Đông Phương Bất Bại Chi Nhu Tình Chướng

Chương 23: Chương 23




CHƯƠNG 22

Vốn Tô Diễm muốn từ từ thu dọn hành lý, có điều Thượng Quan Đường chủ cơ hồ cứ cách một canh giờ lại quay giục anh một lần, khiến anh chỉ có thể đề cao hiệu suất, không đến ba canh giờ đã thu dọn sạch sẽ tất cả đồ đạc của hai người trong suốt mấy tháng qua, chất hết nửa cái xe ngựa.

Đi đường được vài ngày, Tô Diễm cảm thấy mình thật sự quá khổ bức, giáo chủ đại nhân vì Thượng Quan Vân nội công thâm hậu thính lực cực mạnh mà hết lần này đến lần khác cự tuyệt anh cầu hoan, lại nhiều lần ở trước mặt Thượng Quan Vân mà dùng tư thái dị thường cường thế với anh, cứ theo ánh mắt ngày càng quả quyết của Thượng Quan Vân, Tô Diễm đau đớn thừa nhận rằng thân phận nam sủng của anh đã tuyệt đối được định đoạt. Bất quá như thế cũng chẳng sao, không phải cũng đã được thừa nhận rồi sao.

Tối đầu tiên trở về Hắc Mộc Nhai, Tô Diễm liền kéo giáo chủ đại nhân vào phòng, lăn lộn hết nửa buổi mới buông tha cho y. Lúc Tô Diễm ngồi trong bồn tắm ôm giáo chủ đại nhân cùng tẩy rửa, hoàn toàn không có lấy nửa điểm phong trần mỏi mệt, ngược lại còn trưng ra bộ dáng ăn uống no đủ thỏa mãn thích ý.

“Giờ đã vừa lòng chưa?” Trải qua tình sự khiến giáo chủ đại nhân bày ra biểu tình mệt mỏi lười nhác, miễn cưỡng dựa vào người Tô Diễm, mắt khép hờ.

Tô Diễm khẽ gặm lên bờ môi sưng đỏ của giáo chủ đại nhân rồi mới mang theo chút ủy khuất đáp: “Hôm nay đã vừa lòng rồi, Đông Phương, dục cầu bất mãn thật sự khó chịu lắm.”

Giáo chủ đại nhân cười khẽ một tiếng, để mặc Tô Diễm mơn trớn bên hông, cơ thể vốn vẫn cứng đờ dần thả lỏng, cảm giác mệt nhoài ập đến. Dựa vào người Tô Diễm, giáo chủ đại nhân cười nhẹ: “Về trong viện rồi tất nhiên sẽ không ủy khuất ngươi nữa, chẳng qua hôm nay mệt mỏi kéo dài, mọi chuyện chuẩn bị cho cuối năm để ngươi tiếp nhận đi.”

“Ngươi đây là không muốn nhúng tay vào thì có, đống công việc đó lằng nhằm rườm rà lắm a.” Tô Diễm có chút bất đắc dĩ kéo kéo mặt giáo chủ đại nhân, có điều mặt y cũng chẳng có thịt gì mấy.

“Dương tổng quản thật sự rất có khả năng, mấy chuyện nhỏ đó tất nhiên không cần bổn tọa phải bận tâm rồi.” Giáo chủ đại nhân chặn lại bàn tay xằng bậy của anh mà thản nhiên nói: “Nếu là không đủ nhân thủ thì cứ gọi thêm người.”

“Người ta vẫn có đủ, dù sao mấy tháng nay ta cũng làm được không ít việc.” Chuyện cần làm tự nhiên phải có tay chân của riêng mình, Tô Diễm tất nhiên đã sớm chọn vài bàn đạp hữu dụng rồi.

Giáo chủ đại nhân liếc nhìn anh một cái, tựa tiếu phi tiếu: “Dám trước mặt bổn tọa tư tàng nhân thủ, không sợ bổn tọa giết ngươi sao?”

“Ta trước giờ nào có tư tàng gì đâu, toàn bộ đều là người của ngươi, bất quá là làm việc cho ta thôi.” Tô Diễm vô tư tiếp tục xoa bóp lưng cho giáo chủ đại nhân, “Hơn nữa của ta cũng là của ngươi, nếu ngươi muốn có danh sách này kia, để mai ta viết cho ngươi xem.”

“Không cần, của ngươi cũng là của ta, cần gì phải phiền toái thế.” Giáo chủ đại nhân khoát tay, dựa người ra sau, “Bổn tọa mệt rồi, hầu hạ bổn tọa nghỉ ngơi đi.”

