Lần thứ hai trong đời mình, Đông Phương thấy hối hận. Thừa dịp Phong
Thanh Dương ra ngoài tìm kiếm danh y, thừa dịp Ninh Trung Tắc dỗ hài tử
không ở trong phòng, Bình Nhất Chỉ bảo Lệnh Hồ Xung canh giữ bên Hàn
Duyệt ra ngoài mua thuốc.
May mà Phong Thanh Dương bây giờ không
tin Lao Đức Nặc, cho nên đi nơi nào cũng dẫn Lao Đức Nặc theo, sợ Lao
Đức Nặc hại sư chất mình lần nữa.
Vì không để Lao Đức Nặc nghi
ngờ, ông cũng dẫn theo Lâm Bình Chi, những đệ tử Hoa Sơn khác đều nghe
lệnh Phong Thanh Dương đi tìm thích khách đêm đó, Phong Thanh Dương thấy sư chất mình đến giờ vẫn bất tỉnh, sợ là bị hạ độc.
Phong Thanh
Dương vì bảo vệ sư chất an toàn, bảo Lệnh Hồ Xung canh giữ trong phòng,
lại an bài thêm vài đệ tử bên ngoài, mới ra ngoài.
Như vậy rất
tiện cho Đông Phương trộm đến xem Hàn Duyệt, Đông Phương ngồi trên
giường, nhìn Hàn Duyệt như đang ngủ, trong lòng chua xót, tay đặt lên
mặt Hàn Duyệt đích trên mặt, “Đồ ngốc, mau dậy đi, ta mang điểm tâm đến
này.”
Bình Nhất Chỉ đứng ở góc phòng, lần đầu tiên nhìn thấy giáo chủ toát ra vẻ ôn nhu, ông từng kinh ngạc, nhưng Bình Nhất Chỉ là người thông minh, biết cái gì nên cái gì không nên, ông giả như mình không
thấy.
Bây giờ lại thấy, đã thành thói quen, dù sao mỗi ngày giáo chủ đều đến, giáo chủ thế này, Bình Nhất Chỉ thấy quen rồi.
Nhưng trong lòng Bình Nhất Chỉ lại càng thêm lo lắng không thôi, giáo chủ coi trọng một người, ông biết, nhưng ông không thể cứu tỉnh người nọ, Bình
Nhất Chỉ sợ giáo chủ sẽ lấy mình ra trút giận.
Nhưng, người nằm
trên giường kia rõ ràng nội thương đã sớm khỏi hẳn, lại cứ nằm bất tỉnh, ngay cả hô hấp cũng rất mong manh, tựa như, đó chỉ là một thân thể, bên trong đã không còn hồn phách.
Cho dù nghĩ thế nào, thì Bình Nhất Chỉ cũng không dám nói với giáo chủ, Đông Phương giáo chủ nhìn như bình tĩnh, nhưng thủ đoạn đích tàn nhẫn, ông không phải không biết.
Bởi vì ngay cả chính Bình Nhất Chỉ cũng thấy ý nghĩ của mình thật hoang
đường, lại không biết Đông Phương sớm hoài nghi, dù sao có một số việc,
chỉ có Đông Phương cùng Hàn Duyệt mới biết.
Đông Phương nhìn Hàn Duyệt lẳng lặng nằm đó, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi Hàn Duyệt khóe miệng, “Ta sẽ tìm được ngươi, chờ ta.”
Bình Nhất Chỉ nghe bên ngoài có tiếng bước chân, thấy giáo chủ nhà mình
không nhanh không chậm đích dậy, mắt lại chưa từng rời khỏi Hàn Duyệt.
Bình Nhất Chỉ tất nhiên biết giáo chủ nhà mình võ công ra sao, không lắm miệng nhắc nhở, chỉ im lặng đứng ở góc phòng.
“Hãy trị liệu cho thật tốt, đừng để thân thể của hắn bị hủy hoại.” Đông
Phương nghĩ Hàn Duyệt có thể đã ly hồn, nhưng không biết khi nào thì mới trở về, trong lòng chua xót, mặt lại không lộ ra gì, chỉ nhẹ giọng phân phó.
