Đông Phương Bất Bại Chi Ngự Phu

Chương 45: Chương 45




Nhâm Ngã Hành cầm trụ cổ Đông Phương Bất Bại giả mạo, đưa hắn tới trước cửa điện, lớn tiếng nói với mọi người:“Tất cả nghe đây, người này giả mạo Đông Phương Bất Bại, họa loạn Nhật Nguyệt thần giáo ta, tất cả hãy xem rõ mặt hắn.”

Họ thấy người này ngũ quan tướng mạo thật sự thập phần tương tự với Đông Phương Bất Bại, nhưng y giờ phút này thần sắc hoảng loạn, khác hẳn với Đông Phương Bất Bại thần thái bình thản ung dung định liệu trước sau xưa nay. Chúng võ sĩ hai mặt nhìn nhau, đều cả kinh nói không ra lời.

Nhâm Ngã Hành lớn tiếng nói:“Ngươi tên gì? Nếu không nói thực ta sẽ đập nát đầu ngươi.”

Người nọ sợ tới mức toàn thân phát run, run giọng nói:“Tiểu…… Tiểu…… Nhân…… Nhân…… tên…… tên…… tên……”

Hướng Vấn Thiên đã điểm Dương Liên Đình huyệt đạo, kéo hắn tới trước cửa điện, quát hỏi:“Người kia tên họ là gì?”

Dương Liên Đình ngang nhiên nói:“Ngươi là cái thá gì mà đòi chất vấn ta? Ta nhận ra ngươi là phản giáo phản đồ Hướng Vấn Thiên. Nhật Nguyệt thần giáo sớm đã trục xuất ngươi khỏi giáo, ngươi có tư cách gì mà lên Hắc Mộc Nhai?”

Hướng Vấn Thiên cười lạnh nói:“Ta lên Hắc Mộc Nhai là để thu thập tên gian đồ ngươi đó!” tay trái hắn phóng chưởng đánh khách một tiếng, chém gãy cẳng chân trái Dương Liên Đình.

Ngờ đâu Dương Liên Đình võ công thường thường, tính cách lại rất quật cường, quát:“Ngươi có giỏi thì giết ta đi, tra tấn ta đâu tính anh hùng hảo hán?”

Hướng Vấn Thiên cười nói:“Đâu có chuyện dễ dàng như thế?” Chuyện ngày xưa khi ở Hắc Mộc Nhai hắn khắp nơi bị Dương Liên Đình quản chế lại dậy lên trong lòng, nghĩ vậy tay nâng chưởng, một thanh âm vang lên, đem Dương Liên Đình đùi phải chặt đứt, tay trái đẩy khiến y ngã khụy xuống

Dương Liên Đình hai chân khụy xuống, xương ống chân đâm ngược lên đau đớn thế nào có thể nghĩ được, nhưng làm Hướng Vấn Thiên giật mình là, Dương Liên Đình nghe nói dựa vào làm ấm giường mà tấn chức thế nhưng không hừ một tiếng, trên mặt chỉ có cười lạnh, hắn thấy vậy thì hơi ngạc nhiên, không khỏi giơ ngón cái lên, tự đáy lòng khen:“Hảo hán tử! Ta không tra tấn ngươi nữa.”

Vì thế Hướng Vấn Thiên nhẹ nhàng một quyền lên bụng Đông Phương Bất Bại giả, hỏi:“Ngươi tên gì?”

Đông Phương Bất Bại kia kêu to“A”, nói:“Tiểu…… Tiểu…… Nhân………… Tên là…… Bao…… Bao…… Bao……”

Hướng Vấn Thiên nói:“Ngươi họ Bao, phải không?”

Người nọ nói:“Là…… Là…… Là…… Bao…… Bao…… Bao……” Lắp bắp nửa ngày, cũng chưa nói ra được là Bao gì.

Mọi người lập tức ngửi được một trận mùi hôi, chỉ thấy dưới ống quần hắn có dòng nước chảy ra, thì ra là sợ tới mức đái ra quần.

Nhâm Ngã Hành nói:“Việc này không nên chậm trễ, tìm Đông Phương Bất Bại quan trọng hơn!” Hắn nhấc hán tử họ Bao kia lên, lớn tiếng tuyên bố:“Các huynh đệ đều nhìn thấy, người này giả mạo Đông Phương Bất Bại, nhiễu loạn giáo ta. Chúng ta phải đi điều tra rõ chân tướng. Ta là tiền nhiệm giáo chủ Nhâm Ngã Hành, các ngươi có nhận ra ta không?”

Chúng võ sĩ đều là thanh niên hai mấy tuổi, chưa bao giờ thấy y, tất nhiên là không nhận ra được. Từ khi Đông Phương Bất Bại tiếp nhận chức vụ giáo chủ, thủ hạ thân tín đều nghiền ngẫm tâm ý của chủ mới, tự ngầm thống nhất không đề cập tới tiền nhiệm giáo chủ, bởi vậy các võ sĩ hiện nay chưa được nghe danh cũng chưa từng biết mặt y, phảng phất như thể Nhật Nguyệt thần giáo sáng giáo mấy trăm năm, mà từ xưa đến nay chỉ có một mình Đông Phương Bất Bại làm giáo chủ vậy. Chúng võ sĩ hai mặt nhìn nhau, không dám nói tiếp.

Thượng Quan Vân lớn tiếng nói:“Đông Phương Bất Bại hơn phân nửa là đã sớm bị Dương Liên Đình hại chết. Vị Nhâm giáo chủ này từ nay là bản giáo giáo chủ. Từ giờ chúng ta hãy cùng tận trung cho Nhâm giáo chủ.”

