Chờ mọi người rời đi, Đông Phương không cưỡi ngựa đi theo, trực tiếp
dùng khinh công chạy ngược trở về, tránh trong tối nhìn Hàn Duyệt ngồi
sau lưng Ninh Trung Tắc chạy đi.
Trong lòng vừa ghen tuông lại
vừa đau lòng, Hàn Duyệt ngồi rõ ràng rất khó chịu, Đông Phương càng thêm bất mãn Ninh Trung Tắc, thấy như nàng đang ngược đãi Hàn Duyệt của
mình.
Đi theo sau bọn họ, trở vào thành, mãi đến khi thấy Hàn
Duyệt nôn mửa ngay ngạch cửa, thương tiếc trong mắt lại càng thêm đậm
hơn, nhưng chẳng làm được gì khác, trở lại mật tuyến ở phân đà Dương
Châu của Nhật Nguyệt Thần giáo, phái người đi mua vài bộ trường bào màu
trắng, chờ Đông Phương lại xuất hiện ở khách *** Hàn Duyệt đang ở lần
nữa, thì y đã biến thành một thư sinh gầy yếu.
Hàn Duyệt vào
khách ***, sắc mặt tái nhợt, ngồi trong phòng, Hàn Duyệt uống ngay một
ly trà nóng mới thấy đỡ hơn, “Ta không sao.”
“Sư
huynh............” Ninh Trung Tắc muốn nói gì đó, nhưng không biết nên
mở miệng thế nào, nàng không biết sư huynh mình rốt cuộc đã chịu bao
nhiêu cực khổ mà thân thể đã suy yếu đến mức này.
“Ta nghỉ ngơi
một lát, giúp ta nói với sư thúc, ta tối nay lại đi bái kiến.” Hàn Duyệt muốn nhanh chóng đẩy Ninh Trung Tắc đi, lúc người ta khó chịu cũng là
lúc người ta yếu ớt nhất.
Bây giờ lại không có người bảo hộ an ủi hắn, hắn phải tự chống đỡ, chờ lúc Đông Phương tới đón mình.
“Được rồi.” Ninh Trung Tắc cũng muốn nhanh đi thương lượng chuyện thân thể sư huynh với sư thúc, xem có biện pháp nào giải quyết không, nghe vậy liền đi ra ngoài, “Sư huynh có việc bảo ta, ta ở cách vách.”
“Đã
biết.” tay nâng chén trà của Hàn Duyệt hơi run rẩy, đợi khi cửa đóng
lại, Hàn Duyệt trực tiếp xốc chăn, nhào lên trên giường, dùng chăn bao
mình lại.
Hệt như một con nhộng, cả khuôn mặt đều nhăn lại thành
một đống, tựa như một cái bánh bao trắng noãn, chọc người thương yêu,
hắn nhớ Đông Phương, ngoại trừ Đông Phương ra thì không còn ai thật sự
quan tâm tới hắn, nhìn hắn một cách chân chính.
Người Phong Thanh Dương quan tâm là sư chất của mình, một vị chưởng môn có thể làm Hoa Sơn phái kiêu ngạo.
Người Ninh Trung Tắc nhìn thấy là trượng phu của mình,vị sư huynh hệt như quân tử nọ.
Mà ngay cả người Lệnh Hồ Xung nhìn thấy cũng không phải Hàn Duyệt, mà là Nhạc Bất Quần kẻ về sau sẽ hại ám hại nó.
Chỉ có Đông Phương, chỉ có Đông Phương nhìn thấy Hàn Duyệt chân chính,
người y quan tâm là Hàn Duyệt, là một Hàn Duyệt không biết gì cả, luôn
cần người chiếu cố.
Hàn Duyệt từ nhỏ lớn lên ở trong nhà, vì bi
thúc mà rất ít khi ra ngoài, cũng không mấy người chịu chơi với hắn, họ
đều sợ mình sẽ bị lây dính xui xẻo, ngay cả khi đến trường, người nhà
Hàn Duyệt cũng sẽ thường xuyên giúp hắn xin nghỉ.
Lúc bị sét đánh chết, Hàn Duyệt mới mười tám tuổi, vừa mới thi lên đại học, hắn đã đến
nơi này, không còn người nhà luôn cưng chiều hắn, đảo mắt lần lượt rơi
vào tử vong.
Chỉ có Đông Phương, mặc dù là người hại chết hắn
nhiều nhất, nhưng khi biết hắn là yêu tinh cũng không sợ hãi hắn, lại
đối xử với hắn tốt như vậy.
