Hàn Duyệt do dự một chút, hắn biết tâm tư của Đông Phương, nhưng hắn cứ
thấy, nếu chưa giải quyết chuyện Ninh Trung Tắc mà đã có quan hệ với
Đông Phương, thì đó là không tôn trọng Đông Phương cũng như Ninh Trung
Tắc.
Thế nhưng, bây giờ Hàn Duyệt lại muốn ôm Đông Phương, muốn
kết hợp thành một thể với Đông Phương. Thế sự vô thường, hắn thật sự
từng nghĩ mình không gặp lại Đông Phương nữa.
Giờ đây khi nhìn
thấy Đông Phương, hắn thậm chí có cảm giác không chân thật, ngồi dậy,
bước xuống đứng bên giường, ngón tay dưới tầm mắt của Đông Phương, từng
nút từng nút cởi ra, y phục từ trên người rơi xuống đất. Hắn vừa chờ
mong lại vừa ngượng ngùng, tay run run.
Đông Phương nhìn thân thể Hàn Duyệt hiện ra trước mắt mình, một thân thể trắng nõn gầy gò lại
mang theo vẻ bệnh trạng lại không khiến người ta thấy yếu đuối.
“Nằm lên giường đi.” Đông Phương chờ Hàn Duyệt cởi xong mới mở miệng nói.
Hàn Duyệt nhìn thân thể Đông Phương, lại nhìn thân thể mình, mang theo vài
phần ai oán, thấy Nhạc Bất Quần không chịu rèn luyện thân thể, còn gầy
hơn cả Đông Phương.
Chỉ là Hàn Duyệt quên, kỳ thật dáng người
Nhạc Bất Quần không tồi, nhưng hắn hôn mê lâu như vậy, lại toàn ăn thức
ăn lỏng, tự nhiên phải gầy yếu.
Tuy buồn bực, nhưng Hàn Duyệt vẫn ngoan ngoãn nằm lên giường, như một con chó nhỏ chờ âu yếm, đôi mắt
thủy nhuận nhìn chằm chằm vào Đông Phương.
Đông Phương trong lòng kỳ thật cũng không nỡ, y từng đi quan sát tình sự chỉ vì giờ khắc này,
nhìn qua vô số lần, nhưng chân chính động thủ thì là lần đầu tiên, nhìn
thấy Hàn Duyệt, đáy lòng lại có chút buồn cười, chậm rãi đi tới trước,
ngồi xuống giường, một tay chống bên mặt Hàn Duyệt, tay kia thì nhẹ
nhàng chơi đùa hồng đậu trước ngực Hàn Duyệt. Tiểu tử kia bị tay va chạm một chút liền đứng thẳng lên. Ngiêng người cúi đầu hôn lên ***g ngực
Hàn Duyệt, đôi môi ướt át ấn vài dấu vết làn da, đây là chuyện y vẫn
muốn làm, nhưng vì an toàn của Hàn Duyệt, y vẫn chưa làm mà thôi.
Cảm giác hơi nhói đau truyền từ ngực đến, Hàn Duyệt vươn tay ôm vai Đông
Phương, làn da dưới tay trơn bóng mềm dẻo, mắt Đông Phương nhướng lên,
liếc nhìn Hàn Duyệt, chậm rãi đi chuyển thân thể đến thắt lưng hắn, hai
chân tách ra ngồi xổm lên người người Hàn Duyệt.
Hàn Duyệt nhìn
cảnh đẹp trước mắt, tay đặt trên vòng eo mê người của Đông Phương, nhẹ
nhàng vuốt ve, Đông Phương phát ra tiếng hừ nhẹ, hai mắt ẩn tình nhìn
người dưới thân mình, đầu lưỡi giống như khiêu khích khẽ liếm môi dưới.
Hàn Duyệt nhìn chăm chú cảnh hấp dẫn phía trên, tay bất giác đã từ vòng eo
chuyển xuống mông Đông Phương, nhẹ nhàng xoa nắn cặp mông tròn trịa, đổi lấy một cái trừng như hờn giận của Đông Phương.
