Tim Hàn Duyệt đập thật nhanh, tây ôm eo Đông Phương không khỏi siết
chặt, “Đông Phương............ Chạy mau chạy mau............”
“Sao vậy?” Đông Phương nghi hoặc, ngược lại thả chậm mã tốc.
“Có người đuổi tới.” Hàn Duyệt trong lòng khủng hoảng, hắn sợ, hắn sợ mình
bị mang về Hoa Sơn chia lìa với Đông Phương, rõ ràng khó khắn lắm mới
được ở cùng nhau.
Nhưng hắn càng sợ, sợ Đông Phương làm Ninh
Trung Tắc bị thương, hắn hổ thẹn với Ninh Trung Tắc, hắn chiếm thân thể
trượng phu người ta, lại không thể mang tới hạnh phúc cho nàng.
Hắn không thể nói với Ninh Trung Tắc, trượng phu nàng đã chết, bởi vì hắn
không biết, Nhạc Bất Quần rốt cuộc là chết trước khi hắn chiếm lấy thân
thể này, hay là Nhạc Bất Quần căn bản không chết, mà là do hắn hại chết.
“Đừng sợ.” Đông Phương an ủi, quay đầu nhìn lại, thì thấy Ninh Trung Tắc giục ngựa chạy như điên, thậm chí nhìn thấy người theo sau Ninh Trung Tắc,
mắt sắc lại, hơi suy nghĩ một chút đã biết được nguyên nhân.
Hung hăng trừng mắt Dương Liên Đình một cái, y hối hận không sớm trừ hậu
hoạn, y cắn chặt răng, biết bây giờ không phải lúc để tính toán chuyện
này, nắm tay Hàn Duyệt, “Có ta ở đây.”
Sẽ không để bất kì ai cướp ngươi đi, cho dù chết, cũng sẽ kéo ngươi theo cùng.
Hàn Duyệt chậm rãi thở ra một hơi, nhẹ giọng đáp lại, “Ta thấy, ta là vì ngươi, mới có thể đến nơi này.”
Hàn Duyệt thật sự thấy như vậy, mỗi lần sống lại cùng chết đi đều có liên
quan đến Đông Phương, có thể nói hắn đã trải qua tất cả biến hóa tình
cảm cùng trắc trở của Đông Phương, thậm chí đảm đương tất cả các nhân
vật quan trọng.
Lần đầu tiên, là phụ thân của Đông Phương, bị
giết chết, Đông Phương mất đi phụ mẫu yêu thương mình, bắt đầu bước chân vào giang hồ.
Lần thứ hai, đao tự cung, tuy rằng lần này làm Hàn Duyệt thấy bi thúc nhất, nhưng không thể không nói, đây là biến chuyển
lớn nhất trong đời Đông Phương.
Lần thứ ba, tiểu thiếp, lần này cắt đứt tất cả tình cảm trước kia của Đông Phương, triệt triệt để để thay đổi.
Lần thứ tư, chim cắt chân trắng, càng hiểu biết Đông Phương nhiều hơn, thậm chí động tâm với Đông Phương mà không tự biết, đã để lại bóng dáng
trong lòng Đông Phương.
Lúc này đây, tuy là Nhạc Bất Quần, nhưng, Hàn Duyệt sớm kiên định quyết tâm đi theo Đông Phương, thân phận đã
không còn trọng yếu, tâm đã trao cho người nọ.
Tay cầm dây cương
của Đông Phương ẩn ẩn nối gân xanh, y thật không ngờ thế nhưng ngay cả
Hoa Sơn phái Phong Thanh Dương cũng đến đây, nếu nói trong chốn giang hồ này còn có ai làm Đông Phương thấy mình bị uy hiếp, thì đó chính là
Phong Thanh Dương.
Đặc biệt, lần rơi xuống núi kia, Đông Phương
dù mặt ngoài thoạt nhìn không sao, nhưng lại bị nội thương, rất nhẹ,
nhưng cao thủ so chiêu, thắng bại chỉ trong nháy mắt.
