Đông Phương Bất Bại Chi Ngự Phu

Chương 36: Chương 36




Mới vừa rồi Dương Liên Đình hạ thấp Nhật Nguyệt thần giáo nhằm khiêu khích khiến người kia dụng tâm, nhưng giờ phút này khi hắn đứng sau Đông Phương Bất Bại, nhìn bao người đứng kín các bậc đá của Nhật Nguyệt thần giáo, mới khiếp sợ nhận ra mình có hiểu biết nông cạn đến thế nào với giáo phái này.

Dưới biển mây mờ mịt, những thân hình cao lớn đứng sừng sững, họ có già có trẻ, có nam có nữ, có cao có thấp…… Dù nhìn như chênh lệch không đồng đều, nhưng mỗi người lại lộ ra một cỗ khí thế hùng hậu bị kìm nén, đang chờ đợi đến khoảnh khắc được bộc phát, cho nên dù không nhiều người lắm, nhưng lại làm người ta cảm thấy bị áp bách, tựa như cả tòa Hắc Mộc Nhai đều được chiến ý cô đọng kia bao quanh, như một chiếc khiên không thể phá vỡ!

Đông Phương Bất Bại đứng ở đỉnh núi với Dương Liên Đình, chậm rãi nhìn xuống, mắt liếc thấy Dương Liên Đình trố mắt, liền hé miệng cười nhạt, tỏ ra đã hiểu.

“Liên đệ, Nhật Nguyệt thần giáo của bổn tọa thế nào?” Đông Phương Bất Bại cười nhạt.

“……” Dương Liên Đình quẫn bách, vì sự ngây ngô không hiểu biết của mình mà khốn quẫn, giờ phút này mới hiểu vì sao Nhật Nguyệt thần giáo từng làm Đông Phương Bất Bại chấp nhất vì nó – vì mỗi một nam nhân có hùng tâm tráng khí, đều có khát vọng đứng trên đỉnh cao nhìn xuống thiên hạ.

Dư quang đảo qua bộ dáng quẫn bách nhưng vẫn sống chết không chịu thua của Dương Liên Đình, Đông Phương Bất Bại chỉ cười, không hề nói gì, người ta thường nói giặc cùng đường đừng truy, huống chi là Liên đệ đây? Hắn hôm nay chỉ muốn để Liên đệ vốn không hiểu giang hồ của hắn, hảo hảo nhìn xem Đông Phương Bất Bại này là người ra sao, nghĩ vậy, trên mặt Đông Phương Bất Bại ý cười càng đậm, ánh mắt bễ nghễ thiên hạ kia cũng càng tỏ ra chí khí coi khinh thế gian.

“Nhật Nguyệt thần giáo văn thành vũ đức, thánh giáo chủ ân huệ tỏa khắp chúng sinh, thiên thu vạn tái, nhất thống giang hồ! Đông Phương giáo chủ trung hưng thánh giáo, thọ cùng trời đất!”

Khi hồng y bào cơ hồ có thể làm biểu tượng của Đông Phương Bất Bại trên Hắc Mộc Nhai lộ ra một góc trên vách đá, người trên Hắc Mộc Nhai đều quỳ xuống hô to, tiếng ca tụng đồng loạt mang theo nội lực, tựa như tiếng sấm cuồn cuộn đập vào mặt.

Dương Liên Đình đầu tiên là chấn động, khi tai nghe rõ đoạn dài dòng kia, khóe miệng liền không nhịn được co rút — rõ ràng đều là giang hồ hảo hán, đột nhiên ra vẻ nho nhã kính ngữ dài dòng như vậy, thực làm Dương Liên Đình có chút không chịu nổi.

Đông Phương Bất Bại đang đắc ý, nhưng thấy khóe miệng Dương Liên Đình rút rút liền mất hứng lạnh hỏi:“Liên đệ không thích lời này?”

Dương Liên Đình giương mắt, chỉ cảm thấy cả vạn con mắt đang nhìn Đông Phương Bất Bại dưới nhai, khi nghe lời hờn giận của y, thì đều quay ra nhìn hướng hắn, trong mắt họ không hề mang hảo ý, có suy nghĩ, cũng có xem diễn, mà Thánh cô Nhậm Doanh Doanh đứng cạnh Đông Phương Bất Bại cũng lạnh lùng phát ra tiếng hừ khinh thường.

Đông Phương Bất Bại không chịu làm gì giải vây, Dương Liên Đình chỉ có thể nói tiếp.

“Bẩm giáo chủ, Liên Đình không dám, chỉ là cảm thấy, các huynh đệ tựa hồ nói quá dài?” Dương Liên Đình không dám không nói, nhưng nói ra rồi lại cảm thấy chính mình đang tìm chết, vì trong ánh mắt đám người dưới kia đã mang theo châm chọc.

