Đông Phương Bất Bại Chi Ngự Phu

Chương 31: Chương 31




Dạ đàm [ nhị ]

“[ Quỳ Hoa Bảo Điển ] bổn tọa luyện là võ lâm kì thư, Hồng Diệp thiền sư cho rằng thư này hại người không thể lưu lại, vì thế tự mình đốt hủy, thế nhân cảm thấy y đúng! Nhưng bổn tọa cho rằng đây là nhát gan, chỉ kẻ kiến thức nông cạn yếu ớt mới làm, có thể nói là ném chuột sợ vỡ đồ! Thế gian thiếu một quyển [ Quỳ Hoa Bảo Điển ] thì ít đi chém giết phân tranh sao?”

Đông Phương Bất Bại từ từ nhắm hai mắt, yên lặng nghe gió núi mỉm cười nói chuyện giang hồ:“Trong mắt bổn tọa nhìn, thì Hồng Diệp thiền sư cũng bất quá là có tiếng không có miếng, chân chính hại người không phải [ Quỳ Hoa Bảo Điển ] mà là lòng người hiểm ác, tinh diệu của [ bảo điển ] không ở chiêu thức cực nhanh, mà ở diệu ngộ bên trong, bổn tọa sau khi tu tập [ Quỳ Hoa Bảo Điển ] mới chậm rãi cảm ngộ được kì diệu của nhân sinh. Nay gặp ngươi, mới hiểu được đạo lý vạn vật ra đời, trời sinh người trời sinh vật của thế gian.”

Dương Liên Đình đang say, càng nghe càng đau đầu, khi nghe câu cuối cùng “Nay gặp ngươi, mới hiểu được đạo lý vạn vật ra đời, trời sinh người trời sinh vật của thế gian……”, Dương Liên Đình không khỏi nhìn vào Đông Phương Bất Bại.

“Liên đệ, nay bổn tọa mới hiểu nửa đời kia tranh danh đoạt lợi đúng là hư danh như mây bay, chỉ có ngươi ở bên bổn tọa mới là đại hạnh phúc.” Đông Phương Bất Bại nói đến câu cuối, trong ngôn ngữ tràn đầy ái ý triền miên, liền ngay cả đôi mắt bình thản cũng dâng lên một tầng quyến rũ; “Bổn tọa làm thê tử ngươi được không?”

Thê tử? Dương Liên Đình nhẹ buông tay, chợt nghe tiếng vò rượu trong tay lăn xa, sau đó “cạch” một tiếng, rơi xuống Hắc Mộc Nhai.

“Liên đệ chê Đông Phương Bất Bại ta không phải nữ nhân?” đôi mắt ôn nhu nháy mắt hóa thành sắc bén.

“Liên đệ…… hoàn toàn không có…… Không đúng tý nào.” Dương Liên Đình thì thào nói nhỏ, có chút không theo kịp diễn biến vấn đề, rõ ràng vừa rồi hắn còn đang buồn bực việc mình phải làm sao để xứng đôi Đông Phương Bất Bại, nhưng nói đến làm vợ chồng, thì chưa bao giờ nghĩ đến, giờ đột nhiên bị đập vào mắt, Dương Liên Đình chỉ cảm thấy mình hoàn toàn không theo kịp tư tưởng đã phóng vọt đến đâu của Đông Phương Bất Bại.

“Chỉ muốn qua loa chọc ta?” Đông Phương Bất Bại ánh mắt sắc bén, cười lạnh, “Thích, đó là thích, nói cái gì dung mạo xuất chúng, ôn nhu uyển chuyển theo bổn tọa thấy tất cả đều là nói nhảm!”

Dương Liên Đình mắt say lờ đờ mông lung, không thấy được ánh mắt sắc lạnh của y, hắn đã uống đến muốn ngủ, nghe Đông Phương Bất Bại nói, lại cười to nói thẳng:

“Có nữ nhân nào nguyện ý gả cho nam nhân không bằng mình? Ngươi cùng ta khác nhau một trời một vực, chúng ta xứng thành một đôi, vậy không phải là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga? Ta Dương Liên Đình chính là con cóc kia, ngươi Đông Phương Bất Bại chính là thiên nga, không, là phượng hoàng…… Ách!”

