Chờ Hàn Duyệt tẩy rửa xong, lăn qua lăn lại trên cái khăn Đông Phương đã chuẩn bị trước đó, lau khô lông trên người, bắt đầu chậm rãi sửa sang
lại lông chim.
Không quá bao lâu, lại biến thành một con chim cắt chân trắng xinh đẹp, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vài ba bước, mới thấy hài
lòng hơn.
“Rất đẹp.” Đông Phương vuốt vuốt đầu Hàn Duyệt, hỏi, “Có tìm hiểu được tin tức gì không?”
Hàn Duyệt gật đầu, nháy nháy mắt, hắn muốn nói rất nhiều, tỷ như ai khi dễ
hắn, tỷ như Hướng Vấn Thiên thiếu chút nữa hại chết hắn, tỷ như Nhật
Nguyệt Thần giáo quá lớn, mệt chết hắn, tỷ như hắn cỡ nào gian khổ cỡ
nào cửu tử nhất sinh mới tìm hiểu được tin tức............
Thế
nhưng Hàn Duyệt không nói được tiếng người, Đông Phương lại không hiểu
tiếng chim, hai người họ mắt to trừng đôi mắt nhỏ một hồi, Đông Phương
bật cười ra, “Được rồi, ta quên ngươi không biết nói, ta hỏi ngươi gật
đầu lắc đầu vậy.”
Hàn Duyệt gật đầu, bởi vì không có cách nào cáo trạng, tìm không thấy người làm chỗ dựa cho mình, nên hắn có chút hậm hực.
Đông Phương vươn đầu ngón tay vuốt cái cổ nhỏ của Hàn Duyệt, “Thế trong viện có người bệnh không?”
Gật đầu.
“Nặng không?”
Vẫn là gật đầu.
“Vậy ngươi biết người nọ bị bệnh gì không?” Hỏi những lời này, ngay bản thân Đông Phương cũng thấy buồn cười, Hàn Duyệt có thông minh có linh tính
tới cỡ nào thì cũng chỉ là một con chim, y chờ mong cái gì đây a.
Hàn Duyệt nghiêng đầu nhìn Đông Phương, tự hỏi làm sao để nói cho Đông
Phương biết, Nhâm Ngã Hành tẩu hỏa nhập ma. Nhìn Hàn Duyệt biểu hiện,
Đông Phương thất vọng thở dài, kỳ thật Hàn Duyệt có thể lấy được tin
trong viện của Nhâm Ngã Hành quả thật có người bệnh đã rất không dễ
dàng.
Vừa định đổi vấn đề, đã thấy Hàn Duyệt bỗng nhiên bay lên,
bay đến một ngọn nến trên bàn. Đông Phương cả kinh, muốn cản lại thì đã
muộn, chỉ thấy ngọn nến bị Hàn Duyệt đạp đổ, rơi trúng một quyển sách
trên bàn bắt đầu bốc cháy.
Đông Phương dùng chưởng phong dập lửa, vừa định nói với Hàn Duyệt làm vậy rất nguy hiểm, liền thấy Hàn Duyệt
ngưỡng đầu, thập phần đắc ý.
Đông Phương nhíu mày suy tư một
chút, Hàn Duyệt tới giờ đều rất hiểu chuyện, lúc nào bồi y đọc sách,
cũng đều thành thành thật thật tìm một góc nằm.
Hôm nay bỗng
nhiên đạp đổ ngọn nến............ Đông Phương bỗng nhiên nghĩ đến hắn
hỏi vấn đề y hỏi Hàn Duyệt, cả kinh nhìn Hàn Duyệt, không quá xác định
hỏi lại, “Ngọn nến, hỏa............ Đi lấy nước............”
Đông Phương bỗng nhiên trọn tròn mắt, cố nén kích động, thấp giọng hỏi, “Lão ta, tẩu hỏa nhập ma, đúng không?”
Hàn Duyệt đối chuyện Đông Phương rõ ràng tin tưởng suy đoán của bản thân,
những vẫn còn hỏi lại như vậy, thấy có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn gật
đầu.
