Chờ ba người rời đi, Hàn Duyệt mới mở miệng hỏi, “Sư thúc tìm ta có chuyện gì không?”
Phong Thanh Dương ánh mắt phức tạp nhìn Hàn Duyệt, một bộ muốn nói lại thôi,
Hàn Duyệt chột dạ, nhưng dù trong lòng có sợ hãi thì mặt hắn vẫn rất
trấn định, không dám hỏi quá nhiều, chỉ muốn nhào vào lòng Đông Phương.
Phong Thanh Dương nhìn sư chất mình hồi lâu, mới vừa lòng gật đầu, nói, “Ngồi đi.”
“Vâng” Hàn Duyệt thầm thở ra một hơi, ngồi đối diện Phong Thanh Dương vị, một bộ ngoan ngoãn đợi lệnh.
Phong Thanh Dương thở dài một hơi, nói, “Chính đạo mục nát, ta cùng vài chưởng môn thương nghị, muốn chọn Ngũ nhạc minh chủ.”
Hàn Duyệt gật đầu, không nói tiếp, chuyện này hắn đã biết, cũng mật báo cho Đông Phương rồi, xem bộ dáng của Đông Phương, thì y rất vui vì chuyện
này.
“Mà chọn ai thì chúng ta đã thương nghị, không để các chưởng môn tiếp quản chức vị minh chủ, dù sao tinh lực của một người cũng có
hạn.” thanh âm Phong Thanh Dương không nhanh không chậm, lại mang theo
một loại áp lực.
Hàn Duyệt tỏ vẻ lý giải gật đầu, mật thám thời
cổ thật thông minh, bây giờ mà đã biết chuyện quan trọng nhất là phải
phân công hợp tác.
Phong Thanh Dương thấy lời mình nói đã đủ rõ
ràng, nếu người ngoài nghe được thì đã hiểu, liếc nhìn sư chất mắt, chỉ
thấy hai mắt thanh minh không vui không buồn, lại thấy đây là không màng vinh nhục, thấy sư chất mình lòng dạ rất rộng rãi.
“Ta, Mạc Đại, Thiên Môn cùng Định Nhàn đều thấy ngươi là lựa chọn thích hợp nhất.”
Mắt Phong Thanh Dương mang theo tán thưởng nhìn Hàn Duyệt, nói.
Hàn Duyệt chỉ thấy nước mắt tuôn rơi, còn khó thể nhận hơn cả lúc hắn bị
sét đánh chết, vị trí mà Nhạc Bất Quần hao hết tâm tư để giành lấy cứ
như vậy rơi vào tay hắn?
Tả Lãnh Thiền có phái người tới ám sát hắn hay không? Đông Phương có phải đã đoán được trước, cho nên mới vui như vậy?
Hàn Duyệt bi thúc phát hiện, thế giới này thật khủng khiếp, mọi người rất
thông minh, hắn phải nhanh chóng đi tìm Đông Phương, trốn đi, nếu không
tới lúc bị người ta lợi dụng, hắn còn đi kiếm tiền giúp người ta nha.
Hàn Duyệt suy nghĩ sớm bay tới bên cạnh Đông Phương, nhưng trong mắt Phong
Thanh Dương lại là sư chất mình rất ổn trọng, “Ý của ngươi thế nào?”
“Không tốt.” Hàn Duyệt theo phản xạ trả lời, lại nghĩ tới bây giờ hắn đang nói chuyện với Phong Thanh Dương, nên vội nghiêm mặt nói với ông, “Cảm tạ
các vị tiền bối ưu ái, nhưng Bất Quần sợ không gánh nổi trọng trách
này.”
Phong Thanh Dương vừa lòng sự khiêm tốn của sư chất mình,
“Không cần lo, đây là quyết định chung của chúng ta, bốn người chúng ta
đều duy trì ngươi.”
Hàn Duyệt khóc không ra nước mắt, chẳng lẽ
hắn không có nhân quyền? Vì sao không nghe ai hỏi hắn có chịu hay không, hắn vốn đâu có muốn làm minh chủ gì đó, chẳng lẽ uy lực của nguyên tác
lớn tới vậy à? Nhạc Bất Quần nhất định phải lên làm minh chủ đoản mệnh?
