Mây mưa vừa dứt, Đông Phương từ trong tẩm y vươn cánh tay như bạch ngọc
của mình ra, lấy một bình nhỏ trong ngăn tủ, ngồi dậy đổ một viên đưa
cho Hàn Duyệt.
Hàn Duyệt không lấy, chỉ mở miệng nhìn Đông
Phương, Đông Phương cười bỏ dược vào miệng Hàn Duyệt, lúc Hàn Duyệt uống thuốc cũng ngậm luôn ngón tay của Đông Phương, đầu lưỡi uốn éo cuốn lấy ngón tay y liếm mút một phen, mới buông ra.
Đông Phương cúi đầu
hôn lên mi tâm Hàn Duyệt, liền xoay người xuống giường, nhưng lúc cảm
nhận được phía sau chảy ra thứ gì đó, liền trứng mắt nhìn Hàn Duyệt.
Hàn Duyệt ngây ngô cười, không để ý thân thể xích lõa, ôm lấy thân thể phủ
kín dấu hôn của Đông Phương, lưỡi liếm đi mồ hôi bên mặt y, giúp Đông
Phương xoa thắt lưng, “Không muốn dậy.”
Đông Phương nghiêng người hôn Hàn Duyệt một cái, nói nhỏ, “Ta đi nấu nước ấm, chút nửa lau người.”
Hàn Duyệt nhất thời 囧, cứ có cảm giác là Đông Phương thương hắn mới đúng,
cúi xuống bế lấy Đông Phương, phô trương nói, “Ta đi nấu nước.”
Đông Phương theo phản xạ cứng người, lại lập tức thả lỏng, tay ôm lấy cổ Hàn Duyệt, hai má ửng đỏ, nhẹ giọng ân một tiếng.
Hàn Duyệt đặt Đông Phương lên giường, kéo chăn đắp cho y, nhiệt độ trong
Sơn Động vốn thấp, rời khỏi thân thể ấm áp của Đông Phương, Hàn Duyệt
không khỏi run lên, nhặt y phục dưới đất lên, không quản là của ai,
khoát lên người.
Đông Phương lẳng lặng nhìn Hàn Duyệt bận rộn, nụ cười trên môi chưa từng biến mất, mấy chuyện vụn vặt này, từng có vô số người làm, nhưng chỉ có Hàn Duyệt làm lại khiến y thấy ngọt ngào.
Nấu nước kỳ thật không khó, nhưng Hàn Duyệt chưa bao giờ làm thử, rồi từ
khi đi vào nơi này, quả thật chân chính là thập chỉ bất triêm dương xuân thủy, khiến mặt dính vài vệt đen mới có thể nấu nước sôi.( thập chỉ bất triêm dương xuân thủy = thiên kim đại tiểu thư, chưa bao giờ phải làm
việc nhà)
Sau đó như một con chó nhỏ vừa làm chuyện tốt, đợi chủ
nhân khen ngợi nhìn Đông Phương, chỉ kém nhảy ra một cái đuôi cho hắn
quắc, “Lát nữa là tắm được rồi.”
Đông Phương vẫy tay, Hàn Duyệt vui vẻ chạy tới, Đông Phương vươn tay vò đầu Hàn Duyệt, mở miệng nói, “Đồ ngốc, thật giỏi.”
Hàn Duyệt nhất thời thỏa mãn, bắt lấy tay Đông Phương, hôn vào lòng bàn tay y, liền vui vẻ chạy đi trông lửa.
Đông Phương khoác chăn, từ tủ y phục chọn một bộ gần giống bộ Hàn Duyệt mặc
lúc ra ngoài, vừa đặt lên giường, đã thấy Hàn Duyệt lấy vải cầm nồi đổ
nước vào thùng.
Sau đó đổ nước lạnh vào, thử độ ấm, Hàn Duyệt
liền bưng thùng đến trước mặt Đông Phương, Đông Phương chỉ ngăn tủ, Hàn
Duyệt chạy qua lấy khăn đưa cho Đông Phương.
Đông Phương đã đổ một nửa nước ra một cái thùng khác, “Ngươi cũng tẩy rửa đi.”