“Dạ, giáo chủ đại nhân.” Tô Diễm vươn tay, bế giáo chủ đại nhân ra khỏi bồn nước, lấy khăn tắm quấn lại, đi thẳng lên giường, qua loa lau người rồi cũng theo giáo chủ đại nhân nằm xuống.

Sáng sớm hôm sau, Tô Diễm đã bị giáo chủ đại nhân dựng dậy đi làm, bị Thương Quan Vân đưa đến nơi lưu trữ sổ sách ghi chép hàng năm, dưới sự giám sát của Thượng Quan Vân bắt đầu làm việc.

Mông ngồi còn chưa ấm chỗ, Tô Diễm đã muốn đứng dậy lật bàn. Dương Liên Đình kia rốt cuộc là cặn bã vô dụng đến mức nào đây chứ, đống sổ sách này nhìn lướt một cái đã thấy trăm ngàn lỗ hổng a, số tiền rõ ràng như thế không phải vật phẩm cũng không phải cân đo a, thậm chí cái thứ gọi là khoản chi riêng cho giáo chủ đại nhân cũng không thấy luôn.

Khóe mắt Tô Diễm giật giật một lúc, bình tĩnh lại rồi, bẻ tay răng rắc xong, với trướng mục vài ngày miễn cưỡng có thể tham khảo bắt đầu viết viết vẽ vẽ.

Mấy ngày liên tiếp Tô Diễm đều vùi mình trong thư phòng, chuẩn bị tiền thưởng với sắm sửa cuối năm cho toàn bộ cao thấp trong giáo, đối với một người hoàn toàn không biết phong tục như anh mà nói, Tô Diễm mỗi ngày đều quay mặt vào tường đòi chết. Bận tối mày tối mặt đến hai mươi chín tháng chạp, Tô Diễm mới được coi là rảnh rang, nghe Thượng Quan Vân nói, các thứ năm trước phát ra cũng được hưởng ứng không tệ lắm, khiến Tô Diễm cũng có chút chút an tâm.

“Đông Phương…” Tô Diễm vác quầng mắt đen xì, vẻ mặt mệt mỏi mà ôm giáo chủ đại nhân, cọ qua cọ lại trên người y, “Lần này sang năm mới rồi ngươi phải hảo hảo mà thưởng cho ta đấy.”

Giáo chủ đại nhân xoa lên tấm lưng đã gầy đi không ít của Tô Diễm, nhẹ nhàng lên tiếng: “Ngươi muốn gì nào?”

Tô Diễm lại vẫn nằm trên người giáo chủ đại nhân, ôm lấy y cọ cọ, ám chỉ thập phần ý vị: “Ngươi biết ta muốn gì mà.”

Giáo chủ đại nhân khẽ cười một tiếng, mỉm cười dung túng: “Mọi ngày cũng đâu có ăn bớt của ngươi đâu.”

“Sao lại không!” Tô Diễm ngẩng đầu, cánh tay đang quàng trên người giáo chủ đại nhân hơi dùng sức liền đem y đẩy lên bàn, cúi xuống ngấu nghiến hôn hồi lâu, rồi mới vừa gặm gặm môi giáo chủ đại nhân vừa nói: “Mấy ngày nay ngươi đều…” Ngữ khí cực kỳ u oán ủy khuất.

“Dương tổng quản quả thật tinh lực tràn đầy.” Giáo chủ đại nhân tựa tiếu phi tiếu nhìn Tô Diễm, “Có điều nếu thuận theo sở nguyện của Dương tổng quản, e rằng chẳng mấy chốc ngươi chẳng còn sức mà nặn màn thầu thôi.”

Tô Diễm lại gặm một cái lên môi giáo chủ đại nhân, nhìn lên đôi môi sưng mọng, Tô Diễm chỉ có thể nuốt hết tranh cãi vào bụng: “Ngươi chỉ biết coi thường ta thôi.”

Giáo chủ đại nhân bật cười khẽ, giơ tay nhéo mặt Tô Diễm, nhẹ giọng nói: “Đêm ba mươi ta muốn ăn đồ ăn ngươi nấu, chúng ta cùng nhau thức đêm nhé.”

Tô Diễm giật mình, nhìn biểu tình cực độ vân đạm phong khinh của giáo chủ đại nhân, trước thở dài, sau lại hung hăng rướn lên hôn ngấu lấy môi y, trong lòng lại càng thêm mềm mại.