Chẳng qua Hàn Duyệt lại nhớ đến Đông Phương, Đông Phương hẳn sẽ đồng ý chuyện này, thoáng do dự, Hàn Duyệt cũng biết Phong Thanh Dương bây giờ không
phải đang hỏi ý kiến hắn, mà là báo cho hắn biết, mới mở miệng nói, “Bất Quần nhất định không cô phụ sự kỳ vọng của sư thúc cùng các vị tiền
bối, chỉ là võ công của Bất Quần............”
“Không cần lo,
chuyện này chúng ta cũng đã thương nghị qua.” Phong Thanh Dương thấy sư
chất mình không từ chối dứt khoát, dám gánh vác trách nhiệm, lại vừa
lòng không ít.
Hàn Duyệt chỉ thấy không còn gì để nói, thương
nghị xong hết rồi mới đi nói cho hắn biết, còn giả bộ hỏi ý kiến hắn,
tất cả thật đáng ghét.
“Vâng, cẩn tuân sư thúc dạy bảo.” Hàn
Duyệt không biết nên nói sao, mặc dù hắn không biết Phong Thanh Dương đã dạy mình cái gì, nhưng vẫn nói ra những lời này.
Phong Thanh Dương cũng vừa lòng, gật đầu, “Ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi.”
“Vâng” Hàn Duyệt ôm quyền hành lễ, mới ngây ngẩn bước đi, chỉ thấy mọi chuyện
trải qua hôm nay trừ lúc ở chung với Đông Phương thì còn lại đều là bi
kịch.
Trở lại phòng mình, Hàn Duyệt trực tiếp cởi áo khoát ra nằm lên giường, ôm chăn bắt đầu cắn, trong lòng phiền muộn tới cực điểm.
Không chỉ vì chuyện bị ép ngồi lên minh chủ vị, mà còn vì thấy có lỗi với sự chờ mong của những người đó.
Hắn không phải Nhạc Bất Quần chân chính, không có khả năng vì minh chủ vị
cùng Hoa Sơn phái mà hi sinh hết thảy, thứ hắn quan tâm chỉ có một,
chính là Đông Phương, hắn chỉ muốn cưới Đông Phương, sống những ngày
bình thản với Đông Phương, quy ẩn điền viên cũng là một lựa chọn không
tồi.
Nhưng Hàn Duyệt nghĩ quy ẩn điền viên không phải trốn vào
nơi rừng rú không một bóng người, có một gian nhà rồi tự trồng trọt tự
sử dụng, hắn thích náo nhiệt hưởng thụ, Đông Phương dù rất lợi hại,
nhưng cũng không biết trồng trọt. Hắn muốn quy ẩn điền viên là tiểu ẩn
ẩn vu thế, sống một cuộc sống bình thường. (tiểu ẩn ẩn vu thế = sống hòa nhập vào cuộc sống của người thường, dù bị vây trong ồn ào náo nhiệt
của chốn thị thành lại có thể sống an nhàn thanh thản)
Cái gì Quỳ Hoa bảo điển, Tịch Tà kiếm phổ, Độc Cô cửu kiếm đều là mây bay, giang
hồ phân tranh, võ lâm đoạt quyền xem như là một vở kịch, hai người họ
tựa như phu thê bình thường, du sơn ngoạn thủy, nhấm nháp mỹ thực.
Lúc này Hàn Duyệt vô cùng nhớ Đông Phương, hận mình không thể lập tức về
cạnh Đông Phương, thành cái bóng của Đông Phương không bao giờ rời khỏi y nữa.
Nhưng hắn cũng biết, chuyện này không thể thành hiện thực,
đôi mắt hắc nhuận nhất thời tràn ngập khát vọng, chợt tiếng đập cửa vang lên, Hàn Duyệt sửng sốt, vội đứng dậy, chỉnh trang lại y phục hỗn độn
của mình.
“Sư huynh, huynh đã ngủ chưa?” Ninh Trung Tắc đẩy cửa ra, nhưng không có bước vào, vươn tay gõ cửa hỏi.Hàn Duyệt nghe thanh âm, tay cứng lại, rất muốn giả như trong phòng không
có người, nhưng chỉ đành phải mở miệng trả lời, “Ngủ, có chuyện gì sao
sư muội.”