Dương Liên Đình nấc cụt, thấy miệng mình đầy mùi rượu, nhưng đã nói ra rồi, người lại đang say, đã nói là liền thao thao bất tuyệt: “Chúng ta. Một con cóc, một con phượng hoàng đứng chung, ngẫm lại có bao nhiêu buồn cười…… Người ta đều nói Dương Liên Đình ta là vận rắm chó, một đóa hoa tươi cắm trên bãi phân trâu, thế nhân sẽ cười Đông Phương Bất Bại ngươi, đường đường Nhật Nguyệt thần giáo nhất giáo đứng đầu lại thích nam nhân, còn là một nam nhân không hợp tý nào như nào như ta!”

“Đông Phương Bất Bại ta nguyện ý, người nào có thể làm khó dễ được ta?” Đông Phương Bất Bại cầm vò rượu, không hề dao động nhìn Dương Liên Đình đang lung lay đứng bên vách núi.

“Ta không muốn!” Dương Liên Đình hét lớn một tiếng, phẫn nộ rống với Đông Phương Bất Bại:

“Ta Dương Liên Đình không muốn, không muốn bất luận kẻ nào chửi bới ngươi, không cho phép người ta nói bậy ngươi nửa câu, bọn họ có thể nói ta là nam sủng, là con cóc, tiểu nhân, ngụy quân tử gì gì cũng được, ta có thể coi như bị điếc, nhưng ta không muốn bất cứ ai mỉa mai ngươi…… Ngươi biết không, mỗi câu chúng mắng ta đều là đang cười ngươi sao lại coi trọng phế vật như ta! Sao ngươi có thể gả cho phế vật này đây?”

Rống xong, Dương Liên Đình cảm thấy tâm tình bị đè nén mấy tháng trong lòng vợi bớt, nhưng lại đột nhiên cảm giác trống rỗng, tựa hồ chỉ cần xoay người hắn liền sẽ mất đi, nhưng hắn buộc mình xoay người bỏ đi, nghe Đông Phương Bất Bại nói thích hắn, hắn thật cao hứng, chỉ là…… Hắn không muốn Đông Phương Bất Bại vì hắn mà bị ô danh —

Đông Phương Bất Bại là Nhật Nguyệt thần giáo giáo chủ, là thần thoại trong giang hồ mà hắn không thể hòa hợp, là thần nhân Dương Liên Đình chỉ có thể nhìn lên!

Đông Phương Bất Bại ngăn trước đường Dương Liên Đình.

Dương Liên Đình trái, hắn bên trái. Dương Liên Đình phải, hắn bên phải!

“Tránh ra!” Dương Liên Đình vùng vằng đi tới, hắn muốn tìm chỗ tiếp tục uống rượu một mình.

“Ta có bảy nữ nhân! Các nàng mỗi người mỗi vẻ, người sắc nghệ song tuyệt, người uyển chuyển động lòng…… Cũng có người văn võ song toàn!” Đông Phương Bất Bại sừng sững bất động, chỉ nhàn nhạt nói.

“Tốt lắm a!” Dương Liên Đình ngữ khí thật chua, phát hiện bản thân thế nhưng không ghen tị Đông Phương Bất Bại, mà lại ghen tị với bảy nữ nhân kia.

“Nhưng ta không thương các nàng!” Đông Phương Bất Bại tiếp tục ngăn đường Dương Liên Đình, tiếp tục nói chuyện.

“Ngươi thật sự là đủ vô tình !” Dương Liên Đình cười dựa vào cái cây phía sau, vì nếu không dựa hắn sẽ không đứng vững.

“Nên ta giết các nàng!”

“……” Việc này Hắc Mộc Nhai người người đều biết, họ còn chờ xem bao giờ Đông Phương Bất Bại chơi chán hắn, còn đang đánh cược xem bao giờ hắn chết đây…… Dương Liên Đình giương mắt nhìn Đông Phương Bất Bại, thấy y đột nhiên khác hẳn với ngày xưa, đôi mắt y lấp lánh sáng rọi dị thường, hắn không hiểu Đông Phương Bất Bại nói ra chuyện này làm gì.

“Ngươi muốn giết ta?” Không chiếm được liền giết? Dương Liên Đình bình tĩnh hỏi, hắn không sợ hãi, không phải chắc chắc Đông Phương Bất Bại sẽ không giết hắn, mà là nếu đã đi theo Đông Phương Bất Bại, thì nên sớm có giác ngộ về cái chết.