Nhớ nhiệt độ ấm áp của Đông Phương,
nhớ thanh âm của Đông Phương, thậm chí nhớ đôi môi mềm mại của Đông
Phương, đôi mắt hắc nhuận ẩn chứa thủy sắc, không biết thương thế của
Đông Phương ra sao.
Hắn vẫn hưởng thụ sự chiếu cố của Đông
Phương, nhưng lại chưa từng quan tâm Đông Phương, Đông Phương là một
người kiêu ngạo như vậy, chỉ vì nội thương mà đành tạm thời nhân nhượng, trong long y nhất định rất khó chịu.
Hắn muốn đi tìm Đông
Phương, nhưng không biết nên tìm thế nào, Hàn Duyệt chưa bao giờ hận một ai như vậy cả, Dương Liên Đình, đều là lỗi của gã, nếu không phải tại
Dương Liên Đình, hiện tại hắn vẫn đang ngọt ngào ở cạnh Đông Phương.
Mà không phải ở trong này khó chịu, còn đói bụng.
Càng nghĩ càng ai oán, càng nghĩ càng thấy những ngày rời khỏi Đông Phương
càng thêm bi thúc, Hàn Duyệt chôn mình trong chăn, không ngừng mắng
chửi.
Ninh Trung Tắc bưng cơm gõ cửa vài lần, không nghe thấy
tiếng trả lời, nghi hoặc mở cửa bước vào, đặt thức ăn lên bàn, lại phát
hiện trượng phu đã đắp chăn đang ngủ.
Đau lòng với những gì
trượng phu gặp phải, nghĩ hắn hẳn là từ lúc rời khỏi Hoa Sơn thì chưa
từng được nghỉ ngơi đàng hoàng, chỉnh lại góc chăn, Ninh Trung Tắc thở
dài, vẩy vẫy tay với Lệnh Hồ Xung đang ôm Linh San thò đầu vào trong.
Lệnh Hồ Xung chạy vội vào, từ lúc sư phụ rời đi, nó vẫn luôn rất nhớ sư phụ, nó đã biết võ công sư phụ mất hết, cũng biết những hy sinh của sư phụ
dành cho Hoa Sơn, âm thầm quyết tâm, về sau nhất định phải toàn tâm toàn ý hiếu thuận sư phụ.
Nhìn sư phụ đang ngủ, Lệnh Hồ Xung hiểu
chuyện không nói gì, chỉ giao hài tử cho Ninh Trung Tắc, còn mình dọn đồ ăn ra ngoài, nó muốn mang thức ăn vào bếp, để đó giữ nóng, chờ sư phụ
tỉnh có thể ăn ngay.
Ninh Trung Tắc cười nhẹ, ôm hài tử ra ngoài
khép cửa. Phong Thanh Dương đang đứng bên ngoài, cũng chú ý tới tình
huống bên trong, thấp giọng nói, “Để sư chết ngủ đi, hắn đã mệt mỏi lâu
như vậy rồi, tên Tả Lãnh Thiện kia khi không lại nói có chuyện, phái
người thông tri ta đến nghị sự, để Xung nhi ở đây trông chừng, chúng ta
cùng đi.”
“Sư thúc chốc nửa lại muốn đem Linh San ra làm cớ, bỏ
về trước đúng không.” Ninh Trung Tắc vạch thẳng ra mục đích của Phong
Thanh Dương, nhưng không cự tuyệt, nàng sớm hận chuyện Tả Lãnh Thiện hạ
độc hại trượng phu mình, chỉ là nàng sợ chính đạo nội chiến, ma đạo nhân cơ hội đoạt lợi, mới vẫn ẩn nhẫn.
Phong Thanh Dương cũng không
phủ nhận, cười cười dẫn Ninh Trung Tắc cùng tiểu Linh San ra ngoài, vì
tránh cho Ngũ nhạc phái đệ tử gây chuyện, Ngũ Nhạc phái tạm thời tách ra ở riêng.
Bọn họ ai cũng không chú ý tới, một thư sinh gầy yếu
vẫn ngồi trong góc, mắt hiện tinh quang, trả tiền trà bánh, đứng lên về
phòng của mình.
