Mắt Hàn Duyệt nhất thời sáng lên, hắn vẫn biết Phong Thanh Dương võ công cao cường, lại không biết đã đạt tới cảnh giới chỉ có thể thấy trong
tiểu thuyết huyền huyễn, đây là kiếm khí trong truyền thuyết nha.
Hàn Duyệt hưng phấn lên, thiếu chút nữa liền đứng lên dậy hoan hô vài
tiếng, năm hài tử có những sở thích nhất định, mà Hàn Duyệt làm trạch
nam tiêu chuẩn thích chính là tiểu thuyết võ hiệp.
Đông Phương
không hiểu Hàn Duyệt vì sao kích động như vậy, nhìn Hàn Duyệt một cái,
liền nhìn sang Phong Thanh Dương, trong mắt hơn vài phần đề phòng.
Ninh Trung Tắc vẫn chú ý nhất cử nhất động của trượng phu, tất nhiên nhìn
thấy trượng phu cùng nghĩa đệ thân mật, lại chỉ nghĩ quan hệ giữa hai
người quá tốt, không nghĩ gì nhiều.
Ninh Trung Tắc sao biết được, đối tượng làm trượng phu thay lòng đổi dạ mà nàng vẫn luôn tìm kiếm
đang ngồi cạnh nàng, mà nàng còn cùng người ta ăn cơm. Bây giờ Ninh
Trung Tắc còn đang cực khổ suy nghĩ, rốt cuộc là nữ nhân nào làm trượng
phu để bụng như vậy, nàng nghĩ tới phá đầu cũng không thể nghĩ lên người một nam nhân.
Hàn Duyệt vui tươi hớn hở nhìn thấy Phong Thanh
Dương cùng Tả Lãnh Thiền đánh nhau, mụi đất mịt mù, thiên hôn địa ám,
lúc Hàn Duyệt nghĩ Phong Thanh Dương sẽ đánh Tả Lãnh Thiền rơi đài, lại
phát hiện, Phong Thanh Dương bị đánh bại.
Hàn Duyệt ngây ngẩn cả
người, nhất thời có cảm giác như mình cầm trái tao ăn, nhưng lại phát
hiện thịt bên trong lại là thịt sầu riêng.
Đông Phương híp mắt,
đã muốn nhìn thấu mọi chuyện, võ công Phong Thanh Dương cao hơn Tả Lãnh
Thiền không phải chỉ vài phần, thua chỉ có thể nói là ông ta cố ý thua,
thậm chí nói ông ta lên đài cũng chỉ vì muốn đâm sau lưng Tả Lãnh thiền, ông ta dùng kiếm khí phong lại nội lực của lão.
Tả Lãnh Thiền
khổ nói không nên lời, nhìn Phong Thanh Dương mắt lộ tinh quang nhảy
xuống đài, phẫn hận đồng thời cũng mê mang sợ hãi, lão không biết Phong
Thanh Dương tính làm gì, nếu là vì làm Ngũ nhạc minh chủ, vì sao lại cố ý bị thua, nếu không muốn làm Ngũ nhạc minh chủ, vì sao phải phong tỏa
nội lực của lão.
Một ý tưởng xuất hiện trong đầu lão, Tả Lãnh
Thiền nếu là tên ngốc cũng sẽ không thể lên làm Tung Sơn chưởng môn, lão đã hiểu tính toán của đám người Phong Thanh Dương, đám người đó liên
hợp lại ám toán lão.
Phong Thanh Dương cười cười đến trước mặt
Hàn Duyệt, Hàn Duyệt vội đứng dậy, vừa định nói gì đó, lại nghe Phong
Thanh Dương nói nhỏ nói, “Lát nữa ngươi toàn thân thả lõng.” Nói xong,
đặt tay lên lưng Hàn Duyệt, cười to nói, “Sư chất đừng khiêm nhường, đi
lên thử xem.”
Khéo léo truyền nội lực vào tay, lúc Hàn Duyệt chưa kịp phản ứng, đã đưa hắn lên đài luận võ, Hàn Duyệt vô cùng rối rắm, vẻ mặt 囧, hắn còn chưa thưởng thức được cảm giác bay, thì đã đứng trên
đất, còn đối mặt với Tả Lãnh Thiền, trộm nuốt xuống một ngụm, Hàn Duyệt
ôm quyền vẻ mặt bi tráng nghiêm túc, mở miệng, “Tại hạ Nhạc Bất Quần,
xin lĩnh giáo cao chiêu của Tả chưởng môn.”