“Sư huynh còn chưa ăn cơm, muội mang cơm lên cho
huynh.” Ninh Trung Tắc có chút thất vọng, nàng chỉ thấy lúc sư huynh mất đi võ công, hắn đối xử với nàng rất lãnh đạm, không phải nói là không
tôn trọng không thương yêu, nhưng chính là cái cảm giác giữa hai vỡ
chồng thiếu đi rất nhiều.
Ninh Trung Tắc cứ thấy như sư huynh
đang trốn tránh mình, hai là sư huynh đã yêu người khác, nghĩ tới đây,
mắt Ninh Trung Tắc ảm đạm, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện thường,
nếu sư huynh thật sự yêu nữ tử nhà ai, nàng cũng không phải loại người
không biết điều.
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác chua xót, nàng cùng với sư huynh một đường chống đỡ Hoa Sơn phái,
bao nhiêu khổ cực cũng cùng nhau chống chọi.
Không thể không tán
thưởng sự mẫn cảm của nữ nhân, nhưng dù Ninh Trung Tắc có thông minh tới đâu cũng không ngờ được, trượng phu mình đã không còn là người xưa, hắn đúng là yêu người khác, nhưng không phải nữ tử, mà chính là đại địch
của chính phái, Nhật Nguyệt Thần giáo giáo chủ Đông Phương Bất Bại.
Hàn Duyệt mặc áo khoác vào, mở cửa nhìn thấy Ninh Trung Tắc mang theo ưu
thương đứng đó, Ninh Trung Tắc cầm một cái mâm, bên trên có mấy chén
cháo, mấy món điểm tâm và bánh mỳ, khẽ cười nói, “Sư huynh cũng đói bụng rồi.”
Hàn Duyệt kỳ thật không đói, dù sao ở chỗ Đông Phương đã
ăn không ít, nhưng thấy Ninh Trung Tắc có tâm, cũng không đỡ chối từ, mở cửa mời nàng vào.
Ninh Trung Tắc bày thức ăn lên bàn, chờ Hàn
Duyệt ngồi xuống rồi, mới ngồi vào cạnh hắn, đặt cháo trước mặt Hàn
Duyệt, “Sư huynh phải chú ý thân thể.”
Hàn Duyệt thấy chỉ có một chén cháo, mở miệng hỏi, “Sư muội ăn chưa?”
“Vừa rồi muội đã cùng Xung nhi Bình Chi ăn một chút, muội cũng đã mang cơm cho sư thúc.” Ninh Trung Tắc nhẹ giọng trả lời.
Hàn Duyệt gật đầu, không biết nên nói gì, chỉ trầm mặc uống cháo, Ninh
Trung Tắc thấy Hàn Duyệt như vậy, trong lòng càng thêm thương cảm, nhưng không nói nhiều, chỉ gắp mấy món ngày thường sư huynh mình thích ăn bỏ
vào bát của Hàn Duyệt.
Hàn Duyệt có khẩu vị khác hẳn Nhạc Bất
Quần, hắn thích ăn thịt, Nhạc Bất Quần thích ăn rau, hắn thích ăn những
thứ có hương có vị, Nhạc Bất Quần thích ăn thanh đạm, nhưng món này tự
nhiên không hợp khẩu vị của Hàn Duyệt, miễn cưỡng ăn một ít, Hàn Duyệt
không ăn thêm nữa.
Ninh Trung Tắc thấy sư huynh buông đũa, tâm tư trầm trọng, thở dài, đặt đũa xuống, chủ động mở miệng nói, “Sư huynh,
nếu thích nữ tử nhà ai, có thể nói cho muội biết, muội giúp sư
huynh............”
Hàn Duyệt bị lời nói của Ninh Trung Tắc làm
kinh ngạc vô cùng, lại một lần nữa bi thúc ý thức được sự hiền lành của
nữ tử cổ đại, ngay cả hiệp nữ như Ninh Trung Tắc cũng không ngoại lệ,
cảm thán may mà mình tìm Đông Phương, nếu không loại nữ nhân này, Hàn
Duyệt ăn không tiêu.
