Lời vừa ra khỏi miệng, Hàn Duyệt trong lòng thở ra một hơi, không còn do dự nữa, “Ta không được sao? Đông Phương, ít nhất ta sẽ không lừa ngươi, hại ngươi, bỏ ngươi mạc kệ ngươi.”
Đông Phương hao hết tâm tư,
rốt cục được như nguyện, cảm xúc phức tạp, lại có chút phản ứng không
kịp, nhìn đôi mắt hắc nhuận của Hàn Duyệt, vươn tay dán lên má hắn,
“Không thấy ta ghê tởm đáng ghét sao? Hay chỉ là vì thương hại ta?”
Câu cuối cùng, mắt Đông Phương lộ ra một chút sát ý, y mong chờ rất cao ở
Hàn Duyệt, nếu chỉ là thương hại, vậy Đông Phương thà rằng giết Hàn
Duyệt.
“Không phải.” Hàn Duyệt không chút do dự, trực tiếp mở miệng nói, “Ta làm bạn với ngươi suốt đời, không tốt sao?”
“Không ghê tởm chán ghét sao?” Mắt Đông Phương dịu xuống, bắt lấy tay Hàn
Duyệt dán lên ngực mình, “Thân thể không hoàn toàn như nữ nhân, giống
ngươi, rồi lại không trọn vẹn a.”
Hàn Duyệt càng thêm đau lòng,
không nói già nữa, chỉ nghiêng người ra trước, dán đôi môi mềm mại của
mình lên môi Đông Phương, đôi mắt hắc nhuận trong suốt nhìn Đông Phương.
Ánh mắt Đông Phương càng thêm nhu hòa, nhìn bộ dáng Hàn Duyệt không khỏi bật cười.
Hàn Duyệt vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm liếm môi Đông Phương, sau đó rời đi, thản nhiên nói, “Thứ khác ta không biết.”
Đông Phương trong lòng vui sướng, y không phải loại người ngượng ngùng, nên
vươn tay ôm chầm lấy Hàn Duyệt, dán đôi môi đỏ mộng của mình lên môi
hắn, từng chút hướng dẫn để lưỡi Hàn Duyệt tiến vào khoan miệng mình,
không ngừng giao triền.
Hàn Duyệt chỉ cảm nhận được môi Đông
Phương mềm mại dị thường, có chút trong trẻo, đầu lưỡi mê người, thậm
chí trong miệng cũng mang theo vị ngọt, tay bất giác đặt lên eo Đông
Phương.
Hàn Duyệt vẫn là một đệ tử tốt, mặc kệ học cái gì cũng
rất nhanh, ngồi trong xe ngựa, thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt thủy nhuận
tinh lượng nhìn Đông Phương, chỉ chờ khóe miệng Đông Phương hơi cong
lên, liền bổ nhào qua, hôn lại hôn.
Dọc theo đường đi không biết hôn nhau bao nhiêu lần, đến khi xuống xe, môi Đông Phương đã hơi sưng lên, lại càng thêm mê người.
Hàn Duyệt được Đông Phương ôm xuống xe, khóe miệng treo một nụ cười gian
tà, mắt nhìn môi Đông Phương, thấy có vừa lòng lại có đắc ý.
Nhưng hắn không biết môi hắn càng sưng rõ hơn môi Đông Phương, Đông Phương
không nhắc nhở, nhìn Hàn Duyệt vụng trộm vui sướng, trong lòng cũng thấy rất vui.
Chưa bao giờ thỏa mãn như hiện tại, làm Đông Phương phá lệ mị nhân, thậm chí ngay cả lúc đoạt giáo chủ vị y cũng chưa từng thỏa mãn như hiện tại.
Hàn Duyệt nắm tay Đông Phương, không chịu buông lỏng, thấy Dương Liên Đình, hất cằm cao lên, còn cố ý hừ một tiếng.
Đông Phương vốn chuẩn bị xuống xe liền giải quyết Dương Liên Đình, nhưng lại thấy dáng vẻ đắc ý của Hàn Duyệt, nghĩ đến bộ dáng Hàn Duyệt lúc ghen,
liền quyết định trước tha cho Dương Liên Đình một mạng, dù sao bộ dáng
Hàn Duyệt quan tâm y, làm y rất vừa lòng.
Nếu Hàn Duyệt biết, bởi vì biểu hiện đắc ý của mình, mà khiến Đông Phương bỏ đi ý nghĩ lập tức
giải quyết Dương Liên Đình, sợ sẽ hối hận muốn chết, dù sao Dương Liên
Đình chính là cây gai trong lòng Hàn Duyệt.
“Đi Dương Châu trước, ngươi không phải thấy hứng thú với mỹ nữ Giang Nam sao? Ta cho họ tìm
vài Dương Châu sấu mã() đến.” Đông Phương nắm tay Hàn Duyệt đi vào phân
đà.