Tả Lãnh Thiền biết
chuyện Nhạc Bất Quần võ công hoàn toàn biến mất, nhưng bây giờ nội lực
của lão cũng bị phong tỏa, ánh mắt lão nhìn Nhạc Bất Quần đầy tàn nhẫn,
bởi vì lão đã hiểu ta đám chưởng môn kia vì để Hàn Duyệt danh chính ngôn thuận làm Ngũ Nhạc minh chủ đã thiết kế một vở tuồng lớn đến thế.
Nhưng giờ biết đã muộn, Tả Lãnh Thiền chuyển mắt, lấy cớ nghỉ ngơi điều tức
một lát rồi so chiêu tiếp, chỉ cần nội lực khôi phục, Tả Lãnh Thiền sẽ
không sợ một Hàn Duyệt chỉ có vẻ ngoài mà không có nội lực.
Cho
dù đám người Phong Thanh Dương tính thế nào, chỉ cần nội lực có võ công
có, Tả Lãnh Thiền thấy mình vẫn ứng phó nổi, dù sao trên đài dưới đài
vẫn có một khoảng cách.
Nhưng đám người Phong Thanh Dương không
cho lão cơ hội này, Mạc Đại tiên sinh đứng lên, cười nói, “Tả chưởng môn vừa rồi rất là lợi hại, đám lão già chúng ta không phải là đối thủ,
Nhạc sư chất dù nhỏ hơn ngươi một chút, nhưng thanh danh không tồi, các
ngươi hãy trao đổi tình cảm một lát đi.”
Thiên Môn đạo trưởng
ngay thẳng, nhưng không phải tên ngốc, chuyện ở Hoa Sơn chuyện của Lưu
Chính Phong ông đều có nghe nói, nếu để Tả người như Lãnh Thiện lên làm
minh chủ, sợ là Thái Sơn của mình cũng bị tính kế, mà Thiên môn đạo
trưởng rất vừa lòng cách cư xử của Nhạc Bất Quần, nên giúp hắn mở miệng, “Vừa mới ta xem Tả chưởng môn chỉ vì tôn kính mấy lão già chúng ta, mà
không xuất hết toàn lực, giờ Nhạc sư chất nhỏ hơn ngươi lên so chiêu,
ngươi phải dốc hết toàn lực a.”
Phong Thanh Dương cười ha hả mở
miệng, “Đúng vậy, ta vừa rồi tỷ thí với cùng Tả chưởng môn, Tả chưởng
môn nội lực thâm hậu, ta tự nhận không bằng, bây giờ là thiên hạ của
người trẻ tuổi.”
Định Nhàn sư thái hiền lành nói, “Tả chưởng môn, Nhạc sư chất, các ngươi đều phải hết sức, tỷ thí bây giờ bắt đầu, người trẻ tuổi quá khiêm tốn rồi.”
Tả Lãnh Thiền không trâu bắt chó đi cày, lão còn nói được cái gì, chướng môn bốn phái khác đã nói vậy, chỉ
có thể cắn răn, Tả Lãnh Thiền lợi hại nhất là chưởng pháp, nhưng bây giờ không có nội lực, chưởng pháp tự nhiên không thể dùng, may mà Tả Lãnh
Thiền năm này vừa chỉnh sửa lại Tung Sơn mười bảy lộ kiếm pháp, kiếm
pháp cao minh không thua gì chưởng pháp.
Cầm trong tay trường
kiếm, Tả Lãnh Thiền cthay đổi khí thế, Hàn Duyệt dù vẫn không thích cách cư xử của Tả Lãnh Thiền, nhưng cũng không thể không thừa nhận, Tả Lãnh
Thiền cầm kiếm, thật sự có chút cảm giác của cao thủ.