Đông Phương sáng quắc nhìn Hàn Duyệt, mãi đến khi Hàn Duyệt
khẳng định suy đoán của mình, trên mặt mới lộ ra biểu tình mừng như
điên, y đi vài phòng trong thư phòng, mới có thể tạm thời khống chế tâm
tình của mình, nhìn Hàn Duyệt, lại hỏi, “Vậy ngươi có nhìn thấy một
người vận bạch y không?”
Gật đầu.
“Vậy người nọ làm gì?” Đông Phương truy vấn.
Hàn Duyệt buồn bực, thấy Đông Phương làm việc quá mức cẩn thận, không muốn đáp lại, hỏi thế chẳng khác nào không tin mình vậy.
Đông Phương không hiểu Hàn Duyệt vừa rồi vẫn còn rất tốt, vì sao lúc này lại bất động, ngay cả mắt cũng có chút ảm đạm. Kỳ thật, không phải Đông
Phương không tin Hàn Duyệt, mà là cá tính Đông Phương vốn là như thế,
ngay cả tin tức tâm phúc trình lên, nếu là chuyện trọng yếu y sẽ mãi
truy xét, để xác định thật giả.
Ở một nơi như Hắc Mộc Nhai, một
khắc trước người cùng ngươi nâng cốc nói cười, ngay một khắc sau cũng có thể thành người lấy mạng của ngươi, chính vì vậy mà tạo thành cá tính
đa nghi của Đông Phương.
Đông Phương nghĩ Hàn Duyệt đói bụng, cầm lấy điểm tâm đầu bếp vừa làm mang lên bóp nát, thả vào lòng tay, nâng
Hàn Duyệt lên trước mặt mình, “Bé con, đói muốn chết rồi đúng không.”
Hàn Duyệt ai oán nhìn Đông Phương, bắt đầu cúi đầu mổ lấy điểm tâm, bởi vì
tức giận, liền cố ý mổ vài lòng bàn tay Đông Phương, mấy điểm đỏ cứ như
vậy hiện lên trong lòng bàn tay trắng noãn của y.
Hàn Duyệt ngẩng đầu cẩn thận nhìn Đông Phương, thấy Đông Phương vẫn là vẻ mặt tươi
cười, không có chút bất mãn, lại thấy mình vừa rồi tức giận là quá ngây
thơ, dù sao Đông Phương chỉ là cẩn thận mà thôi. Hơn nữa, hắn bây giờ là một con chim, người khác hoài nghi cũng là chuyện đương nhiên.
Ăn xong điểm tâm, lại uống vài ngụm nước, Hàn Duyệt vì mình lòng dạ hẹp
hòi mà áy náy, nhanh chóng trả lời vấn đề của Đông Phương.
Hắn bay đến trên vai Đông Phương, bắt lấy y phục Đông Phương, bay lên, cố gắng biểu đạt y tứ của mình.
Đông Phương thấy Hàn Duyệt làm vậy, hàng mi xinh đẹp nhiếu lại, có chút không xác định hỏi, “Người nọ bắt một người?”
Hàn Duyệt gật đầu.
“Biết là ai không?” Đông Phương ngồi lên ghế, ngón tay gõ mặt bàn hỏi.
Hàn Duyệt không biết nên nói thế nào để Đông Phương biết đó là một đại phu, có chút lo lắng qua lại trên bàn.Đông Phương thấy Hàn Duyệt biểu hiện, trực tiếp bị chọc cười, nụ cười trên
mặt không ngừng rộng ra, không giục hắn, dù sao chuyện y muốn biết cũng
đã biết, hắn hiện tại cứ vui vẻ xem Hàn Duyệt làm trò
Hàn Duyệt
rốt cuộc nghĩ ra biện pháp, hắn bay đến giá sách phía sau Đông Phương,
vì Đông Phương thích đọc sách, cho nên giá sách của y dặt rất nhiều
sách, loại nào cũng có.
Hàn Duyệt tìm nửa ngày, tìm được một bản y thuật, bắt đầu dùng miệng mổ, làm Đông Phương chú ý, Đông Phương rút
quyển sách ra, liếc nhìn Hàn Duyệt, “Là đại phu a.”
Gật đầu.
“Đại phu kia bây giờ ở đâu?” Đông Phương tất nhiên biết đại phu kia ắt hẳn
chỉ có một kết cục, nếu không người của y sẽ không mất tin tức lâu đến
vậy, chẳng qua là muốn nhìn bộ dáng khó xử của Hàn Duyệt.