Chỉ cần
chênh lệch một chút, cũng sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng, y không thể thương tổn những người đó, ít nhất là không thể làm trước mặt Hàn
Duyệt, nếu không Hàn Duyệt nhất định sẽ thương tâm. Lại quay đầu nhìn
Hàn Duyệt đằng sau, Đông Phương hạ quyết định, “Trở về, chờ ta.”
Hàn Duyệt chưa chưa kịp hỏi Đông Phương nói vậy là có ý gì, liền phát hiện
Đông Phương dừng ngựa, bắt lấy Hàn Duyệt xoay người xuống đất, một tay
bóp cổ Hàn Duyệt, đứng yên chờ người tới.
Dương Liên Đình chỉ
biết cái tên Ninh Trung Tắc, lại không biết mặt nàng, thấy Đông Phương
làm vậy, trong lòng hiện lên nghi hoặc, lại thấy những người khác xuống
ngựa, chạy vội ra sau Đông Phương, Dương Liên Đình cũng xuống ngựa, động tác chật vật chạy tới đứng sau Đông Phương.
Ninh Trung Tắc lúc
ấy đang ở cùng Phong Thanh Dương, Phong Thanh Dương nói cho nàng biết
chuyện trượng phu của nàng bị mất hết võ công, vốn đang lo lắng, lại
nhận được phong huyết thư kia, đầu óc nàng lúc ấy như hỏng mất, khi nàng phản ứng lại thì bản thân đã cưỡi ngựa bôn ba.
Tiếng vó ngựa
đằng sau, làm tâm thần nàng ổn định lại, ánh mắt càng thêm kiên định,
bất kể ra sao, người nọ vẫn là sư huynh là trượng phu là phụ thân hài tử của nàng, lúc hắn bất lực nhất, nàng lại không phát hiện để ở bên hắn,
nàng không phải là một thê tử tốt.
Hiện giờ hắn gặp nguy hiểm, nàng không thể bỏ mặc hắn.
Khi Ninh Trung Tắc bắt kịp, nhìn thấy trượng phu của mình, trong lòng đau
xót, trượng phu của nàng bị người ta áp chế, hắn vốn là đại trượng phu
đỉnh thiên lập địa, là trụ cột của Hoa sơn cùng của nàng, hắn sao có thể chịu thế này.
Mã tiên không ngừng quất lên ngựa, nhìn khoảng
cách ngày càng gần hơn, đến khi thấy đối phương xuống ngựa còn bóp cổ
trượng phu của mình, Ninh Trung Tắc đỏ mắt, không đợi ngựa dừng lại đã
ném mã tiên, cầm kiếm, xoay người xuống ngựa, rút kiếm nhìn đám người,
“Thả hắn.”
Phong Thanh Dương trầm mặc đứng cạnh Ninh Trung Tắc,
như chỗ dựa vũng chắc nhất cho nàng, nhìn thấy sư chất của mình, trong
lòng đau xót, lần đầu tiên ông kính nể một tiểu bối.
Đông Phương
khóe miệng cong lên, thanh âm nhẹ nhàng, thậm chí mang theo chút lo
lắng, “Ta tưởng là ai, nguyên lai là kiếm tông tiền bối.” Kiếm tông hai
chữ nhấn mạnh dị thường.
“Kiếm tông khí tông sớm là chuyện cũ năm xưa, ta Phong Thanh Dương chỉ có một thân phận, chính là Hoa Sơn phái
đương nhiệm chưởng môn.” Phong Thanh Dương tiến lên phía trước, khẽ lướt qua tay của Đông Phương Bất Bại, ánh mắt sắc bén.
Đông Phương
tất nhiên chú ý tới ánh mắt của Phong Thanh Dương, ngược lại cố ý dùng
sức nhiều hơn, Hàn Duyệt nhất thời chau mày, không tính khó chịu lắm,
Đông Phương nhìn như dùng mười phần lực, kỳ thật Hàn Duyệt nhiều nhất
chỉ cảm nhận được hai ba phân.