“Vậy Liên đệ thấy, đổi thành gì đây?” Đông Phương Bất Bại nhíu mày thản nhiên hỏi, dưới giáo chúng quan sát chậm rãi ngồi xuống, tay nâng lên, lấy ra chiết phiến, mắt thấy giáo chúng sau khi hắn xuất hiện liền không kiềm chế được kích động, trong lòng cười nhạt, chính mình năm đó lần đầu tiên lên Hắc Mộc Nhai nhìn lên Nhâm Ngã Hành, cũng đã từng như vậy.

“Ách……” Dương Liên Đình ngạc nhiên, nếu là ngày thường thì nói bừa cho qua cũng được, nhưng giờ này khắc này, nếu nói không đúng, chỉ sợ sẽ là đắc tội tất cả Nhật Nguyệt thần giáo từ cao xuống thấp, nếu đến cảnh đó thì hắn chỉ có nước la hét kêu cứu mà thôi, trong lòng hắn không khỏi âm thầm cân nhắc, rồi đáp:“Không bằng ‘Mặt trời mọc Đông Phương, duy ta bất bại’?”

Đông Phương Bất Bại hạ mắt, khi nhìn sang Dương Liên Đình, khóe miệng có nét hài lòng nhàn nhạt: “Rất tốt, truyền lệnh đi xuống, từ nay về sau dùng những lời này!” dù bề ngoài có vẻ thiếu cung kính, nhưng trong lời này ngầm có tên của hắn, hiển nhiên thấy được Liên đệ thật hiểu dụng ý của hắn khi năm đó sửa tên thành Bất Bại.

Không bao lâu sau, tiếng hô “Mặt trời mọc Đông Phương duy ta bất bại” tựa như sóng biển cuồn cuộn ầm ầm lao tới, Đông Phương Bất Bại lòng đại duyệt (cực vui), gập chiết phiến lại, đứng dậy nắm chiết phiến cốt ngà voi trong lòng bàn tay, chỉ về phía trước, nhất thời quanh hắn nổi trống từng trận, tiếng hô hào lại vang lên.

Trong chốc lát, gió thổi cờ bay, tiếng hô tựa như tiếng sấm hòa cùng nhịp trống bay thẳng lên tận trời, trên dưới Hắc Mộc Nhai không ai không kích động, trái tim ngủ đông của Dương Liên Đình cũng theo nhịp trống đánh gấp mà thoáng sinh ra ngàn vạn hào hùng, khiến hắn muốn dùng hết cả đời để lưu giữ khoảnh khắc này thành vĩnh hằng, hai mắt không rời khỏi Đông Phương Bất Bại đang đứng trên đỉnh, thấy y đột nhiên phát công thẳng hướng tận trời, mọi người chỉ thấy một đoàn hồng ảnh hiện lên trong tay Đông Phương Bất Bại, sau đó liền nghe thấy một tiếng ưng khiếu vang khắp bầu trời, tất cả đều ngước nhìn lên —

Chỉ thấy trên trời cao từ rất xa có một điểm đen dần dần hạ xuống, càng lúc càng lớn, đợi khi thấy rõ, mọi người thất kinh, chỉ thấy điêu kia cánh dài hơn trượng, khi bị kéo xuống từ trời thì tựa như mây đen tế nhật (như một đám mây đen che khuất mặt trời), mà càng làm người ta kinh ngạc hơn việc điêu này thân hình khổng lồ như thế, là sự thật nó không hề chết, là đang bị vài tia dây tuyến quấn lấy sinh sinh lôi xuống từ trời.

Tiếp theo lại là một tiếng ưng khiếu đinh tai nhức óc xuyên qua tai tất cả.

Đợi khi mọi người hoàn hồn, chỉ thấy đại điêu kia mới vừa rồi còn vung lợi trảo lao thẳng tới hướng Đông Phương Bất Bại, nay đã không tiếng động gục dưới chân y, đang hấp hối, Đông Phương Bất Bại chỉ là nghiền ngẫm phe phẩy chiết phiến nhìn bộ dáng đã quên hô hấp của mọi người, xác điêu gần trong gang tấc, y trên người không nhiễm một hạt bụi, liền ngay cả một giọt huyết cũng không dính lên.

Hồi lâu, hồi lâu, tất cả không thể thốt lên được gì.

Dương Liên Đình cũng không nói được gì, ngoài khiếp sợ ra, thì hắn chỉ cảm thấy mình thật ngốc — ngốc đến độ muốn đi cứu Đông Phương Bất Bại khi đại điêu kia ập xuống…… Dùng chân để nghĩ cũng biết Đông Phương Bất Bại sẽ không sao, nhưng hắn chính là cứ như vậy tiến lên …… Mọi người còn chưa kịp đưa ra phản ứng cho việc Đông Phương Bất Bại thần công đại thành, Dương Liên Đình cũng không kịp hoàn hồn, nhưng tiếng gọi lo lắng của Đông Phương Bất Bại bên tai:“Liên đệ?” đã làm hắn giật mình hoàn hồn.