Hắn nói xong liền hướng Nhâm Ngã Hành quỳ xuống, nói:“Thuộc hạ tham kiến Nhâm giáo chủ, giáo chủ thiên thu vạn tái, nhất thống giang hồ!”

Chúng võ sĩ biết Thượng Quan Vân là đại nhân vật chức vị cực cao trong giáo, thấy hắn quỳ hướng Nhâm Ngã Hành lại thấy Đông Phương giáo chủ thật là giả mạo, mà quyền thế hiển hách Dương Liên Đình bị người bẻ gẫy hai chân đang khụy trên đất không sức phản kháng, liền có vài tên quỳ hướng Nhâm Ngã Hành nói:“Giáo chủ thiên thu vạn tái, nhất thống giang hồ!”

Chúng võ sĩ còn lại trước sau quỳ theo. Câu sáo ngữ “Giáo chủ thiên thu vạn tái, nhất thống giang hồ” họ nói mỗi ngày mấy lần, đã nói đến trơn chu như cháo chảy.

Nhâm Ngã Hành cười ha ha, nhất thời thỏa mãn nói:“Các ngươi canh giữ thông lộ Hắc Mộc Nhai, không cho bất luận kẻ nào lên núi hay xuống núi.” Chúng võ sĩ cùng hô to tuân lệnh. Trong lúc đó Hướng Vấn Thiên đã kêu mấy người hầu mở khóa xiềng xích cho Đồng Bách Hùng.

Đồng Bách Hùng quan tâm Đông Phương Bất Bại an nguy, nhanh lao tới nắm cổ áo Dương Liên Đình, quát:“Ngươi…… Ngươi…… Ngươi nhất định đã hại chết Đông Phương huynh đệ, ngươi…… Ngươi……” Y tâm tình kích động, cổ họng nghẹn ngào, hai hàng nước mắt chảy xuống dưới.

Dương Liên Đình hai mắt nhắm lại, không để ý, trong lòng cảm thấy rất buồn nôn.

Đồng Bách Hùng đánh một bạt tai, quát:“ Đông Phương huynh đệ rốt cuộc sao rồi?”

Hướng Vấn Thiên vội la lên:“Xuống tay nhẹ chút!” Nhưng đã không kịp, Đồng Bách Hùng chỉ dùng tam phần lực, cũng đã đem Dương Liên Đình đánh cho hôn mê bất tỉnh.

Đồng Bách Hùng lắc người y thật mạnh, nhưng Dương Liên Đình hai mắt trắng dã, cứ như đã chết.

Đợi khi Dương Liên Đình chậm rãi tỉnh lại, đầu của hắn đã muốn bị xối đến ba bồn nước lạnh, qua màn nước, hắn chỉ thấy bốn năm khuôn mặt đang mắt to nhìn hắn, nghĩ đến người giang hồ trên Hắc Mộc Nhai đều là “thức thời”! khóe miệng hắn không giận ngược lại hiện lên một chút ý cười châm chọc.

Hướng Vấn Thiên nói:“Họ Dương kia, ta kính trọng ngươi là con người rắn rỏi, không hành hạ ngươi. Giờ phút này các cửa ngõ lên xuống Hắc Mộc Nhai đều đã bị phong tỏa, Đông Phương Bất Bại trừ phi mọc cánh nếu không không thể đào thoát. Ngươi mau dẫn chúng ta đi tìm hắn, nam tử hán đại trượng phu, cần gì dấu đầu lộ đuôi? Chúng ta kết thúc mau lẹ chẳng phải thống khoái hơn sao?”

Dương Liên Đình mới vừa rồi thấy chiêu thức của họ, trong lòng cũng đã có so đo: Với võ công của chúng thì coi như có mười kẻ cũng sờ không tới vạt áo Đông Phương Bất Bại, có đi cũng là chịu chết! Vì thế hắn cười lạnh nói:“Đông Phương giáo chủ thiên hạ vô địch, các ngươi dám can đảm đi chịu chết, há ta phải từ chối. Hảo, ta dẫn các ngươi đi gặp hắn.”

Không bao lâu, đoàn người đã xuyên qua mật đạo, chợt thấy ánh mặt trời hiện ra, hảo một chỗ thế ngoại đào nguyên sức sống bừng bừng trước mắt, Dương Liên Đình trong lòng đang suy nghĩ, lại nghe Doanh Doanh thấp giọng hỏi người kia:“Ngươi nói nơi này được không?”

Thanh niên kiếm khách cười nói:“Chúng ta đuổi Đông Phương Bất Bại đi rồi vào đây ở mấy tháng, nàng dạy ta đánh đàn, vậy mới đúng là khoái hoạt.”

Doanh Doanh cười nhẹ nói:“Ngươi lời này không phải gạt ta chứ?”

Thanh niên nói:“Chỉ sợ ta học không giỏi, nàng đừng chê trách nhé.”

Doanh Doanh xuy một tiếng, bật cười, nghe vào tai Dương Liên Đình thật là chói tai, hắn trong lòng nói: Đừng nói đến việc một cây hoa một cọng cỏ trong tiểu xá này cũng là Đông Phương Bất Bại mấy năm tâm huyết, mà chính là cho dù hắn cùng Đông Phương Bất Bại táng thân ở đây hôm nay, thì tiểu xá này cũng phải đi cùng hai người bọn hắn! Nhậm Doanh Doanh muốn chiếm nhà ngồi mát ăn bát vàng, vậy cũng phải chờ hắn đây đồng ý đã……

Họ mới bước qua cửa đã ngửi thấy hương thơm, nghe Đông Phương Bất Bại ở bên trong nói:“Liên đệ, ngươi mang ai cùng đến vậy?”