Hàn Duyệt ngượng ngùng thu tay lại, thành thành thật thật nằm trên giường, nhìn Đông Phương.
Đông Phương nhìn người nằm thẳng đơ chỉ thiếu lòng bàn tay đổ mồ hơi dưới
thân mình, có chút bất đắc dĩ cùng buồn cười, khẽ cắn môi vươn tay ra
sau đùi.
Không thể nghi ngờ, Hàn Duyệt bây giờ rất khẩn trương,
hai tay thậm chí không biết nên đặt đâu cho phải, muốn thay thế tay của
Đông Phương, chạm vào y, lại sợ Đông Phương không chịu.
Đông
Phương tựa hồ nhớ ra cái gì, thu tay về, vươn ngón giữa dán lên môi,
dùng lưỡi liếm ướt cả ngón tay, Hàn Duyệt nhìn đầu lưỡi đỏ tươi của Đông Phương lướt đọc theo đốt ngón tay thân thể càng thêm nóng bứ, không thể nhịn được nữa vươn tay xoa cặp đùi Đông Phương đang đặt bên sườn mình.
Da thịt thật trơn, không giống của nam nhân mà non mềm trắng nõn.
Đông Phương nhìn Hàn Duyệt, không ngăn cản, hô hấp hỗn loạn, hơi thở ra, bình ổn tình tự của mình.
Ngón tay kéo ra sau, ngón giữa để ở huyệt khẩu chậm rãi đẩy vào, móng tay
trơn nhẵn kích thích nội bích, Đông Phương hít sâu một hơi để mình thích ứng, lại bị cảm giác nóng bỏng ngày càng lớn hơn trên đùi làm hoảng sợ.
Hàn Duyệt nhìn Đông Phương, tóc che đi mặt y, nhưng hắn biết, một Đông
Phương xưa nay ngạo nghễ, lúc này lại vì hắn, tự mình khuếch trương.
Trong lòng ấm áp, vén tóc Đông Phương lên nhìn gương mặt nhiễm đầy mị thái
của y, đôi môi đỏ tươi đang cắn chặt lại, Hàn Duyệt thấy lửa toàn thân
đều dồn xuống nửa dưới.
Nhiệt tình của Hàn Duyệt lan tới Đông Phương, ngón tay y cử động nhanh hơn.Làn môi đỏ bật ra tiếng rên rỉ, nhưng lập tức bị Đông Phương đè xuống, y
không muốn ra tiếng. Đợi khi hai ngón tay vào được, Đông Phương rút tay
ra, đứng dậy nằm bên cạnh Hàn Duyệt, mở miệng nói “Đồ ngốc, lại đây.”
Hàn Duyệt xoay người nửa đè lên Đông Phương, hạ thân đã sớm đứng dậy, nhưng nhìn thấy sủng nịch trong mắt Đông Phương, hắn như thành kính hôn lên
mi tâm y, “Đông Phương............ Ta yêu ngươi......” ba từ đơn giản,
bao hàm hết thảy tình cảm của Hàn Duyệt.
Bên trong có tình yêu,
có cảm kích, có sự kiên định vĩnh viễn ở bên nhau. Hàn Duyệt khi quyết
định ở lại bên cha mẹ, cũng đã quyết định, sẽ không lấy bất kỳ ai, cũng
sẽ không thích ai nữa, trong lòng hắn chỉ có Đông Phương.
Đông Phương đối xử với hắn rất tốt, luôn nhường nhịn hắn, tất thảy Hàn Duyệt đều nhìn thấy.
Đông Phương vốn còn có chút ngượng ngùng, y muốn là nữ nhân, nhưng nếu để
mình bị kẻ khác đặt dưới thân, mở chân ra hầu hạ, y vẫn có chút khó
chịu, nhưng vì đây là Hàn Duyệt, cho nên y nguyện ý, nguyện ý vì hắn mở
ra thân thể mình.