Hàn Duyệt lần này trực tiếp nằm trên bàn, trở bụng lên, hai chân đạp đạp, bất động.
Đông Phương cất tiếng cười to, mặt mày loan loan như trăng non, lại tựa một đóa đào hoa đang nở rộ.
Hàn Duyệt tức giận, hắn biết mình bị người đùa bỡn, cáu kỉnh bay lên, mông chỉa vào Đông Phương.
Đông Phương thấy Hàn Duyệt biểu hiện, cười càng lớn hơn, chỉ chốc lát tiếng
cười ngừng lại, Đông Phương đặt Hàn Duyệt vào lòng tay mình, vuốt cái cổ dài nhỏ của Hàn Duyệt. Hàn Duyệt quay mặt qua một bên không thèm nhìn
Đông Phương, một bộ ta có cốt khí.
Ai ngờ Đông Phương nói một câu làm hắn sợ ngây người.
“Như vậy nói cho ta biết, bé con, ngươi rốt cuộc là thứ gì?” động tác Đông
Phương rất ôn nhu, nhưng nụ cười trên mặt đã biến mất, còn mang theo
chút sát khí, “Ta vốn tưởng rằng ngươi chỉ là thông linh tính, thế nhưng biểu hiện của ngươi............ bé con...... Đến nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc là thứ gì?”
Hàn Duyệt lăng lăng nhìn Đông Phương, bắt
đầu cảm thấy sợ hãi, hắn gần đây đã quá đắc ý vênh váo, hơn nữa đơn giản là vì Đông Phương vẫn đối hắn ôn nhu, hắn liền quên Đông Phương cũng sẽ tàn nhẫn.
Biểu hiện của hắn vốn không phải là thứ mà chim biết
làm, thân thể nho nhỏ run lên, chẳng lẽ hắn lại sắp chết rồi sao? Lại
sắp chết vào tay người này hay sao? Cái loại đau đớn khi bị đao đâm vào
cùng hít thở không thông khi bị bóp cổ, vẫn còn tồn tại trong trí nhớ
hắn.
Nhìn Hàn Duyệt cứng ngắc phát run trong tay mình, Đông
Phương có chút đau lòng, sát khí trên người biến mất, ngón tay đang vuốt ve trên cổ Hàn Duyệt cũng chuyển qua hắn lưng nhẹ nhàng vuốt ve, “Đừng
sợ, ngươi chẳng lẻ là yêu tinh trong núi?”
Hàn Duyệt không biết
nên gật đầu hay là lắc đầu, hai mắt bình thường linh động bây giờ vô
thần nhìn Đông Phương, trong sợ hãi còn có chút giải thoát, chết đi,
chết nói không chừng có thể về nhà, không cần tiếp tục ở lại cái nơi xa
lạ này lo lắng hãi hùng, hơi chút đã bị giết.
Lại cảm thấy mình
vạn phần ủy khuất, hắn đối Đông Phương tốt như vậy, đã tính quên hết mấy chuyện lần trước hắn vì y mà chết rồi, vậy mà Đông Phương bây giờ lại
muốn giết hắn thêm lần nữa, hắn vừa mới mạo hiểm tính mạng thay Đông
Phương tìm hiểu tin tức xong a.
Sợ hãi, cô đơn, thống khổ cùng
nỗi sợ tử vong, nỗi ủy khuất khi vô tội chết vài lần, tất cả những thứ
hắn phải chịu từ khi đi vào thế giới này thi nhau trào ra, nước mắt
không ngừng rơi xuống, tích lên lòng tay của Đông Phương.
Nước
mắt rất nhỏ, lại rất nóng, Đông Phương thấy Hàn Duyệt như thế trong lòng cũng rất khó chịu, thế nhưng y thấy mình không làm sai. Y không muốn
giết Hàn Duyệt, chẳng qua chỉ không thích trên người Hàn Duyệt có bí mật mà y không biết thôi.
Hàn Duyệt co thành một đống, không nhúc nhích, đỉnh đầu phảng phất có mây đen bay bay.