Hàn Duyệt cười mặt mày loan loan như trăng non, đơn giản lau sơ thân mình,
thay bộ y phục Đông Phương chuẩn bị sẵn, Đông Phương đã chỉnh trang xong từ sớm, nhận lấy đai lưng, giúp hắn làm một cái kết xinh đẹp.
Chờ hết thảy chuẩn bị xong, Đông Phương lần nữa dịch dung, dập tắt hết lửa cùng nến trong sơn động, nắm tay Hàn Duyệt ra ngoài.
Ra ngoài, mới biết sắc trời đã tối, thậm chí trong bụi cỏ còn có tiếng dế
kêu, Hàn Duyệt tâm tình sảng khoái, nhìn Đông Phương sóng vai bên mình,
nụ cười chưa từng biến mất trên môi.
Chờ sắp đến Hành Sơn, Hàn
Duyệt cùng Đông Phương mới buông tay đối phương ra, tới cửa, Đông Phương phất tay nhìn Hàn Duyệt, Hàn Duyệt rất muốn nhào qua hôn Đông Phương
mấy cái, lại vì trong viện có người mà nhỏ giọng nói, “Ta đến phòng
ngươi.”
Đông Phương lắc đầu cự tuyệt, trong mắt hiện lên một tia
sáng, lấy võ công Đông Phương, sớm phát hiện trong phòng Hàn Duyệt có
người, nghĩ đến chuyện hôm nay mình thăm dò, Đông Phương mở miệng nói,
“Nghỉ ngơi sớm đi, ta cũng hơi mệt.”
Hàn Duyệt thất vọng, lại gật đầu, nhìn Đông Phương vào phòng rồi, hắn mới xoay người về, nhưng vừa
đẩy cửa ra, lại thấy Ninh Trung Tắc ngồi trong phòng, vẻ mặt nghiêm túc
nhìn hắn.
Hàn Duyệt trong lòng run lên, đôi mắt hắc nhuận chớp
chớp, xem như đã hiểu vì sao Đông Phương không cho mình vào phòng y, hẳn là y biết trong phòng có người.
Nhưng trong lòng lại run lên,
hắn sợ Đông Phương hiểu lầm, do dự không dám đóng cửa lại, mở miệng hỏi, “Sư muội, tìm huynh có việc? Sao không phái người báo cho huynh biết?”
“Sư huynh, muội có việc muốn thương lượng với huynh.” Ninh Trung Tắc nghĩ
đến mớ y phục trong tủ, trong lòng chua xót, gượng cười nói, “Chỉ là
việc tư, sao có thể làm chậm trễ chính sự?”
Hàn Duyệt nghe vậy,
đành phải đóng cửa lại, ngồi đối diện Ninh Trung Tắc, rót chén trà cho
nàng, mới ngã một chén cho mình, uống một ngụm, lại phát hiện trà đã
lạnh từ lâu, ho khan một tiếng, mở miệng hỏi, “Sư muội có việc gì?”
“Sư huynh, muội xem y phục của huynh rất tinh xảo, huynh đặt mua ở đâu
vậy?” Ninh Trung Tắc cầm chén trà đã lạnh, chỉ thấy đáy lòng mình cũng
phát lạnh.Hàn Duyệt sửng sốt, y phục này đều là Đông Phương chuẩn bị cho hắn, đa phần đều là y tự tay làm, bảo hắn trả lời thế nào, chỉ đành
phải hỏi ngược lại, “Sư muội vì sao lại hỏi như thế?”
“Mỗi đường
kim mũi chỉ đều chứa đựng tâm ý của người thêu, tuy nữ hồng của muội
không tốt, nhưng nhìn ra được, y phục này đều được dụng tâm may thêu.”
Ninh Trung Tắc miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, cố nén chua xót trong lòng
mở miệng nói, “Sư huynh, không cần cô phụ mới được.”
