Ban đêm, Hàn Duyệt nằm trên giường mắt mở to nhớ tới Đông Phương.
Mà lúc này Đông Phương đang ngồi trên giáo chủ vị, ngày càng nhận ra rằng
xử cao bất thắng hàn, còn không bằng lúc trước, hiện tại ngay cả Đồng
Bách Hùng quan hệ tốt nhất với y, khi gặp y toàn lộ ra cung kính
Không ai hiểu y, chịu cùng y nói thật, những lời khen tặng nghe 1, 2 lần còn
thấy thú vị, nghe nhiều, lại chỉ thấy lạnh lẽo tản ra từ tận đáy lòng.
Nhìn cái rỗ lúc trước bé con ngủ, ngón tay Đông Phương vuốt vuốt cái chăn
nhỏ xíu, nhớ nhung tưởng niệm chú chim nhỏ không biết là yêu tinh hay
quỷ quái kia.
Khẽ thở dài, Đông Phương nhìn giáo vụ trên bàn, có
một loại cảm giác phiền chán dấy lên. Vì mạng sống cùng quyền lợi, y mưu tính nhiều năm, cuối cùng chiếm được giáo chủ vị, Nhâm Ngã Hành bị tù
dưới đáy Tây hồ, Hướng Vấn Thiên trốn vào giang hồ, vì trấn an lòng
người, Nhâm Doanh Doanh được y phong làm thánh cô,《 Quỳ Hoa bảo điển
》cũng tiến thêm một tầng.
Trên đời này, không còn ai có thể uy hiếp được y nữa
Mà bé con, Đông Phương thoáng nhìn qua chậu hoa đang nở rộ trên góc bàn,
sau khi khiến mọi người thần phục, y tìm nhặt thi thể bé con, tìm một
chậu hoa chôn vào, gieo thêm một cây mẫu đơn vào đó.
Chậu hoa này đặt trong phòng ngủ của Đông Phương, không cho bất luận kẻ nào chạm
vào, mỗi ngày tự mình chăm sóc, mẫu đơn màu đỏ thẫm dị thường kiều diễm, mang theo một loại sức sống.
Đỏ đến chói mắt, rồi lại đỏ đến
tiêu sái, Đông Phương lại nhìn thoáng qua trường bào máu trắng của mình, thấy màu trắng này dị thường cô lãnh (cô trong cô dộc, lãnh = rét lạnh, nguội lạnh, chán chường), trong lòng bỗng thấy buồn phiền.
Đứng
dậy mở tủ áo ra, lại phát hiện, y phục trong tủ chỉ có ba màu trắng,
đen, xanh. Đôi mày tinh xảo nhíu lại, Đông Phương trong lòng phiền muộn, lôi y phục ra ném xuống đất.
Mắt nhìn gương đồng cách đó không
xa, tóc đen xỏa tung, mi mục như họa, môi không điểm mà đỏ. Làn da bóng
loáng nhẵn nhụi, lông trên người từ khi luyện 《 Quỳ Hoa bảo điển 》 đã
dần rụng hết, không còn mọc ra nữa.
Đông Phương biết tình tự hiện tại của mình rất khác lạ, thế nhưng, vậy thì đã sao, y là Đông Phương
Bất Bại, là giáo chủ Nhật Nguyệt Thần giáo, y không kém hơn bất luận kẻ
nào trên thế gian.
Ngồi trên chiếc giường lớn điêu khắc tinh xảo, Đông Phương khẽ cắn làn môi đỏ mọng của mình, y cho dù mạnh tới đâu,
cuối cùng khi chỉ có một mình, y cũng sẽ thấy cô đơn, tịch mịch, muốn có người hiểu mình.
Thở dài, người từng có kẻ bầu bạn, sẽ không bao giờ chịu được nỗi cô độc, Đông Phương đứng dậy, đi vào thư phòng, ôm
lấy chậu mẫu đơn, lẩm bẩm, “Bé con, ngươi không phải là yêu tinh à? Sao
lại ngốc đến đến vậy, ngươi thật đã chết rồi sao?”
Ngón tay thon dài chạm đến cánh hoa, nhẹ nhàng chọc chọc, “Đồ ngóc.” Ngữ khí hàm chứa một loại ôn nhu làm người ta muốn rơi lệ.