Dương Liên Đình nằm trên cáng, thật là khốn quẫn, muốn nói nhưng lại không thể, chỉ có thể thô thanh ám chỉ:“Là lão bằng hữu của ngươi, đòi gặp ngươi bằng được.” Trong lòng chỉ cầu Đông Phương Bất Bại nghe ra được nguyên cớ, tốt xấu cũng cầm được thanh kiếm đi ra.

Đông Phương Bất Bại thanh âm âm nhu, không vui nói:“Sao ngươi lại dẫn hắn đến? Nơi này chỉ có ngươi có thể đi vào. Trừ ngươi ra ta không muốn gặp ai.”

Dương Liên Đình cười khổ, thở dài nói:“Không được a, ta không dẫn hắn đến, hắn liền muốn giết ta. Mà ta sao có thể không gặp ngươi lần cuối cùng trước khi chết chứ?” Hắn ám chỉ đã quá rõ ràng đi!

Đông Phương Bất Bại cả giận nói:“Có ai lớn mật như vậy, dám ăn hiếp ngươi? Là Nhâm Ngã Hành phải không? Ngươi bảo hắn tiến vào!”

Nhâm Ngã Hành phất tay ý bảo, Thượng Quan Vân nhấc màn cửa bằng gấm thêu cành mẫu đơn lên, nâng Dương Liên Đình tiến vào, họ đi theo sau.

Trong phòng sắc màu rực rỡ, son phấn mùi thơm nức mũi, Dương Liên Đình trong lòng sốt ruột, giương mắt vừa thấy, liền thiếu chút nữa tức hộc máu, chỉ thấy một người đang ngồi trước bàn trang điểm, không phải ai khác mà đúng là Đông Phương Bất Bại —

Hắn tay trái cầm một cái giá thêu, tay phải cư nhiên còn cầm một cây kim, ngẩng đầu lên, mặt thế nhưng lại có thần sắc kinh ngạc……

Dương Liên Đình rất muốn rất muốn mắng chửi người, nhưng Nhâm Ngã Hành không tỏ vẻ giận dữ, ngược lại nở nụ cười, quát:“Đông Phương Bất Bại, ngươi đang giả điên sao?”

Đông Phương Bất Bại nói:“Quả nhiên là Nhâm giáo chủ! Cuối cùng ngươi cũng đến đây! Liên đệ, ngươi…… Ngươi…… Làm sao vậy? Là hắn đả thương ngươi sao?” Trong lúc nói đã bổ nhào vào Dương Liên Đình, bế Dương Liên Đình lên, nhẹ nhàng đặt trên giường, trên mặt là vẻ yêu thương vô hạn, khẩn trương hỏi:“Đau lắm sao?”

Dương Liên Đình chỉ cảm thấy trên trán chảy ra vô số mồ hôi lạnh, muốn nói gì đó, lại cảm thấy khi đang gặp nguy hiểm có thể mất mạng, thì nói gì cũng là không thỏa đáng.

Nhưng Đông Phương Bất Bại chẳng những mặc kệ đám người kia, lại còn nói với hắn:“Chỉ là gãy xương đùi thôi, không sao đâu, ngươi yên tâm, ta lập tức chữa thương cho ngươi.” Nói xong còn…… Chậm rãi cởi giày ra cho hắn, kéo cái chăn được thêu được xông hương ngào ngạt đắp lên người hắn, cứ như một thê tử hiền thục hầu hạ trượng phu —

Dương Liên Đình không thể nói gì, ngươi bày tỏ bộ dạng ân ái cho ai xem chứ? Trong lòng hắn vừa vội vừa giận, hé mắt nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi của chúng nhân ngoài kia, nhất thời mặt mình cũng đỏ bừng!

Đông Phương Bất Bại đã vậy còn không vội vã nghênh địch, cứ thế rút ra một chiếc khăn tay màu lục, chậm rãi lau mồ hôi cùng bùn đất trên trán hắn.

Dương Liên Đình nhịn rồi nhẫn, cuối cùng cả giận nói:“Đối đầu kẻ địch mạnh, ngươi còn lề mề chăm chút ta làm gì? Ngươi đánh đuổi địch nhân rồi thân thiết với ta cũng không muộn.”

Đông Phương Bất Bại mỉm cười nói:“Được được! Ngươi đừng giận, trên đùi đau lắm phải không? Thực khiến người đau lòng.”

Đồng Bách Hùng phía sau cuối cũng không nhịn được tiến tới, kêu lên:“Đông Phương huynh đệ, ngươi…… Ngươi đang làm trò gì?”

Đông Phương Bất Bại ngẩng đầu lên, mặt âm trầm, hỏi:“Ngươi cũng dính vào việc thương tổn Liên đệ của ta phải không?”

Đồng Bách Hùng nói:“Sao ngươi lại để tiểu tử Dương Liên Đình này lừa gạt? Hắn để một hỗn đản giả mạo ngươi, tự ý ra lệnh, làm xằng làm bậy, ngươi có biết không?”

Đông Phương Bất Bại nói:“Ta tự nhiên biết. Liên đệ là tốt với ta, chăm sóc che chở ta. Hắn biết ta không thích xử lý giáo vụ nên thay ta làm hết tất cả, vậy có gì không được chứ?”

Đồng Bách Hùng chỉ vào Dương Liên Đình nói:“Người này muốn giết ta, ngươi biết không?”

Đông Phương Bất Bại chậm rãi lắc đầu, nói:“Ta không biết. Liên đệ muốn giết ngươi, nhất định là ngươi không tốt. Vậy ngươi tại sao lại không cho hắn giết?”