Hàn Duyệt
cũng rút kiếm, nhưng vì Hàn Duyệt chưa bao giờ học kiếm pháp, nên tất
nhiên không biết mở đầu thế nào, chỉ có thể tùy tay đặt kiếm đứng đó,
Hàn Duyệt trong lòng bi thúc vô hạn, nhìn đám người này múa kiếm, thấy
thật dễ dàng, nhưng lúc tự mình động thủ, Hàn Duyệt lại thấy kiếm nặng
quá.
Hàn Duyệt vốn định xử dụng mũi kiếm chỉ vào Tả Lãnh Thiền,
ít nhất còn có chút khí thế, nhưng vì kiếm nặng, nên ý tưởng này đã bị
tan biến ngay sau khi rút kiếm ra, hắn chỉ tùy tay nắm kiếm, chọn một tư thế ít dùng sức nhất, kiếm tựa lên đùi phải, mũi kiếm chấm đất.
Nhưng tư thế này lại làm mắt Đông Phương sáng lên, thật không ngờ tên ngốc
nhà mình lại có chút trí tuệ, tư thế này nhìn như trăm ngàn chỗ hở, lại
làm người ta không thể xuống tay.Phong Thanh Dương cũng vừa lòng, thấy sư chất quả nhiên không tồi, dù không có nội lực, nhưng ít nhất tư thế vẫn rất lợi hại.
Người xem không hài lòng nhất chính là Tả Lãnh Thiền, tay nắm kiếm của lão
siết chặt, cẩn thận tìm nhược điểm trên người đối thủ. Lại phát hiện
khắp nơi đều là nhược điểm, cho người ta cảm giác không tìm được nhược
điểm.
Cho nên nói, lại một hiểu lầm xinh đẹp ra đời, nhưng lần
này ngay cả Đông Phương cũng bị lừa. Hình tượng Hàn Duyệt là cao thủ lập tức xuất hiện trong lòng Ngũ Nhạc chưởng môn.
Hàn Duyệt nhìn Tả
Lãnh Thiền vô hạn đề phòng nhìn mình, trong lòng buồn bực, tuy rằng tư
thế này ít dùng sức, nhưng đứng lâu cũng phải mệt, cho nên chủ động mở
miệng nói, “Tả chưởng môn, thỉnh.”
“Nhạc sư đệ, ngươi ra xuất
chiêu trước.” Tả Lãnh Thiền hiện tại không có nội lực, lại sợ đám người
Phong Thanh Dương có quỷ kế, thậm chí có ý nghĩ ràng kỳ thật hắn không
có mất đi nội lực, đó chỉ là một cái bẫy được thiết kế, để lừa lão nhảy
xuống.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Tả Lãnh Thiền nhất thời tái nhợt,
sau lưng cũng bị mồ hôi lạnh thấm ướt, nhưng nhiều nhất chính là không
cam lòng, Ngũ nhạc minh chủ vị, Tả Lãnh Thiền nhất định phải có được.
Trong lòng Hàn Duyệt kỳ thật cũng có lo lắng, nhưng nghĩ tới Đông Phương ở
ngay sau mình, dù thế nào Đông Phương cũng sẽ không để người khác thương tổn hắn, nếu Phong Thanh Dương một lòng chủ ý tới trạng huống trên đài, biết sư chất mình đang nghĩ gì, sợ sẽ tức đến hộc máu.
Đông
Phương dù không biết Hàn Duyệt nghĩ gì, nhưng đôi mắt híp lại kia vẫn
chăm chú nhìn Tả Lãnh Thiền, nếu Tả Lãnh Thiền có động tác làm tổn
thương tới Hàn Duyệt, Đông Phương tuyệt đối sẽ không ngại lộ thân phận,
trực tiếp giết chết Tả Lãnh Thiền.
Phong Thanh Dương dù thấy sư
chất có phong độ đại tướng, không kiêu không ngạo, nhưng lại không muốn
lãng phí thời gian, nhìn Mạc Đại tiên sinh, Mạc Đại tiên sinh gật đầu,
Phong Thanh Dương động đậy ngón tay, một luồng kiếm khí vọt tới kiếm của Hàn Duyệt.
Đông Phương tất nhiên thấy rõ hành động của Phong
Thanh Dương, đôi môi mỏng cong lên, Phong Thanh Dương không biết Hàn
Duyệt không phải Nhạc Bất Quần, cảm nghĩ sư chất không còn nội lực, lại
biết võ công chiêu thức, chỉ cần ông thỉnh thoảng dùng chút kiếm khí tạo ra hiệu ứng nội lực là được rồi.