“Người đâu.” Ôm chậu hoa, ngồi ghế trên, Đông Phương hô.
“Vâng” một thanh niên làn da ngăm đen, thân hình khôi ngô, bộ dạng anh tuấn uy vũ đi đến, quỳ xuống hành lễ với Đông Phương, “Chúc giáo chủ thiên thu
vạn tái, nhất thống giang hồ.”
Đông Phương thấy được người này có đủ nam tử khí khái, lại thập phần lạ mắt, dò hỏi, “Ngươi là ai?”
“Vì tiểu nhân chức vị thấp, nên giáo chủ chưa từng nhìn thấy tiểu nhân.”
Dương Liên Đình cẩn thận nói, “Tiểu nhân Dương Liên Đình.”
Ngày
vừa sáng, Hàn Duyệt đã bị Phong Thanh Dương lay tỉnh, Hàn Duyệt mở to
đôi mắt đào hoa đầy mê mang của mình ra, “Ta còn muốn ngủ............”
Tối hôm trước ở thư phòng nằm một đêm trên bàn, lại thêm một buổi sáng đầy
lo lắng, tối qua lại lo nhớ Đông Phương, khó lắm mới ngủ được, giờ đã bị người kéo dậy.
“Đứng lên, ta quyết định.” Phong Thanh Dương túm Hàn Duyệt từ trong ổ chăn ấm áp ra, mở miệng nói.
“Cái gì?” Hàn Duyệt mơ mơ màng màng nhìn Phong Thanh Dương, nghe Phong Thanh Dương nói nửa này, mới ý thức được, lập tức, không còn chút mơ hồ, đôi
mắt đòa hoa lấp lánh, “Sư thúc, quyết định của người là?”
Hàn Duyệt không còn chút buồn ngủ, thật cẩn thận hỏi han.
“Ta tạm đảm đương chưởng môn, tăng thêm thực lực cho Hoa Sơn phái, giúp
ngươi tìm kiếm danh y giải dược, sau đó, ta truyền Độc cô cửu kiếm cho
ngươi, chức chưởng môn ngươi tiếp tục đảm nhận.” Phong Thanh Dương vuốt
râu, nói ra biện pháp sau một đêm suy nghĩ mình vừa lòng nhất.
Hàn Duyệt tuy có chút bất mãn, nhưng lại thấy vậy cũng không tồi, thứ đã
giao ra có cần lấy lại hay không, đó còn phải xem hắn có nguyện ý hay
không a.
“Sư thúc, ta thấy tìm thuốc giải cứ chậm rãi, Hoa Sơn
phái trước phải lớn mạnh, dù sao hiện tại loạn trong giặc ngoài, lại còn phải để sư thúc phí sức vì đệ tử, đệ tử không dám nhận a.” Hàn Duyệt
đứng lên, ánh mắt sáng quắc nhìn Phong Thanh Dương, “Xin sư thúc toàn
tâm làm chăm cho nội vụ Hoa Sơn phái, việc tìm giải dược, đệ tử tự mình
xuống núi âm thầm tìm kiếm là được rồi.”
“Võ công của ngươi hoàn
toàn không có, ta làm sao yên tâm cho được.” Phong Thanh Dương thấy băn
khoăn của Hàn Duyệt là có đạo lý, nhưng lại không yên tâm để hắn xuống
núi.
“Vô sự, đệ tử võ công không còn, nhưng vẫn còn kinh nghiệm
giang hồ, vậy đã đủ để an thân rồi.” Hàn Duyệt nói rất thành khẩn, trong võ lâm này, không nơi nào an toàn hơn nơi có Đông Phương.
Phong
Thanh Dương cũng là người hào sảng, thoáng suy tư, chỉ cần Hoa Sơn phái
lớn mạnh, tự nhiên không ai dám làm khó dể sư điệt của mình, “Cũng tốt.”
“Thỉnh sư thúc theo đệ tử xuống núi, tiếp nhận chức chưởng môn.” Hàn Duyệt chắp tay nói.
“Tự nhiên.” Phong Thanh Dương gật đầu, lại mở miệng nói, “Ta ở chỗ này hơn mười năm, rất khó phát hiện.”