“Mặc kệ ngươi có phải yêu tinh không, ngươi nếu là của ta, ta sẽ không làm
hại ngươi, đừng lo lắng.” Đông Phương lần đầu tiên thử đi an ủi động
vật.
Hàn Duyệt xoay đầu, tiếp tục ngồi đó, nhưng mông lại chỉa vào Đông Phương.
“Được rồi, đừng ủy khuất nữa.” Đông Phương biết Hàn Duyệt thông minh, cũng
không lừa hắn, “Ta quả thật động sát tâm với ngươi, nhưng ngươi cũng
không thể trách ta, người bình thường khi gặp phải yêu tinh đều giật
mình, cũng phải mất một lúc để lấy lại bình tĩnh chứ.”
Hàn Duyệt phẫn nộ, nhảy dựng lên, đôi mắt tròn to trừng Đông Phương, chỉ trích Đông Phương, hắn mới không tin lý do này đâu.
Đông Phương vuốt vuốt đầu Hàn Duyệt, y vẫn thích nhìn bộ dáng Hàn Duyệt tức
giận nóng nảy thế này, “Ngươi ngẫm lại, ta bình thường đối với ngươi như vậy, có từng hung ngươi chưa? Chỉ có cẩn thận dỗ dành, lại sợ người
khác chăm sóc ngươi không chu đáo, có thứ gì của ngươi mà không phải tự
tay ta làm?”
Hàn Duyệt cuối đầu, hắn bắt đầu hồi tưởng lại những
chuyện tốt mà Đông Phương đã làm cho mình, bắt đầu thấy là mình có lỗi
với Đông Phương mới đúng, cơn tức vừa rồi sớm biến mất, dùng đầu cọ cọ
tay Đông Phương,
Hàn Duyệt xuất thân từ gia đình bác sĩ, cha mẹ
luôn nói với hắn, y giả nhân tâm (làm y thì phải có tấm lòng nhân ái).
Nhưng ngay từ khi còn nhỏ Hàn Duyệt đã rất bi thúc, nên phần lớn thời
gian đều thích ở nhà đọc sách, vì vậy ở một trình độ nhất định nào đó đã tạo thành tính cách lạnh nhạt thờ ơ của Hàn Duyệt.
Bất quá, lạnh nhạt thờ ơ là chỉ với người hắn không quen, chỉ cần người được Hàn
Duyệt chấp nhận, hắn sẽ dốc hết toàn bộ những gì mình có để đối tốt với
người nọ, tính cách này của hắn cũng đã không ít lần làm Hàn gia lão
nhân đau tim
Hàn Duyệt bản nhân vốn từ khi xem tiếu ngạo đã có
chút đồng tình với Đông Phương Bất Bại, cho nên mới sau khi đến nơi này, tuy rằng vài lần gặp gỡ đầu tiên không tính vui vẻ cho cam
Nhưng mấy ngày nay, Đông Phương đối xử với hắn rất tốt, lúc nào cũng chiếu cố mọi chuyện đều sủng nịch hắn, hắn dần dần đã không còn đề phòng, xuất
ra chân tâm mà đối xử tốt với Đông Phương.
Lần này thái độ vừa
rồi của Đông Phương tuy rằng làm hắn thương tâm, nhưng sau đó Đông
Phương đã nhận sai, hắn thấy Đông Phương hoài nghi là hợp lý, tha thứ
Đông Phương. Sau đó Hàn Duyệt lại nhớ đến những chuyện tốt mà Đông
Phương làm cho mình, hắn lại thấy mình có chuyện giấu Đông Phương, cũng
rất có lỗi với Đông Phương.
Không thể không nói, Đông Phương đã
nhìn thấu Hàn Duyệt, cực hiểu làm sao để Hàn Duyệt sinh ra áy náy, từ đó đạt được mục đích của mình.
Hàn Duyệt như vậy, làm Đông Phương
thấy một yêu tinh sao lại đơn thuần thế này đồng thời, cũng có chút lo
lắng, sợ hắn sẽ bị người khác lừa đi. Song song đó cũng ngầm hạ quyết
định, nhất định phải trông nom Hàn Duyệt thật kỹ, tuyệt đối không để Hàn Duyệt có cơ hội rời khỏi mình.