Hắn hiện tại đã hiểu được ý của
Đông Phương, nhưng trong lòng vẫn có áy náy, nếu không phải không nắm
chắc, Đông Phương nhất định sẽ không làm ra hạ sách này, Đông Phương
nhất định sẽ dẫn hắn về Hắc Mộc Nhai.
Tình huống hiện tại chỉ có một
nguyên nhân, đó là Đông Phương bị thương, nếu không phải như thế, Đông
Phương sẽ không kiêng kị Phong Thanh Dương.
Trong lòng không nỡ
lại mất mác, lo lắng thậm chí sợ hãi, hai bên này, ai bị thương, Hàn
Duyệt cũng sẽ đau lòng, nhưng đôi mắt hắc nhuận hơi khép lại, nếu nhất
định phải có một bên bị thương, thì hắn nguyện đó là Hoa Sơn phái.
Hàn Duyệt thừa nhận mình ích kỷ, nhưng, Đông Phương của hắn không nên bị
thương, không nên có người tổn hai kiêu ngạo của Đông Phương, Đông
Phương nên cười xem thương sinh, mang theo một loại khí phách mạn bất
kinh tâm (ko để ý, quan tâm tới bất kỳ chuyện gì).
“Hoa Sơn
chưởng môn? Vậy kẻ trong tay ta là ai? Chẳng lẽ Hoa Sơn phái các người
nội chiến, đưa tiền chường môn vào tay ta? ” một tay còn lại của Đông
Phương để sau lưng Hàn Duyệt nắm lấy tay phải của hắn, ở một góc độ
không ai thấy được, mười ngón tay đan vào nhau, trao đổi sự ấm áp cho
nhau.
“Thúi lắm.” Phong Thanh Dương trực tiếp mắng ra tiếng,
“Ngươi cho chính phái chúng ta giống ma giáo các ngươi? Làm sát vô cớ
bất phân thị phi?”
Nghe Phong Thanh Dương mắng, Hàn Duyệt trong
lòng bực mình, mở miệng muốn nói gì đó, lại phát không ra tiếng, ngay từ lúc đầu, Đông Phương đã điểm á huyệt của Hàn Duyệt, không thể không nói Đông Phương hiểu biết Hàn Duyệt quá sâu.
Hàn Duyệt như vậy ở
trong mắt Ninh Trung Tắc cùng Phong Thanh Dương, như là bị vô hạn ủy
khuất, sợ Đông Phương Bất Bại xúc phạm tới bọn họ, ra hiệu bảo họ nhanh
chóng rời đi, Ninh Trung Tắc đỏ mắt, “Thả sư huynh ta ra.” [Shal: lại là một hiểu làm xinh đẹp a =)) ]
Một câu nói đó, lại làm Hàn Duyệt
chịu ủy khuất, tay Đông Phương nhéo mạnh lên lưng Hàn Duyệt, Hàn Duyệt
hít một hơi, thân thể run lên một chút.
Mà như vậy thì Hàn Duyệt
trong như càng thêm ủy khuất, Ninh Trung Tắc cắn môi dưới, phẫn hận nhìn Đông Phương, cắn răng nói, “Đông Phương giáo chủ ngươi chỉ có chút bản
lĩnh như vậy thôi sao? Thả tướng công ta ra.”
Hàn Duyệt rất muốn
mở miệng bảo Ninh Trung Tắc không nói thêm gì nữa, Ninh Trung Tắc nói
một câu, Đông Phương sẽ nhéo một cái lên lưng hắn, đau đến mức Hàn Duyệt rất muốn thét ra tiếng, nhưng lại ko dám, sợ hủy kế hoạch của Đông
Phương, càng sợ mình bị nhìn ra là giả.
“Ninh nữ hiệp, toàn bộ
Hoa Sơn phái, được cho anh hùng trừ bỏ Phong Thanh Dương, ngươi cũng xem như một nữa.” thanh âm thanh nhã của Đông Phương Bất Bại mang theo chút mềm mại đáng yêu.
“Tướng công ta mới là anh hùng đỉnh thiên lập địa.” Ninh Trung Tắc không có lấy chút cao hứng, phản bác nói, “Thả hắn ra.”