Hàn Duyệt biết đó là vì trong mật thất có phương pháp phá giải Ngũ nhạc
kiếm pháp, nhưng vẫn là làm bộ như không biết, hỏi, “Sư thúc vì sao nói
vậy? Chẳng lẽ nơi này có bí mật?”
Phong Thanh Dương tự tiếu phi
tiếu nhìn Hàn Duyệt, hỏi ngược lại, “Hôm qua ngươi không phải gõ khắp
mặt đá rồi sao, chẳng lẽ không phải là biết được chuyện gì nên mới làm
vậy sao?”
Hàn Duyệt trong lòng cả kinh, gắng trấn định nói, “Đệ
tử không biết, chỉ là nghĩ Tư Quá Nhai bị trưởng bối Hoa Sơn phái liệt
vào cấm địa, nhất định là có một bí mật, cho nên đệ tử mới thử một
phen.”
Phong Thanh Dương nghe xong giải thích, không còn nghi ngờ hắn, gật đầu nói, “Quả thật là thiên đại bí mật, bên trong có
khắc............”
“Sư thúc.” Hàn Duyệt ngắt lời Phong Thanh
Dương, hắn không muốn để người khác phát hiện hắn biết bí mật của nơi
này, biết càng nhiều, bị chức chưởng môn Hoa Sơn phái níu càng chặt, “Sư thúc sau này sẽ là Hoa Sơn chưởng môn, có một số việc, chỉ có mình
chưởng môn biết vẫn hơn, đệ tử hành tẩu giang hồ tìm kiếm giải dược, vạn nhất bị người ép hỏi, không biết là tốt nhất.”
“Ta cho ngươi
biết, tất nhiên là vì tín nhiệm ngươi.” Phong Thanh Dương càng xem càng
thấy Hàn Duyệt hiểu chuyện, không tham luyến quyền vị, mọi chuyện đều là Hoa Sơn phái.
“Chờ đệ tử bình an trở về, lại nói cho đệ tử cũng
không muộn.” Hàn Duyệt cầu mình có thể đánh mất ý niệm này trong đầu
Phong Thanh Dương.
Phong Thanh Dương không muốn miễn cưỡng Hàn Duyệt, đáp, “Cũng tốt.”
“Vậy sớm xuống núi thôi.” Hàn Duyệt mặc vào ngoại sam đặt bên cạnh, mang tay nải cũng bảo kiếm lên.
“Hảo.” Phong Thanh Dương nếu đã quyết định, thì không có ý kiến gì, sớm hay muộn, không có gì khác nhau.
May mắn Hàn Duyệt lúc đi đã nhớ kỹ đường, đi bên phải sau lưng Phong Thanh
Dương, Hàn Duyệt suy tư một chút nói, “Sư thúc, việc đệ tử trúng độc xin sư thúc giữ bí mật, để tránh phong ba lại nổi lên, chỉ cần nói đệ tử
xuống núi lịch lãm là được rồi.”
“Cũng là ngươi suy nghĩ chu
đáo.” Phong Thanh Dương biết lúc này không nên quá rêu rao, huống chi
Hoa Sơn phái còn tồn tại phản đồ, “Có người đến đây.”
Hàn Duyệt nhìn lại, chỉ thấy Lệnh Hồ Xung mới đến chân núi đang mang theo thực hạp đi lên.
“Là đại đồ đệ Lệnh Hồ Xung của đệ tử, rất có thiên phú.” Hàn Duyệt cẩn thận chú ý đến biểu tình của Phong Thanh Dương.
“Đã biết.” Phong Thanh Dương đáp.
Hàn Duyệt thấy biểu tình Phong Thanh Dương không có chút biến hóa, trong
lòng hơi thất vọng, hắn còn tưởng có thể xem một màn phụ tử đoàn viên vô cùng cảm động a.
“Sư phó, ngươi sao lại xuống núi?” Lệnh Hồ Xung đang đưa cơm lên núi cho Hàn Duyệt, thấy Phong Thanh Dương cùng Hàn
Duyệt, kinh ngạc hỏi.
“Mau tới bái kiến sư thúc tổ.” Hàn Duyệt vẻ mặt nghiêm túc, mở miệng nói.
Lệnh Hồ Xung thấy nghi hoặc, nhưng vẫn nghe lời hành lễ, “Lệnh Hồ Xung bái kiến sư thúc tổ.”