“Ta không biết kỵ mã().” Hàn Duyệt nhớ tới con lừa của mình,
mà nhớ tới lừa lại nhớ tới Khúc Dương, không biết ông có chiếu cố tốt
con lừa của hắn không nữa.
(Chú (): Dương Châu sấu mã chính là
chỉ mỹ nữ của Dương châu, sấu mã nghĩa gốc vốn là chỉ ngựa gầy, ốm yếu,
sau lại được dùng để chỉ sở thích nuôi tiểu thiếp, mỹ nữ ở Dương Châu
của các phú thương buôn muối sống tại vùng này. Duyệt nhi ở đây là hiểu
theo nghĩa gốc a. X”D dễ thương quá đi)
Đông Phương nhất thời bật cười, lắc đầu, không giải thích hàm nghĩa của cụm từ Dương Châu sấu mã
cho hắn nghe, “Lúc lên đường, ta sẽ mang ngươi kỵ mã.”
“Hảo, lúc
trước ta cũng nghĩ như vậy.” Hàn Duyệt cọ cọ Đông Phương, hệt như chim
nhỏ đang lấy lòng chủ nhân, “Không cần ngựa gầy.”
“Ngựa cao to.” Đông Phương nói thuận theo lời Hàn Duyệt.
Hàn Duyệt thỏa mãn, đảo mắt nhìn Dương Liên Đình đi đằng sau, trong lòng nghẹn khuất, “Đừng gọi gã là Liên đệ nữa.”
“Hảo.” Đông Phương không có do dự.
Dọc theo đường đi nhìn Hàn Duyệt cùng Đông Phương thân mật, Dương Liên Đình trong lòng có chút bối rối, dù sao hết thảy mọi thứ hiện tại gã có được đều là do Đông Phương cho, nếu Đông Phương chọn Hàn Duyệt kia, vậy gã
chẳng phải sẽ mất hết?
Nhìn nhìn Hàn Duyệt, lại thấy hắn căn bản
không thể sánh với mình, hoài nghi có phải Đông Phương cố ý lợi dụng Hàn Duyệt kích gã hay không.
Vào phòng, Dương Liên Đình chủ động mở
miệng nói, “Đông Phương huynh, ta gọi người chuẩn bị những món ngon ở
Dương Châu cho ngươi dùng, còn có rượu ngon.”
“Cám ơn............” Nhìn Hàn Duyệt hai mắt trợn tròn, Đông Phương cố ý ngừng một chút mới mở miệng nói, “Liên tổng quản.”
Dương Liên Đình nghe Đông Phương nói xong, trong lòng lo lắng, liếc nhìn Hàn
Duyệt, lại thấy Hàn Duyệt thần tình thỏa mãn, càng cảm thấy đều là do
Hàn Duyệt tác quái, “Đông Phương huynh, giữa ta và ngươi cần gì khách
sáo như vậy, có thể làm việc cho ngươi, là phúc khí ba đời của ta.”
Chọc Hàn Duyệt một chút là tình thú, nhưng Đông Phương cũng không muốn chọc
cho Hàn Duyệt giận thật, dù sao như vậy y sẽ đau lòng, mở miệng nói,
“Liên tổng quản gọi người dọn thức ăn lên đi.”
“Được.” Dương Liên Đình ôm quyền lui ra, cau mày, tựa như một con thú bị bức vào tuyệt cảnh.
Đông Phương thấy Dương Liên Đình rời đi, vươn tay nhéo nhéo vành tai Hàn
Duyệt, “Ta không nghe theo ngươi rồi à? Sao tình tự trái lại càng thêm
âm u vậy?”
Hàn Duyệt ai oán nhìn Đông Phương, nói thẳng nói, “Ta không muốn nhìn các ngươi nói chuyện với nhau, ta sẽ ghen.”
Đông Phương thấy Hàn Duyệt hào phóng thừa nhận, vui mừng nhìn Hàn Duyệt,
nghiêng người qua nhẹ nhàng hôn lên môi Hàn Duyệt, “Vậy ngươi muốn ta
làm thế nào?”
“Không biết.” Hàn Duyệt khẽ cắn môi Đông Phương,
chỉ thấy dị thường mê người, hình như hôn sao cũng không thấy đủ, “Ta
chỉ là không muốn ngươi gặp gã.”
Đông Phương nghe bên ngoài có
tiếng bước chân, nhưng không đẩy Hàn Duyệt ra, ngược lại kéo Hàn Duyệt
vào lòng, môi lưỡi tinh tế giao triền triền.
Hàn Duyệt tất nhiên
rất vừa lòng, ai oán biến mất, trầm mê trong nụ hôn với Đông Phương, tay đang ôm vòng eo mềm mại của Đông Phương siết chặt lại, dùng thân thể cọ cọ lên người Đông Phương.
Hắn thấy như vậy không đủ, nhưng lại
không biết làm tiếp thế nào, lung tung cắn mút mặt cùng cổ của Đông
Phương, rầm rì nói, “Phải dạy ta.”