“Đông Phương giáo chủ, ngươi không phải thấy rằng nếu mình không còn con tin, thì không thể toàn thân thoát đi chứ.” Phong Thanh Dương nhếch mi hỏi.
Đông Phương tất nhiên nghe ra phép khích tướng của Phong Thanh Dương, nhưng
chỉ cong môi cười, “Phong lão tiền bối nói rất đúng, vãn bối quả thật
không có tự tin đó.”
Một từ lão thêm một từ tiền bối của Đông
Phương, đã nói ra Phong Thanh Dương bối phận lớn hơn y, càng châm chọc
Phong Thanh Dương lấy lớn khi nhỏ, bản thân mình dù không bằng, cũng
không phải chuyện gì to tát.
Phong Thanh Dương nhất thời nghẹn lời, lại cường ngạnh mở miệng nói, “Thả sư chất ta ra, ta tuyệt đối không khó xử ngươi.”
“Hảo.” Đông Phương sảng khoái đáp ứng.
Phong Thanh Dương chau mày, hỏi, “Ngươi có quỷ kế gì?”
“Phong lão tiền bối, lời này oan uổng vãn bối rồi, vãn bối chỉ đáp ứng yêu cầu của Phong lão tiền bối thôi mà.” Đông Phương buông tay đang bóp cổ Hàn
Duyệt ra, nắm chặt lấy tay phải của Hàn Duyệt, rồi mới buông ra, sau đó
đẩy Hàn Duyệt lên trước, “Một kẻ không còn giá trị, ta làm gì cần dùng?”
Là một câu hỏi lại cũng là một loại kiêu ngạo, một loại tự tin.
Hàn Duyệt bị đẩy bước lên trước vài bước, không nguyện đi tiếp, vừa định quay đầu, đã bị Ninh Trung Tắc túm lấy cổ tay kéo qua.
Hàn Duyệt vì cổ tay đau xót, biểu tình rối rắm, đứng cạnh Phong Thanh
Dương, Phong Thanh Dương vươn tay vỗ vai Hàn Duyệt, không nói một lời.
Đông Phương đầu tiên là vì động tác của Ninh Trung Tắc mà chau mày, trong
lòng thầm hận, sau lại thấy Phong Thanh Dương làm vậy, lập tức nổi giận, trên mặt lại không hề lộ ra, chỉ mở miệng nói, “Phong lão tiền bối, còn gì cần chỉ giáo nữa sao?”
“Có thể cho ta biết giết một người cứu một người Bình Nhất Chỉ bây giờ ở đâu không?” Phong Thanh Dương vì sư
chất của mình, mặt dầy hỏi.
Đông Phương mỉm cười liếc nhìn Hàn Duyệt, “Chẳng lẽ là vì độc trong thân thể Nhạc huynh đệ?”
“Đúng vậy, tính Phong Thanh Dương ta nợ ngươi một chuyện.” Phong Thanh Dương mở miệng hỏi.
“Sớm biết như thế, lúc trước ta sẽ không phế đi đan điền của Nhạc huynh đệ.” Đông Phương như tiếc hận mở miệng nói.
Lời này vừa ra, cả Phong Thanh Dương cùng Ninh Trung Tắc đều ngây ngẩn cả
người, đến Hàn Duyệt cũng ngơ ngác nhìn Đông Phương, sao hắn không biết
Đông Phương động thủ lúc nào.
Ánh mắt của Hàn Duyệt lại bị Ninh
Trung Tắc đang lo lắng cho hắn nhìn thấy, nghĩ Hàn Duyệt hận nhất chuyện này, không khỏi cầm chặc tay Hàn Duyệt, mở miệng nói, “Sư huynh, về sau có ta cùng sư thúc, quyết không cho ngươi chịu thêm ủy khuất.”
“Đông Phương giáo chủ, tại hạ không tiễn.” Phong Thanh Dương là ngươi nặng
lời hứa, dù sớm tức giận vạn phần, nhưng chỉ phất tay áo, không thèm
nhìn y nữa.