Đông Phương Bất Bại Chi Ngự Phu

Chương 13: Chương 13




Nảy mầm…

Hoan ái, tựa như mộng cũ, rồi lại được thản nhiên nhắc tới, quanh quẩn không đi.

Hai người nhàn nhã tựa vào lan can đá, thấy Dương Liên Đình chậm rãi đi lên nhưng tựa như không phát hiện ra y, cứ tiếp tục trò chuyện.

Đợi đến khi Dương Liên Đình dừng lại thở hộc hơi thì một người cười nói: “Dương tổng quản, cần phải bảo trọng thân thể a, mạng ngươi vốn nhỏ, lúc giáo chủ chúng ta nhặt về thì ngươi trông như chỉ còn nửa mệnh ấy.”

Dương Liên Đình thở dốc, cười làm lành: “Giáo chủ ân cứu mạng Liên Đình kiếp này không quên.” Rõ ràng là Đông Phương giáo chủ đả thương, giở bảo hắn cảm tạ y không giết chi ân?

“Không quên thì sao, ngươi định báo đáp thế nào?”

Một người ngồi trên lan can cười hỏi, như thể dưới lan can không phải vách núi cao vạn trượng mà là hoa viên hồ nước, tựa hồ không phát hiện mặt Dương Liên Đình vì lời nói đùa của hắn mà tái xanh không tự nhiên.

Dương Liên Đình khóe miệng co giật, cứng ngắc cười bồi: “Liên Đình vì giáo chủ quản lí sổ sách.” Hắn cũng chỉ biết làm cái này……

Những người hiểu chút viết văn trong Nhật Nguyệt thần giáo đều cao ngạo cổ quái dị thường, nhưng họ cũng không coi tính toán sổ sách là tục vật, biết tính sổ không phải chỉ có mỗi hắn Dương Liên Đình, nhưng cũng chỉ có hắn mỗi ngày siêng tính toán về tương dầu mắm muối nước trà, không phải hắn không nghe Khổng phu tử dạy bảo, mà là hắn mười năm gian khổ học tập, chẳng lẽ vứt đi hết để làm nam sủng bên gối, độc chiếm cưng chiều của Đông Phương Bất Bại? Cứ tận hưởng cho đến khi có gì bất trắc, sẽ như phế vật bị một cước đạp xuống Hắc Mộc Nhai?

Thủ vệ nghe xong đều cười nhạo, Hắc Mộc Nhai này không cần người quản sổ sách, không có tiền, cứ xuống dưới đòi mạng, ai nghe đại danh Hắc Mộc Nhai xong, không hai tay cung phụng nịnh bợ đưa đồ tốt nhất…… Tổng quản sao, chỉ là thứ vô dụng!

“Liên Đình đi trước?” Dương Liên Đình ôm sổ sách định đi lên tiếp, hai người vốn định tiếp tục trêu chọc tổng quản đã làm họ thua tiền này, không ngờ lại có một người từ trên đi xuống.

Người nọ hô: “Các ngươi còn không câm miệng! Dương tổng quản, giáo chủ hỏi lão nhân gia ngài bao giờ mới đến? Ngài ấy đang bực mình đấy.” Người giải vây ngữ khí bất thiện.

“Được được, lập tức đi ngay!”

Dương Liên Đình ôm sổ sách, chạy một bước hai bậc, chạy như điên hướng vào trong mây, sau thời gian ngây người trên Hắc Mộc Nhai, hắn nghĩ thu hoạch lớn nhất của mình là tốc độ leo núi càng lúc càng nhanh, trước đây đi một canh giờ, hôm nay nửa canh giờ, bước đi cũng như bay —

Bước đi như bay?

Dương Liên Đình còn đang an ủi bản thân, đã thấy người đi thông báo cho mình, mũi chân nhẹ nhàng nhấn vào lan can một chút, liền lao đi mấy trượng, nhảy lần nữa, không cần nhìn, người đã tiêu thất trong mây.

Không nói được gì để chống đỡ!