Hàn Duyệt
không biết nên trả lời thế nào, cúi đầu uống ngụm trà, lơ đãng nhìn qua
cổ tay áo mình, những đường thêu dùng chỉ gần như trùng màu vải, đều là
Đông Phương từng châm từng châm thêu ra, trong lòng ngọt ngạo đồng thời
lại thấy thật có lỗi với Ninh Trung Tắc, chỉ phải hàm hồ an ủi, “Sư muội đừng nghĩ nhiều.”
“Sư huynh cũng là biết tính tình của muội,
muội không phải người không hiểu chuyện.” Ninh Trung Tắc hy vọng là bản
thân nghĩ nhiều, nhưng trượng phụ dạo gần đây xa cách, dù trước sau như
một săn sóc, nhưng vẫn thấy khang khác, đứng dậy đi đến cạnh trượng phụ, khoác tay lên vai hắn, “Sư huynh, ngươi vì Hoa Sơn chúng ta trả giá quá nhiều, nếu ngươi thích ai, thì lấy về đi.”
Hàn Duyệt ho khan,
quay đầu nhìn Ninh Trung Tắc, chính sắc nói, “Sư muội, đời này muội là
nữ nhân duy nhất của ta.” Nữ nhân không phải thê tử, người Hàn Duyệt
chân chính muốn cưới làm thê tử chỉ một.
“Sư huynh......” Ninh
Trung Tắc lệ nóng doanh tròng, nàng nghĩ trượng phu là vì mình cũng vì
nữ nhi, cho nên chỉ đành phụ người mình yêu thích, cúi xuống ôm chặt lấy trượng phu, sợ hãi cả một ngày rốt cuộc hóa thành nước mắt, chảy xuống.
Hàn Duyệt rất xấu hổ, cả thân thể cũng cứng lại, thân thể Ninh Trung Tắc
mềm mại, nước mắt làm hắn áy náy, nhưng trong lòng Hàn Duyệt lại tràn
ngập thân thể mềm dẻo của một người, người nọ chỉ có lúc bị bức đến tận
cùng, mới có thể rưng rưng nước mắt, mị thái lan tràn.
Muốn đẩy
Ninh Trung Tắc ra, lại thấy là mình có lỗi với nàng, mình chiếm thân thể trượng phu nàng, bây giờ còn khiến nàng khóc, cuối cùng mình sẽ càng nợ nàng nhiều hơn, do dự một lát, vỗ nhẹ lưng Ninh Trung Tắc, không ngừng
khuyên giải, “Đừng khóc...... Đừng khóc......”
Ninh Trung Tắc
khóc một hồi, phát tiết xong, cũng thấy ngượng ngùng, đứng dậy lau nước
mắt, nhoẻn miệng cười, đang định nói gì, lại thấy cổ trượng phu có một
vết đỏ nhỏ, nhất thời cứng lại, nàng không phải nử tử chưa biết gì, tất
nhiên biết chuyện này có nghĩa gì, từng nghĩ sao đã lâu trượng phu chưa
không chịu ngủ cùng phòng với mình, cúi đầu, giấu đi nỗi bi thương, thăm dò hỏi, “Sư huynh...... sao hôm nay huynh về trễ thế...... đi gặp ai
sao?”
“Đi Lưu phủ, không phải đã nói cho muội rồi sao?” Hàn Duyệt không biết Ninh Trung Tắc vì sao lại hỏi như vậy, trong lòng run lên,
chẳng lẽ Lưu phủ đã phái người đến nói cho Ninh Trung Tắc, chuyện họ đã
đi từ sớm, mới cẩn thẩn hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Ninh Trung
Tắc nhìn thấy trượng phu như vậy, càng xác định suy đoán của mình, chỉ
thấy một hơi nghẹn trong lòng, uất ức vô cùng, truy vấn, “Không có
chuyện gì, chẳng qua sư huynh còn chưa cho muội biết mớ y phục này là
chuyện gì mà.”
Hàn Duyệt không thể nói cho Ninh Trung Tắc là Đông Phương làm cho mình, lại càng không muốn nói dối gạt Ninh Trung Tắc,
như vậy là vũ nhục Ninh Trung Tắc, cũng là vũ nhục Đông Phương.