Đông Phương âm thầm điều tra, không phí bao lâu
đã tìm được phòng Hàn Duyệt đang ở, bỏ ra ngoài, vòng ra sau lưng khách
***, sau đó dùng khinh công nhảy cửa sổ mà vào.
Chỉ thấy Hàn
Duyệt đang ngủ say sưa, trong lòng dở khóc dở cười, y vẫn lo lắng Hàn
Duyệt, nghĩ Hàn Duyệt sẽ đứng ngồi không yên, sớm đã chuẩn bị sẵn mấy
câu an ủi, ai ngờ lại nhìn thấy được cảnh này.Đi đến bên giường, xóa đi lớp dịch dung, nhẹ nhàng đẩy Hàn Duyệt, hạ giọng gọi, “Tỉnh tỉnh.”
Hàn Duyệt nhíu mày, xoay người ôm chăn ngủ tiếp, Đông Phương bất đắc dĩ, từ trong lòng ngực lấy ra điểm tâm chuyên môn mua cho Hàn Duyệt, đút một
khối vào miệng Hàn Duyệt.
Hàn Duyệt há mồm, nhấm nháp vào cái,
vội mở ra mắt, trong mắt còn đầy mê mang, nhưng vẻ mặt lại một bộ đầy
tội nghiệp, “Đông Phương, ta đói............ Bọn họ không cho ta
ăn............”
Còn không tỉnh ngủ, trước tiên đã tìm tự chủ cáo trạng.
Đông Phương trong lòng chán ghét Hoa Sơn phái đến cực điểm, thấy bọn hỏ quả
thật là ngược đãi Hàn Duyệt, cơn tức vừa rồi đã bị thương tiếc thay thế, “Ta mua điểm tâm cho ngươi, ăn một chút trước vậy.”
Hàn Duyệt ăn vài khối điểm tâm mới tỉnh dậy, liếc mắt nhìn Đông Phương một cái, nhất thời giống hệt như một chú chó con đang quắc quắc đuôi, “Ta biết ngươi
sẽ đến mà.” Ngồi xếp bằng trên giường, Hàn Duyệt ôm điểm tâm ăn bất diệc nhạc hồ, những chua xót trước khi ngủ vào khoảnh khắc nhìn thấy Đông
Phương đều tan thành mây khói.
Hàn Duyệt nói một câu làm Đông
Phương nở nụ cười, “Ăn chậm thôi.” Đứng dậy rót chén nước cho Hàn Duyệt, lại không đưa cho hắn, mà trực tiếp cầm chén đút cho Hàn Duyệt.
Hàn Duyệt uống nước, ăn xong điểm tâm, cầm điểm tâm trên tay vuốt ve, mới
ôm lấy Đông Phương, thở hổn hển nói, “bây giờ đi thôi.”
Đông
Phương ôm Hàn Duyệt, mặc dù không nhẫn tâm nhưng vẫn tốt ra lời cự
tuyệt, “Không được, lúc này nếu ngươi biến mất họ nhất định sẽ nghĩ ngay là ta mang ngươi đi, như vậy chúng ta sẽ không được yên ổn.”
“Ngươi không cần ta?” Hàn Duyệt tuy biết Đông Phương nói có lý, nhưng vẫn thấy ủy khuất, hắn e sợ Ninh Trung Tắc Phong Thanh Dương a.
“Ta sẽ
luôn ở bên cạnh ngươi.” Đông Phương an ủi, “Đừng lo lắng, lần này Ngũ
nhạc đại hội, ta sẽ cho Nhật Nguyệt Thần giáo trưởng lão tới, đến lúc đó kích họ tỷ thí, ngươi nhân cơ hội giả chết.”
Dọc theo đường đi,
Đông Phương sớm nghĩ ra biện pháp, thậm chí ngay cả tín hàm cũng đã gửi
đi, “Ta gọi Bình Nhất Chỉ đến bảo ông ta giúp ngươi giả chết, về sau mấy chuyện buồn bực này không còn dính líu tới ngươi nữa.”
Hàn Duyệt thấy biện pháp của Đông Phương rất tốt, nhất lao vĩnh dật có thể giúp
mình hoàn toàn tự do, hơn nữa có Đông Phương hứa hẹn, sẽ luôn ở cạnh
mình, như vậy an toàn của mình cũng được cam đoan, trong lòng mừng rỡ,
bắt đầu cáo trạng, tỷ như Ninh Trung Tắc kỵ mã quá nhanh, hắn bị xốc
muốn chết, khiến hắn nôn mửa không ngừng, còn không cho hắn cơm ăn.
Tỷ như hắn rất nhớ Đông Phương, quan trọng nhất là nói ra hoài nghi cùng bất mãn với Dương Liên Đình.
