Liên đệ? …
“Không ai có thể nghịch bản tọa! Dương Liên Đình, bản tọa coi trọng điều gì, vậy chỉ có thể theo ý bản tọa!” Tử cũng không thể trái!
“……” Giáo chủ?
Dương Liên Đình không phải xấu hổ, mà là quýnh, cùng run sợ, hắn lúc này hận không có một cái lỗ nhét mình chui xuống, mai quên đi tất cả, đỡ phải chịu một đường mất mặt xấu hổ từ lúc lên Hắc Mộc Nhai, cho đến lúc sắp chết này, vẫn còn…… Mất mặt.
“Loại thứ ba……”
Đông Phương Bất Bại nói nhỏ, xấu hổ nhưng không buông tay, giương mắt nhìn mặt Dương Liên Đình, mặt y tuy trắng xanh nhưng má lại hồng hồng, quan trọng là y không cầu xin tha thứ, làm hắn trong lòng không giải thích được, lẽ nào Dương Liên Đình không sợ chết? Cứ coi như không sợ chết, nhưng y lúc này dám can đảm đối diện Đông Phương Bất Bại không cầu tha, nên……
Nghĩ, tay Đông Phương Bất Bại hơi ấn xuống, hắn muốn Dương Liên Đình phủ phục dưới chân hắn, nguyện nghe lệnh hắn, tuyệt không còn dám nói nửa chữ “Không”.
Thân thể Dương Liên Đình chấn động, nhưng hắn như trước không nói gì, chỉ là tiếp tục trừng lớn mắt nhìn nhìn Đông Phương Bất Bại, không dám nháy mắt, không hiểu tại sao hai nam nhân lại gần sát như vậy, giáo chủ thật ra muốn thế nào? Trong lòng thấp thỏm phỏng đoán Đông Phương Bất Bại là muốn giết hắn, và đang nói cho hắn, loại kết cục thứ ba thật đáng sợ, là một đao đem thiến? Dù sao, đó là bí mật……
“Sợ?” Đông Phương Bất Bại nhìn Dương Liên Đình cau mày, thực sự không hiểu người trước mắt vì cái gì mà không mở miệng, cơ thể chỉ là căng thẳng, sống lưng đứng nghiêm, trừng mắt nhìn mình, mang dáng dấp nghiêm nghị thấy chết không lùi, không khỏi rung mi.
“Sợ!” Dương Liên Đình lanh lẹ đáp, từ xưa ai không sợ chết, nhưng nếu khi biết mình phải chết không thể nghi ngờ thì khúm núm nịnh bợ xin tha, hắn Dương Liên Đình không làm được, mệnh tiện nhân bất tiện.
Hắn đơn giản trừng mắt nhìn Đông Phương Bất Bại, trong lòng thầm mắng tên này là một ma đầu, muốn giết thì giết, muốn bắt thì bắt, nửa đêm lại đi trêu đùa hắn…… Căn bản không tôn trọng hắn là con người, mà nam tử hán đại trượng phu chết có gì phải sợ.
“Không cầu tha?” Đông Phương Bất Bại buông tay ra, kéo Dương Liên Đình theo mình, ngồi vào ghế, thưởng thức cảm giác đầu ngón tay vờn quanh cổ Dương Liên Đình, nhìn tên ngốc đó, không phát giác khóe miệng mình hơi cong lên.
Dương Liên Đình cười nhạt:“Liên Đình cầu xin tha thứ, giáo chủ sẽ cho Liên Đình hạ Hắc Mộc Nhai phải không?” Bí mật đã biết, tự nhiên chỉ có đường chết.
Dương Liên Đình liếc nhìn Đông Phương Bất Bại dáng dấp không ai bì nổi, lại nhớ đến cảnh tượng đêm hôm, thầm ảo não. Nhưng lúc này mà làm nhảm biết vậy chẳng làm gì đó, như thế quá là đáng cười —
Ngu xuẩn đi sờ soạng người ta, hắn dám giở trò với Đông Phương Bất Bại thì chỉ có đường chết! Vậy cũng không oan, chữ sắc trên đầu có một cây đao, chỉ có thể nói gieo gió gặt bảo, chẳng trách ai được.