“Bổn tọa thích ngươi!” Đông Phương Bất Bại đáp như việc đương nhiên.

Dương Liên Đình nhíu mày, từ lúc lên Hắc Mộc Nhai hắn đã nghe Đông Phương Bất Bại đòi sở hữu mình mấy lần, nhưng vấn đề là hắn nghĩ muốn nổ đầu, cũng không tìm được mình có ưu điểm gì đủ đáng giá khiến mình lọt vào Đông Phương Bất Bại mắt xanh?

Nói ôn nhu thì trên Hắc Mộc Nhai từ cao đến thấp, ai dám không cung kính, ôn nhu với Đông Phương Bất Bại?

Nói đến thích? Thì nữ nhân thầm mến Đông Phương Bất Bại đếm không hết, dù có thất vị phu nhân làm vết xe đổ phía trước, nhưng nữ nhân bản tính là ngây ngốc mơ mộng, nghĩ mình đây mới là tình yêu mệnh định của Đông Phương Bất Bại, điển hình nhất chính là Nhậm Doanh Doanh đang dần trưởng thành, ngay cả nam nhân cũng thường xuyên thất thần với giáo chủ – y gần đây dung mạo càng lúc càng thiên về nữ tính hóa đầy quyến rũ.

Cái khác thì, hắn thật sự không có! Vô luận so với Hắc Mộc Nhai nữ nhân hay nam nhân hắn đều kém xa, may ra chỉ gọi là khá hơn Phi Yên đang tập tễnh nhảy nhót một chút, võ công tu vi của Nhậm Doanh Doanh cũng đã trên hắn…… Hắn thật sự đã rất cố gắng, nhưng vẫn chỉ có thể đứng dưới chót không nhìn nổi bóng lưng người khác.

“Thích ta điểm gì?” Dương Liên Đình thở dài, quyết định thuyết phục Đông Phương Bất Bại, coi như y đã bị hắn vô tình hạ mê dược, dù hắn không biết xấu hổ như thế nào, nhưng vẫn tự hiểu phận mình biết mình đến đâu.

Đông Phương Bất Bại nhíu mày, thật đúng là không thể nói rõ mình thích điểm gì, hắn bất quá chỉ là cảm thấy thích liền thích.

Tuy biết rõ đáp án, nhưng thấy gương mặt cực kì thành thực của y, Dương Liên Đình chỉ có thể cười khổ tự an ủi mình, chế giễu chút mong đợi đáy lòng bị nháy mắt đánh tan — quả nhiên họ không hợp tý nào a!

Dương Liên Đình tiếp tục muốn đi, Đông Phương Bất Bại tiếp tục ngăn cản, một người không muốn ở lại, một người không muốn thả đi.

“Ngươi cũng không biết ta tốt chỗ nào? Làm sao xác định bản thân thích ta?” Dương Liên Đình dựa vào cây, đột nhiên cảm thấy bản thân mình chưa từng thanh tỉnh như vậy.

“Trên giường!” Lời Đông Phương Bất Bại nói như trước luôn là lôi đình gây chết người.

Tim Dương Liên Đình đầu tiên dừng lại, sau đó cảm thấy người như bị nấu chín, từ chân đến đầu đều nóng bừng, mặt giật giật không biết nên cười hay khóc, bị một nam nhân khen ngợi loại việc này…… Đáng giá kiêu ngạo? Nhưng lại vào thời điểm này…… Chẳng lẽ hắn có tài năng trong việc làm nam sủng bồi ngủ?

“……” Dương Liên Đình ngượng ngùng thật sự muốn lập tức đào cái hố chui xuống, tay đưa muốn đẩy Đông Phương Bất Bại ra.

“Vậy ngươi thích bổn tọa chỗ nào?” Đông Phương Bất Bại không cho đi, hỏi lại.

Khóe miệng Dương Liên Đình co giật, muốn mở miệng, nhưng vừa há mồm lại phát hiện điều hắn nghĩ tới cũng chỉ là Đông Phương Bất Bại, về phần cái gì võ công cao cường, uy chấn thiên hạ…… cũng không là phải lí do hắn yêu, hắn yêu chính là…… Đông Phương Bất Bại, là y mà thôi!

Dương Liên Đình giương mắt giống như hiểu được cái gì, lại tựa hồ cách một tầng vụ thấy không rõ sau tầng lụa mỏng kia.