Đông Phương bây giờ ở bên cạnh hắn, đã chịu đủ ủy khuất, nếu ngay cả tâm ý
của y hắn cũng đành phá náy, vậy Hàn Duyệt thấy thật có lỗi với Đông
Phương.
Ninh Trung Tắc là nữ nhân tốt, không thể cho nàng tình
yêu, không thể cho nàng một ngôi nhà đầy đủ, đã là có lỗi với nàng, nếu
còn lừa gạt nàng nữa, Hàn Duyệt sẽ thấy rất muốn tát mình vài cái.
Cho nên, chỉ có thể không trả lời, trầm mặc chống đỡ.
Ninh Trung Tắc dùng sức cắn môi dưới, miễn cưỡng cười vui nói, “Sư huynh đói chưa? Muốn ôm Linh San một cái không.”
“Huynh không đói bụng.” Hàn Duyệt dằn lòng, mở miệng nói, ” Thê tử của Nhạc Bất Quần, vĩnh viễn chỉ có một mình muội.”
“Sư huynh......” Ninh Trung Tắc nhìn trượng phu mình nghiêm túc, “Có những
lời này của huynh, như vậy đủ rồi, nhưng muội hy vọng huynh có thể vui
vẻ, không cần vì muội cùng nữ nhi mà ủy khuất bản thân, nam nhân đại
trượng phu tam thê tứ thiếp là chuyện thường, muội chấp nhận được mà.”
Ninh Trung Tắc là nữ nhân tốt, Hàn Duyệt vẫn biết, nhưng nàng là nữ nhân
truyền thống, xem phu quân là trời, hẳn đó cũng là lý do sau khi nàng
biết Nhạc Bất Quần làm gì, cuối cùng đã chọn cách tự sát.
Hàn
Duyệt không biết nên nói gì, hắn cùng Nhạc Bất Quần không ai là người
tốt cả, họ đều không thể mang đến hạnh phúc cho một nữ nhân tốt thế này, “Đừng nói mấy thứ này nữa, ngày mai Lưu Chính Phong chậu vàng rửa tay,
thông tri bọn Xung nhi, mai chúng ta đi sớm một chút, hơn nữa Ngũ nhạc
đại hội sớm cử hành, phải phòng bị nhiều hơn, phía Tả Lãnh Thiền cũng
phải chú ý.”
“Muội biết.” Nói tới chính sự, Ninh Trung Tắc giấu
đi một bụng chua xót thương cảm, bình tĩnh mở miệng nói, “Muội sẽ không
để Tả Lãnh Thiền có cơ hội hại Hoa Sơn chúng ta, muội đã cho Đại Hữu
giám thị chặt chẽ Lao Đức Nặc.”
Lục Đại Hữu người này Hàn Duyệt
biết, tuổi còn nhỏ đã rất thông minh, giám thị Lao Đức Nặc coi như thích hợp, gật đầu, “Sư muội còn chuyện gì nữa không?”
“Không còn, su
huynh nghĩ ngơi đi.” Ninh Trung Tắc nghe ra ý của trượng phu, lại nhìn
vết đỏ trên cổ hắn, đẩy cửa rời đi, nhưng cước bộ đầy hỗn loạn.
Hàn Duyệt thấy nàng rời đi, mới chậm rãi thở ra một hơi, nghĩ đến Ninh
Trung Tắc lại nhắc tới y phục, nhìn tủ y phục, sáng nay Đông Phương đã
thu dọn.
Nếu là người bình thường, sợ sớm đã hoài nghi Đông
Phương là cố ý, nhưng Hàn Duyệt không phải người bình thường, lấy kiêu
ngạo của Đông Phương, tuyệt đối không làm chuyện này, tuy có ý thăm dò,
nhưng càng nhiều là thử hắn, thử hắn sẽ ứng đối thế nào.
Đông
Phương đang bất an, Hàn Duyệt đứng dậy mở tủ y phục ra, nhìn xấp y phục
xếp chỉnh tề, trong tay là sợi vải mềm mại, đường thêu ẩn đầy tinh xảo,
“Đông Phương...... Ta hiểu ngươi mà......”