“Ha hả a……” Đông Phương Bất Bại cười, dây trên tay đã hơi thả lỏng, nghiêng đầu, nhìn Dương Liên Đình rõ ràng là đang sợ chết khiếp, vậy mà cư nhiên cũng dám ở trước mặt hắn giả vờ dáng dấp kiêu ngạo, tất cả đều nói văn nhân cũng có ý chí sắt thép, có đầy gan dạ, phải không Liên đệ của hắn cũng muốn làm gương cho người mà bày đặt hi sinh oanh liệt?
Nhưng, làm sao có thể?
“Lại đây!” Đông Phương Bất Bại cười nhẹ, tay khẽ vẫy, ý bảo Dương Liên Đình đi đến trước mặt hắn.
Dương Liên Đình liếc nhìn Đông Phương Bất Bại, không nhìn chỗ vạt áo hở ra da thịt, Đông Phương Bất Bại đáng ghét kia lại trưng ra dáng vẻ của người trong lòng hắn, hắn hận mình ngu ngốc, đối diện sinh tử mà còn nghĩ đến mấy thứ xuân sắc, tối không thể tưởng tượng nổi chính là, đối phương là một nam nhân.
Đông Phương Bất Bại cau mày, dám nghịch hắn? Đầu ngón tay hơi dịch chuyển sợi tơ hồng, Dương Liên Đình chỉ cảm thấy đau đớn nhói qua, sau đó một luồng nhiệt nóng lưu lại, không cần tưởng, Dương Liên Đình cũng biết đó là huyết, hắn sắp chết? Nhưng chân chính đối mặt cái chết rồi thì hắn vẫn phát hiện mình còn ham sống, hắn còn có phụ mẫu, còn chưa hoàn thành nghĩa vụ kéo dài Dương gia nhất mạch, phụ mẫu chi ân chưa báo……
Dương Liên Đình nhắm mắt, cắn răng, chỉ có thể đổ thừa hắn bất hiếu! Kiếp sau tái……
Dương Liên Đình vẻ mặt hùng hồn chịu chết, Đông Phương Bất Bại ngoạn tính đốn khởi (nổi hứng chơi đùa), hắn không cần Dương Liên Đình tử, võ lâm cao thủ trước hắn Đông Phương Bất Bại cũng không dám nói mình sẵn sàng chết, giang hồ hào kiệt cũng quỳ dưới gối hắn mà run, thế nhưng thân không có nửa điểm công phu như Dương Liên Đình lại dám làm điều không ai dám làm?
Ngu ngốc nên đi muốn đi tìm chết!
Thế nhưng Đông Phương Bất Bại tâm động, hắn nhớ tới phụ thân mình, là người thiết cốt, rõ ràng tự bảo vệ được thân…… nhưng phụ thân hắn lại chết, vì cứu thê nhi một mạng…… Rõ ràng là ngu xuẩn, mẫu thân hắn thì tự sát đi theo người đó đến hoàng tuyền, như lời hứa chết cùng mộ nào đó của họ……
Nghĩ đến đây Đông Phương Bất Bại giận dữ, hồng tuyến trong nháy mắt bị bẻ gẫy, Dương Liên Đình không giải thích được, trừng lớn mắt, cảm thấy hoa mắt, tỉnh táo lại một chút đã thấy mình bị Đông Phương Bất Bại tóm lấy, hắn nhìn gương mặt hơi phiếm hồng của Đông Phương Bất Bại, lúc này nhận ra, giãy dụa cũng vô vọng: “Giáo chủ muốn giết thì giết, chỉ cầu giết cho thống khoái!”
“Không ai có thể nghịch bản tọa! Dương Liên Đình, bản tọa coi trọng điều gì, vậy chỉ có thể theo ý bản tọa!” Tử cũng không thể trái!