Đồng Bách Hùng ngẩn ra, rồi ngẩng đầu lên, cười ha ha, trong tiếng cười lộ ý bi phẫn, cười một hồi mới nói:“Hắn muốn giết ta, ngươi cũng để cho hắn giết ta, có phải không?”

Đông Phương Bất Bại nói:“Liên đệ thích làm gì thì ta sẽ nghĩ cách để y làm bằng được. Trên cõi đời này chỉ có mình y chân chính đối tốt với ta, ta cũng chỉ hết lòng với một mình y mà thôi. Đồng đại ca, chúng ta có giao tình sâu đậm, nhưng ngươi không nên đắc tội Liên đệ của ta a.”

Mặt Đồng Bách Hùng trướng đến đỏ bừng, lớn tiếng nói:“Ta còn tưởng ngươi là mất trí điên khùng, thì ra trong lòng ngươi vẫn là sáng suốt, vẫn biết chúng ta là đôi bạn cố giao.”

Đông Phương Bất Bại nói:“Đúng vậy. Ngươi đắc tội ta thì không sao. Đắc tội Liên đệ của ta, vậy không được đâu.”

Đồng Bách Hùng lớn tiếng nói:“Ta đã đắc tội hắn rồi đấy, ngươi tính sao? Gian tặc này muốn giết ta, nhưng ta không cho y như nguyện.”

Đông Phương Bất Bại đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc Dương Liên Đình, ôn nhu nói:“Liên đệ, ngươi muốn giết hắn không?”

Dương Liên Đình giờ phút này chỉ hận sao Đồng Bách Hùng lúc ấy không đem hắn một chưởng đánh chết, để Đông Phương Bất Bại bây giờ thật muốn chọc cho hắn tức chết, liền tức giận nói:“Mau mau động thủ! Lề mề thật đáng ghét.”

Đông Phương Bất Bại cười nói:“Được rồi!” Rồi y quay đầu nói với Đồng Bách Hùng:“Đồng huynh, hôm nay chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, không trách được ta.”

Đông Phương Bất Bại lạnh lùng cười, thở dài:“Này cũng thật khó khăn cho ta! Đồng đại ca, nhớ năm đó ở Thái Hành sơn, lộ đông thất hổ hướng ta vây công. Lúc đó ta luyện công chưa thành, lại bị bọn họ đánh lén, tay phải bị trọng thương, sắp gặp Diêm vương, nếu không nhờ ngươi liều mình cứu giúp, ta sao có thể sống được đến hôm nay?”

Đồng Bách Hùng hừ một tiếng, nói:“Ngươi vẫn nhớ rõ những chuyện xưa này.”

Đông Phương Bất Bại nói:“Ta sao không nhớ rõ? Năm đó ta tiếp quản Nhật Nguyệt thần giáo, Chu Tước đường La trưởng lão trong lòng không phục, lớn tiếng chống đối, là ngươi một đao giết La trưởng lão. Từ nay về sau trong bản giáo không còn kẻ thứ hai dám phản đối nửa câu. Công lao ủng hộ của ngươi, thật không nhỏ a.”

Đồng Bách Hùng tức giận nói:“Chỉ tại ta năm đó hồ đồ!”

Đông Phương Bất Bại lắc đầu nói:“Ngươi không phải hồ đồ, là ngươi nghĩa khí sâu nặng với ta. Ta mười một tuổi quen biết ngươi. Khi đó ta gia cảnh bần hàn, toàn nhờ ngươi nhiều năm cứu tế. Phụ mẫu ta qua đời không có gì mai táng, tang sự cũng là toàn nhờ ngươi lo liệu.”

Đồng Bách Hùng xua tay ngăn, nói:“Việc đã qua, nhắc lại làm gì?”

Đông Phương Bất Bại thở dài:“Nhưng cũng không thể không nhắc tới. Đồng đại ca, ta không phải kẻ vô lương tâm, không để ý ân tình ngày cũ, chỉ tại ngươi đắc tội Liên đệ của ta. Hắn muốn lấy tính mệnh ngươi thì ta chẳng thể làm gì khác được.”

Đồng Bách Hùng kêu to:“Dừng lại dừng lại!”

Dương Liên Đình nghe vậy, muốn nói gì, lại nghe tiếng đơn đao rơi xuống đất, tiếp theo là thân ảnh người ngã xuống, trong lòng thầm kêu một tiếng không tốt, nhưng dẫu sao Đồng Bách Hùng ý đồ không rõ, có lưu lại cũng là hậu họa ngầm, Dương Liên Đình nghĩ vậy, lau tiếc hận trong lòng đi.

Sau một hồi yên tĩnh, Dương Liên Đình lại nghe tiếng rút kiếm, Nhâm Ngã Hành nói:“Đông Phương Bất Bại, chúc mừng ngươi luyện thành [ Quỳ Hoa Bảo Điển ].”

Đông Phương Bất Bại nói:“Nhâm giáo chủ, bộ [ Quỳ Hoa Bảo Điển ] này là ngươi truyền cho ta. Ta vẫn ghi ơn ngươi điểm này.”

Nhâm Ngã Hành cười lạnh nói:“Vậy sao? Bởi vậy ngươi nhốt ta dưới đáy Tây hồ, hại ta không thấy mặt trời.”

Đông Phương Bất Bại nói:“Ta không giết ngươi, không phải sao? Chỉ cần ta lệnh Giang Nam tứ hữu không đưa cơm nước cho ngươi nữa, thì ngươi có thể sống nổi mười ngày sao?”

Nhâm Ngã Hành nói:“Nói vậy thì ngươi đối ta coi như không tệ?”