Đông Phương nhéo nhéo vành tai Hàn Duyệt, “Dương Liên Đình đã bị ta xử lý.”
Nghe Đông Phương nói vậy, Hàn Duyệt mở miệng hỏi, “Gã còn sống không?”
Đông Phương gật đầu, y muốn xem Hàn Duyệt rốt cuộc quyết định thế nào.
Hàn Duyệt nội tâm giằng gié, hắn vẫn sinh hoạt dưới ngọn cờ đỏ, xã hội pháp chế, hắn hiện tại dù hận Dương Liên Đình ước gì gã biến mất, nhưng lại
vô pháp lấy mạng gã.
Nhìn Đông Phương, Hàn Duyệt nghĩ đến tình
cảnh bi thảm của Đông Phương trong nguyên tác, trong lòng thầm hạ quyết
tâm, “Ta không muốn cho gã sống.”
Đông Phương sửng sốt, nhưng cũng nhìn thấu giãy giụa cùng thống khổ của Hàn Duyệt, “Vì sao?”
“Gã rất xấu, gã cùng ta tranh ngươi.” Hàn Duyệt bổ nhào vào lòng Đông
Phương, không thể nói cho y biết về nguyên tác, chỉ có thể nói dối.
Đông Phương cũng không thấy Hàn Duyệt tàn nhẫn, ngược lại trong lòng vui
sướng, thấy Hàn Duyệt quan tâm mình, lộ ra một nụ cười, nụ hôn hạ xuống
đỉnh đầu Hàn Duyệt, “Được.” Quyết định một hồi trở về, sẽ cho người
thiên đao vạn quả, tra tấn chí tử Dương Liên Đình.
Hàn Duyệt chỉ
nghĩ trực tiếp giết Dương Liên Đình, nhưng không biết Đông Phương sẽ tàn nhẫn đến mức khiến Dương Liên Đình thống khổ chí tử, nghe Đông Phương
đáp ứng, trong lòng không biết là yêu thích nên yêu thích hay nên thương cảm vì mình giày xéo lên mạng người, hôn lên đôi môi mềm mại của Đông
Phương, cùng nhau triền miên.
Cảm giác thời gian đã sắp hết, Đông Phương vuốt mặt Hàn Duyệt, “Ta ở ngay cạnh ngươi.”
“Được.” Hàn Duyệt ôm chăn chăm chú nhìn bóng Đông Phương rời đi, tựa như một chú chó nhỏ bị vứt bỏ, đáng yêu lại đáng thương.
Đông Phương bật cười, nhưng Đông Phương sẽ không vì nhi nữ tình trường mà
chậm trễ đại sự, nhẫn tâm nhảy cửa sổ rời đi, Hàn Duyệt đi chân trần ra
cửa sổ, phất tay tạm biệt Đông Phương, đến khi nhìn không thấy thân ảnh
Đông Phương nữa, mới đóng cửa cửa sổ trèo lại lên trên giường.
Lúc này tiếng đập cửa vang lên, Hàn Duyệt mang hài vào, sửa sang lại quần
áo, ra vẻ đạo mạo đi mở cửa, nhìn thấy Lệnh Hồ Xung mang thức ăn tới,
xoay người vào phòng.
“Sư phụ, con nghĩ người hẳn đã tỉnh lại,
đây là thức ăn sư nương chuẩn bị cho người.” Lệnh Hồ Xung bày thức ăn ra màn, mắt nhìn Hàn Duyệt, nói.
Hàn Duyệt gật đầu, tuy rằng đã ăn
không ít điểm tâm, nhưng thấy ăn thêm chút nữa cũng không sao, vì thế
bước tới bàn ngồi xuống, nhưng khi nhìn thấy thức ăn, thì hứng thú toàn
bộ không còn, cả một bàn thức ăn toàn bộ đều là đồ chay.
Hàn
Duyệt dù không phải chán ghét rau, nhưng cũng thích ăn thịt, trong lòng
quyết định chờ Đông Phương đến liền nói cho Đông Phương, Hoa Sơn phái
ngược đãi hắn không cho hắn ăn thịt.
Kỳ thật là Hàn Duyệt oan
uổng Hoa Sơn phái, Nhạc Bất Quần thích ăn rau, Ninh Trung Tắc mới cho
hắn chuẩn bị thức ăn chay, tất cả chỉ có thể trách Nhạc Bất Quần trước
kia thích ăn rau.