Sau đó Dương Liên Đình lập tức quỳ gối xuống trước mặt y hô to:“Chúc mừng Đông Phương giáo chủ thần công đại thành!‘Mặt trời mọc Đông Phương duy ta bất bại’!”

Dương Liên Đình một tiếng hô to, lập tức bừng tỉnh đám giáo chúng đang khiếp sợ không nói nên lời bên dưới, khiến họ đều không tự chủ được quỳ một gối xuống, thần phục dưới chân Đông Phương Bất Bại, lại hô to lần nữa, nếu vừa rồi khi thấy giáo chủ là bản năng kích động, như vậy tiếng hô giờ phút này là nguyện ý phục tùng.

“Mặt trời mọc Đông Phương duy ta bất bại!” tiếng hô vang vọng khắp nơi trong Hắc Mộc Nhai, được núi cao vọng đáp lại, đây là thời khắc kích động nhất hân hoan nhất trong lòng tất cả người trong Nhật Nguyệt thần giáo, cũng là Nhật Nguyệt thần giáo trong lòng họ, từ vài chục năm trước từ khi mười trưởng lão tiền nhiệm bị Ngũ Nhạc kiếm phái làm hại sau đó đi hướng xuống dốc, cuối cùng cũng bắt đầu rảo bước tiến tới cường thịnh.

Khi lòng người đang kích động, Dương Liên Đình bén nhạy lập tức lui về sau, rời xa thân ảnh Đông Phương Bất Bại tuyệt trần sừng sững đứng trước xác cự điêu, khi đã lui tới xa xa, trong lòng Dương Liên Đình nổi lên một khát vọng, là hắn cũng muốn trở thành người trong Nhật Nguyệt thần giáo, mắt hắn liếc qua những người khác, hắn thấy lão giả trong kích động lóe ra nước mắt, thấy các nam tử trẻ có vô hạn mong đợi sùng bái với Đông Phương Bất Bại, cũng thấy họ thân trong Nhật Nguyệt thần giáo có vô hạn tự hào.

Dương Liên Đình liếc nhìn qua, khi hắn quay đầu nhìn về Nhậm Doanh Doanh cách đó không xa, tâm hơi ảm đạm xuống —

Khi còn chưa để ý, Nhậm Doanh Doanh đã trở nên xinh đẹp như ngọc, trong khi hắn suốt ngày bôn ba về việc của Hắc Mộc Nhai, lo lắng chu toàn giải quyết đám trưởng lão đường chủ bụng dạ khó lường, nàng đã vô thanh vô tức trưởng thành thành một nữ tử dung mạo khuynh thành……

Mà giờ phút này điều Dương Liên Đình thấy là sùng bái trong mắt Nhậm Doanh Doanh đã dần dần chuyển thành mê luyến sâu sắc, nàng từ nhỏ thích Đông Phương Bất Bại, bí mật này trừ kẻ tâm không đặt lên nữ nhân như Đông Phương Bất Bại…… thì ai mà chẳng biết!

Là tốt? Hay là xấu? Dương Liên Đình không thể hình dung được, một nữ nhân có thể vì yêu mà chết, cũng có thể vì ghen tị mà thương tổn người khác…… mắt Dương Liên Đình hơi đảo qua Nhậm Doanh Doanh, vô tình liếc hướng một chỗ khác, lại thấy một đôi mắt tràn ngập sợ hãi lại u ám thâm sâu.

Dương Liên Đình suy nghĩ tự hỏi: Người này hắn nhớ rõ, y là quang minh sử Hướng Vấn Thiên, là quang minh sử khác với Khúc trưởng lão trong lòng chỉ có cầm phổ…… Y có một đôi mắt làm Dương Liên Đình cảm thấy kiêng kị, Dương Liên Đình hạ mắt, hắn có lẽ thực vô dụng, nhưng hắn cũng muốn vì Đông Phương Bất Bại, mà trừ bỏ tất cả những kẻ dám can đảm có một tia mơ ước với giáo chủ vị: Hắn sẽ làm Hướng Vấn Thiên mất cơ hội về Hắc Mộc Nhai!