Có điều… Tô Diễm còn chưa ôm ấp được bao lâu, Lục nhi ở bên ngoài đã giục anh đi nặn màn thầu.

“Ta đây là thân con gái, làm sao mà khỏe được bằng Dương tổng quản.” Lục nhi nhìn tình cảnh dục cầu bất mãn mà bộ dạng ai oán của Tô Diễm, lè lưỡi nói tỉnh queo.

Tô Diễm nghiến răng, thị nữ nhà mình có phải càng ngày càng không biết điều không đây: “Lục nhi, ta nhớ là ngươi biết võ đúng không.”

Lục nhi mở tròn mắt, cực kỳ vô tội nhìn Tô Diễm: “Dương tổng quản nói vậy là không đúng rồi nha, Lục nhi tuy có biết võ, nhưng cũng chỉ múa kiếm múa thương thôi, cái này còn không so được với nặn mì ấy chứ. Giờ Dương tổng quản đã sâu đến mức giáo chủ toàn tâm tin tưởng, Lục nhi tất nhiên phải để cơ hội thân cận hiếm có này lại cho Dương tổng quản rồi.”

Lục nhi ngươi đúng là bị làm hư mất rồi. Tô Diễm thầm khóc trong lòng, theo Lục nhi vào phòng bếp riêng trong viện của giáo chủ đại nhân.

Vì để giáo chủ đại nhân được ăn bữa cơm tất niên do chính tay mình làm, sáng sớm ngày ba mươi Tô Diễm đã dậy, bởi vì anh muốn có không gian riêng, vung tay một cái điều hết toàn bộ giáo chúng trong tiểu viện đi chỗ khác, đành phải tự mình đến kho lấy nguyên liệu nấu ăn, lại vác thêm một đống đồ đạc linh tinh chui vào bếp.

Tuy nói Tô Diễm là một người đàn ông biết nấu ăn, nhưng vẫn thấy quá sức a, chỉ chuẩn bị phần ăn cho hai người thôi, lại nhiều món khác nhau như vậy, thật là khiến Tô Diễm muốn xách cổ mình lên mà đập đầu vào tường mấy cái cho nhớ bằng ra mấy món giáo chủ đại nhân thích mới thôi.

Thế nên cái tên Tô Diễm bận đến choáng váng đầu óc kia hoàn toàn quên béng mất bữa trưa của giáo chủ đại nhân, mãi đến lúc giáo chủ đại nhân đích thân tìm đến, hay người nhìn nhau chán chê rồi Tô Diễm mới sực nhớ ra mình còn chưa cho giáo chủ đại nhân ăn.

Lau mồ hôi một phen, Tô Diễm lục tung phòng bếp cả nửa ngày mới lôi ra được mấy miếng sủi cảo làm trước đấy: “Đông Phương, ngươi chờ chút nhé, để ta làm ít sủi cảo cho ngươi ăn lót dạ trước, mấy món khác chờ đến tối ăn nhé.”

Giáo chủ đại nhân khẽ thở dài một cái, đặt chân đi vào bếp, nhìn bộ dạng Tô Diễm lập cập đun nước luộc sủi cảo cho mình, không khỏi nhoẻn miệng cười, vươn tay cầm lấy khay sủi cảo trên tay Tô Diễm: “Để ta làm, ngươi chỉ ta phải làm sao đi.”

“Giáo chủ đại nhân, thuộc hạ cũng không dám để ngươi đi luộc sủi cảo đâu.” Tô Diễm rướn cổ hôn lên một giáo chủ đại nhân một cái, hai tay chưa kịp rửa cũng không tiện ôm, chỉ có thể dùng ánh mắt bảo giáo chủ đại nhân mau mau đi ra, “Để Thượng Quan Vân biết thế nào cũng lại mắng ta.”

“Bổn tọa muốn làm gì chẳng lẽ còn phải để hắn đồng ý sao?” Giáo chủ đại nhân tựa tiếu phi tiếu nhìn Tô Diễm, cầm khay sủi cảo cực kỳ không phù hợp mà đứng trong bếp, “Tuy không biết nấu cơm, nhưng mà dọn rửa cắt thái ta vẫn biết mà.”

Tô Diễm nhìn giáo chủ đại nhân hồi lâu, xác định y thật sự không có ý định ra ngoài, bất đắc dĩ thở dài một cái rồi nói: “Vậy được rồi, đợi lát nữa nước sôi thì ngươi bỏ sủi cảo vào. Sau đó…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.