Đông Phương Bất Bại nói:“Đúng đấy. Ta để ngươi ở Hàng Châu Tây hồ bảo dưỡng tuổi thọ. Thế nhân có câu “ trên trời có Thiên Đàng, hạ giới có Tô Hàng”. Tây hồ phong cảnh nổi danh thiên hạ, cô sơn mai trang lại là nơi tuyệt đẹp trong cảnh sắc Tây hồ.”

Nhâm Ngã Hành ha ha cười, nói:“Thì ra ngươi nhốt ta ở nhà tù đáy Tây hồ là để dưỡng già, ta cần phải đa tạ ngươi.”

Đông Phương Bất Bại thở dài, nói:“Nhâm giáo chủ, những điều ngươi làm cho ta, ta vĩnh viễn nhớ rõ. Ta ở Nhật Nguyệt thần giáo, vốn chỉ là một phó hương chủ dưới trướng trưởng lão Phong Lôi đường, ngươi đặc biệt đề bạt ta, mấy năm liên tục thăng chức cho ta, thậm chí ngay cả bản giáo chí bảo [ Quỳ Hoa Bảo Điển ] cũng truyền cho ta, chỉ định ta tương lai tiếp nhận chức vị của ngươi làm bản giáo giáo chủ. Ân đức này, Đông Phương Bất Bại vĩnh không dám quên.”

Đông Phương Bất Bại lại nói:“Lúc đầu ta toàn tâm toàn ý muốn làm Nhật Nguyệt thần giáo giáo chủ, muốn cái gì mà thiên thu vạn tái, nhất thống giang hồ, vì thế trăm phương ngàn kế mưu muốn địa vị của ngươi, gạt bỏ vây cánh của ngươi. Hướng huynh đệ, mưu kế này của ta, thế nhưng không lừa gạt được ngươi. Trong Nhật Nguyệt thần giáo, trừ bỏ Nhâm giáo chủ cùng ta, thì ngươi có thể coi là một nhân tài.”

Hướng Vấn Thiên tay cầm nhuyễn tiên, không dám phân tâm trả lời.

Đông Phương Bất Bại thở dài, nói:“Khi ta mới làm giáo chủ, rất có chí khí bồng bột muốn gây dựng sự nghiệp, nhưng gì mà văn thành vũ đức, trung hưng thánh giáo, quả thật là những câu huyênh hoang vô tích sự. Mãi về sau khi tu tập [ Quỳ Hoa Bảo Điển ], mới chậm rãi ngộ được chỗ màu nhiệm của cuộc đời. Sau đó cần tu nội công, mấy năm sau, rốt cục hiểu được sinh hóa của đời người và sự sinh sôi của vạn vật.”

Dương Liên Đình nằm trên giường, đang hoạt động thân thể cố gắng tới gần cơ quan mà hắn đã ngầm bố trí, nhưng nghe Đông Phương Bất Bại câu này nối câu kia, liền thầm nhức đầu, thầm nghĩ đây mà gọi là tới báo thù đánh nhau sao, cứ như là họ rủ nhau chạy tới nghe Đông Phương Bất Bại tâm sự ấy, mà y cũng thật điên, tự nhiên nổi hứng tự bạch lúc khẩn cấp như vậy……

Bên ngoài trướng, ánh mắt Đông Phương Bất Bại chậm rãi chuyển tới Doanh Doanh, hỏi:“Nhâm đại tiểu thư, mấy năm qua ta đối đãi ngươi thế nào?”

Doanh Doanh nói:“Ngươi đối tốt lắm.”

Đông Phương Bất Bại lại thở dài, sâu kín nói:“Không thể là rất tốt, chẳng qua ta vẫn thực hâm mộ ngươi. Một người sinh ra đã làm nữ tử, là đã may mắn hơn nam tử gấp trăm lần, huống chi ngươi thiên kiều bá mị, thanh xuân còn trẻ như vậy. Nếu ta có thể đổi chỗ với ngươi, đừng nói là Nhật Nguyệt thần giáo giáo chủ, cho dù là hoàng đế lão tử ta cũng không làm.”

Lúc này thanh niên kiếm khách kia xen mồm cười nói:“Nếu ngươi đổi chỗ với Nhâm đại tiểu thư mà muốn ta thương yêu lão yêu quái ngươi thì chỉ sợ cũng không dễ dàng!”

Dương Liên Đình khẽ nhíu mày, cảm thấy thanh niên kiếm khách này không phải là thấy chết không sợ, lòng không vướng bận, mà càng giống như nghé con mới sinh không sợ hổ, hắn bất giác nhíu mày, thầm than: Đáng thương Nhâm đại tiểu thư nhất hướng si tình, thứ thanh niên này yêu lại không hẳn là Nhâm đại tiểu thư, hắn nghĩ vậy lòng lại lo thanh niên này cố ý muốn chọc giận Đông Phương Bất Bại, trong lòng hơi chảy mồ hôi.

Lúc này, mắt Đông Phương Bất Bại dừng trên người y, lông mi dần dần dựng thẳng lên, xanh mặt nói:“Ngươi là ai? Dám nói như thế với ta, lá gan thật không nhỏ.”

Thanh niên lại cười nói:“Là tu mi nam nhi hán cũng tốt, là thiên kiều bá mị cô nương cũng tốt, ta ghét nhất là đám quái vật nam phẫn nữ trang.”

Dương Liên Đình tĩnh tâm, thầm nghĩ quả nhiên là y muốn chọc giận Đông Phương Bất Bại!

“Ta hỏi ngươi, ngươi là ai?” Đông Phương Bất Bại quả nhiên vẫn như cũ giận dữ hỏi.