Dương Liên Đình không nói gì, Đông Phương Bất Bại chậm rãi nhíu mày, coi như Dương Liên Đình không có ưu điểm gì, nhưng bản thân hắn tự nhận là không gì không làm được.

“Ta có Nhật Nguyệt thần giáo, võ công của ta thiên hạ không ai dám địch……” Đông Phương Bất Bại nêu lên: Hắn có quyền thế, còn nắm giữ đại quyền sinh sát, hắn khác với đế vương, đế vương không có tự do, mà hắn có giáo chúng, cũng có thể chuyên quyền độc đoán, thế lớn không thể đỡ — những thứ này, là nam nhân đâu thể không dao động? Chỉ cần Liên đệ theo hắn thì không gì y không làm được, nữ nhân đều biết chuyện đó, chẳng lẽ Dương Liên Đình không biết?

“……” Dương Liên Đình mắt trợn trắng, đây là dụ dỗ?

Hắn hiểu ý của Đông Phương Bất Bại, nhưng hắn xưa nay nhất quán bình thường, không có đại thù gì, từ nhỏ chỉ nghĩ đến cưới vợ sống vui vẻ. Hơn nữa ngồi càng cao càng phải quản nhiều, hắn cũng không có năng lực khống chế Nhật Nguyệt giáo, so với chờ bị người lật đổ, còn không bằng chấp nhận hiện tại, Nhật Nguyệt thần giáo có bao nhiêu lực hấp dẫn, võ công của Đông Phương Bất Bại cao đến đâu, có thể cho hắn bao nhiêu chỗ tốt, hắn đều vô cảm.

“Liên đệ không thích?” Đông Phương Bất Bại nhìn gương mặt run rẩy của Dương Liên Đình, không khỏi không yên.

“Ngươi nguyện ý cưới công chúa không?” Dương Liên Đình tức giận.

Công chúa? Đông Phương Bất Bại nhíu mày.

“Làm Phò mã ăn mặc không lo, vinh hoa phú quý dễ như trở bàn tay! Vừa bước long môn chính là một bước lên mây……” Dương Liên Đình liếc mắt xem thường đống dụ dỗ Đông Phương Bất Bại vừa nêu, hoàn toàn đáp trả lại y– Đông Phương Bất Bại thật sự vừa hỏi hắn thích y điểm gì ư? Rõ ràng là đang hỏi hắn, ngươi yêu quyền thế sao?

Đông Phương Bất Bại lập tức hiểu ý, sắc mặt hơi có chút xấu hổ: “Công chúa chỗ nào không tốt?” Hắn có chỗ nào không tốt?

Dương Liên Đình liếc mắt nhìn Đông Phương Bất Bại một cái: “Công chúa…… Tốt lắm!” Chỉ là ánh mắt chọn người không tốt!

Sắc mặt xấu hổ của Đông Phương Bất Bại hơi thả lỏng, tay cầm vò rượu giơ lên, đưa tới đỉnh đầu Dương Liên Đình, đổ xuống.

“Ngươi — làm gì?” Dương Liên Đình không trốn kịp, bị Đông Phương Bất Bại tưới rượu từ đầu đến chân, biến thành con gà ướt sũng.

“Liên đệ…… Ngươi là đồ ngốc!” Đông Phương Bất Bại ném vò rượu xuống ấn Dương Liên Đình vào cây, dán lên y bắt đầu mút vào hương rượu, Liên đệ cũng như rượu này, không phải nữ nhi hồng hảo tửu đắt tiền, mà là rượu cương cường giải sầu, vừa uống vào liền không thể quên tư vị ấy.

“Thích chính là thích, ta thích lông mày ngươi, mắt ngươi, môi ngươi, tay ngươi từ nơi này sờ qua…… Đừng [* tiếng kêu tưởng tượng ]…… Ngươi có thích không……” lời nói không biết xấu hổ tựa như đêm đen mê hoặc, lại giống như hương rượu si mê.

“Thích……” Dương Liên Đình bị nhúng rượu, cũng bất chấp việc cả người ướt đẫm, xoay người chống lại Đông Phương Bất Bại, tay đưa chui vào, cái gì xứng không xứng đã sớm vứt sau đầu —

Nhất thời chúng động vật Hắc Mộc Nhai bình thường ầm ĩ, giờ lại yên lặng tịch liêu…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.