“Lại đây.” Phong Thanh Dương cẩn thận đánh giá thân hình Lệnh Hồ Xung, có chút kinh hỉ nói.
Hàn Duyệt mở to hai mắt, nhận thực hạp nhìn Phong Thanh Dương, chẳng lẽ
Phong Thanh Dương hiện tại mới nhận ra Lệnh Hồ Xung là con mình?
Chỉ thấy Phong Thanh Dương nhéo nhéo người Lệnh Hồ Xung nửa ngày, lại bắt
mạch cho Lệnh Hồ Xung, mừng rỡ nói, “Cốt cách thanh tuấn, kinh mạch rất
rộng, nội lực tuy ít nhưng đan điền lại lớn, luyện võ kỳ tài a.”
“Sư phó?” Lệnh Hồ Xung hai mắt chăm chú nhìn phụ phó mình, chờ Hàn Duyệt giải cứu.
Hàn Duyệt có chút thất vọng, hắn còn tưởng rằng có thể nhìn được bát quái
nha, thấy biểu tình Lệnh Hồ Xung, mở miệng nói, “Sư thúc, Xung nhi về
sau liền giao cho ngài dạy dỗ.”
“Sư phó, ngươi không cần Xung nhi?” Lệnh Hồ Xung nghe nói Hàn Duyệt, sợ hãi hô lên.
“Không phải.” Hàn Duyệt khóe miệng run rẩy, vì sao nghe lời này, hắn có cảm
giác mình bội tình bạc nghĩa với Lệnh Hồ Xung a, lại sợ Phong Thanh
Dương nghe Lệnh Hồ Xung, đổi ý không cho hắn một mình xuống núi, lạnh
lùng nói, “Sư thúc tổ ngươi võ công cao cường, dạy ngươi là phúc phần
của ngươi, không được vô lễ.”
“Chỉ cần ngươi còn cần Xung nhi là tốt rồi.” Lệnh Hồ Xung tuy bị răn dạy, sắc mặt lại không còn tái nhợt.
“Sư thúc, Xung nhi không phải cố ý.” Hàn Duyệt nhanh chóng giải thích với
Phong Thanh Dương, sợ Phong Thanh Dương không thích Lệnh Hồ Xung.
“Không ngại, đây mới là nam nhi đích thật, tính tình chân thật.” Phong Thanh
Dương không tức giận, ngược lại càng thêm thưởng thức Hàn Duyệt cùng
Lệnh Hồ Xung.
Tự mình nắm tay Lệnh Hồ Xung, hỏi Lệnh Hồ Xung tuổi cùng tình hình học võ.
Lệnh Hồ Xung nhất nhất trả lời, còn không quen quay đầu nhìn Hàn Duyệt, lộ ra một gương mặt hồn nhiên tươi cười Hàn Duyệt.
Hàn Duyệt đi sau họ, cảm thán nguyên tác cường đại, Phong Thanh Dương rất
có hảo cảm với Lệnh Hồ Xung, thật quá không bình thường, họ quả thật
không phải phụ tử? Lệnh Hồ Xung thật không phải tư sinh tử của Phong
Thanh Dương? Thật không phải sao?
Vào viện, thấy Ninh Trung Tắc
đang đỡ thắt lưng nhìn đệ tử luyện võ trong viện. Ninh Trung Tắc không
hổ là một thế hệ nữ hiệp, thấy Hàn Duyệt đi cùng Phong Thanh Dương tay
có chút kinh ngạc, nhưng vẫn hành lễ nói, “Xin hỏi tiền bối xưng hô thế
nào?”
“Phong Thanh Dương.” Phong Thanh Dương vốn là vì lời Hàn
Duyệt nói, rất có ấn tượng với Ninh Trung Tắc, lại thấy Ninh Trung Tắc
tự nhiên hào phóng, càng tăng thêm vài phần hảo cảm.
“Sư thúc.”
Ninh Trung Tắc tất nhiên biết chuyện kiếm khí chi tranh năm xưa, vừa
định quỳ xuống đã bị Phong Thanh Dương dùng nội lực đỡ lên.
“Còn không đi đỡ thê tử ngươi, phụ nữ mang thai, còn đa lễ như vậy làm gì?” Phong Thanh Dương trừng mắt nhìn Hàn Duyệt, nói.