Thanh niên nói:“Ta tên Lệnh Hồ Xung.”

Dương Liên Đình tâm trầm xuống, quả nhiên y chính là đệ tử của Nhạc Bất Quần trong phái Hoa Sơn.

Đông Phương Bất Bại nhất thời thu liễm giận dữ, mỉm cười, nói:“A! Ngươi là Lệnh Hồ Xung. Ta đã sớm muốn gặp ngươi, nghe nói Nhâm đại tiểu thư yêu ngươi, vì ngươi mà cạo đầu, ta đã tò mò không biết ngươi là bậc lang quân tài mạo nào. Hừ, ta thấy ngươi cũng tầm thường vô dụng, so với Liên đệ còn kém xa.” Dương Liên Đình nghe thấy mặt co rút.

Lệnh Hồ Xung cười nói:“Tại hạ không có ưu điểm gì, chỉ hơn người ở chỗ tình yêu thuần nhất. Vị Dương quân kia tuy rằng anh tuấn, đáng tiếc quá mức thích trêu hoa ghẹo nguyệt, nơi nơi tình ái……”

Đông Phương Bất Bại đột nhiên rống to:“Ngươi…… Ngươi hỗn đản này, nói bậy gì?” Gương mặt phẫn nộ đến đỏ bừng, chỉ một thoáng liền nghe thấy tiếng đao kiếm ngoài trướng.

Dương Liên Đình lòng biết Đông Phương Bất Bại cuối cùng bị thanh niên kia chọc giận, ra tay có chút nôn nóng, không khỏi lo lắng nhìn lại, thấy hồng ảnh Đông Phương Bất Bại mạnh mẽ chiếm ưu thế, thoáng nhẹ nhõm một chút– trong lòng thầm cười lạnh, không hổ là đệ tử của ngụy quân tử Nhạc Bất Quần, cũng thầm không vui vì Đông Phương Bất Bại lại không khống chế tâm tình như vậy.

Nghĩ vậy, Dương Liên Đình cũng yên lặng hướng đến chỗ cơ quan, cơ quan có ba cái, nếu Đông Phương Bất Bại chiếm thượng phong, hắn liền khóa trụ cửa sắt, không lưu kẻ sống, nếu Đông Phương Bất Bại bị thua, không thể không chết, như vậy sẽ hủy tiểu xá, ngọc thạch câu phần, cái còn lại chính là lối thoát……

Trong lúc Dương Liên Đình đang chậm rãi di động, liền thấy một thân ảnh nữ tử đi hướng hắn, trong lòng cả kinh, thì ra Nhậm Doanh Doanh tự hiểu trình độ bản thân nên không tham đấu, mắt lại vô tình liếc thấy Dương Liên Đình đang quan sát trận đấu.

Nhậm Doanh Doanh nhớ đến ngày đó, tâm niệm vừa động, người đã tới trước Dương Liên Đình, mắt mở trừng trừng, đoản kiếm tay trái hoa lên, trực tiếp đâm vào Dương Liên Đình bả vai, Dương Liên Đình bất ngờ không kịp đề phòng, kêu to một tiếng, Nhậm Doanh Doanh lại thuận thế đâm vào đùi Dương Liên Đình.

Dương Liên Đình nhất thời hiểu được dụng ý của Nhậm Doanh Doanh, cắn răng không hề phát ra nửa điểm thanh âm — luận võ kiêng kị nhất phân tâm, trong lòng thầm mắng Nhậm Doanh Doanh ti tiện.

“Ngươi không kêu? Ta chém từng đầu ngón tay ngươi xuống.” Nhậm Doanh Doanh uy hiếp.

Dương Liên Đình chỉ cười nhạt, dùng thanh âm chỉ Nhậm Doanh Doanh mới có thể nghe thấy thấp nói:“Chém đi, vì giáo chủ chết có ngại gì! Đáng tiếc Thánh cô thâm tình, người ngươi yêu lại không hẳn chỉ có ngươi.”

Nhậm Doanh Doanh bị nói chạm đến nội tâm, nhất thời giận dữ, đơn giản lấy kiếm chém một ngón tay Dương Liên Đình. Dương Liên Đình ý cười càng đậm, đôi mắt tràn ngập ý “Ngươi thật đáng thương!” Thân thể lại đi tiếp bất chấp đau đớn, tiếp cận mục tiêu ban đầu.

Nhưng Đông Phương Bất Bại tựa hồ đã nghe thấy tiếng kêu đầu tiên của y, mắng một tiếng:“Nha đầu chết tiệt kia!” rồi hồng ảnh chợt lóe, đi tới trước người Dương Liên Đình, Dương Liên Đình trong lòng hô to: Trúng kế !

Dương Liên Đình muốn kêu không cần lo cho ta, nhưng cao thủ so chiêu, trong chớp mắt đã quyết thắng bại, đợi khi Dương Liên Đình hoàn hồn, đã thấy hai thanh kiếm đâm vào lưng Đông Phương Bất Bại, giọt giọt máu tươi rơi trên tay Dương Liên Đình, đáng ra là đã thắng…… Dương Liên Đình tim như bị đao cắt, giờ phút này tình thế nghịch chuyển, hắn thực hận sao mình không chết ngay lúc trong điện đi.

“Đông Phương Bất Bại, cuối cùng…… cuối cùng cũng có ngày ngươi rơi vào tay ta.” Nhâm Ngã Hành thở dốc không dừng, trong thanh âm mang theo đắc thắng cuồng ngạo!