Dương Liên Đình an ủi mình tiếp tục chạy! Giáo chủ nếu mất hứng thì hắn ngay cả cơ hội chạy cũng không có, mà sẽ trực tiếp phi thăng, ngẫm lại, cầu thang dài dằng dặc của đại điện to lớn này, chỉ sợ chỉ có hắn Dương Liên Đình có cơ hội hưởng thụ cảm giác hai chân dẫm nát lên, thế cũng coi như đệ nhất nhân rồi! Dù nghĩ thế, nhưng Dương Liên Đình cảm thấy mình càng lúc càng không lạc quan nổi, trong lòng xẹt qua một tia đau đớn —

Mùa xuân trước, hắn từng thề tuyệt đối không làm người giang hồ ăn bữa hôm nay lo bữa ngày mai, chỉ một lòng đọc sách mưu cầu công danh, làm chỗ dựa cho cha mẹ lúc tuổi già…… Nhưng đến giờ, trong tình cảnh này, kết quả đó chỉ là một giấc mộng của hắn!

Chẳng lẽ cứ sống như vậy hết một đời, hoặc là cứ sống đến lúc bị chán ghét? Nhưng giáo chủ rốt cuộc muốn gì chứ?

Tiếng nước ào ào rơi.

Bọt nước trên da thịt Đông Phương Bất Bại lóng lánh như ngọc, rồi văng khắp nơi, bốc hơi khỏi làn da tuyết trắng, hóa thành sương trắng lượn lờ, sương mù che người tầm mắt, mờ ảo mê hoặc trái tim đang cố gắng bình tĩnh.

“Sao hôm nay đến chậm như vậy?” Đông Phương Bất Bại sau khi bế quan nửa tháng, bước ra từ ao, đi tới bên người Dương Liên Đình.

“Trên đường chậm trễ!” Dương Liên Đình vẫn duy trì tư thế đứng hầu, thực quân tử nhìn không chớp mắt, dâng áo choàng lên.

“Bọn họ làm khó dễ ngươi?” Đông Phương Bất Bại phủ áo choàng lên, tự thắt đai lưng, thủy chung không có thói quen của đám nhà giàu đệ tử, cần người hầu hạ hắn mặc quần áo.

“Chưa từng, các huynh đệ đối Liên Đình vô cùng tốt!” Dương Liên Đình cười, hắn sẽ không ngốc như đám giáo chủ phu nhân, các giáo chủ phu nhân tự cho mình là đúng, ngang tàng đến ngang tàng đi, tự đưa tới mầm tai vạ.

Đông Phương Bất Bại sửng sốt.

Hắn mắt hơi nghiêng nhìn Dương Liên Đình, xem người phía dưới là cái gì sắc mặt, bản thân hắn vốn từ tầng chót của Nhật Nguyệt thần giáo, dựa vào liều mạng từng bước một đi lên, bao lần suýt chết để có ngày hôm nay, chẳng lẽ còn không hiểu lòng người trong Hắc Mộc Nhai?

Cảm thấy giáo chủ ánh mắt không tốt, Dương Liên Đình trong lòng biết nói dối bị vạch trần, nhưng hắn như trước đứng thẳng người, mọi nam nhân đều chán ghét nữ nhân trì sủng mà kiêu, một người nam nhân nếu yếu như nữ nhân sẽ càng chết sớm hơn, hơn nữa…… nam nhân kiểu đó càng làm cho hắn Dương Liên Đình cảm thấy chán ghét, hắn không cần làm một luyến sủng, lại càng không muốn dựa vào thân thể để lên ngôi cao, hắn là nam nhân, hắn có làm nam nhân kiêu ngạo, thầm muốn dựa vào tài hoa để được người yêu thích, chứ không phải bề ngoài với công phu trên giường.

Đông Phương Bất Bại lững thững cất bước hướng phòng ngủ của mình, dư quang vẫn chú ý tư thế Dương Liên Đình đi sau mình, y như trước không có một tia khúm núm, cứ thẳng lưng mà đi là muốn hướng hắn thuyết minh gì đó, nhưng có thể nói rõ gì đây?

Muốn bảo y không ngốc như hắn tưởng tượng? Nói dối…… làm cho người ta cảm thấy biết đúng mực, điểm này các thượng vị giả đều thích, hơn nữa người hắn Đông Phương Bất Bại muốn…… sao có thể giống nữ nhân?