Đông Phương hơi ngưỡng đầu,
không cản động tác như chó con của Hàn Duyệt, nhẹ tay vỗ vỗ lưng hắn,
ánh mắt sắc bén liếc nhìn Dương Liên Đình đang đẩy cửa bước vào.
Đôi môi sưng đỏ, vì ngẫu nhiên bị Hàn Duyệt cắn đau mà nhíu mày, tiếng rên
rĩ khe khẽ, giờ khác này Đông Phương phong tình vạn chủng.
Dương
Liên Đình xem ngây người, rồi lại thấy phẫn hận, những thứ này vốn nên
thuộc về gã, lại bị một kẻ chẳng biết căn nguyên gì cướp đi, muốn cản,
phát hiện mình không có lập trường, muốn lên tiếng, lại vì ánh mắt của
Đông Phương mà chân mềm nhũn, đóng cửa lui ra ngoài.
Vuốt mồ hôi
lạnh trên trán, Dương Liên Đình oán hận nhìn cánh cửa phòng, lại nhìn hạ nhân sắc mặt ngây ngẩn đứng đằng sau, phất áo bỏ đi.
Hạ nhân đưa cơm cũng nhìn thấy cảnh vừa rồi, thấy Dương Liên Đình như vậy cũng không dám hé răng, mặt xám xịt rời đi.
Hàn Duyệt cắn cắn xương quai xanh của Đông Phương, đôi mắt hắc nhuận hiện
lên đắc ý. Vươn lưỡi như lấy lòng liếm liếm vài cái, thấy làn da Đông
Phương thật nhẵn nhụi, càng thêm mê luyến.
“Vừa lòng?” Đông Phương híp mắt, mang theo chút biếng nhác, một tay ôm Hàn Duyệt, một tay vuốt mái tóc dài của Hàn Duyệt, hỏi.
“Đông Phương, ngọt quá.” Hàn Duyệt ngẩng đầu, lại liếm liếm môi Đông Phương,
“Ăn thật ngon.” Như đang trả lời Đông Phương, lại chỉ như đơn thuần làm
nũng.
Đông Phương thở ra một hơi, có chút bất đắc dĩ, lại thấy
vui mừng, không khỏi gõ trán Hàn Duyệt, “Thật giống chó con, đồ ngốc,
biết ăn thế nào không?”
“Đông Phương dạy ta.” Hàn Duyệt cắn ngón
tay Đông Phương, đầu lưỡi từng chút liếm liếm, “Ta là đệ tử tốt, nhất
định sẽ học được.”
Bỗng nhiên nghĩ đến động tác thuần thục của
Đông Phương, lại thấy ghen tuông nổi lên, “Ta lại không có nhiều tiểu
thiếp như vậy, làm sao có kinh nghiệm được?”
Đông Phương nhìn bộ
dáng của Hàn Duyệt, như lấy lòng hôn lên môi Hàn Duyệt, “Không còn nữa.” Là trả lời cũng là một loại hứa hẹn.
Mắt Hàn Duyệt lấp lánh dị
thường, hắn biết nam nữ làm thế nào, nhưng không biết hai nam phải làm
sao, nhất thời cắn lấy cổ Đông Phương, “Dạy ta............ Ta muốn, ta
khó chịu............”
Nói xong liền cọ cọ vào người Đông Phương.
Đông Phương tất nhiên cảm nhận được dục vọng của Hàn Duyệt, mày hơi nhíu, y
chỉ nhìn vài cuốn sách long dương, nhưng nếu muốn y tự mình bắt đầu, thì lại có chúy do dự, suy tư một lát, “Buổi tối, ta dạy cho ngươi.”
“Hảo.” Hàn Duyệt thỏa mãn, lại cắn mút vài cái, mới thành thật bước xuống, “Đói bụng.”
Đông Phương cười khẽ, đẩy Hàn Duyệt ra, đứng dậy gọi người dọn thức ăn lên.
Thời gian giữa hai người đang yêu nhau, luôn trôi qua rất nhanh, Hàn Duyệt
dùng đôi mắt trong mong nhìn Đông Phương, lại thấy Đông Phương thay đổi
một thân y phục, hình như định ra ngoài, ai oán, “Ngươi đáp ứng ta rồi
mà.”
Đông Phương cầm chiết phiến đưa cho Hàn Duyệt, “Phải.” Lại
giúp Hàn Duyệt sửa sang y phục một chút, chọn một khối bạch ngọc bội sức giắt lên hông Hàn Duyệt, vừa lòng gật đầu, “Ta mang ngươi đi học.”
“Không phải ngươi dạy ta?” Hàn Duyệt nghe đáp án, có chút nghi hoặc hỏi.
Đông Phương bật cười, trêu chọc nói, “Nếu ta dạy được, sợ ngươi sẽ trực tiếp khóc to.”
Hàn Duyệt thấy Đông Phương nói không sai, cầm tay Đông Phương, liếm liềm lòng bàn tay y, xem như xin lỗi vì chuyện vừa rồi.