Nhưng Đông Phương biết rõ Hàn
Duyệt, dù trong lòng lo lắng, nhưng mặt vẫn bất động thanh sắc, dưới mắt Phong Thanh Dương ngưng khí, bắt đầu khống chế tay chân Hàn Duyệt.
Vừa phải nhanh hơn Tả Lãnh Thiền một bước, lại vừa phải đề phòng bị Phong
Thanh Dương phát hiện, cao thủ như Đông Phương Bất Bại cũng chịu không
nổi, may mà võ công của Đông Phương vốn quỷ dị, dùng vũ khí lại là tú
hoa châm nhỏ bé.
Hàn Duyệt dù không biết rốt cuộc là ai giúp hắn, nhưng hắn biết người nọ không có ác ý, đơn giản thả lỏng toàn thân, đi
theo lực đạo, không thể không nói, hai đại cao thủ quá nhiên là không
giống bình thường.
Ngoại trừ Đông Phương cùng Hàn Duyệt biết
nguyên nhân, còn những người khác thì chỉ thấy Hàn Duyệt có phong phạm
cao thủ, trong mắt họ, kiếm khí này dù không cường đại bằng của Phong
Thanh Dương, nhưng lại hơn ở chỗ động tác linh mẫn, nhãn lực tuyệt hảo,
chiêu thức linh hoạt.
Phong Thanh Dương nhìn sư chất biểu hiện,
miệng cười muốn nứt ra, rồi lại bắt đầu tức giận, sư chất mình có thiên
tư tốt như vậy, lại không bao giờ có thể dùng nội lực được nữa, càng
nghĩ càng tức, tức Đông Phương Bất Bại lại tức bản thân, tức nhất là Tả
Lãnh Thiền, nghĩ đến đây, liền nhìn thoáng qua Lao Đức Nặc, trong lòng
oán hận.
Ninh Trung Tắc vẫn ngồi trên ghế, nói không lo lắng là
giả, nhưng nhìn thấy trượng phu biểu hiện, trong lòng vừa kiêu ngạo, lại vừa cao hứng, còn cả sùng bái, dù không có nội lực, nhưng trượng phu
vẫn là anh hùng.
Nhưng trong kiêu ngạo, Ninh Trung Tắc lại có
nghi vấn, chiêu thức võ công của trượng phu thế nào, nàng biết rõ nhất,
lại không biết chiêu thức của trượng phu khi nào lại lợi hại tới vậy.
Nghĩ đến đây, lại có chút lo lắng, nâng chén trà lên uống, lại thấy nghĩa đệ của trượng phu sắc mặt tái nhợt, nghĩ một chút, mở miệng an ủi, “Nghĩa
đệ đừng lo, sư huynh không sao đâu.”
Đông Phương một lòng đều đặt trên đài luận võ, chỉ sợ Hàn Duyệt bị thương tổn, nghe Ninh Trung Tắc
nói vậy, trong lòng buồn cười, đương nhiên không sao, nếu y ở đây mà còn để Hàn Duyệt xảy ra chuyện, đó quả thật là trò cười.
Rồi lại có
chút khó chịu, cứ thấy Ninh Trung Tắc là đang khoe khoang với mình,
nhưng nghĩ đến Hàn Duyệt một lòng yêu mình, chút khó chịu này lại biến
thành lo lắng cùng kiêu ngạo.
“Duyệt ca ca đương nhiên không có
việc gì.” Đông Phương mở miệng nói, nhưng vì không thể phân thần, mà
thanh âm có chút trầm thấp.
Vào tai Ninh Trung Tắc, lại là đang
lo lắng cho trượng phu, gượng trấn định, trong lòng cảm thêm thấy nghĩa
đệ này thật tốt, thấy y thật lòng quan tâm trượng phu, “Sư huynh có một
nghĩ đệ như ngươi, là may mắn của huynh ấy.”
“Quả thật là may mắn của hắn, cũng là may mắn của ta.” Đông Phương không chút khiêm tốn nói, chỉ là hàm nghĩa trong đó Ninh Trung Tắc nghe không hiểu mà thôi.