Đông Phương Bất Bại cười.

Mắt lạnh đảo qua bộ dáng Dương Liên Đình, y hành xử như thể đêm đó họ chẳng có gì, trong lòng buồn cười, chẳng lẽ chuyện tình phát sinh đêm đó sẽ vì hắn bế quan nửa tháng mà biến mất?

Đông Phương Bất Bại nghĩ nghĩ, ngồi vào ghế, tùy tay cầm mấy tàn trang bên cạnh, tay kia cầm huyết chúc trên bàn uống một hơi cạn sạch, mặc cho cháo đỏ tươi dính chút trên môi, liếc mắt thấy Dương Liên Đình nâng mắt nhìn mình, mắt hắn lóe ra chút ánh sáng, lưng y vẫn thẳng, làm mông nhếch lên nổi bật càng khiến người ta thích.

“Ngươi muốn ăn không?” Đông Phương Bất Bại tùy ý hỏi, hắn hỏi bất quá chỉ muốn làm Dương Liên Đình đi tới.

“Giáo chủ không ăn, Liên Đình không dám ăn trước!” Hắn trước khi xuất môn đã uống hai chén cháo, cộng thêm bốn bánh màn thầu, đã no được sáu phần.

Đông Phương Bất Bại nhíu mày, nhét từng khối thịt bò vào miệng, không ăn? Thể lực đâu mà leo thang? Nhưng Đông Phương Bất Bại cảm thấy, lời lấy lòng này, hắn thích nghe, liền cao hứng bảo: “Tiếp tục nói!”

Dương Liên Đình nhíu mày, nhìn nhìn bốn phía, không hiểu Đông Phương Bất Bại muốn hắn nói cái gì, mắt không khỏi hơi mở to, chỉ thấy Đông Phương Bất Bại ăn từng khối thịt, còn uống rượu ngon như uống nước, bộ dáng tựa như thư trung hào hiệp, gương mặt tuyệt mỹ tỏa sáng, khiến Dương Liên Đình hơi thất thần.

“Thế nào……” Không nói lời nào?

Đông Phương Bất Bại bỏ thịt vào miệng, giương mắt thấy bộ dáng Dương Liên Đình ngây ngốc nhìn mình, trong lòng không hiểu sao lại có chút vui mừng, không khỏi hạ mắt, làm bộ như không thấy, đem rượu chưa uống hết tinh tế đổ vào trong miệng, không rơi ra ngoài một giọt, cảm thấy rượu lạnh thanh thuần theo cổ họng chảy say lòng người, rất kỳ quái, rất thích……

Khi Dương Liên Đình hoàn hồn, Đông Phương Bất Bại còn đang uống, hắn liền quay mắt qua một bên, không biết khóe miệng bất giác giương lên của Đông Phương Bất Bại đã vì mình mà lập tức hạ xuống, hơn nữa còn khiến lòng giáo chủ tràn đầy rầu rĩ không vui khó hiểu.

“Giáo chủ muốn Liên Đình nói gì?” Dương Liên Đình sau khi nghĩ nghĩ cả gan cẩn thận hỏi.

Đông Phương Bất Bại tâm tình vui sướng trong nháy mắt rơi xuống đáy cốc, một ngụm rượu còn lại trong bầu trôi xuống yết hầu, đột nhiên cảm thấy rượu này nhạt như nước lã, vô vị, đặt bầu rượu xuống bàn, hắn lập tức ngồi vào ghế, bắt đầu xem vài tờ tàn trang kia: “Nếu ngươi ngại đầu lưỡi quá dài, bản tọa không ngại giúp ngươi ngắn bớt hai tấc!”

Dương Liên Đình lập tức ngậm miệng không lên tiếng, ôm đám thư từ như báu vật, đứng lặng trước người Đông Phương Bất Bại, dáng sừng sững bất động.