Giữa tiếng người ồn ào, Đông Phương Bất Bại ngồi trở về vị trí của hắn, bắt đầu nhàm chán quan khán tân thủ của các đường thi triển quyền cước khoa tay múa chân — Nhật Nguyệt thần giáo coi trọng cường giả, mỗi năm đều có một dịp luận võ như thế. Chỉ là hắn thường xuyên liếc mắt nhìn Dương Liên Đình đứng hầu sau mình, nên mới hơi ngạc nhiên, vì Liên đệ xưa nay luôn hạ mắt tự hỏi, hôm nay lại có thái độ khác thường, mắt như mắt ưng xẹt qua mặt mỗi người, mỗi lần nhìn ai, đôi hắc mâu đều như lóe lên một chút.

“Liên đệ đang nhìn gì?” Đông Phương Bất Bại lẳng lặng nhìn đám người đánh đấm bên dưới.

“Đang nghĩ mình nói sai rồi!” Dương Liên Đình im lặng trả lời, tuy quan hệ của hắn cùng Đông Phương Bất Bại đã sớm là bí mật mọi người đều biết, nhưng hắn vẫn thích đứng sau Đông Phương Bất Bại, giống như một cái bóng thủ vệ, im lặng thủ hộ ở nơi Đông Phương Bất Bại không nhìn thấy, không cần nhìn.

“Thích không?” Đông Phương Bất Bại khóe miệng hơi giương lên, cảnh này đã từng là khung cảnh hắn hướng tới từ khi tiến vào Nhật Nguyệt thần giáo, nhưng hôm nay khi hết thảy trở thành sự thật, hắn lại phát hiện giấc mộng mình từng mơ chỉ là nhất thời, có được tối cao võ công, đứng trên đỉnh Nhật Nguyệt thần giáo thì như thế nào, nếu không có Liên đệ, thì thứ hắn có chính là tịch mịch khi mất đi đối thủ, là Độc Cô Cầu Bại bi ai.

“Giáo chủ thích, Liên Đình cũng thích.” Dương Liên Đình khẽ nói.

Đông Phương Bất Bại cười:“Chả trách mọi người nói Liên đệ biết ăn nói, lời này bổn tọa thích nghe.” Tuy biết không nhất định là thực, nhưng nghe thấy trong lòng liền thoải mái.

Mặt Dương Liên Đình co rút, hắn khó lắm mới thật lòng nói ra một câu buồn nôn như vậy, vậy mà nói rồi y cũng không tin, không khỏi bực mình nói: “Không tin thì đừng nghe!”

“……” Đông Phương Bất Bại liếc thấy sắc mặt đột nhiên tức giận của Dương Liên Đình, mỉm cười, trong lòng biết đấy là y thật lòng, liền không khỏi vui vẻ:“Liên đệ nghiêm mặt khó chịu với bổn tọa, bổn tọa cũng vui vẻ!”

Liên Đình nhức đầu…… Còn có người không thích ăn đường sao? Mắt không khỏi nhìn Đông Phương Bất Bại, quả thấy Đông Phương Bất Bại khóe môi nhếch lên cười, trong lòng buồn bực: Hảo hảo nói còn không tin, tức tối nói với y thì y cao hứng cái gì? Chẳng lẽ là thấy người khác ngoan ngoãn hòa nhã nhiều quá, nên thích bị người kêu ca nhăn mặt?

“Liên đệ, buổi tối được không?” Đông Phương Bất Bại đang ngầm vui vẻ, như nhớ tới gì lại đột nhiên quay đầu.

Dương Liên Đình đang nghĩ lần này Đông Phương Bất Bại đã xuất hiện, nên hẳn sẽ không còn ai bàn tán bảo hắn làm hại giáo chủ, đầu đang nghĩ ngợi lung tung, khi nghe Đông Phương Bất Bại hỏi, ban đầu hắn mặt ngẩn ra, chờ khi hiểu được, Dương Liên Đình lập tức nhìn quanh, thấp giọng nói: “Các huynh đệ đều nhìn ngài đấy!”

“Cứ kệ bọn họ, đi về sớm!” Đông Phương Bất Bại lắc lắc chiết phiến.

“Ân!” Dương Liên Đình trả lời, chỉ có thể thầm may Nhật Nguyệt thần giáo xưa nay không gióng trống khua chiêng, chỉ là quét tuyết trước cửa tự đi, nếu thích náo nhiệt thì mời mọi người ăn cơm chơi đùa, không thích náo nhiệt thì đóng cửa tự sống theo cách của mình. (ý bảo Nhật Nguyệt thần giáo xưa nay ai làm việc nấy, giáo chủ có tự về sớm thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến công việc chung)

“Ta đã sai người báo cho cha mẹ ngươi, bảo cha mẹ ngươi ngày mai lên Hắc Mộc Nhai……” Đông Phương Bất Bại thản nhiên nói.

“Ách……” đầu Dương Liên Đình quên cả suy nghĩ, chỉ có thể trừng lớn mắt chậm rãi nhìn về phía Đông Phương Bất Bại, y nói thật sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.