“Thuộc hạ biết.” Bình Nhất Chỉ cung kính trả lời.
Bình Nhất Chỉ chữa bệnh cực giỏi, cả đời ông cao ngạo, trừ Đông Phương Bất
Bại, sợ rằng ông chưa từng chân chính tin phục ai, cứu một người giết
một người là điều kiện chữa bệnh của ông.
Từ đó cũng thấy được, Bình Nhất Chỉ không phải kẻ thiện tâm, càng không có tấm lòng từ bi của một vị đại phu.
Đông Phương cúi đầu, không nói thêm gì, chỉ nhìn ra cửa, lại nhìn Hàn Duyệt, thở nhẹ một hơi, trực tiếp nhảy cửa sổ bỏ đi.
Hàn Duyệt phát tiết vài lần, phiền muộn trong lòng cũng giảm bớt, dù không
muốn đứng lên, nhưng nghĩ tới mẹ luôn quan tâm mình, vẫn đi vào phòng
tắm, dùng nước lạnh rửa mặt, nhìn bản thân trong kính, bề ngoài vốn rất
quen thuộc, giờ lại khiến Hàn Duyệt thấy thật xa lạ.
Ngón tay
vuốt ve hình ảnh trong kính, hắn cứ thấy mình hẳn vài thành thục hơn vài phần, trong mắt phải có vài phần chính khí, tóc hẳn............
Khi Hàn Duyệt ý thức được mình ở đang nghỉ cái gì, hắn bối rối, hắn không biết sao mình lại nghĩ vậy.
Kê đầu xuống dưới vòi nước, nước lạnh chảy xuống đầu Hàn Duyệt, chờ hắn
tỉnh táo lại, tắt nước, thở ra một hơi, cầm khăn lau tóc, đi ra ngoài.
Vừa mới ngồi lên giường, chợt nghe gặp tiếng đập cửa, “Duyệt Duyệt, ngủ chưa?”
“Chưa ạ.” Hàn Duyệt đứng dậy, đi ra mở ra, thấy mẹ mình đứng bên ngoài, mặt
đầy lo lắng nhìn hắn, “Mẹ, vào đi, con đang định xuống lầu.”
Lâm
Lam vào phòng, nhìn tóc Hàn Duyệt ướt sũng, chau mày lại, bắt lấy tay
Hàn Duyệt, để hắn ngồi lên ghế, cầm khăn giúp hắn lau tóc, “Sao lại lạnh thế này?”
Động tác của Lâm Lam rất ôn nhu, khiến Hàn Duyệt thấy
hơi quen, nhưng hắn cứ thấy không đúng, không nên thế này, người lau tóc cho hắn, không phải ôn nhu thế này.
“Không có gì.” Hàn Duyệt cứ thấy như mình đã quên gì đó, có lúc như sắp nhớ ra rồi, nhưng cuối cũng vẫn không thể nhớ được.
“Mẹ con nhớ lúc trước cha từng mua mộ bộ tiếu ngạo giang hồ, bây giờ còn không?” Hàn Duyệt suy tư, cắn môi hỏi.
Lâm Lam cũng không có để ý, dù sao trước kia Hàn Duyệt cũng có xem, bây giờ Hàn Duyệt hỏi, Lâm Lam cũng vui vẻ, thấy con mình quả thật nên thư
giản, xem một ít cũng tốt, “Còn, chút mẹ sẽ lấy cho con.”
“Cám ơn mẹ.” Hàn Duyệt cười nói.
Lâm Lam thấy tóc Hàn Duyệt đã gần khô, mới cầm khăn lại, nói, “Được rồi, mau xuống ăn cơm thôi, cha con cũng sắp về rồi.”
Hàn Duyệt gật đầu, ôm mẹ mình, hôn lên mặt bà, “Con yêu mẹ nhất.”
“Ngốc quá.” Lâm Lam cười vuốt đầu Hàn Duyệt, đứa con lúc trước bà ôm trong
lòng giờ đã trưởng thành, Lâm Lam trong lòng vui mừng, chờ Hàn Duyệt
buông tay ra, Lâm Lam cầm khăn vào treo trong nhà tắm.