Đông Phương Bất Bại tay xiết chặt cằm Dương Liên Đình, khiến Dương Liên Đình vô thức bật tiếng kêu nhỏ, hắn đem đầu Dương Liên Đình nâng lên, để sát vào mình, hắn muốn mắt y thấy rõ mặt hắn, thấy rõ hắn Đông Phương Bất Bại là ai? Nếu như Dương Liên Đình dám can đảm dời mắt, hắn sẽ bóp nát cằm y, nhìn xem y còn dám nghịch ý Đông Phương Bất Bại không.
“Tê –” Dương Liên Đình cắn răng, thở nhẹ, không muốn khuất phục uy quyền Đông Phương Bất Bại, dù còn một hơi thở, hắn cũng không muốn chết rồi mà một tia tôn nghiêm cũng không còn, lại càng không muốn sự đau đớn của mình đem lại cho tên bạo ngược một tia khoái cảm.
Thanh âm này làm sao thoát được tai Đông Phương Bất Bại, Đông Phương Bất Bại mắt không khỏi trầm xuống, nhìn thẳng mắt Dương Liên Đình, nhìn gương mặt dương cương tuấn mỹ, mi mắt hơi có vệt ánh bạc, Đông Phương Bất Bại tay thoáng lỏng ra —
Hắn hoảng hốt — quá khứ, hắn đã quên rất nhiều, nhưng người khác đã giúp hắn thì hắn vẫn nhớ, vẫn nhớ đứa trẻ tuy yếu ớt nhưng cũng đã vì hắn mà nỗ lực Liên đệ…… Bàn tay hắn không thể nào xóa đi quá khứ ấy!
“Giáo…… Giáo chủ……”
Dương Liên Đình kinh hãi, nếu là bạo lực rất đáng sợ, như vậy Đông Phương Bất Bại lúc này tinh tế vuốt ve hắn rốt cuộc là gì? Dụ dỗ? Làm dương Liên Đình tâm từng đợt bỡ ngỡ, đây là…… Cấm kỵ?
“……” Ân?
Đông Phương Bất Bại mắt mở to như hoàn hồn, nhưng không nhúc nhích, mắt nhìn chằm chằm vẻ mặt kinh ngạc không hiểu của Dương Liên Đình, lông mày tiểu tử cau lại, có chút tâm tư hắn không rõ, không hiểu, nhưng ánh mắt y hắn hiểu được, chỉ là…… trong mắt tên đó là chán ghét!
“Đông –” Dương Liên Đình bị Đông Phương Bất Bại quăng lên rồi rơi xuống đất, Dương Liên Đình gào thét đau không ngớt trong lòng, hắn vốn không có đầu óc thông minh, giờ này còn bị rơi nên càng thêm choáng váng! Nhưng sự hoang mang trong hắn còn lớn hơn, đến giờ này thì chẳng còn biết nên tính toán cái gì nữa.
Đông Phương Bất Bại tâm loạn, đứng dậy, không có tâm trạng trêu đùa Dương Liên Đình nữa, chỉ vào cửa: “Cút –”
Dương Liên Đình cả kinh, hắn không biết mình có cẩu vận tốt như thế, nên hắn vội vã đứng dậy chạy đi, thế nhưng lúc này tứ chi xương cốt phảng phất như xong, chỉ có thể cố gắng bò bò chạy trối chết, cắn chặt răng cũng muốn ra khỏi phòng này thật nhanh!
Đông Phương Bất Bại câu kia “Cút” bất quá là tức lên nói, cũng không thật nghĩ, Dương Liên Đình vậy mà rất nghe lời, nghe lời lúc chẳng nên nghe lời, chạy trốn cứ như thỏ chạy, lúc này đã tới được cạnh cửa.
Dương Liên Đình định kéo cửa, nhưng phát hiện cửa kéo không nhúc nhích, mơ hồ thấy hai sợi dây bạc mảnh chế trụ cửa, lo sợ bất an quay đầu lại, đã thấy Đông Phương Bất Bại như trước ngồi trên cao, tựa hồ chưa từng làm gì quá phận, thần sắc trên mặt đã như thường.