Đông Phương Bất Bại trong lòng buồn bực, rõ ràng tâm tình tốt lắm, lại bị Dương Liên Đình ngu ngốc không biết gì làm u ám tràn đầy, hắn cũng không biết mình làm sao lại vậy, hắn chỉ cảm thấy mình ghét bị Dương Liên Đình không đặt trong lòng, rầu rĩ giận dỗi nhìn nhưng chẳng xem tàn trang trong tay.

Dương Liên Đình cũng buồn bực, hoàn toàn đoán không ra giáo chủ tâm tư, chỉ biết sốt ruột mà đứng, ôm thư Khâu trưởng lão giao cho hắn trong tay, không dám nhanh chóng xen vào thời gian Đông Phương Bất Bại đọc sách, vì sắc mặt y tuy nhìn như bình tĩnh, nhưng Dương Liên Đình trực giác cảm thấy giáo chủ giờ phút này đang mất hứng, tốt nhất là đừng quấy rầy, tự rước vào mình rắc rối, chỉ có thể đơn giản lẳng lặng đứng hầu trước Đông Phương Bất Bại, không nói gì.

Một khắc, lại một khắc.

Trong phòng trừ bỏ gió núi, chỉ có tiếng đầu ngón tay Đông Phương Bất Bại lật trang sách loạt soạt……

Dương Liên Đình dư quang không tự giác lưu luyến nhìn chỗ da nửa ẩn nữa hiện của Đông Phương Bất Bại, kí ức đêm đó giống như giấc mộng bị gió thổi đến, nhẹ nhàng ập vào tâm trí hắn, Dương Liên Đình không hiểu, không hiểu Đông Phương Bất Bại đêm đó rốt cuộc vì sao đối hắn như vậy, hay trước kia y cũng từng làm thế với người khác? Ý nghĩ này làm tâm Dương Liên Đình thoáng buồn —

Hắn hối hận mình đêm đó quá quân tử, cư nhiên đắm chìm trong niềm vui mình sẽ không bị ăn luôn, chưa hề bật lại ăn quách giáo chủ, tuy rằng ngày đó có cho hắn ngàn cái lá gan, thì việc áp chế giáo chủ cũng không phải muốn là làm được…… Nhưng hắn giờ phút này vẫn là thầm hối hận.

Đông Phương Bất Bại lẳng lặng hưởng thụ sự hài lòng khi bị Dương Liên Đình quan sát.

Hoan ái, tựa như mộng cũ, rồi lại được thản nhiên nhắc tới, quanh quẩn không đi.

Đông Phương Bất Bại hơi xuất thần, lòng bắt đầu hỗn loạn, hắn không biết mình muốn cái gì, nhìn Quỳ Hoa Bảo Điển trong tay – thứ từng làm hắn từng mất ăn mất ngủ mang nó theo người, rối rắm đọc đi đọc lại, là võ lâm bí tịch so với mạng mình còn trọng yếu hơn, đã từng coi nó là quan trọng nhất.

Ba chữ Dương Liên Đình cũng như tinh túy cuối cùng của Quỳ Hoa Bảo Điển, ở trong đầu Đông Phương Bất Bại bồi hồi không đi.

“Giáo chủ!” Một thanh âm khẽ khẽ, đánh gãy Đông Phương Bất Bại trầm tư.

Đông Phương Bất Bại lúc này mới phát hiện, mắt mình vẫn theo khe hở trên trang sách nhìn lén sang Dương Liên Đình bên cạnh, liền lập tức bất động thanh sắc hạ ánh mắt xuống.

“Phê thư đi!”

Dương Liên Đình đọc đám giấy cầm trong tay xong, nhìn thật lâu nhưng thấy Đông Phương Bất Bại không nói gì, liền lén lút cầm chỗ thư vừa đọc đặt xuống trước mặt Đông Phương Bất Bại.

Đông Phương Bất Bại tiện tay cầm bút, mắt liếc thư một cái, lại tiện tay cầm bút vẽ vài nét trên giấy.

“Còn có cái này……” Dương Liên Đình động tác nhanh chóng, mở thư khác đặt sẵn sàng trước mặt Đông Phương Bất Bại.

Đông Phương Bất Bại mày hơi nhíu lại, Dương Liên Đình lập tức hạ mắt làm tư thế cung kính tiêu chuẩn, Đông Phương Bất Bại khóe miệng hơi giương lên một chút, tựa như cười lạnh.