“Vâng” Hàn Duyệt tiến lên, đỡ Ninh Trung Tắc, nói, “Ta đã cầu sư thúc tiếp
nhận chức chưởng môn, Hoa Sơn phái sẽ không còn bị người khi dễ nữa.”
Ninh Trung Tắc hai mắt rưng rưng, tràn đầy vui sướng, “Sư thúc............
Hoa Sơn chúng ta rốt cục cũng có trưởng bối lãnh đạo rồi.”
Phong
Thanh Dương nhìn những giọt lệ của Ninh Trung Tắc, trong lòng đau xót,
càng thêm áy náy mười mấy năm nay không hỏi thế sự, để mặc một đám tiểu
bối gian khổ chống đỡ, “Giờ thì tốt rồi, hai người vào phòng nói chuyện
trước đi, ta xem đi xem võ công của các đồ tôn ra sao.”
Hàn Duyệt có chuyện phải nói với Ninh Trung Tắc, nên đỡ Ninh Trung Tắc vẻ mặt kích động chậm rãi bước đến phòng ngủ.
Phong Thanh Dương nhìn hơn mười tiểu bất điểm đứng trước mặt mình, híp mắt
lại, nhớ tới Lao Đức Nặc mà Hàn Duyệt nhắc tới, hỏi, “Tất cả mọi người
đều ở đây?”
Hơn mười hài tử còn rất nhỏ nhưng cũng rất thông
minh, vừa rồi nhìn biểu hiện cùng những lời sư phó nói, nhu thuận hành
lễ đồng thời đồng loạt hô, “Bái kiến sư thúc tổ.”
“Ngoan lắm.”
Từng khổ sở vì Hoa Sơn phái nhân tài điêu linh, nhưng khi nhìn thấy
những tiểu đồ tôn nhu thuận thế này, tâm tình cũng đỡ hơn được đôi chút.
“Nhị sư đệ không có mặt.” Lệnh Hồ Xung nháy ánh mắt hồi đáp, “Hắn sáng sớm đã xuống núi.”
Một mặt tàn khốc ánh qua mắt Phong Thanh Dương, “Tên gì?”
“Lao Đức Nặc.” Lệnh Hồ Xung hồi đáp.
Nghe tên xong, Phong Thanh Dương càng thêm tin tưởng Lao Đức Nặc này tất là
gian tế của Tung Sơn phái, sáng sớm đã hạ sơn, không phải đi đưa tin tức thì còn có thể làm gì, trong lòng càng thêm thống hận.
“Nhị sư đệ nói đi muốn đi thỉnh bà mụ cho sư nương.” Lệnh Hồ Xung giải thích.
Phong Thanh Dương vừa rồi đã gặp qua Ninh Trung Tắc, tuy bụng cũng có tám
chín tháng, nhưng không cần thỉnh bụ mụ sớm đến vậy, nhất định là thấy
sư phó mình không ở, tìm cớ gạt mọi người xuống núi.
Cứ như vậy,
Phong Thanh Dương hận Tung Sơn phái tận xương tủy, trước hại kiếm tông
khí tông của Hoa Sơn phái tự giết lẫn nhau, sau lại hại hảo sư điệt, có
cơ hội, nhất định phải hảo hảo đi nhìn Tung Sơn phái.
Phong Thanh Dương không nhắc tới chuyện Lao Đức Nặc nữa, chỉ thầm hạ quyết tâm nhất định phải khiến Lao Đức Nặc muốn sống không được muốn chết không xong,
để Tả Lãnh Thiền nếm thử mùi vị thông minh bị thông minh hại, lợi dụng
Lao Đức Nặc xử lý Tung Sơn phái, không phải muốn biết tin tức sao, cứ
việc đến trộm, cứ việc truyền đi, muốn tin tức gì sẽ có tin tức đó.
Lệnh Hồ Xung thấy Phong Thanh Dương không hỏi lại, cũng không nói ra là Hàn
Duyệt bảo Lao Đức Nặc xuống núi thỉnh bà mụ, cứ như vậy lại một hiểu lầm xinh đẹp lại sinh ra. [Shal: tự nhiên thấy tội bạn Nặc nha =)) (quái,
thấy tội sao mình lại cười nhể???) ]