Dương Liên Đình chỉ thấy hai miệng vết thương trên lưng Đông Phương Bất Bại tuôn ra máu tươi, thấy y bị thương rất nặng, hắn cố gắng vươn tay muốn điểm huyệt trên lưng Đông Phương Bất Bại, lại thấy Đông Phương Bất Bại không để ý bản thân đang máu chảy không ngừng, chỉ lo cho hắn:“Liên đệ, Liên đệ, đám khốn kia tra tấn ngươi thật ngoan độc!”

Dương Liên Đình chỉ cảm thấy chua xót, mắt đỏ bừng lên, lại sợ mình rơi lệ sẽ làm Đông Phương Bất Bại phân tâm, chỉ biết lạnh mặt ra vẻ giận dữ nói:“Ngươi luôn khoe khoang võ công cái thế, sao lại không giết được vài gian tặc?” Ngôn ngữ mang ý giận, ngón tay chưa đứt theo Bình Nhất Chỉ đã dạy, điểm trụ cầm máu cho y.

Đông Phương Bất Bại nói:“Liên đệ, ta đã…… Đã……”

Dương Liên Đình tức giận nói:“Ngươi cái gì?” Trong khi nói cố gắng không để chính mình nghẹn ngào, một đêm vợ chồng trăm năm ân nghĩa, nay y lại vì mình mà chết, sao hắn có thể không thương tâm.

Đông Phương Bất Bại nói:“Liên đệ, thiếp thân đã hết lực, bọn họ…… Cũng không phải hạng người……hời hợt……” Nói xong, thân mình Đông Phương Bất Bại đột nhiên nhoáng lên một cái, Dương Liên Đình muốn nhảy dựng lên đỡ, lại vô lực, mắt thấy Đông Phương Bất Bại ngã lăn xuống đất.

Mà Nhâm Ngã Hành kia sợ hắn còn đứng dậy được, thế nhưng lại một kiếm trảm trên chân Đông Phương Bất Bại.

Đông Phương Bất Bại ngẩng đầu, cười khổ nói:“Nhâm giáo chủ, cuối cùng ngươi thắng, là ta bại.” Hai mắt lại nhìn Dương Liên Đình, thấy mắt y đã đỏ lên, thấy tay y đã vươn ra, trong lòng hắn dâng lên đau đớn của sinh ly tử biệt.

Nhâm Ngã Hành cười đến đắc ý vô cùng, trêu chọc nói:“Ngoại hiệu của ngươi nên sửa lại!”

Đông Phương Bất Bại nhếch nhếch khóe miệng, nhìn tay Dương Liên Đình cách mình gang tấc, lắc đầu cười nhạt nói:“Cũng không cần sửa. Đông Phương Bất Bại nếu thua, cũng sẽ không sống tiếp trên đời này.” Đông Phương Bất Bại dứt lời, trong dư quang chỉ thấy Dương Liên Đình đột nhiên cứng người, tay nắm thành quyền, hắn lại không dám nhìn Dương Liên Đình, lẳng lặng nói:“Nếu đơn đả độc đấu, ngươi không thể đánh bại ta……”

Tay Dương Liên Đình đã sắp chạm đến cơ quan, trong lòng sốt ruột, giá như hắn có thể làm Đông Phương Bất Bại quay đầu, coi như chỉ cần nắm được tay y cũng tốt, trong lòng hắn đã nghĩ ra trăm loại phương pháp, nhưng ở trước mặt đám người Nhâm Ngã Hành lại không thể sử dụng, hắn trong lòng không khỏi sốt ruột, bên tai lại nghe được những lời như di ngôn trước lúc lâm chung, võ công, võ công…… thứ hắn không hiểu nhất bây giờ lại quan trọng như vậy!

Dương Liên Đình đang phẫn nộ, lại nghe Đông Phương Bất Bại nói với Nhâm Ngã Hành:”Ta đặt hết tâm ý lên Dương Liên Đình. Nếu ta sinh là nữ nhi thân, vậy thì tốt rồi ……”

Dương Liên Đình liếc mắt, thấy phân tiếc nuối của Đông Phương Bất Bại cũng là vì chính mình…… Hắn muốn nói hắn yêu chính là Đông Phương Bất Bại y, chứ không phải vì y là nam hay nữ, hắn yêu chỉ là y thôi, nhưng nói đến bên miệng, lại nghe Đông Phương Bất Bại thanh âm suy yếu tiếp tục nói:“Nhâm giáo chủ, ta…… Ta sẽ chết, ta cầu ngươi một việc, thỉnh…… Ngươi nhìn ở việc ta những năm gần đây đối xử tốt với Nhâm đại tiểu thư mà……””

Dương Liên Đình nhíu mày, không hiểu Đông Phương Bất Bại cả đời không cầu ai muốn cầu gì?

“Chuyện gì?” Nhâm Ngã Hành cũng hiếu kì.

Đông Phương Bất Bại chậm rãi quay đầu nhìn Dương Liên Đình bên giường, thấp nói:“Xin ngươi tha Dương Liên Đình một mạng, trục xuất hắn khỏi Hắc Mộc Nhai là được.”

Dương Liên Đình nghe xong cười lạnh một tiếng, tức giận nói:“Ngươi chết ta sống làm gì?”

Nhâm Ngã Hành cười to nói:“Nói hay lắm. Sau khi ngươi chết ta sẽ lăng trì hắn một trăm ngày, hôm nay cắt một cây ngón tay, ngày mai cắt một ngón chân……”

Đông Phương Bất Bại điên giận nói:“Ngươi…… Ngươi thật độc ác!” Nói xong, cũng không biết y lấy lực lượng từ đâu, thân thể mạnh bắn lên, cả người lao thẳng tới hướng Nhâm Ngã Hành, không còn nhanh lẹ như lúc đầu, nhưng khí thế sắc bén có tăng không giảm, tựa như lấy mạng liều chết một kích, Dương Liên Đình tự thấy hắn cùng Đông Phương Bất Bại đã không đường lui, khi thanh trường kiếm đâm vào ngực Đông Phương Bất Bại, Dương Liên Đình đã quyết đoán ấn hạ cơ quan.