Hàn Duyệt nhìn bóng Lâm Lam, trong lòng nhớ tới một người tóc đen hồng y, với gương
mặt nam nữ khó phân, còn cả sự ôn nhu nhẹ nhàng đó.
Cả nhà ăn cơm xong, chờ Hàn Duyệt trở về phòng, đã thấy bộ tiếu ngạo giang hồ nằm
trên giường mình, Hàn Duyệt trong lòng cảm động, ngồi lên giường, lúc
cầm hắn có chút do dự, hắn có một cảm giác, nếu hắn thật sự xem, khẳng
định sẽ nhớ được thứ gì đó, nhưng nhớ ra thứ gì đó thì đồng thời hắn
cũng mất đi một thứ gì đó.
Vuốt bìa sách, Hàn Duyệt không biết
mình có nên xem hay không, nhưng hắn nhớ lúc hắn xem Lâm Thanh Hà đóng
vai Đông Phương Bất Bại, cái hình ảnh cuối cùng khi nàng nhảy xuống vực, nụ cười nhẹ nhàng thản nhiên ấy, khuynh thành tuyệt thương.
Cái
loại xinh đẹp đó là vì tử vong mà vĩnh hằng, nhưng, Hàn Duyệt vuốt ngực
mình, hắn không hy vọng, Đông Phương có loại xinh đẹp đó.
Bất giác, sách đã bị mở ra, nội dung cùng văn tự trong tiếu ngạo giang hồ được Kim Dung gia gia phác họa ra.
Nhưng chẳng hiểu vì sao, trong lòng Hàn Duyệt có một dị bản khác, đặc biệt
khi nhìn thấy Nhạc Bất Quần, Hàn Duyệt có một loại đồng cảm, nhìn Nhạc
Bất Quần làm việc, cứ luôn thấy, không được tự nhiên.
Đặc biệt
nhìn lúc Nhạc Bất Quần tự cung, Hàn Duyệt bỗng nhiên thấy nơi nào đó của mình cũng đau lên, không khỏi nhe răng nhếch miệng vài lần.
Chờ
Lâm Lam đi lên gọi Hàn Duyệt ăn cơm chiều, Hàn Duyệt mới phát hiện mình
bất tri bất giác đã xem cả buổi chiều, buông quyển sách trên tay ra, Hàn Duyệt ngượng ngùng gãi đầu, nhìn mẹ, “Con quên mất thời gian.”
“Duyệt Duyệt muốn xem tiểu thuyết? Chỗ cha con còn nhiều, muốn xem không?” Lâm Lam không để ý, chỉ cần con mình vui vẻ là tốt rồi.
“Không cần, con còn chưa xem xong bộ này mà.” Hàn Duyệt đi đến cạnh mẹ mình, ôm lấy tay bà đi xuống lầu.
Hàn Viễn đang ở dưới lầu xem báo, thấy Hàn Duyệt cùng vợ mình xuống, buông
báo ra, đứng lên, “Duyệt Duyệt, mẹ con làm mấy món con thích nhất này.”
Hàn Duyệt ha hả cười, phản bác, “Con thích ăn, thì chẳng phải cha cũng thích đó sao.”
“Con hư quá, sao lại vạch trần cha.” Hàn Viễn không tức giận, ngồi vào vị
trí của mình, chờ Hàn Duyệt cùng Lâm Lam đều ngồi xuống, mới cầm đũa bắt đầu ăn.
Hàn Duyệt gắp cho mẹ mình đũa rau, lại gắp cho cha mình miếng thịt gà, rồi mới ăn phần mình.
Sau khi ăn xong, Hàn Duyệt ngồi trên sa lon, cùng Hàn Viễn xem TV, Lâm Lam
đặt hoa quả đã cắt sẵn xuống trước mặt hỏ, hỏi, “Duyệt Duyệt muốn ăn cái gì sao?”