Cảm thấy Đông Phương Bất Bại không vui, Dương Liên Đình tiếp tục nhìn xuống đất bảo trì trầm mặc không tiếng động, bộ dáng vô cùng kính cẩn.

Đông Phương Bất Bại nhìn nhìn Dương Liên Đình ra vẻ cung kính, hơi chút kinh ngạc khi Dương Liên Đình lá gan mỗi ngày một to, nhưng hắn cũng không bình luận gì, chỉ vùi đầu tiếp tục coi chồng thư Dương Liên Đình đã xếp gọn trên bàn, bắt đầu chuyên tâm làm việc.

Dương Liên Đình lúc này mới chậm chạp thở ra một hơi trong ngực, dù vẫn cảm thấy Đông Phương Bất Bại thực đáng sợ, nhưng cùng Đông Phương Bất Bại ở chung lâu, Dương Liên Đình cũng tựa như cỏ dại thích nghi tốt với môi trường, tạm hiểu bản tính Đông Phương Bất Bại, biết để sống thì cần hai từ: trung, thành —

Trung, tức là không hai lòng, thật tâm thật dạ phục vụ y.

Thành, tức là nói thật, đừng tự cho mình là đúng, tự cao tự đại nghĩ nói dối không bị phát hiện.

Hai điểm này, Dương Liên Đình tự cảm thấy mình có thể chiếm vị trí đầu tiên, nên mới tồn tại được đến nay, đương nhiên cũng không loại trừ mấy việc buổi tối kia……

Đông Phương Bất Bại đã bỏ mặc nội vụ một tháng để bế quan, cứ bế quan là bế cả tháng, điều này làm Dương Liên Đình vẫn thực khó hiểu, không hiểu người bế quan là làm thế nào, cứ nhốt mình trong một gian phòng tăm tối cả tháng, ngày cũng như đen như đêm, chẳng gặp gỡ ai thì làm sao chịu đựng được, nếu là hắn thì không bị bức điên mới kỳ quái đó.

Không hiểu thì không hiểu, nhưng Dương Liên Đình sẽ không ngốc đến mức đi hỏi người khác, võ lâm cao nhân yêu võ thành si, một cuốn sách có thể gây giết chóc đến đầu rơi máu chảy, phong vân biến sắc.

Dương Liên Đình nghĩ thì nghĩ, nhưng bộ dạng vẫn thực cung kính, một bên mở sẵn thư cho giáo chủ, có thể không xem thì sẽ không xem, nhưng khi sắp xếp lại chồng thư Đông Phương Bất Bại đã phê duyệt thì vẫn vô tình thấy chữ ‘Sát’, một đám chữ “Sát” đỏ thẫm làm Dương Liên Đình tâm hơi sợ hãi, không thể hiểu được, chẳng lẽ mạng sống con người được quyết định trong một chữ này ư?

Dương Liên Đình nhét thư vào đúng phong bì, trong lòng chồng chất bao nghi vấn, nhưng cũng không dám mở miệng, chỉ yên lặng, tay làm việc, đầu thì đoán, có phải Đông Phương Bất Bại mỗi lần phê duyệt chỉ biết viết một chữ “Sát”?

Đông Phương Bất Bại phê xong tờ nào liền cố ý ném xuống dưới chân mình, sau đó dùng dư quang nhìn Dương Liên Đình bận rộn cúi cúi chuyển động quanh mình, cảm giác này thật tốt.

Đông Phương Bất Bại buông bút, phê xong phong thư cuối cùng, thản nhiên đưa thư cho Dương Liên Đình đang bận rộn đến đầu đầy mồ hôi: “Đưa Khúc trưởng lão.” Nói xong Đông Phương Bất Bại lại vùi đầu tiếp tục xem sách của hắn.

“Vâng!” Dương Liên Đình ôm một chồng thư lui ra ngoài.

Đông Phương Bất Bại giương mắt nhìn Dương Liên Đình đi khỏi, tay lấy quyển khác lật xem, càng lật, mặt càng trầm……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.