Hàn Duyệt không phải người có chủ nghĩa đại
nam tử, đối với những nữ nhân nhu nhược xem chồng như trời này hắn trốn
còn không kịp.
“Sư muội hiểu lầm.” Hàn Duyệt không biết nói thế
nào mới tốt, hắn đã yêu một người, nhưng không phải nữ nhân, Hàn Duyệt
lại càng không định để Đông Phương gặp Ninh Trung Tắc.
Hàn Duyệt
sợ Đông Phương bắn ngón tay một cái, ngân châm phóng ra liền giải quyết
Ninh Trung Tắc. Hơn nữa, Hàn Duyệt cũng không định hưởng cái tính phúc
thê tử cùng tình nhân đều đủ cả đó.
Có Đông Phương đã đã là may
mắn của hắn, hắn sẽ không giống Dương Liên Đình trong tiếu ngạo, có nữ
nhân tam thê tứ thiếp, lại còn hư tình giả ý lợi dụng Đông Phương.
Như vậy là vũ nhục Đông Phương, cũng là vũ nhục Hàn Duyệt hắn, hắn đã ước định với Đông Phương, một đời một kiếp chỉ hai người.
Mặt Hàn Duyệt lộ ra một nụ cười đắc ý, bỗng nhiên lại nhớ tới Đông Phương
vốn có rất nhiều tiểu thiếp, y thậm chí từng là một trong số đó, biểu
tình có chút vặn vẹo, thấy mình hơi thiệt thòi, nhiều kiếp như vậy, hắn
cũng chỉ có mình Đông Phương.
Thậm chí nụ hôn đầu tiên bảo tồn
lâu như vậy cũng dành cho Đông Phương, nhưng Đông Phương lại có nhiều
tiểu thiếp như vậy, Hàn Duyệt trong lòng hỗn độn, nói thẳng ra là, Hàn
Duyệt ghen tị.
Nếu đám tiểu thiếp này còn sống, sợ là Hàn Duyệt sẽ có thể dùng dấm chua nhấn chìm Nhật Nguyệt Thần giáo.
“Đừng nghĩ ngợi nhiều, không có nữ nhân nào đâu.” Chỉ có một nam nhân, Hàn Duyệt yên lặng bỏ thêm câu nữa.
Ninh Trung Tắc trong lòng nhẹ nhàng thở ra, lại phát giác chính mình quá đa
nghi, sư huynh mình luôn đỉnh thiên lập địa, nếu thật sư thích, sao có
thể giấu diếm, huống chi cảm tình giữa phu thê họ vẫn rất tốt, “Vậy sư
huynh có tâm sự à?”
Hàn Duyệt không biết nói thế nào, ho khan một tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, một bộ thâm trầm, lại bị một thân ảnh quen thuộc làm ngây người, chớp chớp mắt, chỉ thấy người nọ đứng
trên cây, cong môi lộ ra một nụ cười, nhưng cặp mắt kia lại nhìn chằm
chằm Ninh Trung Tắc.
“Sư muội, sư thúc đã ra ngoài?” Hàn Duyệt nuốt nước miếng, hỏi.
“Sư thúc ăn cơm xong, đi tìm Mạc Đại tiên sinh thương lượng vài chuyện, nói đêm nay không về.” Ninh Trung Tắc dù khó hiểu, nhưng vẫn đáp lại.
“Nga.” Hàn Duyệt lên tiếng, trong lòng mừng rỡ, nhưng vẫn miễn cưỡng giữ tĩnh táo nói, “Sư muội, ta có chút mệt mỏi.”
Ninh Trung Tắc vốn định nói, chúng ta là phu thê, nhưng lại thấy mặt sư
huynh thật sự mang theo mệt mỏi, lại nhớ tới mình ban đêm phải chăm sóc
nữ nhi, nữ nhi sẽ quấy rầy trượng phu nghỉ ngơi, nên không nói gì, thu
thập bàn ăn, “Sư huynh phải chú ý thân thể, sớm nghỉ ngơi đi.”
“Được.” Hàn Duyệt hiện tại trong lòng trong mắt đều ngập tràn dáng hình người
ngoài cửa số, bất chấp Ninh Trung Tắc nói gì, chỉ biết đáp ứng.