Dương Liên Đình nhìn lại cửa, không hiểu Đông Phương Bất Bại muốn làm gì, lẽ nào lại muốn giết hắn?
“Dương, Liên, Đình…… Ha ha ha, ngươi cho là ngươi chạy ra khỏi cánh cửa kia, là có thể rời đi Hắc Mộc Nhai? Mặc dù ngươi rời Hắc Mộc Nhai, nhưng ngươi nghĩ trong thiên hạ này, ngươi có chạy trốn ra ngoài lòng bàn tay bản tọa được không?”
Đông Phương Bất Bại một trận cười to, ở xa xa cười nhạo Dương Liên Đình không biết lượng sức, không biết trời cao đất rộng, hắn thanh âm không lớn, thế nhưng từng chữ đi vào tai Dương Liên Đình tựa như sấm vang.
Dương Liên Đình đứng bất động, không hiểu ý Đông Phương Bất Bại là như thế nào.
Không giết hắn, lưu hắn làm gì? Không khỏi quay đầu lại nhìn Đông Phương Bất Bại đứng ở chỗ cao, cô độc, y bào bị gió lạnh thổi trúng giống nhân gian tiên tử đi lạc, mơ hồ thương cảm.
Nhìn Dương Liên Đình nhìn lại mình, tâm Đông Phương Bất Bại vốn đang khó chịu liền hơi dịu đi, hắn thu hồi dây tơ, cười nhẹ: “Dương Liên Đình, hay là…… Bản tọa nên gọi ngươi một tiếng Liên đệ?” Hắn Đông Phương Bất Bại quyền thế cao ngất, ai dám không theo quy tắc hắn định ra?
Liên đệ? Cho tới nay chỉ có một người gọi hắn như thế hô qua…… vài chục năm trằn trọc trong mộng của Dương Liên Đình trong khoảnh khắc đổ nát tan tành , chỉ còn lại một đôi mắt khiếp sợ và không hiểu, nhìn thằng vào Đông Phương Bất Bại, vô pháp nói nên lời.
“Ngươi……” Là Phương Húc?
Dương Liên Đình không cách nào thốt ra câu.
Kinh ngạc cùng thất vọng tụ tập lại trong lòng, Dương Liên Đình không thể đối diện tất cả được nữa!
Hắn xoay người muốn mở cửa, muốn trốn chạy để bình tĩnh làm rõ tâm tình nhiễu loạn của bản thân, người mình thích từ nhỏ lại là một nam nhân, nhận thức này làm Dương Liên Đình trong đầu một mảnh trắng xóa.
Đông Phương Bất Bại không dám tin trừng lớn mắt, nhìn Dương Liên Đình mở cửa trốn chạy, trong lòng nhất thời cảm thấy hậm hực, hướng cửa phất tay!
Dương Liên Đình vừa xuất môn xong liền lập tức né sang một bên, dựa vào tường muốn để ý âm thanh bên trong, hắn tựa hồ thoáng cái đã biết rất nhiều việc, nhưng thật ra cái gì cũng không biết, Đông Phương Bất Bại thật ra định làm gì.
Dương Liên Đình hít một ngụm khí khi thấy đại môn nạm vàng hôi phi yên diệt, hóa thành hàng vạn hàng nghìn vụn gỗ bay lả tả hạ xuống thềm đá, trôi nổi trong thế gian, chậm rãi rơi.
Dương Liên Đình đã quên nghĩ mình nên làm gì, phảng phất cửa gỗ kia là chết thay hắn, lòng tĩnh lặng trong khoảnh khắc, đôi mắt nhìn chằm chằm vào chỗ vụn gỗ, sắc mặt hắn trắng bệch, phảng phất như thấy xác chết của bản thân.
Thời gian trôi qua, khi Dương Liên Đình cho rằng Đông Phương Bất Bại đã quên hắn tồn tại, bắt đầu đứng dậy chạy xuống thềm đá, thanh âm Đông Phương Bất Bại truyền vào tai hắn:
“Bản tọa thích ngươi, ngươi là người của bản tọa!”