Đôi chân thon dài tách ra, để sang bên hông Hàn Duyệt, “Đồ ngốc, tiến vào.”Lúc Đông Phương nói hai chữ cuối cùng, mắt
đã có chút mơ hồ.
Cả thân thể đều chuyển sang màu hồng nhạt, mang theo chút mị thái tự nhiên lại làm người ta thấy hấp dẫn tận xương tủy.
Hàn Duyệt mạnh mẽ hôn lên môi Đông Phương, rốt cuộc nhịn không được, xông thẳng vào thân thể Đông Phương.
Tuy rằng đã khuếch trương rồi, nhưng dù sao cũng không làm đầy đủ, động tác đầy lỗ mãng của Hàn Duyệt, làm mặt Đông Phương trắng bệch,
“Ngô............” thanh âm như nén đau vọt ra khỏi miệng.
Mắt Hàn Duyệt vì nhẫn nãi mà đỏ lên, hắn biết mình làm đau Đông Phương, nhưng
lại không biết nói gì, chỉ nhỏ giọng gọi tên Đông Phương.
Đông
Phương bị thương đã quen, đau đớn cỡ nào mà y chưa từng trải qua, nhưng
nỗi đau như tràn ra từ trong thân thể này lại làm cho y nhất thời khó
nhịn bật ra tiếng, trong thân thể hơn một thứ không thuộc về mình, nói
cho cùng cùng vẫn có chút khó chịu.
Phía sau bị căng ra, cảm giác bị lấp đầy làm Đông Phương thấy hơi kỳ dị, nhưng nghĩ đến đây là một
phần của Hàn Duyệt, y chân chính hợp làm một thể với Hàn Duyệt, trong
lòng lại thấy tê dại, tay dán lên gương mặt ướt mồ hôi của hắn, cười
mắng, “Đồ ngốc............ cử động đi............ Chậm thôi......”
Hai tay ôm cổ Hàn Duyệt, Đông Phương hơi đứng dậy, hôn lên mắt Hàn Duyệt,
động đậy thân thể, từng chút từng chút dạy Hàn Duyệt, “Đúng rồi......
Ngô............ nhẹ thôi............ chậm thôi.....”
“Hôn ta..................” Đông Phương buông cổ Hàn Duyệt, ngón tay lướt từ cổ mình xuống hồng đậu trước ngực, “Nơi này.”
Hàn Duyệt cúi đầu liếm ngón tay Đông Phương, ngậm lấy hồng đậu, răng nanh
nhẹ nhàng gặm cắn, đầu lưỡi không ngừng trêu đùa, không cần y chỉ tiếp
đã tự động ngậm mút.
“A............” cảm giác ngưa ngứa như thủy
triều bao phủ Đông Phương, nhưng Đông Phương sớm tự cung, thân thể vốn
không thể cảm nhận được khoái cảm như trước, chỉ là Đông Phương cũng
không ngờ ngực mình lại mẫn cảm đến vậy.
Thậm chí đằng sau bị Hàn Duyệt va chạm, cũng thấy có khoái cảm.
Đông Phương từng nghĩ, cả đời này y cũng không thể có cảm giác trong lúc
giao hoan, muốn làm với Hàn Duyệt, chủ yếu là vì cảm giác thỏa mãn của
tinh thần khi kết hợp thành một thể với hắn.
Hàn Duyệt lung tung
hôn gặm cắn thân thể Đông Phương, không ngừng va chạm, thanh âm Đông
Phương vốn là trung tính, lúc này lại khàn khàn, mềm mại đáng yêu, như
tiếng ca hấp dẫn người ta đi vào địa ngục của hải yêu.
Mồ hôi,
chất lỏng, tình yêu, nụ cười............ Cùng nhau hợp lại thành tình
khúc của riêng họ, mười ngón tay đan vào nhau, nắm lấy tay nhau, có
người cũng đủ.