Nhâm Ngã Hành quát to một tiếng, Dương Liên Đình đã không còn để ý sống chết, thế nhưng không ngờ Nhâm Ngã Hành trong cơn phẫn nộ đã đá Đông Phương Bất Bại về hướng hắn, lúc đó hắn không biết mình kinh hay hỉ, cũng không biết khí lực từ đâu, cứ thế bản năng tiếp lấy Đông Phương Bất Bại.

Không ngờ Nhâm Ngã Hành dùng đại lực, đầu Đông Phương Bất Bại thế nhưng đập vào đầu Dương Liên Đình, đầu Dương Liên Đình lúc này chảy máu như trút, nhiễm đỏ tóc Đông Phương Bất Bại.

Trong lúc choáng váng, Dương Liên Đình chỉ nghe thấy tiếng Nhâm Ngã Hành cười to, nghe tiếng chấn vỡ của gạch, cùng với đó là thanh âm của cả tòa viện vỡ vụn, mới vừa rồi khi đánh Nhâm Ngã Hành, kích cuối cùng của Đông Phương Bất Bại đã đánh vào cột trụ, tòa viện bị chấn động, đi cùng đó là tiếng đại thạch lăn xuống từ đỉnh núi. “Không tốt, núi lở! Đi mau!” Một tiếng hô!

Chỉ nghe tiếng còn chưa tan, cuồn cuộn cự thạch đã từ đỉnh núi một đường lăn xuống, chỉ một thoáng sau đã thấy khói bụi mù mịt tràn ngập núi rừng, trong giây lát, tiểu xá tinh xảo và mùi hoa thơm ngào ngạt vừa rồi đều đã bị khói bụi bao phủ.

Khi nhóm người Nhậm Doanh Doanh một thân chật vật, hổn hển quay đầu, tim mỗi người đều dừng lại —

Nhân gian tiên cảnh kia thiếu chút nữa đã thành nơi chôn thây của họ.

“Chúc mừng giáo chủ diệt trừ Đông Phương Bất Bại, một lần nữa chấp chưởng Nhật Nguyệt thần giáo……” Thượng Quan Vân mới bình ổn lại đã lập tức tiến lên chúc mừng, tiếp theo là đến Hướng Vấn Thiên chúc mừng……

Lệnh Hồ Xung nhìn Nhậm Doanh Doanh, thấy tay chân sớm bủn rủn Nhậm Doanh Doanh khi nhìn tiểu xá nháy mắt đã bị san thành bình địa kia, trên mặt toát ra thương cảm cùng lưu luyến khác thường.

“Nếu thích, tương lai lại xây một tòa……” Lệnh Hồ Xung khuyên nhủ.

Nhậm Doanh Doanh vô lực lắc đầu, cố gắng tươi cười, lẩm bẩm nói:“Đừng nói nữa. Nơi đó không phải cho người ở, là cho yêu quái ở…… Ta trước đây, hắn…… thường ôm ta đi lên núi du ngoạn hái trái cây, hôm nay lại chết đi như thế……” Nàng thế nhưng vừa nói vừa rơi lệ.

“……” Lệnh Hồ Xung đỡ lấy Nhậm Doanh Doanh đang khóc, mọi người nhìn nàng không thể hiểu.

Nhậm Doanh Doanh không thể giải thích gì, chỉ cảm thấy một góc trong đáy lòng đã sụp đổ, không thể tìm lại, là vĩnh viễn mất đi.

Lúc này, Hướng Vấn Thiên toàn thân thương tích bỗng nhiên có chút đăm chiêu nói:“Trước khi bỏ chạy, ta tựa hồ nghe tiếng thứ gì mở?”

Hắn vừa nói vậy, mọi người lập tức sinh nghi, đều nhớ lại, nhớ ra là khi họ chạy trối chết, tựa hồ đều đã nghe được tiếng như của cơ quan nào đó mở ra, vừa nghĩ vậy trong lòng đều khiếp sợ.

Nhâm Ngã Hành bận rộn kêu người đào cự thạch đi, tìm xem có thi thể Đông Phương Bất Bại không, nhưng tiểu xá sớm đã bị chôn vùi, tiểu viện kia nói lớn không lớn, nhưng muốn tìm thì cũng không biết nên tìm từ đâu, cự thạch quá nhiều lại quá lớn, dưới nhai lại có sông, không thể tìm tòi.

Cuối cùng sau mấy ngày tìm kiếm không có kết quả, mọi người suy đoán nói, Đông Phương Bất Bại cùng Dương Liên Đình nghịch thiên mà đi, làm nhiều việc ác, đã bị đá đè thành thịt nát…… Nhưng ở trong lòng bốn người, không thể tìm được Đông Phương Bất Bại cùng Quỳ Hoa Bảo Điển thì cũng là không thể chứng minh y đã chết, y không chết thì tựa như họ đang có một cơn ác mộng lúc nào cũng có thể hàng lâm, quấn lấy họ suốt đời không yên.

Nhưng chuyện đã như vậy, họ không thể làm sao, chỉ có thể nói với ngoại giới là Đông Phương Bất Bại và Dương Liên Đình bị họ tự tay tru sát, hai người đó đã óc vỡ toang mà chết rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.