“Vân phiến cao ().” Hàn Duyệt không thèm nghĩ ngợi trả lời.
Lâm Lam ngây ngốc, căn bản chưa từng nghe qua thứ này, “Duyệt Duyệt, đó là cái gì?”
“Một loại bánh ngọt của Giang Nam, ăn rất ngon.” Hàn Duyệt có chút nghi hoặc, trực tiếp trả lời.
Lâm Lam chỉ cho rằng Hàn Duyệt hẳn đã từng ăn ở đâu đó, nên không nghĩ
nhiều, “Duyệt Duyệt, cái đó bán ở đâu? Ngày mai mẹ mua cho con.”
Hàn Duyệt nghe Lâm Lam nói, nhất thời trầm mặc, hắn làm gì biết ở đâu có
bán, nhưng mà hắn nghĩ mình hẳn phải biết, vân phiền cáo hắn chắc chắn
từng ăn rồi, chỉ là............”Được rồi mẹ, chờ con rảnh sẽ tự đi mua,
ăn đào là được rồi.” Cầm một miếng đào hắn bắt đầu ăn.
“Được rồi, Duyệt Duyệt còn tiền không? Thích ăn thì mua nhiều chút, ra ngoài cũng
phải cẩn thận.” Lâm Lam ngồi cạnh Hàn Duyệt, nhẹ giọng dặn dò.
“Con biết rồi.” Hàn Duyệt dùng tăm găm một miếng táo đút cho mẹ, cười cười đáp.
“À mà, Duyệt Duyệt bây giờ có hứng thú với tiếu ngạo giang hồ?” Hàn Viễn cầm một miếng đào, vừa ăn vừa hỏi nói.
“Dạ, thấy rất hay.” Hàn Duyệt suy tư đáp, “Cha cũng thích?”
“Phải, Duyệt Duyệt thích nhân vật nào nhất?” Hàn Viễn thật vui khi con mình có chung sở thích với mình, nhưng không biết kỳ thật Hàn Duyệt đã sớm xem
xong tiếu ngạo giang hồ, bây giờ chẳng qua là xem lại lần nữa thôi.
“Đông Phương Bất Bại.” Hàn Duyệt không chút do dự trả lời.
Hàn Viễn ngây ngẩn, đôi môi tương tự Hàn Duyệt bật cười, “Đông Phương Bất
Bại quả thật không tồi, nhưng cha càng thích Khúc Dương, cả cái tình hữu nghị sẵn sàng làm bất cứ gì vì tri kỷ.”
“Khúc đại
ca............” Chờ Hàn Duyệt ý thức được mình nói cái gì, bất giác 囧,
hắn vì sao nghe thấy tên Khúc Dương lại gọi như vậy.
“Duyệt Duyệt vừa nói gì?” Hàn Viễn không nghe rõ, nghi hoặc hỏi.
“Khúc Dương rất trọng tình nghĩa.” Hàn Duyệt không dám lặp lại lời vừa rồi.
“Chỉ là chính tà khó phân, vì một khúc phổ mà đào nhiều mộ như vậy, nhưng
cũng vì một tri kỷ mà sẵn sàng hy sinh tính mạng mình, chẳng qua thật
đáng thương cho cháu của ông ta.” Hàn Viễn thở dài, nói.
“Cha thấy Đông Phương Bất Bại là người thế nào?” Hàn Duyệt trầm mặc, đột nhiên hỏi.
“Đối người khác ác độc, đối với bản thân càng ác hơn, người thế này, có thể
tạo được đại nghiệp, nhưng lại làm người ta đau lòng, kỳ thật nói Đông
Phương Bất Bại bị hủy trong tay Dương Liên Đình còn không bằng nói y bị
hủy trong tay giấc mộng của mình, y muốn làm chính mình, nên cam tâm bị
người khác lợi dụng.” Hàn Viễn nói với giọng đầy tiếc nuối, ” Đông
Phương Bất Bại trong tiếu ngạo giang hồ, không ai diễn hay bằng Lâm
Thanh Hà.”
Hết Đệ ngũ thập chương – Hàn phụ Hàn Mẫu