          Hàn Duyệt vừa định nói, liền ý thức được một chuyện thật bi thúc, biểu tình 囧, chịu đả kích rất lớn, lúc trước hắn đang giặt quần, tự nhiên không mặc quần, sau đó trượt té, trán đụng phải bồn cầu, như vậy nói trắng ra là, lần hôn mê hoặc đã chết này của hắn, hắn chỉ mặc quần lót nằm trên bồn cầu, thanh danh của hắn, đã mất sạch rồi a.

 

 

          Trong lòng buồn bực, trộm nhìn Đông Phương, không muốn nói cho y chuyện này, dù sao Hàn Duyệt cũng có sĩ diện, “Đập đầu, không biết là đã chết hay là hôn mê, chờ ta tỉnh lại thì đã về tới đây rồi.”

 

 

          Đông Phương gật đầu, thầm quyết định, về sau tuyệt đối không thể để Hàn Duyệt bị thương, vạn nhất hắn đi rồi về không được nữa, y phải làm gì bây giờ.

 

 

          Hàn Duyệt lại nói cho Đông Phượng nghe chuyện Phong Thanh Dương nói với mình, Đông Phương đã sớm biết, gần đây giang hồ vì chuyện này mà rất náo nhiệt.

 

 

          Mặc dù đã biết, Đông Phương cũng không ngắt lời Hàn Duyệt, mà cân nhắc những tình huống sẽ xuất hiện từ trong lời nói của Phong Thanh Dương. Hàn Duyệt nhìn Đông Phương, gương mặt không rõ nam nữ, làn da như ngọc, Hàn Duyệt không thể khống chế được hôn lên cổ Đông Phương, răng nanh nhẹ nhàng gặm cắn cổ, đầu lưỡi lưu lại vệt nước ám muội.

 

 

          Đông Phương hơi ngửa đầu, theo lực đạo của Hàn Duyệt ngã xuống giường, nửa nằm trên người Hàn Duyệt. Kỳ thật Đông Phương trong lòng cũng bất an, y thiếu chút nữa đã mất đi Hàn Duyệt.

 

 

          Nghĩ đến đây, Đông Phương nhìn Hàn Duyệt dưới thân một lúc, mới nhoẻn miệng cười, mang theo ba phần quyến rũ bảy phần tao nhã, chống giường đứng lên, ngón tay trắng nõn linh hoạt cởi bỏ áo khoác của mình, y phục màu đỏ theo động tác của Đông Phương rơi xuống đất, trung sam nội sam từng lớp rơi xuống, da thịt như dương chi hiện ra trước mặt Hàn Duyệt, ***g ngực trắng nõn nổi lên hai điểm, đầy mê người.

 

 

          Hàn Duyệt một tay chống ra sau, nửa ngồi dậy, nhìn cảnh đẹp trước mắt, nhất thời nói không ra lời. Thân thể Đông Phương rất đẹp, không có một vết sẹo, đầy co dãn khiến người ta không nghĩ đó là cơ thể, mà giống như một khối mỹ ngọc điêu khắc tinh xảo, nhưng khiến người ta động lòng vẫn là động tác của Đông Phương.

 

 

          Đó là một loại trong tùy ý mang theo vài phần mềm mại, gương mặt tinh xảo đầy ý cười cùng tình yêu, sủng nịch trong mắt không hề che dấu.

 

 

          Đông Phương chỉ mặc quần, từng bước đi lên giường, ngồi bên cạnh Hàn Duyệt, ngón tay theo hai má Hàn Duyệt xẹt xuống, đến hầu kết bắt lấy áo hắn, “Đồ ngốc. . . . . . . . . . . . Nhìn choáng rồi sao?”

 

 

          Hàn Duyệt gật đầu, rất muốn vuốt ve thân thể Đông Phương, rồi lại không dám, đôi mắt hắc nhuận đầy vẻ vô thố nhìn Đông Phương.

 

 

          “Cỡi y phục.” đôi môi đỏ mọng của Đông Phương mím lại, mang theo vài phần ý cười nói.

 

 

 

Hết đệ ngũ thập ngũ chương – Mùi canh thịt

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.